Con người đều sẽ nằm mơ.
Khi mơ, thế giới trong mơ luôn chuyển động quanh bạn. Bạn muốn cái gì sẽ có cái đó. Miễn là phù hợp với nhận thức của bạn, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Sự tự bảo vệ của tiềm thức sẽ không khiến bạn mơ thấy những điều không thể chấp nhận được.
Giấc mơ của Đỗ Duy khác với giấc mơ của người bình thường. Trong giấc mơ của hắn có nữ tu.
Vì vậy trên thực tế, khi giấc mơ của hắn bị nhiễm phải lời nguyền, đã không còn thuộc về hắn.
Hắn mất đi quyền quyết định giấc mơ của mình.
Trong giấc mơ, mọi thứ đều có ác ý với hắn...
Nghe thấy âm thanh của bài hát ru.
"Freddy" xuất hiện bên ngoài phòng giải phẫu, nó mặc chiếc áo khoác dài với gương mặt tràn ngập nỗi sợ, và đội một chiếc mũ phớt đen trên đầu.
Nhìn thế nào, cũng thấy có gì đó không ổn.
Freddy đã thỏa thuận với Đỗ Duy, giết chết Đỗ Duy.
Nhưng nội dung giao dịch cụ thể là gì thì, nó không nhớ rõ.
Mặc dù nó không phải là một ác linh, nhưng cũng không thể coi là con người.
Nó nghĩ mình chắc là điên rồi, nếu không thì làm sao lại đồng ý?
"Tao hoàn toàn giết không chết tên ác quỷ đó. Chắc chắn hắn đã làm gì đó với tao mà tao không biết."
"Chết tiệt, nhất định phải tìm được cái phòng giải phẫu kia, nhất định phải trở về, bên ngoài mộng thật kinh khủng."
Phòng giải phẫu là giấc mơ tiềm thức của Đỗ Duy, đó là nơi an toàn nhất.
Ra khỏi phòng giải phẫu, giấc mơ bên ngoài không còn là thứ mà Freddy có thể chịu đựng. Trong và ngoài, hoàn toàn là 2 thế giới riêng biệt.
Lúc này, những gì hiện ra trước mắt Freddy là một cảnh tượng vô cùng phi lý.
Nó nhìn thấy một thành phố bỏ hoang -New York.
Con đường quốc lộ ban đầu đã phủ đầy rêu xanh.
Trên các tòa nhà cao lớn đầy bùn đất san sát, có những cái cây lớn, cành cây ôm chặt tòa nhà.
Mùi thối rữa tràn ngập không khí, hình như có rất nhiều xác chết.
Freddy đang đi trên phố, găng tay phải sắc nhọn thỉnh thoảng cọ vào nhau, có vẻ nó đang rất bất an.
"Chết tiệt, hình như tao bị thứ gì đó theo dõi?"
Đây là một nữ tu.
Freddy không biết nữ tu, giờ nó vô cùng sợ hãi.
Bởi vì khoảnh khắc nữ tu nhìn chằm chằm nó, nó cảm thấy sợ hãi và bất lực giống như lúc những người trên phố Elm trói nó vào cây đa, châm lửa thiêu cháy.
"Đỗ Duy, đừng để tao tìm thấy mày, nếu không tao sẽ giết mày, tao thề!"
Freddy nghiến răng, vội vàng chạy đến phòng khám tư vấn trong giấc mơ.
Không hiểu tại sao trong đầu nó lại có vị trí cụ thể của phòng khám tư vấn, suy nghĩ của nó cực kỳ linh hoạt, mỗi một giây đều có rất nhiều ý nghĩ lóe lên.
Có một ý chí trong cõi u minh nói với nó rằng chỉ sau khi vào phòng khám tư vấn, mới có thể nhìn thấy Đỗ Duy, và giết hắn.
Cảm giác như thể nó có thể khống chế giấc mơ này. Chẳng mấy chốc, đã đến trước cửa phòng khám tư vấn.
Nhưng ngay sau đó...
Freddy rùng mình, nó lắc lắc cái cổ cứng ngắc, chỉ thấy một bóng người ở cửa.
Bóng đen rất cao, bám chặt vào cửa.
Vừa hay chính là nữ tu.
Ngay cả khi không có thực thể, cũng đủ khiến cho Freddy sợ hãi tột độ, thậm chí nó còn cảm thấy rằng ý thức của nó đã bị đóng băng.
"Chạy..."
Freddy chỉ có một ý nghĩ như vậy, nó quay người bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể nó cứng lại.
Nó thấy cái bóng của nữ tu hiện ra ở sau lưng.
Toàn bộ cái bóng được kéo dài rất dài.
Nhìn theo cái bóng đen phía trước, Freddy thấy nữ tu đứng ở đằng xa, nhìn chằm chằm vào nó.
Khoảng cách rất gần.
Freddy thậm chí có thể nhìn thấy tất cả các chi tiết trên cơ thể của nữ tu, từ làn da đến con ngươi, từ quần áo đến móng tay...
Áp lực khủng khiếp khiến Freddy run rẩy toàn thân. Đây là một loại tra tấn tinh thần.
Freddy quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi chạy nhanh về phía phòng khám tư vấn.
Nữ tu chỉ đứng đó, hoàn toàn không định đuổi theo...
Từ con phố đến phòng khám tư vấn tâm lý chỉ khoảng 4 mét, Freddy chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, đi tới cửa phòng khám.
Nó nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức đẩy nhẹ vào, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Sau khi làm điều này, nó đã bị choáng váng.
"Chờ đã... tại sao... tại sao tao lại cư xử như con người vậy?"
"Rõ ràng tao có thể biến mất trong tích tắc, rồi xuất hiện trở lại, bỏ qua không gian và khoảng cách, nhưng tại sao... tại sao năng lực của tao lại mất đi?"
Freddy hoảng sợ đưa tay vuốt mặt của mình.
Nó là một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Giấc mơ này dường như là của chính nó...
"Đỗ Duy chết tiệt, rốt cuộc mày đã làm gì tao?"
"Mày chơi trò mộng trong mộng cũng được, tại sao còn muốn mang tao theo."
"Giờ mày đang ở đâu?"
Freddy hét lớn, chạy về phía phòng ngủ tầng hai của phòng khám.
"Giấc mơ này không đúng. Đây là giấc mơ của tao, nhưng dường như lại không phải là giấc mơ của tao. Nếu không, tao không thể mất đi năng lực trong giấc mơ."
"Tao sẽ chỉ nên càng mạnh mẽ hơn."
Freddy lao lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ.
Từ cửa chính phòng khám đến cửa phòng ngủ, lẽ ra phải khóa, nhưng trong mơ thì không có tác dụng gì với Freddy, dường như mọi quy tắc đều được mở ra cho nó.
Trong phòng ngủ, ánh mắt của Freddy dừng ở đầu giường.
Một suy nghĩ quái lạ bỗng xuất hiện trong đầu nó: "Nơi đây nên có một bức tranh sơn dầu."
Ngay sau đó, bức tranh sơn dầu thực sự xuất hiện trên đầu giường.
Đen trắng xen kẽ, méo mó...
Khoảnh khắc bức tranh sơn dầu xuất hiện, bức tranh trở nên méo mó, đôi mắt của Freddy ngày càng trở nên trống rỗng.
Nó lẩm bẩm: "Mắt... mơ... mắt... mơ, giết mày... đi vào giấc mộng... giết mày trong mộng."
Âm thanh đứt quãng.
Freddy chỉ cảm thấy tin tức bị lãng quên trong ý thức của chính mình, khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu này, từng chút một hiện ra.
Đồng thời, bức tranh sơn dầu đã dần trở nên rõ ràng hơn từ trạng thái méo mó đen trắng xen kẽ, có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Thứ đầu tiên trở nên rõ ràng là vị trí con mắt.
Freddy nhìn vào đôi mắt đó, càng ngày càng hung dữ: "Mơ... chết tiệt, là tao đang mơ, hay là mày đang mơ?"
"Mày đã làm gì tao?"
Nó gầm lên với bức tranh sơn dầu.
Nhưng đột nhiên, nhiệt độ trong toàn bộ phòng ngủ trở nên cực kỳ thấp...
Một cỗ khí tức cực kỳ khủng khiếp, khiến linh hồn run sợ, hiện lên trong phòng.
Freddy biết rằng nữ tu đã vào phòng khám tư vấn này.
Khi nó mở cánh cửa, thực sự đã mở ra quyền hạn của giấc mơ, tương đương với việc mời gọi nữ tu.
Freddy cười gằn: "Nhưng tao không phải thằng khốn ma quỷ Đỗ Duy, muốn giết thì phải giết hắn, không liên quan gì đến Freddy này!"
Nhưng...
Khi nói xong câu này, vẻ mặt của Freddy trở nên uể oải...
Nó phát hiện hình vẽ trên bức tranh sơn dầu đã hiện ra rõ ràng.
Nhưng thứ được vẽ trên đó không phải là Đỗ Duy, mà là chính nó.
"Tại sao trong tranh lại là tao? Không phải mày?"
Freddy trong tranh cười nhìn nó: "Bởi vì giờ mày chính là Đỗ Duy."
Nói xong...
Freddy bên ngoài bức tranh bỗng trở nên lạnh lùng, vô tình, diện mạo và quần áo đều trở thành của Đỗ Duy.
Cuối cùng nó cũng hiểu ra vấn đề, gầm gừ điên cuồng: "Đỗ Duy, mày khiến tao mơ trong giấc của mày, để tao trở thành mày, còn mày ở trong giấc mơ của mày trở thành tao."
"Thằng ma quỷ mày, mày tuyệt đối điên rồi!"
Mà lúc này nữ tu đã xuất hiện trong phòng ngủ, hai tay khoác lên vai của "Đỗ Duy".
Nữ tu ngạo nghễ nhìn nó, há to cái miệng khủng bố, răng nanh sắc bén lòi ra, chất lỏng màu đen nhỏ giọt trên cơ thể của Freddy.
Freddy trong bức tranh sơn dầu cũng vô cảm, vươn cánh tay phải sắc bén thò ra từ bức tranh sơn dầu, cũng tấn công "Đỗ Duy".