Hơn một trăm ác linh, biên chế xong xuôi, có thể lập thành một đại đội.
Đỗ Duy muốn đánh dấu tất cả ác linh trong trường, nhưng có chút e ngại.
Năng lực của Hunter, không có khái niệm lên cấp, trước sau như một.
Sự khác biệt giữa đánh dấu một ác linh và đánh dấu một trăm ác linh chỉ là số lượng.
Một khi năng lực được sử dụng, tất cả các ác linh sẽ xuất hiện, bất kể trước sau.
Quá nhiều dấu hiệu, chính là bom hẹn giờ.
"Trừ phi một ngày nào đó tôi tới Thành phố Massas, nếu không chắc không cần kéo tới hàng trăm ác linh để giữ cân bằng, dễ tiêu đời lắm."
Đỗ Duy khá là tiếc, trên người còn có lời nguyền rủa chưa hoàn toàn giải quyết được, chuẩn bị thêm chút thủ đoạn cũng tốt.
Vào lúc này, trong cơn mưa nặng hạt phía xa, hai ngọn đèn đột nhiên xuất hiện.
Một chiếc xe buýt kiểu cũ chậm rãi chạy tới.
Thân xe của nó vượt qua màn mưa, toả ra hơi thở lạnh lẽo ...
Khác với trước đây, chẳng mấy chốc, chiếc xe buýt đã dừng lại ở trạm xe buýt trước trường.
Cửa xe trước mở ra.
Đỗ Duy liếc nhìn chiếc xe, ghế lái trống trơn, phía sau không có ác linh hành khách, hay người lỡ đường vô tội nào.
Dù trường không tồn tại trong hiện thực, nhưng xe buýt xem thường quy luật này, chỉ cần trời mưa thì nó sẽ đến trạm dừng để đón khách.
Ban đầu, Đỗ Duy đã chuẩn bị cho mình 2 con đường thoát, lên xe buýt là một trong số đó.
Cái còn lại là khe hở mà hắn nhìn thấy ở lối đi sau cánh cửa thật.
Hắn không thể quên vị trí của cánh cửa, vì vậy hắn có thể tiến vào lối đi, thực hiện điều ước bằng lá Joker, để bao cát dưới tầng hầm biến mất, rồi đẩy cửa rời đi.
Hắn không phải ác linh, cũng không phải vật ở trong trường, chỉ cần cửa còn chưa thật mở ra, sẽ không có ác linh bị hắn đưa theo ra ngoài.
Sau khi vào xe, cạch, cửa xe đóng lại.
Ánh đèn trên trần xe rất mờ, Đỗ Duy theo thói quen nhìn một lượt biến hoá trong xe, khi lên xe lần thứ hai, hắn làm loạn cả chiếc xe lên rồi đốt bù nhìn.
Nhưng giờ đây, những dấu vết đó đã không còn nữa.
Đỗ Duy theo thói quen ngồi ở ghế lái, vừa xem giờ vừa nghĩ về năng lực đánh dấu.
Xe buýt này chỉ nhắm vào ác linh, không phải con người.
Mọi người có thể lên xe, nhưng nếu không có đủ năng lực, xuống xe cũng chết chắc.
Trạm lên xe với ác linh và con người đều tương tự, nhưng điểm xuống xe thường là những nơi nguy hiểm.
Nhưng phải nói rằng xe buýt rất mạnh.
Ngay cả em gái của Marilyn Monroe, cũng chính là nữ tu đã khiến Đỗ Duy phải tuyệt vọng, đã chết bởi quy luật của xe buýt.
Xe buýt này cùng đẳng cấp với Ngôi nhà kinh dị, tất nhiên có thể kém hơn Ngôi nhà kinh dị một chút, vì Ngôi nhà có thể chạy...
Nhưng nếu có thể đánh dấu chiếc xe buýt, sử dụng nó để chạy trốn khi gặp nguy hiểm. Hoặc đưa những ác linh lên xe buýt để tìm cách giết chết, thì đó cũng là một lựa chọn rất tốt.
"Chà ... chiếc xe buýt này nên được coi là một ác linh, có thể đánh dấu nó ..."
Ánh mắt Đỗ Duy có chút khác thường, cánh tay phải ác linh hoá chậm rãi duỗi về phía tay lái ...
Vào lúc này ở một nơi khác.
Bên ngoài bảo tàng ở Thành phố Sikelin.
Mọi thứ đã trở lại bình yên.
"Trung sĩ Carl, phần còn lại sẽ do cảnh sát của anh xử lý."
Harry nhìn cảnh sát trưởng Carl đối diện, có chút xấu hổ.
Những Người Đuổi Quỷ khác cũng có biểu cảm xấu hổ.
Họ dùng mọi cách nhưng đều không thể đưa được 30 du khách ra khỏi bảo tàng, nếu không phải cách đây vài tiếng đồng hồ, mọi dị thường đột nhiên biến mất, có lẽ họ vẫn còn đang nghĩ biện pháp.
Nói trắng ra, đám người Harry cảm thấy xấu hổ về những dặn dò và tín nhiệm của Đỗ Duy trước khi rời đi.
Cảnh sát trưởng Carl hắng giọng, nhìn bốn Người Đuổi Quỷ, trầm giọng nói: "Chúng tôi sẽ xử lý số du khách đó, bây giờ chuyện đã kết thúc, có phải chứng tỏ Mr. Đỗ Duy đã đóng cửa thành công?"
Harry gật đầu và nói: "Đúng vậy, nếu cậu ấy không thành công, thì hiện tại dị biến vẫn đang xảy ra."
Cảnh sát trưởng Carl có chút lo lắng: "Vậy anh ta có thể sống sót ra khỏi cánh cửa?"
Harry bèn im lặng.
Homill nói chắc nịch: "Anh ấy chắc chắc còn sống."
Lý trí và bình tĩnh của Đỗ Duy khiến Homill vừa kính vừa sợ.
Không phải là quan hệ nam nữ, nhưng cô thực sự cảm thấy với tính cách của Đỗ Duy thì không thể làm chuyện không chắc chắn, chuyện đã thành công thì chắc chắn hắn vẫn còn sống.
Vào thời điểm này, đột nhiên, smartphone của Harry đổ chuông.
Anh ta vô thức lấy smartphone ra, nhìn thấy ID liên lạc hiển thị trên màn hình là Đỗ Duy.
Harry kích động nhấn nút trả lời và nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Tôi là Đỗ Duy, rắc rối ở thành phố Sikelin chắc đã được giải quyết, đúng không?"
Harry nhanh chóng nói: "Vâng, Mr. Đỗ Duy, bây giờ cậu đã an toàn chưa?"
Những người khác đã nghe thấy điều này, đều tỏ ra hào hứng, từng người một tiến lại gần lắng nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi đang ở ngã tư Essegrin và Yard, chính là trang trại lần trước. Anh có thể thu đội rồi, nhớ gọi xe tải chở xe của tôi trở về New York."
Harry gật gật đầu: "Vâng, thưa ngài Tài Phán."...
Ở bên kia, sau khi Đỗ Duy cúp máy, nhìn cánh đồng lúa mì rộng lớn xung quanh đằng xa, chằm chằm một lúc lâu vào cánh đồng lúa mì lớn bị đốt cháy.
Lần trước hắn đã đồng bộ ký ức với ác linh Đỗ Duy ở đây, tiêu diệt Mary Shaw và khiến một khu vực rộng lớn của cánh đồng lúa mì cháy thành tro.
Trong cơn mưa lớn, mặt đất tụ lại thành một dòng suối nhỏ, tro bụi và mưa trộn lẫn vào nhau, trông thật kinh người.
Mặt đất hơi lầy lội.
Bây giờ là 11:09 khuya.
Hắn bắt xe buýt và chỉ dừng lại một lần trước khi đến nơi ma quái này.
Nhưng vẫn có một bước nhảy về thời gian.
Đỗ Duy cầm chiếc ô màu đen mới, suy nghĩ một chút, lấy smartphone ra, gọi cho Tom.
Hắn phải gọi người đến đón. Mới hôm kia, Tom nói rằng hắn sẽ đi làm ở Yard.
Cuộc gọi đã sớm được kết nối.
Hơi thở của Tom hơi gấp gáp, kèm theo giọng điệu ngạc nhiên: "Này, người anh em tốt của tôi, muộn thế này sao đột nhiên nhớ gọi cho tôi vậy?"
"Giờ tôi đang ở Yard, đừng nói với tôi rằng anh lại đang đối phó với sự kiện ác linh ở New York. Nhiều người đã chết và yêu cầu tôi đi xử lý. Hiện tại tôi rất bận..."
Đỗ Duy nhíu mày khi nghe thấy tiếng thở gấp gáp ở đầu bên kia điện thoại, lạnh lùng nói: "Giọng anh nghe không ổn lắm, anh đang ở khu đèn đỏ của Thành phố Yard sao?"
Tom khó chịu nói: "Sao anh lại nghĩ vậy, lẽ nào hình ảnh tôi trong mắt anh, có liên quan đến khu đèn đỏ sao? Giờ tôi đang làm nhiệm vụ, thế anh cần gì?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tôi đang ở ngã tư Thành phố Yard và Essegrin, cần anh đến đón."
Tom sửng sốt: "Mẹ kiếp! Xe của anh đâu? Mà giọng điệu của anh cũng rất không ổn, anh có gặp rắc rối gì không?"
Đỗ Duy cau mày hỏi: "Có gì không đúng?"
Tom trả lời: "Anh cho tôi cảm giác rất lạnh lẽo, cứ như thể mỗi lần tôi ra khỏi khu đèn đỏ, tôi sẽ không có hứng thú với phụ nữ."
Đỗ Duy sờ sờ khuôn mặt của mình, ánh mắt rất lạnh...
"Tôi biết. Tôi đã gặp một chuyện, rất tiếc vì đã để anh lo lắng."
Lần này, giọng điệu của hắn trở lại bình tĩnh như trước.
Tom bất lực nói: "Được rồi, tôi đến đón anh ngay. Mà nè, anh có muốn tôi đưa anh đi xxx một đêm không."...