Lúc Đỗ Duy trở lại buồng phòng khách sạn, mở cửa.
Hắn nhìn thấy Tom đang buồn bã ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, chiếc gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc.
Phù...
Tom phả ra một làn khói: "Người anh em, tôi thấy mình thật vô dụng."
Đỗ Duy sững sờ: "Ý của anh là?"
Tom buồn bã nói: "Có thể anh không tin, tôi đã có một giấc mơ chết tiệt, tôi đã mơ thấy anh."
Đỗ Duy bình thản nói: "Vậy sao..."
Tom phì phèo điếu thuốc, và chửi rủa: "Tôi mơ thấy khách sạn này biến thành khu đèn đỏ, trên đầu toàn là phòng. Có thể mở phòng mọi lúc, mọi nơi. Rất nhiều phụ nữ sẵn sàng ngủ với tôi, không cần phải trả tiền."
"Điều quan trọng nhất là những người phụ nữ mà tôi đã mơ thực ra là tà giáo đồ của Vidar."
"Giờ chỉ cần nghĩ về giấc mơ đó là tôi lại thấy buồn nôn. Tôi thực sự có ham muốn với mấy em tà giáo đồ. Có phải tâm lý của tôi có vấn đề nghiêm trọng rồi không?"
Nói, Tom hít một hơi thật sâu ngồi dậy khỏi sô pha: "Quan trọng nhất là tôi còn mơ mời anh đi chơi gái. Anh không chịu, bèn bắn chết tôi, tôi..."
"Tom tôi lại người như vậy..."
Đỗ Duy lúng túng ho khan nói: "Hầu hết giấc mơ đều trái với thực tế. Sở dĩ anh có loại giấc mơ này có thể là do anh thường xuyên đến khu đèn đỏ. Tôi đề nghị anh nên tìm bạn gái, có lẽ sẽ không mơ như thế này nữa."
Giấc mơ là một mô tả nhất định của thực tế, nó thể hiện một phản ứng căng thẳng nhất định từ tiềm thức đối với thế giới bên ngoài.
Nói chung, sau khi một người gặp ác mộng, chẳng mấy chốc sẽ quên đi cảnh trong mơ.
Vì vậy, Đỗ Duy không muốn nói cho Tom biết quá nhiều, dù sao sự việc cũng đã xong xuôi, đỡ hù doạ anh bạn một lần nữa.
Nhưng Tom phàn nàn: "Tìm bạn gái tốn tiền lắm, hơn nữa tôi tiêu tiền rất nhanh, chưa hết tháng đã cháy túi."
Đỗ Duy tiến lên, ngồi ở trên sô pha, khó hiểu hỏi: "Thu nhập hiện tại của anh cao hơn hầu hết mọi người, tại sao vẫn cháy túi?"
Tom nói nhỏ: "Bởi vì cứ mỗi lần lĩnh lương là tôi đến khu đèn đỏ, tôi cũng thích rủ Cha Tony đi cùng..."
Đỗ Duy khóe miệng giật giật: "Thế thì đành chịu."
Tom rất buồn, rất lâu mới bình tĩnh lại, anh ta đột nhiên hỏi: "À... ban ngày em đi đâu vậy? Buổi chiều tỉnh dậy chẳng thấy anh đâu, gọi điện thoại cũng không được. Anh đã đi ra ngoài sao?"
Đỗ Duy cau mày: "Ừ, tiện thể tôi ra ngoài giải quyết một số phiền phức."
Tom sững sờ nói: "M*kiếp! Sao anh không gọi cho tôi?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi không muốn quấy rầy giấc mộng của anh, giờ chúng ta trở về New York."...
Vào lúc này, tại trụ sở chính của Vidar.
Trong một thung lũng bí ẩn ở châu Âu, có một trang viên khổng lồ với hàng rào cao xung quanh.
Trăm dặm quanh đây đều là địa bàn của Giáo phái Vidar.
Bên trong trang viên, có các tháp cao và một số lâu đài theo phong cách hắc ám.
Bên trong lâu đài cao nhất, ánh đèn mờ ảo.
Sàn nhà được trải một tấm thảm màu đỏ, trên các bức tường đều được chạm khắc bằng những phù điêu kỳ lạ, và đồ án ngôi sao 6 cánh.
Ngoại trừ môi trường tối tăm, cảm giác ở đây rất yên bình, không giống một tổ chức tà giáo.
Giữa sảnh là một đống lửa làm vây quanh bằng đá lớn, bên trong rải rác vài bộ xương người.
Đột ngột, sự im lặng bị phá vỡ.
Trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Chúng ta đã mất liên lạc với Ba Lan... những tín đồ được cử đến và những tín đồ tại đó đều đã bị giết."
Giọng nói mờ nhạt không thể phân biệt rõ giới tính.
Mà y hoặc ả, chính là thủ lĩnh của Vidar-Akalette.
Trong giáo lý của Vidar, cái tên này hàm nghĩa là nhà tiên tri, người nào đảm nhận chức lãnh đạo đều sẽ mang cái tên này.
Lúc này, Akalette tiếp tục: "Ta có thể cảm thấy kẻ đã giết những người theo dõi là một ác linh bí ẩn. Nó có một đôi mắt đỏ ngầu, cầm một con dao sắc nhọn. Nó chỉ có một cái bóng mờ ảo, nó rất đáng sợ, nhưng lại nghe theo lệnh của kẻ khác."
"Chúng ta sẽ ghi nhớ mối hận này, trong tương lai gần, chúng ta sẽ tìm ra nó và giết nó."
"Nhưng trước đó, chúng ta cần làm một việc quan trọng."
"Ông Hannibal, người mới gia nhập Giáo phái Vidar, mang đến cho chúng ta tin tức về Thần."
Trong bóng tối, giọng nói của Hannibal vang lên: "Ca ngợi Vidar, con đã bị tín ngưỡng tà ác làm cho mù quáng và gia nhập Giáo hội Twilight. Nhưng khi nhìn thấy thần, con biết rằng chỉ có nó mới là tồn tại vĩ đại nhất."
Akalette khàn giọng nói: "Ta có thể cảm nhận được lời ca tụng của con xuất phát từ nội tâm, xin hãy cho chúng ta biết tin tức của Thần."
Hannibal cười nhẹ, và bước ra khỏi bóng tối.
Gã đứng trước đống lửa, tay phải đặt trước ngực và hơi cúi đầu: "Tới nay, chúng ta chưa từng có thể liên lạc thật sự với các Vidar. Tín ngưỡng của chúng ta đã bị lung lay, nhưng khi nhìn thấy Thần, tôi chỉ biết sự vĩ đại và hoàn hảo của Thần."
"Nó là ánh sáng dẫn đường của em, nhưng thật đáng tiếc, nó không tồn tại trên thế giới này."
Câu nói của Hannibal xuất phát từ tận đáy lòng, không một chút dối trá.
Trong lòng gã thực sự cảm thấy ác linh Đỗ Duy là tồn tại hoàn mỹ nhất trên đời, đồng thời cũng đồng loại thật sự duy nhất của gã.
Về phần Đỗ Duy, hắn chỉ là cái vỏ.
Vì thế, Hannibal chọn Giáo phái Vidar, thêu dệt lời nói dối về thứ gọi là Thần, muốn sử dụng sức mạnh của Vidar để giải cứu ác linh Đỗ Duy ra khỏi thế giới gương.
Về phần ác linh Đỗ Duy sẽ làm gì sau khi ra ngoài, Hannibal hoàn toàn không quan tâm.
Đối với gã, đây chỉ là một trò chơi.
Trong bóng tối, lại có người bước ra, đây là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, vô cùng quyến rũ, nhưng lại dò hỏi: "Mr. Hannibal, làm sao ông có thể chắc chắn rằng thứ ông nhìn thấy thực sự là Thần của chúng tôi? Người phàm không thể nhìn thấy Thần. Nếu ông có thể nhìn thấy, thì chúng ta cũng sẽ có thể nhìn thấy."
Lúc này, có rất nhiều ánh mắt dừng lại ở trên người của Hannibal.
Những ánh mắt đó đầy nghi ngờ, cũng đầy số ác ý.
Giáo phái Vidar là tôn giáo của phụ nữ từ thời cổ đại, địa vị của nam giới rất thấp.
Nhưng Hannibal rất mạnh, khiến người ta phải sợ...
Hannibal mỉm cười: "Tôi mang tin tức của Thần đến, nhưng cô lại chất vấn tôi. Cô không tin sự tồn tại của Thần, tại sao Thần lại để cô nhìn thấy Thần?"
"Thưa cô, đức tin của cô không vững chắc."
Đây là ngụy biện, nhưng khiến người phụ nữ này cứng họng.
Hannibal thấy vậy bèn chất vấn ngược đối phương: "Thần của chúng ta không cần chúng ta, nhưng chúng ta cần sự tồn tại của Thần. Chỉ bằng cách này, Vidar mới có thể trở thành tôn giáo mạnh mẽ nhất và cho thế giới hiểu ý tư tưởng của Thần."
"Nhưng nếu chúng ta muốn Thần đi tới hiện thực, chúng ta cần một tấm gương mới để giao tiếp với Thần, cho Thần biết rằng chúng ta tồn tại, và đi tới hiện thực."
Về diễn xuất, Hannibal không thua kém Đỗ Duy là mấy.
Biểu cảm và ngữ điệu của gã đều rất hợp tình hợp lý, những điều mà gã nói cũng đều là sự thật, không ai có thể nhìn ra vấn đề.
Là một Hunter thuộc Twilight, nhưng gã không ngần ngại gia nhập Giáo phái Vidar.
Giờ gã đã có trong danh sách săn lùng của Twilight.
Không ai dám nghi ngờ sự kiên định của gã...
Là Thần hay không, với Akalette không quan trọng, vị trí càng cao thì càng có thể chạm vào nhiều bí mật.
Các tôn giáo nguyên thủy thường xuất phát từ sự sợ hãi.
Tôn giáo Vidar thực ra cũng giống như vậy.
Theo một nghĩa nào đó, cái gọi là Vidar chỉ là một số tồn tại kỳ lạ, tương tự như nữ tu, hoặc những thứ có tính chất tương đồng.
Nhưng tín ngưỡng thật khủng khiếp, nó khiến con người trở nên ngu ngốc.
Tin vào một sự tồn tại nào đó tương đương với việc liên tục tự ám thị, và thôi miên. Mọi người đều tin rằng Vidar là Thần, theo thời gian điều đó không còn quan trọng nữa.
Thêm vào đó, Vidar đã phát triển quá lâu, nội bộ đã có những khác biệt lớn.
Là một người lãnh đạo, Akalette đương nhiên hy vọng rằng có một chuyện quan trọng, để có thể khiến mọi tín đồ người cống hiến sức lực, nếu có người vì chuyện này mà có nhiều người chết, thì càng hay.
Bởi vậy, đã nói: "Tín ngưỡng của chúng ta cần được củng cố, hãy làm chuyện mà các con nên làm..."