Chương 42: Chạm trán ác linh

Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Ủng Hữu Phúc Khí 12-12-2023 06:48:30

Cộp cộp cộp ... Tiếng bước chân mỗi lúc một nhanh. Sau khi rời khỏi tràng cảnh Xác Ướp Sống Lại, Đỗ Duy tiếp tục đi vào sâu trong Ngôi nhà kinh dị. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hễ khu vực nào không có gì bất thường, hắn đều chỉ nhìn lướt qua, không mấy chú ý. Mà Ngôi nhà kinh dị cũng mỗi lúc một quái dị, khiến hắn bỗng cảm nhận được điều gì đó bất thường. Bất ngờ... Khi đi đến một hành lang chật hẹp, Đỗ Duy dừng lại, con ngươi hơi co lại, mang theo ánh mắt dò xét nhìn qua. Hành lang này rộng khoảng 1,5 mét, cao khoảng 2 mét, những ngã rẻ giao vào nhau tạo thành hình chữ thập. Cứ cách 3 mét lại có một chiếc đèn chùm kiểu cũ, ánh đèn cứ chớp chớp loè loè, cứ như thiếu điện, trông khá là mờ ảo. Trên mặt đất có những vết bẩn lớn màu nâu sẫm, trông khá giống như vết máu sau khi đông đặc. Hai bên hành lang, ngay dưới vị trí của đèn chùm, tương ứng với hai cánh cửa sắt đã cũ nát và han gỉ. Đỗ Duy bình tĩnh nhìn vào cánh cửa sắt, hắn chú ý, ở vị trí ngay phía trên của mỗi cánh cửa sắt đều có một song cửa sổ sắt nhỏ hình chữ nhật có thể mở ra. Rõ ràng đây là do người của Ngôi nhà kinh dị, cố ý sắp đặt những cánh cửa như vậy để tạo không khí ma quỷ. Mà những cánh cửa sổ sắt này ... Đỗ Duy còn nhớ cách đây 2 năm, trong một số bài báo viết về nhà tù của thế kỷ trước, hắn nhìn thấy những hình ảnh về cánh cửa sắt tương tự, tạo hình cơ bản giống nhau. Mà ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, giữa hành lang chật hẹp hình chữ thập, Đỗ Duy nhìn thấy ở phía trước, trong một góc tối ánh sáng không chiếu tới, có một bé gái mặc đầm lolita, khoảng 7-8 tuổi, đang ngoắc tay với mình ... Bé gái nở nụ cười trên môi, đôi mắt xanh trong veo, ngây thơ đáng yêu cực kỳ, khiến người ta muốn tới nựng má một cái. Nhưng chiếc đầm với đầy vết máu đỏ tươi, cùng với những động tác cứng nhắc, tựa như máy móc cực kỳ, khiến người ta cảm thấy rợn người. "Hình như nó không phải linh hồn, mà là ác linh..." Đỗ Duy tự nhắc nhở chính mình, thầm cảnh giác, hắn có thể cảm nhận được sự độc ác lạnh lẽo, âm u như mặt hồ băng giá bộc lộ rất rõ. Sau một lúc đắn đo, suy nghĩ... Hắn không chút do dự quay đầu bỏ đi ... Đối phó với ác linh không đơn giản như tưởng tượng, trong tình huống chưa biết môi giới của nó là gì, rất khó xử lý. Muốn tiêu diệt ác linh, hay "bắt" được, nhất định phải tìm được môi giới liên quan đến ác linh đó, ngoài ra không có cách nào khác. Lễ trừ tà chỉ có thể xua đuổi ác linh đeo bám trên người, nếu không biết môi giới là gì, thì tỷ lệ thất bại thậm chí có thể lên tới 80%. Đỗ Duy rất muốn đẩy nhanh quá trình ác linh hoá của mình để tăng thêm sức mạnh khi đối đầu với The Nun. Vì vậy hắn mới tìm kiếm Annabelle, nhưng hắn không muốn dính líu tới chuyện không liên quan đến mình. Ví dụ như, trực diện đối đầu với một ác linh... Cộp cộp cộp ... Tiếng bước chân rời đi nhanh chóng, càng ngày càng xa. Trong bóng tối, bé gái ác linh mặc đầm, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, bé vẫn ngoắc tay một cách máy móc ... Chỉ là vết máu trên chiếc đầm của bé gái càng ngày càng đậm đặc, như thể máu đang chảy ra vậy... Ở một nơi khác... Nhóm 4 người Bob cũng đã đến với tràng cảnh Xác Ướp Sống Lại. "Nhìn kìa ... mấy chiếc quan tài của pharaoh này thật giả tạo, chắc không phải mới được sơn đó chứ..." Cô gái trong cặp đôi liếc nhìn 10 chiếc quan tài pharaoh bằng vàng đặt dưới đất, cong môi, quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường khổng lồ khắc phù điêu theo phong cách Ai Cập. "Bức phù điêu này thật buồn cười, tràng cảnh này có vẻ chẳng có gì thú vị cho lắm." "Không thể nào, các đánh giá trực tuyến nói rằng nơi này rất đáng sợ. Nếu chúng ta chạm vào những xác ướp trong quan tài, có thể sẽ có một điều bất ngờ." Bạn trai của cô mỉm cười, đi đến bên cạnh, khoác vai và chỉ vào nắp quan tài: "Baby, em có muốn thử không?" "Tuỳ..." Bob ở bên thấy hai người đang đi về phía quan tài của pharaoh, suy nghĩ một lúc, gã nói với Lisa: "Cậu mệt à? Trông cậu không khỏe lắm?" Lisa tái mặt lắc đầu: "Không hiểu sao, mới đi một đoạn ngắn mà thể lực của tớ đã gần như cạn kiệt, giống như vác vật nặng chạy cả km." Bob nói với vẻ quan tâm: "Nếu thế, Lisa, cậu hãy nghỉ ngơi đi, đợi hai người quay lại, chúng ta sẽ quay về." Lisa ngồi xổm trên mặt đất, xua tay nói: "Thôi, hai người bọn họ đang vui vẻ..." Rồi cô chỉ vào hai người đang háo hức muốn thử, và bước đến quan tài của pharaoh. "Nhìn xem, cô ấy chắc chắn sẽ sợ hãi, sau đó xà vào vòng tay của bạn trai... cô ấy sẽ..." Lời vừa mới được nói, chuyện đã xảy ra như những gì họ mong đợi... Cô bạn thân của Lisa thò đầu nhìn xác ướp trong quan tài, vẫy tay chào: "Xin chào, có phải là nhân viên không ạ?" Giây tiếp theo... Xác ướp, được bọc trong tấm vải liệm, trực tiếp ngồi dậy, giơ hai tay lên cao, và có một tiếng gầm khủng khiếp vang lên. "Ahhhhhhhhhhhhh!!!" Cô gái lập tức rụt người lại, toàn thân phát run, bạn trai cô rất lanh mở rộng vòng tay, an ủi: "Đừng sợ, đều là giả." "Không, em không sợ." "Phải phải, nhìn này, nó chỉ là một con rối cơ khí. Thấy vậy, Bob há hốc mồm, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Lisa nói một cách tinh nghịch: "Nhìn kìa, một kỷ xảo quá nhàm chán ..." Bob đưa ngón tay cái, tán đồng: "Thật sự rất nhàm chán, cả tớ cũng không còn thấy sợ hãi nữa". Nghe vậy, Lisa bỗng nói: "Này, tớ đột nhiên nhớ tới thằng cha đeo ba lô lúc nãy." "Tại sao? Cậu nhắc thằng cha đó làm gì?" "Đương nhiên, thằng cha đó thật vô duyên thúi." Lisa thở dài: "Có điều cậu không cảm thấy, cảnh thằng cha đó cảnh cáo chúng ta nhanh rời đi, trông rất giống cảnh trong phim kinh dị sao? Tuy tớ nghĩ thằng cha đó cư xử như một tên hề, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu." "Haha, nghe cậu nói vậy, tớ cũng đột nhiên nghĩ tới thằng cha đó." Bob cười ngay tức khắc, gã cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Lisa có vẻ thân thiết hơn. Gã nheo mắt, muốn tranh thủ thời cơ để tỏ tình, nói những câu để lấy lòng đối phương, nhưng lại cắt ngang bởi một tiếng hét chói tai. "F*ck! Cái gì thế này, có người chết ở trong quan tài!" "Cậu nói cái gì? Người chết?" Bob theo bản năng đứng lên, chỉ có thể nhìn thấy 2 người đồng bạn đang cực kỳ hoảng sợ. Vừa rồi, hai người đã đến cỗ quan tài cuối cùng, đang nghĩ sau khi chơi xong tràng cảnh này sẽ đến một chỗ yên tỉnh nào đó ngồi nghỉ, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ vô cùng kinh sợ. Trong quan tài của pharaoh, xác ướp vốn đang nằm, được quấn chặt trong tấm vải liệm đã bị thứ gì đó cắt ra, những miếng vải dài và mảnh vương vãi khắp nơi. Thứ đang phơi bày trước mặt họ là một xác chết đẫm máu, với đôi mắt mở to và vẻ mặt gớm ghiếc.