Ngày 7 tháng 6, buổi sáng.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua ô cửa kính vào phòng khách sạn.
Đỗ Duy nằm trên giường, đột nhiên mở mắt ra.
Gương mặt phờ phạc, hai mắt đỏ ngầu, có vẻ uể oải.
"Dường như mình lại gặp ác mộng ..."
"Nhưng mình hoàn toàn không nhớ được cảnh trong mơ."
Đỗ Duy lẩm bẩm, nhắm mắt rồi lại mở ra, cả người lại trở về vẻ bình tĩnh lạnh lùng như xưa.
Sau đó, hắn cau mày và nghĩ ra một vấn đề.
Lúc trước hắn nghi ngờ lời nguyền của nữ tu, sau một giấc ngủ say, lại bắt đầu náo loạn.
Hình thức biểu hiện của lời nguyền cũng chính là nữ tu nhìn thấy trong mộng, là tình huống nữ tu lơ lửng trong mộng xuất hiện sớm nhất ấy.
Nhưng bây giờ, Đỗ Duy thậm chí không thể biết mình mơ thấy gì.
Có một sự khác biệt lớn giữa hai loại, nhưng nếu bạn nhìn nó ở một góc độ khác, về cơ bản là giống nhau.
"Giấc mơ của mình, có lẽ đã bị nuốt chửng ..."
"Nhưng mình đã tự ám thị rằng sẽ không mơ."
Đỗ Duy đưa ra phán đoán, sau đó hắn hít một hơi thật sâu nhìn về phía tay phải của mình.
Toàn bộ bàn tay phải hơi tái.
Trước đây chỉ có sau khi ác linh hóa tay phải mới thay đổi, nhưng giờ loại biến hoá này, đã nảy sinh dị biến.
Mức độ ác linh hóa, đúng như tên gọi, có liên quan đến ác linh, tiếp xúc càng lâu thì ác linh hóa càng đậm.
"May mắn thay, giờ sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Đỗ Duy nói xong đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ bằng gỗ mun mà hắn đang đeo trên ngực.
Đầu ngón tay chạm vào chất liệu của quần áo, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Chiếc vòng cổ này được thợ săn Alvin Dawkwe tặng cho hắn ở tổng bộ dưới lòng đất của giáo hội trong Nhà thờ San Polia, hắn đã đeo nó.
Tác dụng là nhằm vào tai hoạ ngầm của ác linh hoá, điều này đối với Đỗ Duy khá tốt.
"Đã đến lúc phải trở về."
Đang nói, Đỗ Duy đứng dậy đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Vừa bóp xong kem đánh răng, điện thoại bèn reo.
"Chắc không phải do Alexis gọi. Vào lúc này em ấy thường đã ngủ."
Đỗ Duy cau mày, đi ra khỏi phòng tắm, lấy smartphone từ trong túi quần trên giá.
Tuy nhiên, tên bạn gái Alexis của hắn lại hiển thị trên màn hình.
Đỗ Duy nhăn mặt, vội bấm nút trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói lo lắng của Alexis vang lên: "Anh yêu, gần nhà của em dường như đã bị giới nghiêm, chắc hôm nay anh không tới đây được, có lẽ ở đây đã xảy ra chuyện."
Trái tim của Đỗ Duy thắt lại: "Có chuyện gì vậy?"
Alexis nói: "Em không biết, nhưng em đã nhận được thông báo từ sáng sớm. Nói rằng nếu muốn khu dân cư, phải đăng ký với nhân viên bảo vệ, và dường như có cảnh sát mặc thường phục tuần tra ở bên ngoài."
Nghe điều này, Đỗ Duy sững người. Không phải Tom bảo sẽ âm thầm bảo vệ sao?
Bị phát hiện dễ dàng như vậy?
Hắn ho và nói: "Đừng lo lắng, anh đã biết chuyện này. Đó là vì một kẻ nguy hiểm đã đến New York. Hôm qua anh đã báo với Sĩ quan Tom, và yêu cầu anh ta tuần tra gần đó để đề phòng nguy hiểm."
"Hả?" Alexis kêu lên: "Ý anh là gì? Anh biết?"
Sau đó, cô ấy nghiến răng nói: "Đừng nói với em rằng anh có liên quan đến chuyện này."
Đỗ Duy có chút ngượng ngùng không biết trả lời sao, nên im lặng.
Đầu dây bên kia, Alexis im lặng trong vài giây, như thể cô đang cố bình tĩnh.
"Anh yêu, có phải anh định nói với em, ngoài làm Người Đuổi Quỷ bán thời gian, anh còn kiêm luôn việc giúp cảnh sát giải quyết các vụ án hình sự?"
"Em không nghĩ nhà chúng ta đang thiếu tiền, đúng không?"
Cô ấy nói chúng ta, là chỉ Đỗ Duy và cô ấy.
Tuy rằng là lời nói theo bản năng, nhưng lại tiết lộ rõ ràng, nếu không phải quá tức giận, Đỗ Duy cảm thấy sẽ rất cảm động.
Vì vậy, hắn vội vàng nói: "Em đừng lo lắng, anh tuyệt đối không liên quan đến bất kỳ vụ án hình sự nào. Anh đang ở bên ngoài chuẩn bị quà cho em."
Sau khi tắm xong, hắn sẽ hái một ít hoa và mang về nhà.
Nhưng Alexis chế nhạo: "Anh có chắc là anh không nói dối em không?"
Đỗ Duy nói chắc chắn: "Đương nhiên là anh chắc chắn."
Alexis khịt mũi và nói: "Sĩ quan Tom đang ở ngay phía trước. Em sẽ hỏi anh ta. Nếu anh có liên quan đến chuyện này, em sẽ nói cho anh biết nha honey, em nhất định sẽ cho anh biết giận dữ là gì."
Nói xong, từ loa điện thoại vang lên tiếng bước chân, Alexis dường như đang đi về phía những người khác.
Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, lập tức bình tĩnh trở lại.
Hắn vừa vểnh tai lắng nghe, vừa nghĩ cách nói dối.
Ở bên kia smartphone, tiếng của Alexis và Sĩ quan Tom vang lên.
Alexis hỏi: "Sĩ quan Tom, bạn trai của tôi nói rằng một kẻ nguy hiểm đã đến New York. Anh ấy đang hợp tác với cảnh sát để giải quyết vụ này, có đúng không?"
Khi Đỗ Duy nghe thấy lời này, trái tim của hắn nhảy dựng. Nhưng sau đó, câu trả lời của Tom khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe Tom nói: "Cô Alexis, bạn trai của cô là người bạn tốt của tôi, làm sao tôi có thể để anh ấy tham gia vào vụ án nguy hiểm này."
Alexis lại hỏi: "Anh không thông đồng với Đỗ Duy chứ?"
Tom nghiêm nghị nói: "Tôi nghĩ rằng cô đang nghi ngờ tư cách và sự chuyên nghiệp của tôi."
Alexis nói: "Tôi xin lỗi, tôi chỉ quá lo lắng cho anh ấy, nếu anh ấy không liên quan đến chuyện nguy hiểm như vậy thì tốt."
Sự hiểu ngầm giữa những người đàn ông đôi khi thậm chí không cần thông qua giao tiếp.
"Không hổ là người anh em tốt."
Đỗ Duy tự nhủ.
Vào lúc này, Alexis nói xin lỗi với hắn: "Anh yêu, em đã hiểu lầm anh."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Không thành vấn đề, em chỉ có lòng tốt thôi, sau này em đừng để tâm đến mấy chuyện này."
Alexis nũng nịu hừ lên: "Vậy giờ anh đang ở đâu? Em rất mong chờ món quà mà anh chuẩn bị cho em."
Đỗ Duy cười nói: "Hiện tại giữ bí mật, dù sao đây là bất ngờ."...
Sau khi cúp máy, tắm rửa, Đỗ Duy trả phòng, rời khỏi khách sạn.
Nhân viên khách sạn đến phòng làm vệ sinh hàng ngày.
Đầu tiên, tấm khăn trải giường ố bẩn, sau đó gã đi vào phòng tắm.
"Kỳ quái, bật điều hòa sao? Sao lúc nào cũng cảm thấy hơi lạnh."
Nhân viên lẩm bẩm trong khi dọn dẹp, nhìn vào phòng tắm, nhưng không tìm thấy gì.
Tuy nhiên, trong cái gương mà nhân viên không nhìn tới, ác linh Đỗ Duy mặc áo đen cởi bỏ mặt nạ, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không có một tia cảm xúc.
Trống rỗng, chết chóc ...
Nó nhìn chằm chằm vào nhân viên bên ngoài, những gợn sóng không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện trên mặt gương.
Nhưng nhân viên hoàn toàn không thấy.
Tất cả những điều bất thường đều xảy ra trong gương. Nếu không có vật tham chiếu, sẽ hư ảo đến cực điểm.
Ngay cả Đỗ Duy cũng không thể nhìn thấy loại xa lạ này trừ khi vào trong gương một lần nữa.
Ác linh Đỗ Duy thấy vậy, cười lạnh quay lưng lại, cứng nhắc đi về phía bóng tối ở phía sau.
Cái gọi là bóng tối thực chất là ác linh gương...
Trong gương, nó thì thầm: "Để tao thay mặt cho mày ..."