4:01 chiều.
Một quán cà phê gần phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy và sĩ quan Tom ngồi trong góc, cạnh cửa sổ.
Trên bàn trước mặt hai người, có 3 bức ảnh chụp xác chết.
Các bức ảnh được chụp tại các địa điểm khác nhau, bao gồm bãi rác, hành lang và tại nhà riêng.
Giống nhau ở chỗ người chết đều là người gốc Á, có nét giống với Đỗ Duy.
"Nơi tìm thấy thi thể đầu tiên là ở giao lộ giữa Quận Bắc Brook và Manhattan, sau đó, như một mũi tên, nó kéo dài về phía nhà của anh. Anh Đỗ Duy, tôi nghĩ vụ việc này có thể nhằm vào anh."
"Ngoài ra, nhìn cái này đi."
Tom nhìn Đỗ Duy đang ngồi đối diện, mặt không chút cảm xúc, lại lấy smartphone ra, mở đoạn video giám sát lưu trong đó, đưa cho hắn.
Đỗ Duy cầm lấy smartphone, bị video giám sát thu hút.
Đoạn video giám sát có màu đen trắng, do vấn đề ánh sáng nên hơi mờ, và vị trí nằm ở hành lang.
Đầu tiên, một người đàn ông châu Á xuất hiện trên hành lang, dựa lưng vào tường hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Dáng vẻ của người này quả thật hơi giống Đỗ Duy, nhưng thấp hơn một chút, trạng thái khá chán chường.
Sau khi suy nghĩ xong, Đỗ Duy tua nhanh video.
Một lúc sau hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo mưa, tay cầm con dao nhọn bước vào hành lang.
Những bước đi của tên này rất lạ, không giống tư thế đi của một người bình thường. Mà giống như một người có tật ở chân, rất đơ cứng và máy móc.
Do góc quay của camera, nên Đỗ Duy không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có điều khi kẻ đó xuất hiện, người châu Á trông rất giống hắn lập tức sửng sốt.
Đó là cái nhìn hoang mang và kinh hoàng, như thể nhìn thấy một bóng ma.
Điếu thuốc của người đàn ông châu Á rơi xuống đất, bỗng chạy ngược lại phía sau.
Nhưng sau đó, người đàn ông cầm dao lao tới.
Con dao sắc nhọn đâm thẳng vào sau lưng, xuyên qua ngực của người châu Á, máu chảy ròng ròng xuống đất.
Ngay sau đó, người đàn ông bèn quỳ rạp xuống đất, tay chân run rẩy, đến trước mặt người đàn ông Châu Á, rút dao đặt lên cằm anh ta, lau nhẹ.
Máu phun ra ngay lập tức, nhưng trong khung hình đen trắng, chỉ có từng dòng chất lỏng lớn tràn ra, lan ra khắp mặt đất, chậm rãi rịn xuống cầu thang của hành lang.
Sau đó người đàn ông cao lớn mặc áo mưa bước ra ngoài.
Vào lúc này, thanh tiến trình video đã kết thúc, Đỗ Duy đang định trả smartphone cho Tom, nhưng vào lúc này, video giám sát đột nhiên tự động phát.
Nhưng lần này, có vẻ như nó đã bị tua ngược ...
Người đàn ông mặc áo mưa lùi lại, và quay lại camera giám sát, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, một khuôn mặt gầy gò đã bị móc mắt, có biểu tượng ngôi sao sáu cánh ở trên mặt xuất hiện trên màn hình.
Đây có phải là ác linh? Nhưng nó có vẻ liên quan đến Vidar ...
Đỗ Duy nghĩ thầm, nhưng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, cứ như không thấy gì cả.
Trong khi lấy tay che màn hình, hắn hỏi Tom: "Có khuôn mặt nào ở cuối video này không?"
Tom ngạc nhiên nhìn hắn: "Không, không phải kẻ sát nhân đã bỏ đoạn cuối video sao?"
Đỗ Duy gật đầu, thì thào: "Chuyện này có liên quan gì đến đám tín đồ tà giáo. Xem ra chúng đã làm ra thứ gì đó tương tự như ác linh muốn giết tôi."
Tom cau mày nói: "Vì sao?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ, nhưng thứ này giờ đang để mắt tới tôi, chắc đêm nay sẽ tìm tới tôi."
"Sao?"
Vẻ mặt của Tom thay đổi, và anh ta ngay lập tức nói: "Tôi sẽ cử người đến bảo vệ anh. Những kẻ cuồng tín chết tiệt này nên bị đưa xuống địa ngục."
Đỗ Duy nhìn Tom, nhẹ giọng nói: "Không được, người bình thường không giải quyết được loại chuyện này. Tôi sẽ tự xử lý. Nếu anh thực sự muốn giúp tôi, sau khi sự việc xong xuôi thì giải quyết vài rắc rối còn lại là được."
Tom nói một cách quan tâm: "Anh có chắc mình xử lý được không? Thứ này dường như là một thật thể?"
Đỗ Duy cười nhạt: "Đương nhiên có thể."
Hắn khá lạnh nhạt với việc này, lũ tín đồ tà giáo này giống như lũ chuột trốn trong cái cống u ám, thích nhảy lên nhảy xuống, vừa kinh tởm, lại còn hoang tưởng đến đáng sợ.
Nếu có thể, hắn dự định sẽ cho chúng một bất ngờ lớn.
Nhìn thấy Đỗ Duy khăng khăng, Tom không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được rồi, để người chuyên nghiệp làm. Anh là Người Đuổi Quỷ, cho nên tôi không quan tâm đến chuyện đó."
Nói xong, như thể nghĩ ra điều gì đó, anh ta nói: "Nhân tiện, có một cô gái giàu có tên là Alexis đã báo cảnh sát về sự mất tích của anh. Một số cấp dưới của tôi nói với tôi rằng có vẻ anh đã đến bệnh viện tâm thần Hill?"
Đỗ Duy nói: "Đúng vậy, đã có một sự cố ác linh ở đó. Tôi đã đi cùng với Người Đuổi Quỷ của giáo hội và đã được giải quyết được vấn đề."
Tom trông có vẻ ngạc nhiên, và nói: "Chà, cách làm của anh thật sự quá bạo lực. Một nửa bệnh viện tâm thần đã bị ngọn lửa thiêu rụi. Giống y như cách làm của lũ tín đồ tà giáo."
"Ngoài ra, một bệnh nhân tâm thần tên Ryan đã biến mất."
Nghe vậy, Đỗ Duy nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Tôi có biết đại khái. Anh đang điều tra tung tích của Ryan sao?"
Tom thở dài: "Tất nhiên là có, và tôi cũng nhận được một số tin tức từ một bệnh nhân tâm thần."
"Anh ta nói rằng một nhóm người chưa được đồng ý đã vào biệt thự của anh ta, và nói rằng biệt thự đó là người phụ nữ anh ta yêu nhất hay gì đó, và đưa Ryan đi ..."
Đỗ Duy đau đầu, Ryan tuy không có quan hệ gì với hắn, là bệnh nhân tâm thần, nhưng vẫn đã giúp hắn.
Nhưng hiện tại, người này không biết sống chết.
Hắn nhắm mắt lại, và bình tĩnh suy nghĩ.
Những người kia chắc đã xuất hiện sau khi mình và 3 người James rời đi. Nếu không, Cha Tony sẽ nói với hắn qua điện thoại.
Nói cách khác, một nhóm người đã chú ý đến những gì đã xảy ra trong bệnh viện tâm thần.
Đó là Vidar ... hay một tổ chức nào khác?
Trong tình huống thông tin thiếu thốn, Đỗ Duy không thể lọc ra được thông tin hữu ích.
Có lẽ Cha Tony biết điều gì đó, nhưng giờ hắn chưa thể đến nhà thờ, và hắn cũng không muốn liên lạc với Cha Tony.
Bởi vì ác linh hoá chưa ổn định, có khả năng lộ ra trước mặt mọi người.
Nếu Cha Tony phát hiện hắn là một Hunter có khả năng ác linh hoá, dựa theo thái độ của giáo hội, hắn đoán ông ta sẽ không bao dung dù hắn là Người Đuổi Quỷ "xuất sắc".
"Cứ như vậy nhé..."
Hắn đứng lên, và nói chuyện với Tom một cách bình tĩnh.
Còn Tom nhún vai nói: "Vậy thì ... tôi sẽ báo cho anh biết nếu có tin tức, khi nào thì giải quyết được ác linh? Chắc hôm nay tôi phải đến khu đèn đỏ để tuần tra, tối nay chắc xong rồi chứ."
Đỗ Duy kinh ngạc hỏi: "Anh chắc chắn tới khu đèn đỏ để tuần tra sao? Không làm gì khác?"
Tom sờ mũi và xấu hổ nói: "Làm sao tôi có thể làm gì khác được? Là một cảnh sát ở New York, tôi có nghĩa vụ phải đả kích bầu không khí tồi tệ ở đó. Có quá nhiều vụ án xảy ra gần đây, và cần phải có một chút hành động để chuyển hướng sự chú ý của công chúng. ."
"Thực ra tôi không muốn trực tiếp đi, nhưng gần đây mỗi khi tôi tan sở, cô hàng xóm xinh đẹp sẽ nhìn tôi trìu mến từ cửa sổ tầng 3. Tôi rất muốn tiến tới với cô ấy, cho nên khu đèn đỏ không đủ sức hấp dẫn tôi."
Đỗ Duy không biết nên nói cái gì, đành phải gật đầu nói: "Có lẽ trong tối nay, tôi sẽ giải quyết xong chuyện này. Khi nào xong, tôi sẽ gọi điện báo cho anh."