Trong phòng.
Billy nhìn Đỗ Duy ở trước mặt, sự kháng cự trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Đỗ Duy tiếp tục nói: "Cha mẹ chú mất khi chú còn nhỏ hơn cả cháu. Chú là con một. Chú đã phải đối mặt với tất cả những vấn đề mà cháu đang gặp mãi, thậm chí còn tồi tệ hơn cả cháu. Nhưng chú biết rằng mọi thứ sẽ rồi sẽ tốt đẹp hơn, cho nên cháu chỉ nhìn thấy cuộc sống của cháu rất sung túc, không cách nào đồng cảm được với cháu."
Billy hỏi ngược lại hắn: "Nhưng ông nghĩ cháu là một bệnh nhân, nhưng thật ra cháu không phải vậy. Cháu thực sự đã nhìn thấy thứ giống thằng hề, nó đã ăn thịt em trai của cháu."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Trong gặp nhau lần trước, mối quan hệ giữa chúng ta là bác sỹ và bệnh nhân. Vì vậy chú không tin những gì cháu nói, nhưng bây giờ thì khác. Chú đã gia nhập giáo hội, và trở thành Người Đuổi Quỷ chịu trách nhiệm về tất cả sự kiện ác linh ở New York."
Sau khi xác nhận tình hình bất thường của Billy, không có gì xấu khi nói cho cậu bé biết thân phận Người Đuổi Quỷ của mình.
Đột ngột.
Billy nghiến răng: "Ông không nói dối cháu chứ?"
"Tại sao chú phải nói dối anh?"
Đỗ Duy trực tiếp lấy giấy chứng nhận năng lực Người Đuổi Quỷ của mình ra, đưa cho cậu bé xem.
Billy chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, nó chưa biết cách để phân biệt tính xác thực của chứng chỉ Người Đuổi Quỷ, nhưng một đứa trẻ ở độ tuổi này, không ai lại hứng thú mấy chuyện ấy.
Do đó, cậu bé tin ngay.
Billy nhìn Đỗ Duy và nói với vẻ phấn khích: "Những người lớn đó không tin những gì cháu nói. Họ đều cảm thấy do cháu sợ hãi trước truyền thuyết của thị trấn, và cảm thấy rằng cháu đang chối bỏ trách nhiệm."
"Trách nhiệm?"
Đỗ Duy cau mày, có vẻ như lần trước Billy không kể toàn bộ câu chuyện.
Và vào thời điểm này.
Garner mang đến một bình cà phê, rầu rĩ nói: "Được rồi, Billy, chuyện của em trai con không liên quan gì đến con, đừng nhắc đến nữa."
Vừa nói, anh vừa bước đến bàn cà phê, đặt bình pha cà phê xuống đế ấm, rồi nhấn nút hâm nóng.
Sau đó bèn xin lỗi Đỗ Duy: "Billy luôn tự trách vì cái chết của em trai mình, tôi cũng rất đau đớn. Nhưng tôi không muốn đề cập đến vấn đề này nữa, không cần thiết phải nói về điều này nữa."
Nhưng vừa nói xong.
Gener chú ý tới giấy chứng nhận trình độ Người Đuổi Quỷ trong tay Đỗ Duy, không khỏi trợn to hai mắt: "Trời ạ... bác sỹ là Người Đuổi Quỷ của giáo hội?"
Đỗ Duy nghiêm nghị nói: "Ông Garner, như ông thấy đấy, tôi quả thật là một Người Đuổi Quỷ. Mục đích của tôi đến đây không chỉ đơn giản là tái khám, mà là giải quyết thằng hề trong miệng của Billy."
Garner nuốt nước bọt: "Tôi ... tôi không biết phải nói như thế nào, cái này vượt quá năng lực hiểu, bác sỹ rõ ràng là bác sỹ tâm lý?"
Đỗ Duy giải thích: "Tháng trước tôi đã gia nhập giáo hội, nhưng đó không phải vấn đề, Billy gặp phải phiền phức rồi."
Garner bối rối hỏi: "Ý bác sỹ là gì? Billy đang gặp rắc rối?"
Đỗ Duy trả lời: "Đúng vậy, Billy cũng đã bị thứ gì đó nhắm tới, có thể đó là con quái vật mà cậu bé gọi là thằng hề, hay là Pennywise."
Garner sắc mặt hơi đổi: "Đó không phải chỉ là truyền thuyết đáng sợ sao?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Theo lý mà nói, thật sự chỉ là một truyền thuyết kinh dị. 27 năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện đều chỉ tấn công trẻ nhỏ."
Garner lắc đầu và nói: "Ở thị trấn của chúng tôi đúng là có truyền thuyết này, một số người khẳng định đã gặp Pennywise khi họ còn nhỏ, nhưng phần đông không có trải nghiệm này. Tôi cứ nghĩ đó chỉ để dọa bọn trẻ."
Billy ở một bên nghe vậy bất mãn nói: "Ba, nhưng con thật sự đã nhìn thấy."
Garner đau đầu nói: "Được được, con đã thấy."
Rõ ràng anh không tin lắm vào lời nói của Đỗ Duy, mà chỉ thuận theo đứa trẻ.
Đỗ Duy cũng không thất vọng, dù sao trên đời này cũng không có nhiều người tin vào sự tồn tại của ác linh.
Thế giới quan được hình thành từ lâu không dễ bị phá vỡ như vậy.
Trừ khi người này nhìn thấy tận mắt.
Nhưng theo biểu hiện của Pennywise, những người bình thường, trừ trẻ em, hoàn toàn không thể nhìn thấy nó.
Dù có nhìn thấy cũng phải đáp ứng điều kiện thời gian.
Nó chỉ xuất hiện 27/lần.
Nghĩ đến điều này, Đỗ Duy hỏi Garner: "27 năm trước, anh chưa từng có nhìn thấy Pennywise, đúng không?"
Garner thở dài và nói, "Đúng vậy, lúc đó tôi đang học ở trung tâm thành phố New York, và hiếm khi trở lại thị trấn."
Đỗ Duy gật đầu để ra dấu đã hiểu, sau đó hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi phải hỏi Billy một số câu hỏi, ông có thể hiểu đó là trạng thái bệnh lý, cho nên anh không nên ngắt lời chúng tôi cho đến khi nó kết thúc, được không?"
"Ok, bác sỹ Đỗ Duy..."
Garner thở phào nhẹ nhõm, đối với anh, cho dù Đỗ Duy là bác sỹ tâm lý hay Người Đuổi Quỷ, anh vẫn sẽ luôn tin tưởng.
Mặc dù không chấp nhận chuyện Pennywise, nhưng anh vẫn sẽ đồng ý với lời của Đỗ Duy.
Suy cho cùng, chẳng ai nỡ từ chối một người đối tốt với mình.
Thấy vậy.
Đỗ Duy hỏi Billy, người đã mở lòng: "Hãy kể cho chú nghe về thằng hề mà cháu đã nhìn thấy. Tốt nhất cháu nên kể rõ từ đầu đến cuối."
Billy càu nhàu, lấy hết can đảm nói: "Hôm đó trời mưa. Cháu và em trai đang chơi ở nhà, nhưng em còn nhỏ, nên nghịch lắm. Em bảo cháu mua cho em 1 quả bóng bay, vì bạn học tiểu học của em cũng có 1 quả bóng rất lớn."
"Bố và mẹ không có ở nhà, nên cháu chỉ có thể một mình đi đến siêu thị gần đó."
"Nhưng cháu đã không mua được nó. Cháu chỉ có thể về nhà, và giải thích với em trai. Ngày mai, cháu sẽ đến công viên giải trí trong thị trấn để mua cho em."
"Nhưng em của cháu đã nói điều gì đó kỳ lạ với tôi."
Billy nghiến răng, thở gấp, tim đập mạnh.
Đỗ Duy vội vàng nhắc nhở: "Hít sâu, giữ bình tĩnh, từ từ nói."
Billy nặng nề gật đầu, hít sâu vài hơi trước khi lấy lại bình tĩnh.
Cậu bé rất tái nhợt, giọng run run: "Cháu nhớ rất rõ, khi đó em của cháu nói, Billy, em muốn quả bóng bay trong tay ông chú ở ngoài kia."
Đỗ Duy liếc mắt: "Bên ngoài?"
Bill nuốt nước bọt: "Cháu cũng hỏi em, em bảo có một thằng hề đang đứng ngoài cửa, với một quả bóng bay lớn màu đỏ trên tay."
"Cháu nhìn lại, nhưng không thấy gì cả."
"Cháu còn tưởng là em muốn doạ mình sợ nên không để ý. Sau khi nói chuyện với em vài câu, cháu bèn đi xem TV."
"Nhưng vào ban đêm, em của cháu bảo em ấy nhìn thấy thằng hề, ngay dưới gầm giường, em bảo em rất sợ."
"Chúng cháu ngủ cùng 1 phòng, lúc đó cháu cũng bị doạ sợ, bèn dỗ em đừng sợ, vì để em hết sợ, cháu còn nhìn dưới gầm giường, nhưng không thấy gì cả."
"Ngày hôm sau, mưa nhỏ hơn một chút, vì vậy cháu đưa em đến công viên giải trí trong thị trấn để mua bóng bay."
"Người bán bóng bay cũng là một thằng hề. Chú ấy vẽ trang điểm rất ngộ nghĩnh. Em bảo trông rất buồn cười, nhưng cháu chỉ thấy sợ."
"Cháu đã mua một quả bóng bay lớn màu đỏ từ thằng hề đó, nhưng khi cháu quay đầu lại, em trai của cháu đã biến mất."
"Cũng không thấy thằng hề đâu cả."
"Sau đó, cháu vẫn tiếp tục đi tìm anh trai. Thật trùng hợp, trời mưa bão. Người trong khu vui chơi đã đi hết, các chú nhân viên đã giúp cháu tìm em trai."
"Cuối cùng ... cháu nhìn thấy một quả bóng bay màu đỏ được treo trên cây."
"Cháu rất vui. Cháu tưởng em của cháu đang ở dưới gốc cây, vì vậy cháu đã chạy đến đó."
"Nhưng sau khi cháu chạy đến đó, cháu nhìn thấy 1 con quỷ rất giống thằng hề đó ... nó đã ...em của cháu..."
Nói đến đây, Billy không kìm được nước mắt.