Khi Đỗ Duy bật quẹt, một ngọn lửa kỳ lạ lập tức xuất hiện.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm, khác hẳn với ngọn lửa màu da cam, màu lam của những chiếc bật lửa bình thường.
Mái tóc của Kelly nhanh chóng bắt lửa, mùi tóc cháy hôi thối tràn ngập trong không khí.
Ngọn lửa bốc lên, bò khắp mái tóc của Kelly.
Đỗ Duy vô cảm nhìn thi thể của Kelly, đối diện nó, nhìn ngọn lửa đỏ rực bốc lên cao.
Khi có được chiếc bật lửa này, hắn đã thử qua mấy lần.
Đúng như Cha Tony nói, chỉ khi gặp ác linh mới có thể sử dụng, nhưng ngoài lúc đó ra thì nó chỉ là thứ phế phẩm vô dụng.
"Vậy ác linh ở đâu?"
Đỗ Duy thầm hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể của Kelly đang bị ngọn lửa bao trùm, cảm giác ức chế này ngày càng bộc lộ rõ rệt hơn.
Ác linh mà hắn muốn thấy không hề xuất hiện, dường như vẫn ẩn nấp trong bóng tối.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không cảm thấy có gì bất thường.
Thi thể này cũng không phải môi giới...
Đỗ Duy yên lặng thu hồi ánh mắt, bật cái nắp của zippo lên, ngọn lửa lập tức bị dập tắt.
Cùng lúc đó, ngọn lửa đang thiêu đốt trên thi thể của Kelly giống như bị mất chất dẫn cháy, nhỏ dần, sau đó hoàn toàn biến mất.
Hắn cần phải rời khỏi căn biệt thự này, nhưng vấn đề nan giải là cho đến lúc này vẫn bị ác linh ảnh hưởng, không tiếp xúc hay tìm thấy bất kỳ môi giới nào.
Có thể nói là trong những lần Đỗ Duy gặp phải sự kiện ác linh, đây là lần khó giải quyết nhất.
Đợi một chút...
Đỗ Duy cau mày, hắn chợt cảm thấy rét lạnh, giống như gió thổi vào phòng ngủ.
Cơn lạnh ập đến một cách khó hiểu, bởi vì trời mưa nên hắn đã mặc quần áo dày hơn, còn đeo ba lô, lượng vận động của cơ thể không ít cho nên cơ thể rất ấm áp. Nhưng cơn lạnh vô cớ này lai xuyên qua quần áo, thấm vào cơ thể của hắn.
Các cửa sổ vẫn đóng chặt, như thể cách biệt với thế giới bên ngoài, bên ngoài vẫn tối tăm, u ám.
Chẳng lẽ...
Cửa được mở ra?
Một giây sau, Đỗ Duy quay đầu về phía cánh cửa, ánh mắt bình tĩnh gần như không tồn tại một chút dao động nào. Đúng như dự đoán của hắn, cửa phòng ngủ quả nhiên bị đẩy ra mà hắn không hề hay biết.
Ngoài cửa, tối đen như mực.
Giống như một cái miệng khổng lồ với những chiếc răng nanh bén nhọn, đang mở rộng có thể nuốt chửng hết mọi thứ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rời khỏi trạng thái Quỷ Nhãn, sau đó lập tức đi tới trước. Ánh lửa phía sau phản chiếu bóng lưng của hắn, cực kỳ hẹp dài, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Hắn ta đang suy đoán về ý định của ác linh này.
Hiển nhiên là nó không muốn trực diện tiếp xúc với mình, mà giống với tâm lý mèo vờn chuột, nó muốn mình lâm vào trong sợ hãi, cuối cùng là tự sát.
Hơn nữa, nó không giống với những ác linh khác, cho đến bây giờ đều không phát hiện bất kỳ quy luật nào tồn tại, thậm chí cả môi giới phát động cũng không rõ ràng.
Giống như đang đánh cờ.
Nhưng mà hiện giờ Đỗ Duy không có ý định tiếp tục nữa, đánh cờ cùng với ác linh nghe có chút thú vị, nhưng thực ra nó vô nghĩa, thấp kém và nhàm chán.
Giống như đi bộ trong mê cung, từ đầu đến cuối phải đi vô số đường vòng, nhưng nếu biết điểm cuối ở đâu, có thể trực tiếp chọn con đường nhanh nhất và thuận tiện nhất.
Tất nhiên, đây là dưới trạng thái lý tưởng.
Nhưng Đỗ Duy lại có thể biến lý tưởng này thành hiện thực.
Hắn đã từng thấy hình ảnh về cái chết của mình.
Chỉ cần tìm ra địa điểm đó, hoặc có thể tạo ra một hoàn cảnh tương tự, có thể vô hạn tiếp cận kết quả.
Lúc này hắn có thể nói là đang tìm đường chết...
Nhưng hắn cảm thấy, mình trong cảnh tượng cái chết của mình không phù hợp với logic hành vi của mình.
Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để cái chết ập đến là mình đang cố gắng phá giải cục diện này.
Nhưng chắc chắn hắn đã thất bại.
So với những người hay vật khác, Đỗ Duy càng tin tưởng vào khả năng phán đoán của bản thân hơn. Cho nên hắn quyết định lấy điều này làm điều kiện tiên quyết, thay đổi góc nhìn và cách làm, đối mặt với ác linh trong biệt thự mà đến bây giờ vẫn chưa lộ diện.
Bước đi trong bóng tối.
Quẹt bật lửa, ngọn lửa chỉ to bằng hạt đậu nhanh chóng bùng lên. Ánh lửa bập bùng chiếu rọi vào khuôn mặt của Đỗ Duy, trông có vẻ bí ẩn. Hắn lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng rồi chạm rãi châm lửa, từ từ nhả khói ra...
Tầng hai của căn biệt thự rất tối.
Ngoại trừ tiếng bước chân chậm rãi đều đặn vang lên, mọi thứ khác như chìm trong im lặng, như thể được lắp kính cách âm, không thể nghe thấy tiếng mưa rì rào cùng tạp âm ở bên ngoài.
Đột nhiên...
Phằng một tiếng...
Trong bóng tối đột nhiên bùng lên ánh lửa, sau đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất. Đỗ Duy vẫn lạnh lùng đi về phía trước, mượn nhờ ánh sáng của zippo, nhìn ổ khoá rơi xuống đất.
"Xem ra khả năng bắn súng của mình còn rất được."
Hắn nói, mở cửa đi thẳng vào.
Bên trong biệt thự, chỗ đáng ngờ nhất chính là căn phòng khóa kín này, vì vậy sau khi rời khỏi phòng ngủ của Kelly, Đỗ Duy lập tức đi đến đây.
Giống như hắn đã nói, khả năng bắn súng của hắn khá ổn, hơn nữa góc độ đã được tính toán kỹ càng. Sau khi xác nhận mình sẽ không bị viên đạn ngộ thương, hắn không chút do dự lập tức bắn vào ổ khoá.
Mặc dù Đỗ Duy biết làm như vậy có thể bị ác linh tấn công, nhưng đó cũng điều hắn muốn.
Hai chiếc zippo, một chiếc chỉ dùng để châm thuốc, chiếc còn lại dùng để đối phó với ác linh.
Hắn không bao giờ làm điều không chắc chắn.
Bước vào phòng, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi mục nát. Đưa tay mò mẫm trong bóng tối, đầu ngón tay của Đỗ Duy chạm vào một công tắc.
"Nên bật đèn."
Nhấn nhẹ.
Ngọn đèn không sáng lên như hắn nghĩ. Đỗ Duy thở dài, chỉ có thể lần nữa thắp sáng bằng cái bật lửa, lần này hắn nhìn thấy trên bàn có một cái bàn, một cái ghế và một cây nến hình trụ tròn.
"Có vẻ như đây là nơi mình chết?"
Đỗ Duy nói bằng giọng giễu cợt, chậm rãi bước đến, cởi ba lô, kéo ghế ngồi lên. Ngoài ra hắn còn thắp sáng ngọn nến bằng bật lửa.
Lúc này, hắn đang đối mặt với chiếc ghế, rất giống với cảnh tượng cái chết đã thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn trước đó. Mà bây giờ hắn đã rời khỏi trạng thái Quỷ Nhãn, hoàn toàn không chút phòng bị.
Đỗ Duy bắt đầu quan sát cái bàn, hắn rất tò mò, tại sao hình ảnh lúc mình chết lại cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bàn, lúc đó mình đang nhìn cái gì? Với tính cách của mình, tuyệt đối sẽ không làm những việc vô nghĩa.
Cái bàn này là loại có ngăn kéo, cũng bị khóa. Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rút ra con dao găm hình thánh giá bằng bạc từ Andrew Dawkwe, thứ này ở trong tay hắn cũng chẳng có tác dụng gì, thường dùng để đập phá đồ vật hơn là chống lại ác linh.
Sau khi phá khóa, Đỗ Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy hai thứ, một quyển nhật ký và một cái mặt nạ. Cuốn nhật ký là một cuốn nhật ký rất bình thường, nhìn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng mặt nạ thì rất tà dị, kiểu dáng rất giống với chiếc mặt nạ màu trắng không có ngũ quan mà ác linh tay chống ba-toong, ngực ghim trâm cài áo bằng vàng trên xe buýt đã đeo. Không rõ đó có phải là chồng bà Mina hay không, giữa hai chiếc mặt nạ về cơ bản không khác nhau cho lắm, khác biệt duy nhất là cái này có khoét lỗ ở vị trí của đôi mắt.