"Cậu đi ra ngoài cho tôi, tôi không uống nước nóng."
Trong phòng, James cau có nhìn Ryan rồi chỉ ra cửa, giọng nói mang theo cơn giận không thể kiềm nén.
Ryan trợn to hai mắt: "Sao chú lại không chịu uống? Đây là anh đặc biệt chuẩn bị cho chú. Những bệnh nhân khác không có đãi ngộ này."
Phải biết, đối với Ryan, bệnh tình của James là một đỉnh núi cao trong sự nghiệp y tế của anh ấy.
Chỉ cần chinh phục được đỉnh núi này, việc thăng chức và tăng lương đã nằm trong tầm tay.
Vì vậy, sau khi Ryan được cấp quyền kê đơn, gã đã nghĩ ngay đến James.
Suy cho cùng, y là bệnh nhân có quan hệ tốt nhất với gã, phải quan tâm nhiều hơn chứ.
James lạnh lùng nói: "Tôi lặp lại lần nữa, cút ngay!"
Ryan tức giận trợn mắt nói: "Nếu chú không uống, anh hôm nay sẽ không đi, mỗi ngày anh sẽ đều đến tiểu trong phòng của chú."
"Bệnh nhân như chú, thật chẳng biết tốt xấu gì cả."
"Chú có biết anh là Chủ nhiệm Ryan, những bệnh nhân khác muốn gặp anh phải chào hỏi trước."
"Muốn đối xử khác biệt thì phải nhét cho anh một bao lì xì."
"Anh đối với chú tốt như vậy... chú lại có thái độ như thế này với anh, không phải anh muốn tốt hơn sao?"
Mặt của James tái mét khi nghe thấy điều này, y chỉ vào Ryan đang nằm dưới đất, tay run lên vì tức giận.
"Cậu điên rồi, tôi chịu đủ cậu rồi, cút ngay cho tôi."
Không hiểu tại sao, James cảm thấy trạng thái tinh thần của mình rất tệ, hay mơ màng, mỗi khi tỉnh dậy đều cảm thấy rất mệt mỏi, dễ cáu gắt hơn rất nhiều.
Nhưng mỗi lần muốn tìm hiểu rõ vấn đề, gã đều sẽ vô thức lãng quên.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, James đổ vấn đề này là do ác linh hoá...
Nói cách khác...
Hiện tại trí nhớ của y có vấn đề, y đã hoàn toàn quên mất những chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Rõ ràng là y đã bị ác linh Đỗ Duy ảnh hưởng sâu hơn.
Chỉ cần bị ác linh Đỗ Duy nhắm tới, trừ khi mạnh hơn nó, còn không thì không thể thoát khỏi nó. Chỉ có thể trở thành con rối trong tay nó.
Ryan nằm trên mặt đất, quay đầu sang bên khinh thường nhổ một bãi nước miếng: "Đừng giở trò này với anh, dám doạ anh? Trò này mà đòi có tác dụng với anh?"
"Người tiền nhiệm của chú, Hannibal đã hăm doạ anh nhiều lần, hắn còn muốn ăn anh."
"Kết quả? Giờ hắn đã bị đuổi đi."
Ryan ám chỉ việc Hannibal đã rời khỏi Giáo hội Twilight.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, câu này rất thực tế.
James vô cùng tức giận.
Nhưng Ryan vẫn không ngừng nói: "Nếu hôm nay chú không uống ly nước này thì dù có đánh chết anh, anh cũng không bỏ đi. Chú đi đâu thì anh theo đó."
"Nếu không chữa lành cho chú, anh sẽ viết ngược tên của mình."
James kìm nén cơn giận, lạnh lùng nhìn Ryan, vừa liếc chiếc cốc giữ nhiệt đặt trên mặt đất.
Y nheo mắt nói: "Phải uống ly nước này, vì ly nước này đặc biệt đúng không?"
Ryan sửng sốt, nhìn chằm chằm James một hồi, cường điệu nói: "Này, chú lại mang đôi mắt đẹp của Chủ nhiệm hả? Chú vẫn bắt chước cách nói chuyện của anh ấy."
"James, chú tiêu rồi!"
"Sau này anh sẽ báo cáo với Chủ nhiệm, để anh ấy trị liệu điện cho chú!"
Nghe thấy trị liệu điện, James theo bản năng rùng mình, nhìn xuống cánh tay duy nhất của mình.
Ở mặt trong của cẳng tay, có một vết sẹo đỏ rõ ràng. Y thấy lo lắng.
Không phải y sợ Đỗ Duy, dù sao y cũng biết Đỗ Duy, làm gì có chuyện hắn sẽ nghe lời bệnh nhân để trị liệu điện cho mình.
Nhưng chuyện này... Ryan làm được!
Lỡ thằng bệnh nhân tâm thần này lì lợm kéo y đi trị liệu bằng điện cho bằng được, mình phải may mắn cỡ nào mới có thể sống sót.
Phải biết, lần trước cầu chì đột ngột cháy, nên James mới không bị điện giật chết.
Lần sau... liệu may mắn như vậy không.
"Cậu... cậu không bỏ thứ gì lạ vào trong nước đúng không?"
James rất bực Ryan, song bực mấy cũng phải kiềm nén.
Ryan gãi đầu nói: "Anh quên rồi. Dù sao anh cũng đã bỏ vào đó rất nhiều loại thuốc, là thuốc trị bệnh tâm thần, nếu anh dám uống, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh."
Nghe thôi là đủ đáng sợ rồi.
Chẳng khác gì có hàm ý: chỉ cần dám uống, có thể ra đi thanh thản.
Nhưng James cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn nở một nụ cười.
Trong Giáo hội Twilight có dược phẩm sao?
Không có!
Mà Ryan thực sự bị quản chế, trừ khi James dẫn gã ra ngoài, gã không cách nào rời khỏi Twilight.
Mỗi khi ra ngoài, James nhìn Ryan chằm chằm, một ly không rời.
Y cảm thấy cho dù Ryan đi trộm, bệnh nhân tâm thần này cũng không thể trộm được thuốc.
Hừ...
Uống cũng chả sao.
Nghĩ đến đây, James lạnh lùng nói: "Tôi có thể uống ly nước này, nhưng cậu phải chắc chắn rằng sau này không được phép vào phòng tôi, nếu không có sự cho phép của tôi."
Ryan chớp mắt: "Được."
James nghiêm nghị nói: "Tôi nghiêm túc."
Ryan lập tức nghiêm túc nói: "Xin hãy tin anh, bệnh nhân James, với tư cách là bác sỹ chăm sóc của chú, Ryan không bao giờ nói dối. Anh là một bác sỹ xuất sắc, phẩm đức cao quý của bác sỹ không thể cho phép tôi làm những điều xâm phạm quyền riêng tư của bệnh nhân."
James hít sâu hai cái, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Không nên nói chuyện với thằng bệnh nhân tâm thần này quá nhiều, phải nhanh đuổi gã ta đi!
James không chần chừ nữa, lập tức cầm chiếc cốc giữ nhiệt lên.
Ryan nằm trên mặt đất lập tức đứng dậy, hưng phấn nhìn James: "Uống mau, mau uống, để cho anh xem dược hiệu có ổn định hay không."
James kinh tởm lùi lại một bước.
"Cậu tránh xa tôi ra."
Ryan thất vọng thốt lên, nhưng vẫn mong chờ điều sắp xảy ra.
James hắng giọng.
Y không xem nhẹ, đầu tiên là cẩn thận quan sát nước nóng trong phích một lúc.
Hơi nóng vẫn đang bốc ra.
Dường như không trộn với mấy thứ kỳ quái nào cả.
Ngửi, không có mùi gì cả.
James nghĩ thầm: "Thật nực cười khi Ryan, người bị bệnh thần kinh lại tưởng mình là bác sỹ, nấu sôi nước lại tưởng là thuốc."
Lại liếc nhìn Ryan, ừm... bên kia đang rất mong chờ.
Mình lại bị bệnh nhân tâm thần ép uống nước sôi.
James không nhịn được lộ ra nụ cười chán nản, cầm ly giữ nhiệt đưa lên miệng, nhấp một ngụm.
Vừa vào miệng, có chút ngọt...
Giống như bỏ đường vào trong nước.
James lưỡng lự không biết có nên uống tiếp hay không, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Ryan, y đành cắn răng uống tiếp.
Hết ngụm này đến ngụm khác.
Ryan dùng giọng điệu của bác sỹ nói: "Nhớ uống cho hết, nếu không anh rất khó chữa khỏi bệnh cho chú!"
James khịt mũi, lười nói chuyện với Ryan.
Nhưng dần dần... biểu hiện của y trở nên rất quái dị.
Bốp...
Chiếc cốc giữ nhiệt rơi trên mặt đất, một vũng nước lớn làm ướt sàn nhà.
Đôi mắt của James trở nên trống rỗng, y cảm thấy cơ thể mình không trọng lượng, dường như đang bay.
"Nước này..."
Rầm...
James nhắm mắt lại, ngã rầm xuống đất, cơ thể liên tục co giật...
Ryan gãi gãi đầu khi nhìn thấy điều này: "Không phải chứ, là do uống nhầm thuốc sao? Không được, mình phải gọi cho Chủ nhiệm trong mơ."
Cùng lúc đó...
Trong phòng của những Hunter khác ở Giáo hội Twilight.
Ai đó vừa uống xong một tách cà phê.
Ai đó lấy một cốc nước từ máy nóng lạnh.
Ai đó đang ăn tráng miệng.
Nhưng ngay sau đó...
Mọi người cảm thấy choáng váng, song bọn họ không được Ryan đặc biệt chăm sóc, nên chỉ cảm thấy hơi khó chịu và buồn ngủ do dược vật gây ra.