Dray Town khá lạc hậu.
Trường nằm ở khu vực trung tâm Dray Town, bên cạnh là khu vui chơi mà Billy đã kể.
Sau khi Đỗ Duy nhận được giấy phép chứng minh đặc biệt từ đồn cảnh sát, hắn vội vã lái đến cổng trường.
Lúc này cổng trường đóng chặt, xuyên qua lan can có thể nhìn thấy quang cảnh yên tĩnh bên trong, thỉnh thoảng có 1-2 giáo viên qua lại.
Các học sinh vẫn đang ở trong lớp.
Lý do tại sao Đỗ Duy không muốn để Garner, một người bản xứ đi theo, là vì hắn không muốn khiến mọi thứ thêm rắc rối.
Hơn nữa, hiện giờ mức độ ác linh hoá của hắn nặng hơn trước nhiều.
Thường thì không sao, nhìn không khác mấy người bình thường, chỉ có chút lạnh lùng.
Nhưng một khi đã ác linh hoá, mọi cảm xúc không còn nữa.
Nói cách khác.
Đỗ Duy bây giờ đang ở trong trạng thái tuyệt đối bình tĩnh và lạnh lùng, trạng thái này rất không bình thường, để một người bản địa như Garner đi theo, rất có thể sẽ xảy ra một số tình huống rắc rối.
Thay vì để ông ấy cung cấp chút trợ giúp vụn vặt, tốt hơn là mình nên tự làm thì nhanh hơn.
Trong cơn mưa, Đỗ Duy cầm ô bước đến phòng bảo vệ ở gần cổng trường, và gõ nhẹ vào cửa kính.
Rào rào một tiếng...
Cửa sổ thủy tinh được mở ra, lộ ra khuôn mặt người da trắng chuẩn đang ngái ngủ, hàm râu thưa, và có vẻ ngái ngủ.
Nhân viên bảo vệ da trắng liếc nhìn người đàn ông cầm ô đen ngoài cửa sổ, sốt ruột nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, cấm vào trường. Nếu anh muốn đón con thì buổi chiều hãy đến."
Nhưng ngay sau đó, giấy phép chứng minh đặc biệt do đồn cảnh sát cấp, hiện ra trước mắt người bảo vệ da trắng.
Đỗ Duy kéo chiếc ô đen ra sau, tay trái cầm giấy chứng minh đặc biệt có đóng dấu, liếc nhìn nhân viên bảo vệ da trắng: "Mời mở cửa, tôi sẽ không gây chuyện..."
Người bảo vệ ớn lạnh trước ánh nhìn này, rất miễn cưỡng nói: "OK ... OK, tôi mở cửa ngay."
Nói xong, gã trực tiếp ấn nút mở cánh cửa điện tử.
Kích...
Cửa hông của phòng bảo vệ được mở ra.
Đỗ Duy bước vào.
Sau khi hắn rời đi, bảo vệ da trắng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Dưới ánh mắt của Đỗ Duy, hắn cảm thấy toàn thân không tốt, theo bản năng sản sinh sợ hãi...
Bên trong trường học.
Đỗ Duy cầm chiếc ô đen bước thẳng đến lớp của Billy.
Mưa ngày càng nặng hạt, trên mặt đất xuất hiện những vũng nước lớn.
Hạt mưa to rơi trên mặt ô, âm thanh rất ồn ào.
Chiếc ô đen dùng để chống lại ác linh, đồng thời cũng là một món đồ cổ rất quý.
Nếu những người trong giáo hội nhìn thấy Đỗ Duy dùng chiếc ô đen để che mưa, họ sẽ rất tức giận.
Vì việc này quá lãng phí.
Gìn giữ vật phẩm chống lại ác linh, là một trong những tiêu chí của 1 Người Đuổi Quỷ.
Nhưng lúc này, ngoài công dụng che mưa của chiếc ô. Với Đỗ Duy, chiếc ô đen này còn có tác dụng hạn chế sương mù màu đen.
Ngoại trừ hắn, không ai nhìn thấy dưới ô đen có một đám sương mù đang không ngừng giãy giụa biến thành hình dạng kỳ dị, nhưng nó vẫn luôn bị hạn chế trong phạm vi của ô đen.
Nó muốn thoát đi, nhưng không làm được, nên chỉ có thể để mặc Đỗ Duy mang đi.
Vào thời điểm này.
Chiếc ô đen là một công cụ để thu thập sương mù màu đen, cũng là phần của khối ghép hình...
Sau một vài phút.
Đỗ Duy đến trước cửa một lớp học.
Cánh cửa đóng chặt, trong đó có một lớp toán.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn.
Đỗ Duy có thể thấy rõ toàn bộ phòng học, đều lộ ra một bầu không khí kỳ lạ.
Nó dường như được bao phủ bởi một lớp kính lọc, hơi mờ.
Cốc cốc cốc...
Đỗ Duy gõ cửa.
Âm thanh của lớp học đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng bước chân.
Chà ...
Cánh cửa trực tiếp được mở ra một cách thô bạo.
Một giáo viên da trắn mặc vest khoảng 40 tuổi, đứng ở cửa không hài lòng nói: "Nè cậu, chúng tôi đang học, xin đừng làm phiền chúng tôi, ok?"
Vừa nói, người da trắng này vừa vừa nhìn chằm chằm Đỗ Duy: "Hình như tôi chưa từng gặp cậu? Cậu là giáo viên mới? Hay là người không liên quan?"
"Tôi đến đây để điều tra một vụ án."
Đỗ Duy lấy giấy chứng minh đặc biệt đưa cho giáo viên, đồng thời vô cảm nhìn 3 đứa trẻ trong lớp.
1 nữ 2 nam, khoảng 15-16 tuổi, mặc trang phục nổi loạn đặc thù của tuổi dậy thì, nhưng lúc này sắc mặt của cả 3 đều khá hốc hác, ánh mắt thẫn thờ, hiển nhiên đã có vấn đề.
Mà trên người bọn trẻ, có một đám sương mù đen kịt vây quanh, trong đó cô gái nồng nặc nhất. Có thể nhìn thấy mơ hồ khuôn mặt của thằng hề, ngũ quan gớm ghiếc và vô cùng đáng sợ.
Đỗ Duy không cần phân tích gì cả, hắn biết rằng họ là Aina, Phelan và Boll.
Giáo viên kiểm tra giấy chứng minh đặc biệt, và bối rối hỏi: "Vụ án? Không có vụ án nào trong trường của chúng tôi."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Vậy nên tôi mới tới điều tra."
"Được rồi, nhưng tôi hi vọng cậu đừng trì hoãn quá lâu, cậu nên biết, giờ bọn nhỏ đang chuẩn bị thi tuyển."
Đỗ Duy gật đầu và bước vào lớp với một chiếc ô đen.
Dưới chiếc ô đen, màn sương bị hắn bắt được từ chỗ của Billy điên cuồng run rẩy, như thể cảm nhận được điều gì đó.
Màn sương đen trên người 3 đứa trẻ cũng thay đổi một cách kỳ lạ.
Nó như sắp sôi trào, càng ngày càng đậm đặc.
Đỗ Duy giả lơ, chậm rãi bước tới.
Với mỗi bước chân hạ xuống đất.
Những hạt mưa nhỏ giọt từ mặt ô cũng chuyển sang màu đỏ tươi, như máu tươi, rơi tí tách xuống đất.
Bầu không khí và cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
3 đứa trẻ dường như đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái mét, trợn tròn mắt, kinh hãi hét lên.
Sương mù hoàn toàn sôi sục.
Những người khác không thể nhìn thấy dị thường xảy ra, họ chỉ thắc mắc tại sao 3 người của Aina lại hét lên cùng một lúc, như thể bọn trẻ đã nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ.
Giáo viên da trắng chú ý tới cảnh tượng này, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu: "Cậu kia, tôi nghĩ cậu hãy mau đi khỏi đây, cậu đang làm cho học sinh của tôi sợ hãi."
Không có đáp lại.
Đỗ Duy đã đi tới bên đứa nhỏ đầu tiên đang kinh hãi hét lên, ô đen lướt qua, dùng tay phải kéo đám sương mù đen vào trong chiếc ô đên.
Đứa trẻ đảo mắt rồi hôn mê.
Sau đó, đến đứa thứ hai.
Giáo viên da trắng nhìn thấy chuyện này, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến gã đứng ngồi không yên.
"Nè cậu, xin hãy dừng lại!"
Nhưng Đỗ Duy đã đi tới trước mặt đứa thứ 2. Trong tiếng hét, hắn nắm lấy làn sương đen nhét vào trong chiếc ô đen.
Sau đó, đó là cô gái thứ ba và cuối cùng.
Nhưng lúc này, cô gái đã ngừng la hét, bỗng nở nụ cười xấu xa, nụ cười khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy khiếp sợ, và không khỏi run rẩy.
Nhưng Đỗ Duy đã chặn lại ánh mắt của mọi người, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô bé, màn sương đen mờ ảo quấn chặt lấy cô.
Sương mù đã tạo thành hình dạng cơ bản của một thằng hề, toàn bộ khuôn mặt dần được tạo ra, nụ cười của nó đáng sợ đến cực điểm.
"He ... he..."