Trong toilet.
Đỗ Duy vẩy vẩy nước dính trên tay, quay đầu nhìn Alexis ở bên cạnh.
Khi hai người họ cầm máu cho Victor, chắc chắn sẽ dính một ít máu trên tay.
Dù sao Alexis cũng là con gái, lại lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, rửa tay hết lần này đến lần khác vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô cau mày, lấy khăn giấy lau khô tay, rồi đưa tay vặn tắt vòi nước.
Thấy vậy, Đỗ Duy nói nhỏ với cô: "Nếu em cứ rửa thế này, da sẽ đau lắm."
Alexis khịt mũi nói: "Nhưng em cảm thấy rất khó chịu. Victor gần như đã chết trước mắt của em. Lúc trước giải quyết loại chuyện này, những người đó có giống như vậy không anh?"
Đỗ Duy phủi tay, đáp: "Không, còn tệ hơn thế này, phần lớn bọn họ đều chết."
Alexis sững sờ, theo bản năng hỏi: "Anh không phải Người Đuổi Quỷ sao? Lẽ nào anh không thể cứu họ sao?"
Đỗ Duy im lặng vài giây trước khi chậm rãi nói: "Những ác linh mà anh đã đối đầu đáng sợ nhiều hơn những ác linh thông thường. Đa phần, anh bảo vệ bản thân còn khó."
Nghe vậy, Alexis cảm thấy hơi xót xa, cô lau tay, dịu dàng khẽ nói: "Em xin lỗi anh, em không có ý trách anh. Em chỉ nghĩ, nếu có thể, em muốn được giúp đỡ anh chút gì đó, như lần này."
Đỗ Duy sửng sốt, lắc đầu nói: "Anh một mình đối mặt với loại chuyện này thì tốt hơn."
Alexis hỏi ngược lại: "Nhưng những Người Đuổi Quỷ cũng có cộng sự chứ? Em nghĩ mình có thể giúp đỡ anh rất nhiều, chẳng hạn như vật chất, tiền bạc và nhiều thứ anh không thể làm được. Em có thể giúp anh làm điều đó, ví dụ khác, em có thể dùng quan hệ của mình để giúp anh điều tra ác linh..."
Đỗ Duy không còn cách nào khác, đành phải nói: "Cho anh chút thời gian suy nghĩ. Dù sao chuyện này rất nguy hiểm."
Ám thị mà hắn tự đặt ra vẫn chưa giải trừ, cho dù điều Alexis nói là đúng, hắn cũng không thể đưa ra câu trả lời xác đáng.
Hơn nữa, hiện tại hắn nhiều chuyện ...
Giáo phái Vidar, và gã trọc mà hắn nhìn thấy trong cảnh tượng cái chết.
Ngoài ra, cũng cần báo cáo về lá bài Joker.
Alexis cũng biết Đỗ Duy sợ mình gặp nguy hiểm nên đành nghe lời hắn...
Rất nhanh.
Hai người đến trước cửa nhà máy rượu Goliath.
Lúc này, tất cả xe sang và xe thể thao đậu xung quanh đều đã lái đi, chỉ còn lại một chiếc Aston Martin One 77.
Tất nhiên ... đây là của Alexis.
"Impreza của anh đâu? Anh không lái nó sao?"
Alexis có chút khó hiểu, cô nhớ Đỗ Duy mới mua chiếc xe đó, chẳng lẽ vì diệt ác linh, nên đi taxi?
Đỗ Duy lúng túng nói: "Anh từng đến bệnh viện Tâm thần Hill, không ngờ bệnh viện lại xảy ra hỏa hoạn, thiêu rụi xe của anh."
Phục hồi từ trạng thái lý trí và bình tĩnh, nhớ lại kinh nghiệm trước đây, giọng điệu của hắn rất bất lực.
Alexis nghiêng đầu nói: "Cháy cũng tốt. Em ghét chiếc xe đó. Màu đỏ không hợp với khí chất của anh. Anh lái xe màu đen thì hợp hơn."
Nói xong, cô đột nhiên bật cười, đôi mắt màu xanh của ngập tràn ánh nắng.
Sau đó nói bằng giọng điệu mâp mờ: "Honey? Cần em bao nuôi hôn?"
Đỗ Duy: "..."...
Trên đường phố của Quận Bắc Brook.
Alexis chở Đỗ Duy đến tận nhà thờ.
"Anh có chắc chắn không cần em tặng anh một chiếc xe không?"
Cô không quá tin tưởng vào phẩm vị của Đỗ Duy ...
Điều quan trọng nhất là cô ấy hiểu được tình hình kinh tế hiện tại của Đỗ Duy ...
Nhưng không sao cả, dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Khi một người phụ nữ thật lòng thích một người đàn ông, cô ấy sẽ nghĩ đến việc dành cho anh ấy những điều tốt đẹp nhất, đặc biệt là khi không vướng bận về vật chất.
Kiểu thích này, sẽ không vì ham tiền tài vật chất, mà bào mòn tình cảm, cuối cùng khiến cả hai đều rất mệt mỏi.
Nói ngắn gọn, đối với những người độc lập tài chính, nhu cầu tinh thần quan trọng hơn.
Đối với Đỗ Duy, người chưa độc lập tài chính và cuộc sống, hắn có chút kháng cự với điều này.
Cũng không phải không thích Alexis, hoặc có lẽ hắn cảm thấy tự ti.
Mà hắn có cảm giác bị bao dưỡng, một khi đã nhận chiếc xe do Alexis gửi tới, thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ nảy sinh vấn đề.
Chỉ một phía cho đi, không phải là điều tốt.
Đỗ Duy biết Alexis nhìn thấy sự bối rối hiện tại của hắn, bèn nói: "Là Người Đuổi Quỷ của giáo hội, anh cũng có tiền lương và phúc lợi. Giờ anh đang phụ trách toàn bộ New York, anh được trả lương rất cao, anh vẫn còn một số tiền tiết kiệm, vẫn mua được xe."
Alexis bất mãn nói: "Có phải anh không muốn dính dáng đến em quá sâu không?"
Sau đó, cô ấy giảm tốc độ, và nhìn Đỗ Duy thật kỹ, cố gắng nhìn ra điều gì đó.
Nhưng Đỗ Duy lắc đầu nói: "Anh chỉ đang giải thích sự thật, chiếc đồng hồ cổ mà em đưa cho anh đã rất đắt rồi. Đến giờ, anh còn chưa trả hết tiền cho em."
Alexis cau mày nói: "Tại sao anh luôn phân chia chuyện của chúng ta rõ ràng như vậy? Em có nhiều tiền hơn anh, không nên đưa nhiều hơn sao?"
"Hơn nữa, em nghĩ mối quan hệ giữa hai ta nên tiến xa hơn."
"Vừa rồi trong nhà máy rượu, em nói anh là bạn trai của em, anh cũng đâu có phủ nhận."
Đây là một đề tài chết người ...
Trên trán Đỗ Duy toát ra mồ hôi lạnh, hắn bối rối nói: "Anh không có phủ nhận, nhưng em có nghĩ như thế có hơi nhanh không? Chúng ta quen nhau cũng chưa lâu mà."
Alexis chế nhạo: "Nhưng em nghĩ mình đã biết đủ về anh, quý ông Trừ Tà, chẳng lẽ anh định định dành cả cuộc đời mình làm bạn với những ác linh sao?"
Đỗ Duy cau mày nói: "Được rồi, anh sẽ xem xét vấn đề này sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện."
Alexis không vui nói: "Còn bây giờ thì sao? Em đã tự thú nhận mối quan hệ của chúng ta trước mặt người khác. Nhưng anh lại cho em câu trả lời này? Anh không thích em?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Em đã hiểu lầm, hiện giờ anh có rất nhiều chuyện khó giải quyết, vô cùng nguy hiểm. Nếu bây giờ chúng ta ở cùng nhau, em không sợ sao?"
"Anh Đỗ Duy, hình như anh hiểu sai khái niệm an toàn?"
Alexis đạp phanh dừng xe ở bên đường, cô không vui cởi dây an toàn, đè lên trên Đỗ Duy.
Hơi thở trở nên gấp gáp.
Bầu không khí dường như trở nên nóng hơn.
Đỗ Duy rất khó chịu với cảm giác này, Alexis là người phụ nữ duy nhất hắn từng tiếp xúc ở mức độ này.
Hắn cáu kỉnh một cách khó hiểu, và thậm chí còn muốn kháng lại.
Lý trí nói với hắn nên chấp nhận Alexis, đây quả thật là một cô gái tốt.
Nhưng cảm tính nói với hắn: một khi chấp nhận, nếu một ngày hắn ta không thể giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn của ác linh hoá, hắn sẽ mất đi nhân tính và trở thành một ác linh. Và Alexis là người đầu tiên phải chết.
Hắn im lặng ...
Alexis lại không quan tâm, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Anh nhìn vào mắt em được không? Em yêu anh Đỗ Duy."
"Em có thể khẳng định chắc chắn, tình yêu của em dành cho anh vô cùng chân thành, vẫn luôn như vậy."
"Những yếu tố thật tế mà các cô gái khác cần phải cân nhắc, không tồn tại đối với em."
"Gia đình tôi là một tập đoàn lớn, và em là người thừa kế duy nhất. Không cần phải kết hôn."
"Vậy anh còn lo lắng điều gì?"
"Hãy ở lại bên em!"...
"Hờ..."
Đỗ Duy hít một hơi, hắn nhìn đôi mắt trong vắt, lại có chút nóng bỏng của Alexis.
"Em là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời này, đối xử tốt với anh. Anh cũng thích em, nhưng hãy cho anh chút thời gian. Khi anh giải quyết xong một vài vấn đề, chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau."
"Anh biết điều này là rất vô trách nhiệm, nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất. Em đối với anh đặc biệt hơn những người khác."
Nghe vậy, vẻ mặt của Alexis có chút thất vọng, nhưng sau khi nghe hắn đích thân thừa nhận chính mình thích, sự thất vọng này bèn giảm đi rất nhiều.
Nhưng Alexis không ngốc, yêu và tin tưởng, không có nghĩa là cô ấy sẽ là một cô gái ngoan.
Vì vậy, cô ấy bĩu môi, cười nhạt: "Lần nào anh cũng hứa, nhưng lần nào cũng xảy ra rắc rối... Nên em nghĩ không nên nghe lời anh vào lúc này, dù biết em biết anh chỉ muốn tốt cho em. Nhưng tình yêu cần một chút cám dỗ."
"Hơn nữa, em luôn muốn ngủ với anh."
Gì?
Đỗ Duy cảm thấy cảm giác ấm áp truyền tới từ môi mình, như bị điện giật vậy, trái tim đập rộn ràng, thổn thức.