Chương 355: Tài xế kỳ cựu Đỗ Duy

Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Ủng Hữu Phúc Khí 12-12-2023 06:48:17

Rắc... Răng nanh cắn vào đầu của "Đỗ Duy", xé rách máu thịt, nghiền nát sọ. Phập... Một bàn tay phải sắc bén, lạnh như thép xuyên qua trái tim của "Đỗ Duy", rồi bóp nát nó. Lần này thì "Đỗ Duy" chết chắc. Nữ tu đứng ở trong phòng ngủ hoàn toàn nuốt chửng "Đỗ Duy", giống như đang thưởng thức một bữa ăn ngon lạnh, lạnh lùng ghê tởm. Lời nói dối của ác ma, đến đây kết thúc. Tên thật của nó, vốn xuất phát từ lời nói dối bịa đặt, đồng thời cũng thu hoạch được "quả" mà nó đã gieo trồng trong một thời gian dài. Nhưng trong giấc mơ này, vẫn có điều gì đó không hài hòa. Đó là bức tranh sơn dầu treo trên tường, và "Freddy" vô cảm vươn tay ra. Nữ tu nhìn Freddy này, cái miệng rỉ máu lộ vẻ châm chọc. Trong đôi mắt màu vàng của mụ, chỉ toàn phản chiếu toàn ác ý. Mụ là... Là nữ tu... Mụ là The Nun... Không biết từ lúc nào, truyền thuyết và thông tin về nó đã được lưu truyền trên thế giới này. Càng sợ hãi nó, sự tồn tại của nó càng mạnh mẽ. Mọi người đã tìm nhiều cách để cố gắng giải quyết loại tồn tại này, nhưng không có tác dụng gì. Tên thật của ác ma là lời nói dối lớn nhất. Ngay từ đầu Đỗ Duy đã bị mắc kẹt, phương thức suy nghĩ của hắn không thể thoát ra khỏi lỗ hổng thông tin này, cũng như hắn không thể phủ nhận chính mình. Nhưng anh đã dùng phương pháp của riêng mình để xác minh lời nói dối này. Tại thời điểm này... Nữ tu, không... phải nói là ác ma nữ tu. Nó nhìn bức tranh sơn dầu, đặt tay lên khung, giơ cao lên... Đây là đỉnh cao của nó. Toàn bộ thế giới trong mơ, đã trở nên kỳ lạ và xấu xa. Gối cạnh giường nứt toác, đầy răng nanh. Trên vách tường lộ ra một con mắt, tò mò nhìn thế giới. Quá phi lý. Ngay cả một họa sĩ điên rồ nhất, cũng không thể vẽ ra cảnh này. Thế giới này đã khiến ác ma nữ tu sống lại, hoặc đã trở thành một phần ý chí mở rộng của nó. Khi giấc mơ bắt đầu, nó chiếm được sự thừa nhận của Đỗ Duy và nó có tên thật. Khi giấc mơ kết thúc, nó sẽ sử dụng giấc mơ này để tỉnh dậy từ trên người của Đỗ Duy, và bước tới hiện thực. Từ phòng khám tư vấn tâm lý đến toàn bộ Thành phố New York trong mơ, màu sắc dường như đã bị lấy đi, chỉ còn lại hai màu trắng đen... Trên thực tế, phòng khám tư vấn tâm lý cũng đang hỗn loạn. Trong cơn mưa lớn, tà giáo đồ của Vidar đã đổ xăng đầy xung quanh nhà. Hannibal đứng trong bóng tối, cười khẩy nhìn cảnh tượng này với, gã nói: "Để tao xem mày còn trốn bên trong bao lâu nữa. Chiếc đồng hồ đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa, nhưng mày là một con người. Nếu mày không muốn chết, mày phải thoát ra." "Từ bỏ giãy giụa đi." "Để tao mang thân thể của mày về, mày hoàn toàn không có tư cách sử dụng thân thể này." "Chỉ có ác linh mày, là tồn tại hoàn mỹ nhất, mạnh mẽ nhất." "Tao khao khát được nhìn thấy đồng loại của mình đến với thế giới, khiến cho thế giới trở nên thú vị hơn." "Sau đó... tao sẽ ăn tươi nuốt sống nó." Ở câu cuối cùng, Hannibal lấy tay che miệng, kiềm kích động điên cuồng cười lớn. Gã biết mình đang chơi với lửa. Sơ ý một chút sẽ chết trong tay của ác linh Đỗ Duy. Nhưng Hannibal không hề quan tâm, gã chỉ cần nghĩ tới nữa, ngay khi ác linh Đỗ Duy đoạt xá, ác linh tên là Đỗ Duy xuất hiện trên thế giới. Sau đó gã sẽ lợi dụng giai đoạn quan trọng này, đó để ăn tươi nuốt sống nó, nghĩ thôi đã thấy phê rồi. Không có gì thú vị hơn điều này. Năng lực của Hannibal chính là ăn ác linh, những ác linh bị gã ăn thịt sẽ trở thành vật chết thay của gã. Năng lực này rất BUG, nhưng cái giá phải trả rất lớn. Trạng thái tinh thần của Hannibal luôn bất ổn, vô cùng điên cuồng, không màng đến tính mạng, nhưng cũng không muốn trở thành ác linh ngu ngốc. Đúng... Trong mắt của Hannibal, một ác linh không có trí tuệ, trí nhớ và ý thức là một tên ngốc. Gã muốn trở thành loại tồn tại như ác linh Đỗ Duy. Sở dĩ ngay từ đầu gã sùng bái Đỗ Duy, nhưng giờ lại khinh thường, cũng liên quan đến nguyên nhân này. Hannibal cảm thấy nếu gã là Đỗ Duy, gã sẽ không chút do dự hiến dâng cơ thể của mình cho ác linh Đỗ Duy mà. Cùng ký ức, cùng tính cách, cùng tên. Trở thành ác linh có gì không tốt? "Hahaha... ác linh Hannibal, chỉ cần nghĩ đến cái tên này thôi, cũng khiến tao phê mất ngay." Hannibal thì thầm, nhưng không để ý, sâu trong mắt của gã, có dấu vết của sự lạnh lùng và bình tĩnh cực độ. Đột ngột... Đám tà giáo đồ Vidar tiến tới, gã lập tức nở một nụ cười dịu dàng, rất thân thiện. "Ngài Hannibal, mọi thứ đã sẵn sàng." Nghe vậy, Hannibal gật đầu và nói: "Vậy thì đốt lửa đi." Tà giáo đồ đó giơ tay lên, vẫy mạnh ra hiệu. Ngay lập tức có người châm xăng. Trong chốc lát, toàn bộ phòng khám tư vấn tâm lý bị bao trùm bởi ngọn lửa, nó vẫn cháy ngay cả trong mưa bão. Ngọn lửa phản chiếu khuôn mặt của Hannibal và những người khác, chúng dường như ngày càng ác độc hơn. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người kêu lên: "Nhìn xem, phòng khám này là thứ gì vậy? Sao lại có hiện tượng bóng chồng?" Hannibal lập tức quay đầu nhìn qua. Trong giây tiếp theo, vẻ mặt của gã trở nên rất phấn khích. Toàn bộ phòng khám tư vấn tâm lý bị ngọn lửa bao trùm, nhưng dù đốt bằng xăng, ngôi nhà lại không bị ảnh hưởng gì. Ở phía trên cùng của phòng khám tư vấn tâm lý, một hình chiếu phòng khám khác giống hệt xuất hiện. Nhưng hình chiếu này có màu đen trắng, mờ ảo... Từ trên xuống dưới, hình chiếu này có vẻ trùng lặp với phòng khám thực tế. Hannibal trợn tròn mắt, nhìn thấy bức tranh sơn dầu trên cửa sổ tầng hai của hình chiếu, nhưng bởi vì ở khoảng cách xa nên không nhìn rõ là tranh gì, chỉ có một găng tay sắt với móng tay sắc nhọn, đang cầm một khung tranh sơn dầu. "Đây... đây là cái gì?" Sắc mặt Hannibal u ám, trong lòng đột nhiên sản sinh xung động muốn chạy trốn. Sự tồn tại trong hình chiếu này mang lại cho gã cảm giác chết chóc. Chỉ cần sự tồn tại này trở thành hiện thực, tất cả mọi người sẽ chết. Nhưng trước khi Hannibal quay lại, hình chiếu đột nhiên bị biến dạng, tiếp theo bỗng dưng vang lên một bản nhạc Piano... Bình yên, và tĩnh lặng. Hanni rợn cả tóc gáy, lập tức điên cuồng lùi lại. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng đàn Piano, gã chợt nhận ra rằng những ác linh bị mình ăn thịt cũng lặng yên... Bên trong phòng khám, 3 chiếc kim đồng hồ cổ treo tường đang quay ngược lại. Cái bóng mờ ảo giống như Đỗ Duy trong phòng, lúc này trở nên rất mờ mịt. Trong chiếc tủ có khung bên cạnh, Annabellele không biết từ khi nào đã xuất hiện trong đó, nó điên cuồng đập vào cửa tủ, hơi thở cuồng bạo đến cực điểm. Thật ra đồng hồ cổ có cuồng bạo hơn nó nhiều. Nó bình tĩnh, bí ẩn, mỗi khi kim đồng hồ quay, hơi thở cực kỳ đè nén trở nên trầm trọng hơn. Nó muốn tua lại thời gian trong phòng khám đến một tiết điểm nào đó, nhưng vẫn quá chậm. Khi Đỗ Duy nhắm mắt, và bắt đầu mơ, thời gian chênh lệch giữa hắn và Annabelle rất dài. Mỗi khi kim đồng hồ quay ngược, sẽ có tiếng lách cách. Nếu ai đó xuất hiện trong phòng, có thể bị bầu không khí quỷ dị này bóp chết ngay tức khắc... Mà lần này, vẫn là phòng giải phẫu. "Đỗ Duy" mặc một chiếc áo gió, bên trong còn có chiếc áo len cổ lọ màu xanh đỏ đang tiện tay đánh đàn... Cái Bóng đang đứng sau ghế đàn piano, bất động. Giây tiếp theo, "hắn" ôm điên cuồng đầu đập vào phím đám,... tiếng đàn cũng điên cuồng. Sau đó, "hắn" vươn tay xé toạc áo gió, cả chiếc áo gió giống như da thịt dính vào người của "hắn", khi bị xé nát, máu me be bét. Dưới lớp áo gió, chính là Freddy, kẻ đầy những vết sẹo bỏng khắp người. "Ma quỷ... ma quỷ..." Freddy kinh hoàng hét lên, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, nó run rấy, và thu mình vào góc phòng. "Lại bắt đầu, lại bắt đầu, đồ điên, mày đã làm gì tao?" "Đây có thực sự là giấc mơ của mày sao?" Trên bàn giải phẫu, không biết từ khi nào đã được phủ một tấm vải trắng. Dưới tấm vải trắng, dường như có một xác chết. Sau đó, một bàn tay vươn ra từ dưới tấm vải trắng, và kéo nó đi. Đỗ Duy từ trên giường ngồi dậy, nhìn Freddy, bình tĩnh nói: "Đây từng là giấc mơ của tao, nhưng giờ không còn nữa." Nghe như hắn đang cho Freddy câu trả lời. Nhưng điều này càng khiến cho Freddy trở nên cáu kỉnh: "Không thể nào, nếu đó không phải là giấc mơ của mày, vậy tại sao mày lại xuất hiện, chuyện gì đã xảy ra với tao? Ai vừa mới chết vậy?" Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng là đương nhiên Đỗ Duy cùng Freddy vừa chết." Freddy sắp bị ép điên, lắc lắc đầu... Đỗ Duy thấy vậy, không khỏi lắc đầu, lại sử dụng ám thị tâm lý để giảm bớt áp lực. "Nhìn vào mắt của tao." Freddy theo bản năng nhìn sang, đôi mắt của nó ngay lập tức trở nên hoàn toàn trống rỗng. Đỗ Duy đứng dậy đi tới chỗ của nó, nói nhỏ: "Theo thỏa thuận của chúng ta, mày sẽ trở thành tao trong mộng của tao, sau đó tao sẽ ở trong mơ tạo ra một mày, rồi giết tao." "Mà bây giờ, thoả thuận đã hoàn tất." Sắc mặt của Freddy trở nên rất xấu xí: "Mày... có thể thôi miên tao..." Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào nó, và nói: "Đây không phải là lần đầu tiên." Freddy hoảng sợ khi bị nhìn vào. Nó muốn hỏi Đỗ Duy khi nào sẽ thực hiện thoả thuận - - giúp nó báo thù Ryan Hamel, nhưng nó không dám... Lần đầu tiên, nó sợ hãi trước con người. Giống như câu mà Đỗ Duy từng nói, hắn sẽ là cơn ác mộng của Freddy, cho trôi qua bao lâu đi nữa, Freddy cũng không thể thoát khỏi hẳn. Lúc này Freddy chợt nghĩ ra điều gì đó, nó kinh hãi hét lên: "Mày nói đây từng là giấc mơ của mày, vậy thì giờ đây là giấc mơ của ai?" Đỗ Duy đáp: "Đương nhiên là của mày." Freddy suy sụp: "Vậy thì mày cũng phải đang ở trong mơ mới đúng, nếu không thì thật ra mày đang ở đâu?" "Tao luôn ở trong xe..." Ngay khi vừa nói xong, thân thể Đỗ Duy càng ngày càng mờ mịt. Đồng thời, phòng giải phẫu cũng trở nên mờ ảo. Giống như bong bóng, phản chiếu màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng nhanh chóng biến mất... 7 giờ sáng, Ngày 16 tháng 6. Một chiếc xe buýt kiểu cũ dừng lại ở sân ga New York. Thân xe còn mới, và đèn mờ. Sau khi mở cửa xe, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió, đeo mặt nạ màu trắng đang ngồi ở ghế tài xế.