Vào thời điểm này, khi Ryan biết người sếp của mình, Chủ nhiệm Đỗ Duy hóa ra lại là Công tước.
Gã cũng không nghi hoặc hay khó hiểu. Trái lại, càng thêm hào hứng.
"Tôi biết giám đốc chắc chắn không phải là người bình thường. Thì ra anh ấy là một công tước. Điều này thật tuyệt vời!"
"Ồ, sếp của Ryan này hóa ra là công tước."
"Quá tốt!"
"Giám đốc của tôi là công tước, vậy tôi còn phải thăng chức và lương bổng làm gì? Chức vụ giám đốc bệnh viện tâm thần huyện không xứng với thân phận bác sĩ Ryan."
Lúc này, mặt của Ryan đỏ bừng.
Gã tự nghĩ: "Chủ nhiệm đã luôn rất hài lòng với mình. Anh ấy cũng là một công tước, có lẽ nếu chăm chỉ một thời gian, tôi cũng có thể trở thành hiệp sĩ."
"Với tính cách của Chủ nhiệm, ít ra Ryan tôi cũng lên được chức nam tước,!"
Ừm...
Cảm giác đứng trên người khác rất đã!
Matthew ở bên cảm thấy rất khó hiểu.
Lão nghi hoặc nhìn Ryan, trầm giọng hỏi: "Lúc trước cậu không biết thân phận của Công tước sao?"
Theo lý thuyết, nếu Ryan biết tên thật của lão.
Vậy thì gã phải là người của công tước.
Nhưng điều gã nói lại tiết lộ rằng gã cũng không biết gì...
Ryan đã nghe thấy câu này của Matthew.
Lập tức, hắn vểnh mũi, tự đắc nói: "Có vấn đề sao? Tôi không biết thì đã sao? Lão ăn nói cẩn thận với tôi một chút, tôi nói cho lão biết, tôi là nam tước!"
Sắc mặt của Matthew đen lại: "Cậu lộ tẩy rồi. Cậu hoàn toàn không phải nam tước, Công tước chỉ là kính ngữ, không phải danh hiệu thực."
Ryan khinh thường nói: "Lão biết cái quái gì, Chủ nhiệm của tôi là công tước, lão mới biết giám đốc được mấy ngày? Lão biết công tước là cái gì không?"
Matthew nhìn Ryan đầy nghi ngờ. Lão cố gắng tìm ra kẽ hở trong lời nói của đối phương.
Thậm chí muốn đoán thêm thông tin. Tuy nhiên, chẳng đoán ra được gì.
Ryan tràn đầy kiêu ngạo nói rất cao ngạo: "Ta nói cho ngươi biết Matthew, bí mật của ngươi, giám đốc của ta biết tất cả, hắn đã nói hết cho ta, ngươi hôm nay đã xúc phạm ta, Nam tước Ryan, ta nhất định phải để giám đốc thay ta. Ta sẽ là làm chủ và để anh ấy dạy bạn tốt."
Matthew tin rằng Ryan là thủ hạ của công tước.
Nhưng lão không tin vào cái thứ gọi là nam tước chút nào.
Một Hunter tâm thần lại có thể là nam tước?
Không, Ngài Công tước vốn chẳng phải là Công tước.
Matthew lạnh giọng nói: "Ryan, tuy ta không biết tại sao Công tước lại sắp xếp cậu vào Twilight, nhưng vì thể diện của ngài, lần này ta sẽ không so đo với cậu."
"Nhưng, ta hy vọng cậu có thể nói với Công tước, với tư cách là một ông già đã sống sót từ thời của Nữ hoàng Victoria, ta thực sự muốn gặp ngài ấy."
Ryan gãi đầu: "Thời của nữ hoàng Victoria là gì? Tôi chỉ nghe nói đến Victoria's Secret."
Đây là nói thật.
Trong suốt thời gian ở Bệnh viện Tâm thần Hill, Ryan luôn sống rất thoải mái.
Gần như hắn không bị hạn chế gì.
Gã có thể tuỳ ý tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân tâm thần, mặc dù trong thế giới quan của mình, những bệnh nhân đó về cơ bản là những người bình thường.
Có vài người lúc tán dóc với nhau, cũng không để ý mấy đến gã.
Vì vậy, gã thực sự đã nghe nói về Victoria's Secret.
Nhưng Matthew thì khác.
Là một lão già cố đế đã sống từ thời Victoria đến nay. Matthew thực sự không thể thích nghi với những thứ hiện đại.
Lão biết dùng smartphone để gọi điện, xem TV, song hầu như không bao giờ lướt Internet.
Vậy nên Matthew nhìn Ryan bằng ánh mắt kỳ lạ: "Victoria's Secret là gì?"
Ryan khinh thường nói: "Lão không biết Victoria's Secret? Thật đáng... thất vọng cho số năm lão đã sống trên đời."
Matthew đen mặt nói: "Ta thật sự không biết."
Ryan tự hào nói: "Nếu lão muốn thì tôi sẽ nói cho lão biết, nhưng lão phải trả 20 tỷ tiền thuốc men mà lão nợ tôi. Nếu không, tôi sẽ không nói cho lão biết."
20 tỷ...
Matthew cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lão hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
"Ta nhất định sẽ biết."...
Đợi Matthew đi, Ryan nhìn con phố bên ngoài Twilight, đột nhiên gãi đầu.
Sau đó, lại liếc nhìn tấm cửa đã bị Matthew đạp nát, dòng chữ 【Chi nhánh Bệnh viện Tâm thần Hill】 trên đó đã hoàn toàn nứt.
"Bí mật của thời đại Victoria là gì?"
"Sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn."
"Tôi dường như biết 2 bí mật, một trong số là do người khác nói với tôi, bí mật còn lại dường đã tôi đã biết từ lâu."
Càng nghĩ về nó, Ryan càng cảm thấy đau đầu.
Gã ôm chặt đầu, ánh mắt trở nên có chút sắc bén.
"Bí mật đó dường như rất quan trọng đối với tôi."
"Tôi... sao tôi không nhớ được."
"Chẳng lẽ là..."
"Tôi bị mất trí nhớ?"
Nói xong câu cuối cùng, Ryan có chút khó hiểu: "Nghĩ nghĩ đi, Matthew là người sống từ thời Victoria đến giờ, Chủ nhiệm cũng là người từ thời đại đó."
"Chúng đều là những tồn tại rất cổ xưa."
"Vậy Chủ nhiệm chính là Công tước."
"Và với tư cách là cấp dưới thân tín nhất của Chủ nhiệm, Ryan tôi lại bị mất trí nhớ."
"Điều này cho thấy tôi có một quá khứ phi thường."
Ryan hơi đổi sắc mặt.
Gã nhìn lên bầu trời.
Đúng lúc này, ánh mắt trời gay gắt chiếu tới, quét sạch mây mù.
Ryan chợt nhận ra.
"Chết tiệt, lão già nghèo mạt Matthew lại đang lừa tôi, trước kia tôi nhất định là nam tước, là quý tộc!"
"Chó má viện trưởng gì chứ, tôi không làm!"
"Éo có gì thú vị cả, tôi phải gọi cho chủ nhiệm, tôi muốn khôi phục thân phận quý tộc!"
Nói xong, Ryan ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, đi trở vào Twilight.
Ngay sau đó, bên trong Twilight...
Những người đang ngồi xổm trên bồn cầu, hoặc treo ống truyền dịch đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Chính xác...
Họ được giải thoát.
Ngay giây tiếp theo, sau khi Ryan bước vào, bèn nói một câu: "Kể từ bây giờ, tôi thông báo rằng toàn bộ Bệnh viện Tâm thần Twilight sẽ là lãnh địa riêng của Nam tước Ryan."
"Sau khi tôi tìm Chủ nhiệm, để anh ấy khôi phục địa vị quý tộc, mọi người trong toàn bộ lãnh địa sẽ là nô lệ của Nam tước Ryan này."
"Nếu các chú không nói, tôi sẽ coi như các chú thầm chấp nhận."
"Nói cho cùng, tôi là một nhà quý tộc nhân từ."
Không ai thèm nghe lời gã.
Nhưng có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được xuất hiện trong lòng những người đó.
Có chút lạnh...
Toàn bộ Twilight, như đang lặng lẽ trải qua một số thay đổi không thể biết được.
Lãnh địa của người tâm thần sẽ như thế nào?
Chắc những người bình thường không thể hiểu hết được.
Một Hunter bị bệnh tâm thần có năng lực biến mọi thứ thành hiện thực, có khả năng biến toàn bộ Twilight trở nên kỳ quặc...
Tại thời điểm này, Matthew trở về phòng của mình.
Lão nóng lòng muốn biết Victoria's Secret là gì.
Rất nhanh sau đó, căn phòng tối ẩn trong bức tường được mở ra.
Bên trong có một cây thánh giá cao 2 mét, và vài thứ linh tinh, có những cuốn sách nằm rải rác trên mặt bàn đầy bụi bặm.
Ở nơi sâu nhất của căn phòng tối, bị mạng nhện bao phủ dày đặc.
Nhiều sợi xích buộc vào cây thánh giá, sau khi xuyên qua những mạng nhện đó, khi nhìn vào bên trong thì nó vô cùng u ám.
Nhưng lờ mờ, người ta có thể nhìn thấy đường nét của một người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất, dây xích xuyên qua cơ thể của anh ta.
Sau khi Matthew bước vào, lão đăm chiêu nhìn người đàn ông trung niên.
Sau đó, lão quay đầu và bước đến bên bàn.
Đẩy tất cả những cuốn sách đó ra xa, ở dưới cùng là một cây bút lông dài khoảng 30 cm...