Vào trưa ngày 15 tháng Sáu.
Đỗ Duy đến Khu dân cư cao cấp Furman.
Đã 3 ngày kể từ khi rời khỏi mộng cảnh, từ Ba Lan trở về New York.
Nhìn thì ngắn, nhưng thực ra lại rất dài.
Trong 3 ngày qua, Đỗ Duy đã tiếp xúc với nữ tu trong mộng, cũng dành thời gian đi Ba Lan cùng Tom, Đánh Dấu Freddy, và cây đàn Piano.
Dù hắn đã quá quen với nhịp sống này, nhưng vẫn cảm thấy kiệt sức cả về thể chất và tinh thần.
Trong nhà của Alexis, Đỗ Duy vô cùng nghiêm túc, ngồi trên sô pha.
Cô bạn gái Alexis đang đứng đối diện hắn, khoanh tay, đôi mày xinh đẹp cau lại, ánh mắt rất không vui.
"Mr. Đỗ Duy thân mến, hôm nay anh chủ động đến nhà, khiến em thật sự rất ngạc nhiên. Nếu như không phải ngày nào anh cũng nhắn tin cho em, em còn tưởng chúng ta là người xa lạ?"
2 ngày nay, Đỗ Duy chi liên lạc với cô qua tin nhắn.
Mặc dù Alexis cũng rất bận, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Thành thật khai báo, có phải anh giấu em chuyện gì không?"
Alexis nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình.
Đỗ Duy hắng giọng, dịu dàng nói: "Sao có thể như thế, anh rất yêu em."
Alexis chế nhạo: "Anh yêu, dù 2 ngày qua em bận rộn giải quyết một số vấn đề kinh doanh ở công ty, còn anh, với tư cách là bạn trai của em, hỏi han quan tâm cũng không có. Tin nhắn thì gửi từng đợt, anh nghĩ em bị ngu sao?"
Đang nói chuyện thì cô ấy lấy điện thoại ra bấm vào Menu tin nhắn. Tin nhắn gần nhất được gửi vào khoảng 7 giờ tối hôm qua.
Nội dung lại là- 【Chúc ngủ ngon】
Giọng của Alexis đầy nghi ngờ: "Bình thường không phải anh không thường thức khuya sao?"
Đỗ Duy cười nói: "Trước đây anh thường có thể thức khuya, nhưng trong khoảng thời gian này, anh muốn tạo cho em niềm vui bất ngờ, nên đã đi ngủ sớm hơn."
Alexis vẻ mặt chán ghét: "Đừng nói là anh lại mua hoa, giờ em dị ứng hoa rồi."
Đỗ Duy trợn to mắt: "Lẽ nào anh ở trong mắt của em, không thể làm gì khác hơn là tặng hoa?"
Tin nhắn văn bản đó là do hắn cố ý gửi.
Alexis vội vàng xin lỗi: "Em không có ý đó, em thực sự thích hoa do anh gửi, nhưng biểu hiện của anh 2 ngày qua thật sự rất kỳ lạ, khiến em rất bất an."
Đỗ Duy thở dài nói: "Thật ra em đã hiểu lầm anh. 2 ngày qua anh bận học Piano, muốn chơi một bản làm quà tặng em."
"Em biết không, học đàn trong 2 ngày rất khó, vì vậy anh học suốt ngày đêm, rốt cuộc cũng đã học được."
"Lý do hôm qua gửi câu chúc ngủ ngon cho em sớm như vậy, là bởi vì muốn nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay gặp lại em, anh sẽ biểu diễn ngay trước mặt của em."
Giọng điệu của Đỗ Duy chân thành, khiến người ta khó có thể nhìn ra được chút gì giả dối.
Alexis vẫn còn đang phân vân, khịt mũi nói: "Vậy thì giờ anh hãy chơi một bản nhạc cho em nghe, nếu anh đàn được thì em tin anh, nếu không được thì... anh hiểu rồi đó nha."
Gia tộc của cô tình cờ có công ty sản xuất đàn Piano tại Ý.
Đỗ Duy tự tin đứng lên: "Giờ anh sẽ biểu diễn cho em xem."...
Vào thời điểm này, tại nhà thờ.
Cha Tony, và Tom trông rất nghiêm túc.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng tiếp khách.
"Tom, vấn đề của con rất nghiêm trọng. Cha nghĩ lý do giờ anh không còn hứng chơi gái nữa, là vì những tà giáo đồ Vidar tạo cho con đả kích quá lớn, khiến con bị bóng đè."
"Nói trắng ra, trong 2 ngày tới con chỉ cần tìm vài cô gái nóng bỏng, ngực to, mông lớn, để xoá bỏ bóng ma tâm lý, vấn đề sẽ được giải quyết."
Khi nói về điều này, Cha Tony nói với giọng đầy hoài niệm: "Cha nhớ mang máng, năm đó Cha cũng giống con, chán ghét những phụ nữ bình thường, vì vậy Cha đã chia tay với bà Senna. Cha đã đi du lịch ở rất nhiều thành phố, Cha muốn tìm bến cảng cho tâm hồn."
Ông thở dài, đôi mắt trở nên hoảng hốt.
Tom vội hỏi: "Tiếp tục đi! Tại sao lại dừng lại?"
Cha Tony cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta, bất mãn nói: "Loại người như con, thật không biết thưởng thức cái đẹp. Muốn khám phá cái đẹp, con không thể nóng vội như vậy."
"Lúc đó Cha đã rất bối rối. Cha đã nguyện cầu với Chúa nhưng không được hồi đáp."
"Rồi một ngày nọ, khi lái xe ngang qua một khách sạn, tôi gặp một phụ nữ trẻ đã ly hôn đã bị bỏ thuốc kích dục."
"Cô ấy không nói lên nào, leo lên xe của tôi, sau đó chúng tôi đã ứ ừ."
Tom sửng sốt: "Ý của Cha ngày ứ ừ ngay trong xe?"
Cha Tony ngượng ngùng nói: "Ừ, chuyện này đừng nói ra ngoài, Cha chừng từng kể nó với Đỗ Duy."
Tom xua tay nói: "Đừng lo lắng, con nhất định sẽ không nói cho hắn biết, chà chà, lúc trẻ Cha chơi bạo thật nha?"
Cha Tony lúng túng nói: "Đó là lần đầu tiên mà Cha chơi trò đó."
Tom nghe đến đây, ánh mắt có chút khinh thường: "Khi con còn trẻ, con đã là khách quen ở khu đèn đỏ rồi."
Vừa nói xong, Tom lại hỏi: "Nhân tiện, vậy từ đó về sau, Cha chỉ thèm khát những phụ nữ trẻ đã ly hôn?"
Cha Tony đỏ mặt: "Cha chỉ giỏi khám phá vẻ đẹp của họ."
Tom chế nhạo, nói: "Con chắc chắn sẽ giỏi hơn Cha. Con sẽ gọi điện, để đặt kèo ở khu đèn đỏ."
Cha Tony hắng giọng: "Còn Cha?"
Tom nói với vẻ hoài nghi: "Đây là nhà thờ..."
Cha Tony cười bí hiểm: "Có thể đi qua cửa sau."...
Ở nơi khác.
Trụ sở chính của Giáo hội Twilight ở Thụy Sĩ.
Tất cả các thành viên đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng họp.
Họ đang mặc đồng phục của linh mục, gương mặt lạnh lùng...
Người ngồi ở chủ vị, chính là Matthew, lãnh đạo của Giáo hội Twilight.
Tất nhiên, những người trong Giáo hội Twilight không biết tên của ông ta, thậm chí không thể biết rằng thực ra ông ta chính là Hunter đã dẫn dắt mọi người nổi dậy tách khỏi khỏi nhà thờ, thành lập Giáo hội Twilight.
Họ gọi Matthew là Ngài.
Trong số những người ở ngồi đây, Ryan tỏ ra kiêu hãnh, không hoà hợp.
James đang đeo kính râm, trông khá kỳ quái.
Một lúc lâu sau, giọng nói già nua của Matthew vang lên: "Các bạn, xét trên hiệu suất làm việc gần đây của anh Ryan, suy xét đến năng lực đặc thù của chính anh ấy, giờ ta quyết định thăng chức cho anh ấy, thành Giám mục mới của chúng ta."
Giáo hội Twilight cũng được phân chia hệ thống quyền lực giống như của giáo hội chính thống.
Nhưng nhân sự của họ không nhiều, chỉ có mấy chục thành viên cốt cán, nói trắng ra thì 1/3 số người ngồi đây là Giám mục.
Nhưng ngay cả như vậy, vị trí của Giám mục trong Giáo hội Twilight không hề thấp, quyền lợi cũng như sự đãi ngộ được hưởng tốt hơn nhiều so với giáo hội.
Chỉ là tài nguyên cũng có hạn. Có thêm một người chia sẻ, đối với ai cũng là tai hại.
Vì vậy, lập tức có người phản bác: "Thưa ngài, năng lực của ngài Ryan quả thực rất đặc biệt, đáng được đối xử khác biệt, nhưng có phải là hơi nhanh quá không? Dù sao thì anh ấy cũng chỉ mới tham gia Twilight."
Toàn những lời lẽ chê bai.
Một số người chế nhạo, nói: "Tất cả những Hunter đang ngồi ở đây, ai ai cũng đều đặc thù."
Ryan không rõ quay đầu qua hỏi James: "Giám mục là gì?"
James chán nản giải thích: "Cậu có thể hiểu đó là Chủ nhiệm, trên nữa là viện trưởng."
Ryan chợt nhận ra: "Anh hiểu rồi, những người này ghen tị với anh, không muốn anh được thăng chức, tăng lương!"
Hắn tức giận bèn đập bàn, đứng lên chỉ vào mấy người đó chửi bới: "Ryan tao không bao giờ sợ phiền phức, bọn mày là bệnh nhân tâm thần. Tao đã nhịn bọn mày lâu rồi!"
Vừa nói vừa lấy trong túi ra một khẩu súng lục.
Mọi người đều hoảng hốt: "Khoan khoan... Mr. Ryan, đừng nóng, còn nữa tại sao anh lại có súng lục!"
Ryan khinh thường nói: "Chủ nhiệm luôn mang theo súng bên người. Là phó tương lai của anh ấy, mang súng lục có vấn đề gì sao?"
"Vừa rồi ai phản đối?"
"Đứng lên! Tao quên nó là ai mất rồi!"