Bình tĩnh và lý trí là nhãn hiệu của Đỗ Duy.
Nhưng giờ có người giết chết ác linh ngoài cánh cửa, khiến hắn có chút không vui.
Tại sao vẫn ở trong cửa, không đi ra ngoài.
Chẳng phải là để Đánh Dấu tất cả những ác linh đằng sau cánh cửa đã bị Alvin Dawkwe giam giữ trong suốt cuộc đời, để khi hắn đối mặt với chiếc đồng hồ cổ, có thể tăng cơ hội chiến thắng hay không?
Hắn không có cảm xúc với bất kỳ ác linh nào.
Tất nhiên, Cái Bóng thì có chút đặc thù.
Suy cho cùng, Cái Bóng giỏi chịu đựng, rất chăm chỉ, và bền bỉ.
Theo ý kiến của hắn, tất cả những ác linh đã được Đánh Dấu đều là đệ của hắn.
Nhưng bây giờ ở ngoài kia có kẻ đang giết thuộc hạ của hắn.
Suy nghĩ ở một góc độ khác, điều này đang phá hủy kế hoạch của hắn, làm giảm vốn liếng để hắn đối phó với đồng hồ cổ.
Tương đương với việc khiến hắn chết.
Vì thế, vào lúc này.
Không khí nặng nề bên trong cánh cửa, khiến cho tất cả ác linh đều run lên.
Những ác linh xé phong thư thành từng mảnh, lại thấy phong thư hồi sinh, đứng ngồi không yên.
Phong thư sau khi sống lại, cũng vô cùng hoảng sợ.
Trên tờ giấy, một dòng chữ đột nhiên xuất hiện.
Tất cả tà ma đều bị đẩy lui, xung quanh là bóng tối. Mà ở trung tâm bóng tối, Đỗ Duy lạnh lùng, không có một chút cảm xúc.
Hơi thở ảm đạm và lạnh lẽo hơn, không giống người sống.
Vùng da lộ ở ngoài, càng thêm nhợt nhạt.
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn lên.
Trong khoảnh khắc, tất cả ác linh dường như bị dẫn dắt, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.
Nhịp nhàng, và quỷ dị.
Ở bên tay phải của hắn, hoa văn kim đồng hồ quay với biên độ không đáng kể.
Sau đó, hoa văn kim đồng hồ biến mất như một hòn đá chìm trong hồ.
Thay vào đó là biểu tượng mặt nạ.
Ngoại trừ hốc mắt, không có bất kỳ ngũ quan nào.
Đây chính là hình dáng của chiếc mặt nạ tồn tại cùng với ác linh Đỗ Duy lâu nhất, nhưng sau này chiếc mặt nạ kia đã biến thành tro bụi.
Đỗ Duy liếc nhìn phong thư, ánh mắt lạnh lùng, u ám.
Hắn không trả lời, bởi vì vấn đề này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Ngay sau đó, hắn dùng lòng bàn tay phải chậm rãi che lên mắt phải.
Con mắt này từng bị ác linh Đỗ Duy hiến tế.
Sau đó, hắn còn thấy bên ngoài cửa, một ông già mặc đồng phục linh mục, đội mũ trùm đầu, cảm giác rét lạnh còn đáng sợ hơn cả ác ma nữ tu.
Ở cấp bậc hoàn toàn khác biệt.
Bên cạnh lão là Mercer Croaker đeo mặt nạ.
Hai người đang đánh nhau theo cách mà người thường không thể lý giải nổi, lão già kia áp đảo đến mức Mercer không đánh trả nổi.
Bởi vì lão thậm chí vẫn có thể phân tâm, tùy ý vươn tay bóp nát cái xác của Alvin Dawkwe. Cho dù ác linh thay thế mạnh đến đâu đi nữa, xem ra lão vẫn có thể dễ dàng bóp chết.
Mạnh khủng khiếp.
Đồng thời lão già vẫn tiếp tục nói: "Alvin Dawkwe, con làm ta quá thất vọng. Sinh mệnh vốn rất khổ đau, ô trọc, nhưng con cứ lì lợm kiên định với niềm tin khó hiểu của mình."
"Nhìn xác của con giờ lại bị ác linh khống chế, ác linh mà con biến thành sau khi chết dễ dàng bị ta bóp chết."
"Những Hunter như chúng ta không nên tồn tại trên thế giới này, ác linh cũng vậy."
"Tại sao không gia nhập Twilight?"
"Con từ bỏ thiện lương, những thứ tốt đẹp, tất cả mọi thứ, chỉ đổi lại chút sức mạnh này. Nhìn xem con còn lại cái gì?"
"Một cái xác, thật nực cười làm sao?"
Có lẽ lão không nói chuyện với Alvin Dawkwe, mà đang giải thích một điều gì đó.
Điều này thật phức tạp...
Đỗ Duy im lặng, bởi vì lại có thêm 1 ác linh khác bị hắn Đánh Dấu ra khỏi cửa, bị lão nhân bóp chết.
Hắn biết rằng người này phải là Matthew.
Phong thư bên cạnh vào lúc này sắp phát điên.
Đỗ Duy nhìn lướt qua, bình tĩnh nói: "Tao chỉ muốn nhìn xem ai giết tay sai của tao ở ngoài kia. Không ngờ bọn họ đều là người quen."
Phong thư sững sờ.
Đỗ Duy từ tốn nói: "Đây không phải chuyện mà mày có thể tham gia. Tao cũng chỉ muốn thử xem khoảng cách giữa tao và Matthew lớn đến mức nào."
Đỗ Duy nói tiếp: "Tuy đánh không lại, nhưng nếu cứ chạy trốn thoát như thế này, những ác linh khác vẫn sẽ chết trong tay Matthew. Vậy thì có ích lợi gì?"
Đỗ Duy cười mỉa mai: "Mang cái xác cùng trốn, chỉ là suy nghĩ của tao, nhưng làm không được, nên tao cần phải trở thành ác linh."
Hắn là người có 2 thân phận.
Hắn bỏ tay phải ra, lấy mặt nạ trong túi, rồi đeo nó lên mặt.
Đôi mắt đen từ từ nhắm lại.
Khi mở ra lần nữa, lấy con ngươi làm trung tâm, bóng tối chầm chậm lan tràn, dần dần xâm nhiễm một đôi mắt, giống như một vực thẳm, khi người ta nhìn thấy nó, đều có ý muốn lao vào.
"Thật là ồn ào..."...
Thế giới bên ngoài cánh cửa.
Trên con đường cao tốc, Mercer đã bị Matthew bạo hành một cách thảm hại, còn cái xác của Alvin Dawkwe cũng không được buông tha.
Miễn là ác linh xuất hiện, sẽ lập tức bị giết.
Những lời vừa rồi, lão không chỉ đơn giản nói với Alvin, mà còn với chính mình.
Matthew là một Hunter cao cấp trong giáo hội, lý do mà lão nổi loạn chống lại giáo hội, là vì khi hắn đang trên bờ vực ác linh hoá, nhân tính biến mất, và lão đã giết vợ con của mình.
Đối với lão, mọi thứ đều là bi ai.
Nhưng vào lúc này, sau khi Matthew bóp chết một ác linh nữa, khuôn mặt lão đột nhiên trở nên cực kỳ phấn khích.
Cực kỳ ức chế, lạnh lùng và hiểm độc, toả lên từ cái xác.
"Giãy dụa vô ích."
Matthew cau mày, lão không thèm để ý phớt lờ kẻ sắp bị tiêu diệt, Mercer, thay vào đó tập trung vào cái xác của Alvin Dawkwe.
Trực giác mách bảo lão rằng mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.
Nguy hiểm...
Mercer ở bên cạnh nôn ra máu, nằm trên mặt đất không biết sống chết.
Đột ngột...
Ngay sau đó, từ cái xác của Alvin Dawkwe, một bóng đen lớn lan ra như thủy triều.
Có một tiếng răng rắc đáng sợ từ bên trong cái xác.
Đó là tiếng xương gãy.
Két két... tiếng mở cửa vang lên.
Cái xác của Alvin Dawkwe đột nhiên dừng lại, đưa tay ra chạm vào mặt nó.
Một giọng nói già nua phát ra từ cổ họng, rõ ràng là giọng của Alvin. Nhưng lại với một giọng điệu quỷ dị khác thường, khiến người ta có cảm giác như một quý tộc đột nhiên phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Nó nói: "Lão mạnh hơn ta nghĩ."