Freddy vô cùng bối rối, chẳng hiểu gì cả.
Giọng nói vừa rồi rõ ràng là của Ryan Hamel, nhưng tại sao đối phương lại không nhớ ra nó?
Sau khi mẹ của nó qua đời 20 năm trước, tình cảm của người đàn ông này đối với nó rất phức tạp.
Gã ghét nó, nhưng lại chăm sóc nó rất chu đáo.
Freddy biết rằng người đàn ông đó mang mặc cảm tội lỗi.
Dù nó không thừa nhận loại quan hệ này. Vì hai người trạc tuổi nhau.
20 năm trước, Freddy 27 tuổi, còn Ryan Hamel 25 tuổi, nhưng gã lại cặp kè với mẹ của nó.
Freddy rất ghét Ryan Hamel.
Sau khi phạm phải đại tội và bị giết chết, chính người đàn ông đó đã khiến nó sống lại, nhưng sống lại có vấn đề, khiến nó trở thành như bây giờ.
Nó nhớ năng lực của Ryan Hamel mạnh khủng khiếp.
Tâm nghĩ sự thành...
"Tao không có điện thoại, vậy là do tên khốn đó tạo ra."
"Nhưng người gã muốn gọi không phải là tao, mà là kẻ được gọi là Chủ nhiệm."
"Giấc mơ này chỉ là vỏ ngoài của tao."
"Là Đỗ Duy... số thằng khốn đó gọi cho thằng ma quỷ!"
Freddy chợt hiểu ra căn nguyên của vấn đề, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Ryan Hamel là một Người Đuổi Quỷ rất mạnh.
Dù Đỗ Duy cũng kinh khủng, nhưng không thể để tên khốn đó mạnh được.
Làm sao anh ta có thể trở thành giám đốc của Ryan Hamel?
Chẳng lẽ thằng ma quỷ còn che giấu sức mạnh?
Không thể hiểu nổi...
Freddy rùng mình, ký ức lại càng khiến cho nó thêm sợ hãi Đỗ Duy.
Lắc đầu mạnh.
Freddy nuốt khan cái ực.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại reo lên.
Vẫn là số điện thoại đó.
Freddy vội vàng bấm điện thoại: "Ryan, là tao, tao là Freddy, mày giúp tao đi."
Bên kia điện thoại, Ryan chửi bới: "Mẹ kiếp, sao lại là mày? Tao gọi cho Chủ nhiệm Đỗ Duy, không phải mày."
Mặc dù năng lực của gã là đạt được những gì gã muốn. Nhưng lại tùy thuộc vào trí tưởng tượng của gã.
Song giờ Ryan là bệnh nhân tâm thần...
Gã cảm thấy gọi Đỗ Duy trong mơ là đúng, lại không nghĩ gọi Đỗ Duy trong hiện thực.
Giấc mơ của Đỗ Duy trở thành của Freddy.
Vì vậy, dù Ryan có gọi như thế nào, cuối cùng nó cũng sẽ thành gọi cho Freddy.
Lúc này, Freddie sau khi biết được hiểu được mọi chuyện, nén giận, nhẹ nhàng nói với Ryan: "Chủ nhiệm hiện tại đang bận, không có thời gian nghe điện thoại, nhưng cũng không quan trọng, mày thật sự không nhớ tao sao?"
"Tao là Freddie, là con... con trai của bạn gái mày!"
Ryan nghe vậy khinh thường nói: "Bạn gái? Tao là sinh viên y khoa, sao có thể có bạn gái? Tao cả đời chìm đắm trong đại dương y học!"
Freddy nghiến răng nói: "Nghe tao nói, trạng thái hiện tại của mày không ổn, có thể là mất trí nhớ, nhưng năng lực vẫn còn, mau cứu tao, tao không muốn ở trong giấc mơ kinh khủng này."
Ryan cười lạnh: "Tao hiểu rồi, mày lấy trộm smartphone của Chủ nhiệm chứ gì? Nếu không, sao lần nào cũng là mày nghe điện."
Freddy giải thích: "Tao không ăn trộm điện thoại của quỷ. Chiếc điện thoại này là do năng lực của mày tạo ra. Tình huống hiện giờ rất phức tạp, ma quỷ đã biến tao thành kẻ chịu tội thay, vây chết tao ở đây."
"Giờ mày cứu tao, tao sẽ giúp mày tìm lại trí nhớ."
Ryan càng giễu cợt: "Đừng nói bậy bạ nữa, tao rất tài giỏi, sao có thể mất trí nhớ? Tao là cấp dưới tốt nhất của Chủ nhiệm, một người từ nhỏ đã lớn lên ở Bệnh viện Tâm thần Hill, sao mày có thể lừa tao?"
Ryan nói tiếp: "Tao nói cho mày biết, ngươi ngoan ngoãn trả lại điện thoại cho Chủ nhiệm, nếu không, Ryan tao sẽ đánh mày nát nhừ!"
Freddy hoảng hồn.Nó hiểu rất rõ năng lực của Ryan, nếu Ryan muốn tấn công nó, nó không hề có khả năng phản kháng.
Thậm chí, có khả năng nó sẽ chết mà không rõ nguyên nhân.
"Mày bình tĩnh lại, Ryan, tao không lấy trộm điện thoại của hắn."
"Đánh rắm, mày ăn trộm!"
"Chúng ta quen nhau, tao... con là con trai của ba, đúng vậy, con là con trai của ba, ba bình tĩnh đi, con thật sự sẽ chết!"
"Được lắm... mày dám lợi dụng tao!"
Ryan vô cùng tức giận, điên cuồng chửi bới: "Tao chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như mày, mày thật sự nhận tao là ba?"
"Mày vẫn còn là người sao?"
Freddy cũng tức giận: "Tao không thể coi là người nữa, chính mày biến tao thành ra như vậy, mày phải chịu trách nhiệm, bằng không, mày không thấy có lỗi với người mẹ đã chết của tao sao?"
Ryan mắng: "Mẹ mày liên quan gì đến tao, tao là quý tộc độc thân!"
Freddy nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có xạo lolz, cho dù mày có mất trí nhớ hay không, mày cũng là người yêu của mẹ tao."
Ryan khinh thường nhổ một cục đờm: "Vậy mẹ mày yêu tao hả? F* you!"
"Mày hãy chờ sự trả thù của Ryan này! Tên trộm chết tiệt!"
Sau đó, gã cúp máy...
Một cục đờm bỗng dưng được bay ra khỏi điện thoại, bắn vào mặt của Freddy.
Nó sụp đổ...
"Mày hãy cho tao cơ hội giải thích, tao chỉ muốn nói rõ mọi chuyện với anh, có phải anh bị bệnh tâm thần không!"
Freddy đã khóc, khóc rất thảm thiết.
Những gì xảy ra tiếp theo càng khiến nó sụp đổ.
Cuộc gọi lại đến.
Nhưng ngay sau khi nhấn nút trả lời, cuộc gọi lập tức bị cúp.
Nhận máy, cúp máy, lặp lại...
Freddy gào thét trong phòng khám nghiệm tử thi...
"Mày... đồ mất trí, sao không cho tao cơ hội giải thích, sao lại cúp máy!"
Freddy đã xa rời thời đại quá lâu, nó không biết rằng trên thế giới này có một khái niệm gọi là "quấy rối điện thoại".
Ryan dù từng rất mạnh mẽ nhưng giờ gã đã mắc bệnh tâm thần, hơn nữa mục tiêu cuộc sống của gã là chờ Chủ nhiệm Đỗ Duy thăng chức và tăng lương cho mình.
Theo quan điểm của Ryan, Freddy là một tên trộm điện thoại.
Gã sẽ đánh bom Freddy bằng cách liên tục gọi điện.
Để Freddy ngoan ngoãn trả lại điện thoại.
Một người bình thường không bao giờ có thể làm một việc như vậy, cũng như không thể nghĩ ra một phương thức trả thù đáng kinh ngạc như vậy.
Nhưng với Ryan thì chuyện này quá bình thường.
Điều quan trọng nhất là Ryan có thời gian...
Freddy hét vào điện thoại: "Mày có giỏi thì đừng cúp máy, thằng khốn!"...
Freddy đã bị tra tấn, nhưng ngoại trừ Ryan không ai biết về chuyện này.
Lúc này, Đỗ Duy đang đun nước đường mật trong bếp của Alexis.
Còn bạn gái Alexis thì vòng tay ôm ngực, dựa vào cửa bếp, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, đầy nghi hoặc và cảnh giác.
Tin nhắn vào buổi sáng của bạn trai, suýt làm cô tức chết.
Giờ bỗng nhiên nói muốn đích thân đun nước đường mật, nói sẽ đỡ đau eo khi tới tháng.
Nhìn thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.
Lúc này, Đỗ Duy mới quay đầu lại, cười dịu dàng với Alexis, nụ cười đầy chân thành.
Khuôn mặt của Alexis đỏ bừng, đôi mắt đẹp lấp lánh toả sáng.
Cô thầm nghĩ: Lẽ nào bạn trai thẳng nam của mình đã khôn ra?