Đi đến cổng địa ngục hay không là một chuyện rất khó quyết định.
Giáo hoàng Phelan của giáo hội cũng cho rằng Đỗ Duy chính là Ngài Công tước.
Lão rất muốn Đỗ Duy đi đến đó.
Tin tức do phong thư đưa ra cũng là đi vào đó.
Vanity đã nhiều lần vào đó, có vật gì đó liên quan đến Ma Thần ở trong đó.
Thứ đó dường như không khác gì thứ mà Matthew đã dung hợp.
Ngoài ra, chuyện có thể Đánh Dấu Alexis luôn là cái gai trong tim.
Hơn nữa, chính Đỗ Duy cũng là mục tiêu của những Ma Thần này.
72 Trụ Ma Thần, 72 cánh cổng địa ngục.
So với chúng, ác linh dễ thương vcl.
Vì vẫn có thể nhìn thấy ác linh, nhưng Ma Thần chỉ tồn tại trên phương diện khái niệm.
Chúng khủng khiếp đến mức không thể phát hiện ra chúng.
Đỗ Duy thu hồi ánh mắt khỏi phong thư.
Hắn quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc có chút phức tạp.
Phong thư luôn cho rằng mình "hiểu rõ" Đỗ Duy nhất, nhưng có một ảo giác rằng nóa không thể đoán ra được tâm tư của chủ nhân.
Sau đó, một dòng chữ khác nhanh chóng xuất hiện: 【Chủ nhân, mỗi cánh cổng địa ngục đều khác nhau, Phong thư chỉ từng cùng Matthew vào 1 cánh. Nếu ngài muốn vào, phong thư đề nghị ngài nên tìm cánh mà lão đã vào, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm.】
Trước khi nó ký khế ước bán thân, mọi thông tin về Matthew đều đã báo hết cho Đỗ Duy.
Nhưng về cánh cổng địa ngục nơi Matthew bước vào...
Nhưng thật xấu hổ...
Vì cánh cổng đó có thể hiểu là đã biến mất.
Đỗ Duy có chút đau đầu nói: "Lần trước mày nói với tao là sau khi Matthew rời khỏi cánh cổng, lão đã nhấn chìm cánh cổng xuống đáy biển, phải không?"
Phong thư đáp ngay:
【Đúng ạ, hơn nữa lão còn làm rất nhiều trò, nhưng chủ nhân, ngài là con rể của gia tộc Wittbach, chỉ cần ngài ra lệnh, sẽ có vô số tay sai vớt thứ đó lên cho ngài...】
Đỗ Duy lắc đầu: "Để vớt một cánh cổng dưới đáy biển phải mất ít nhất nửa năm, lại thêm những thủ đoạn của Matthew, thời gian này có thể kéo dài thêm. Tao không thể chờ đợi lâu đến thế."
Đây là sự thật.
Nói xong, Đỗ Duy lại nhét phong thư vào túi.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhưng đầu óc lại ngập tràn suy nghĩ.
Nhất định phải đi qua cổng địa ngục một lần.
Có tổng cộng 72 cánh cổng dẫn đến địa ngục, chỉ có một cánh cổng ở tầng hầm tại TP. Essegrin.
Nghĩ đến đây, cảm giác khó chịu không nói nên lời đột nhiên xuất hiện trong lòng của ĐỖ Duy.
Lối đi ở sau mỗi cánh cổng địa ngục đều có hoa văn hình mặt người, nhưng mỗi người lại nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau.
Đỗ Duy chỉ có thể nhìn thấy mặt người.
Nhưng khi Giám mục Slivika đi vào, ông ta lại nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc bạch kim.
Kẻ đó tự xưng là Chúa...
Ở một nơi khác trong thành phố New York.
Cha Tom và Cha Tony gần đây đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ khi Đỗ Duy rời đi. Chính xác hắn rời New York vào ngày 23 tháng 6, và giờ là ngày 30 tháng 6.
Trong 7 ngày này, cuộc sống của Tom và Cha Tony vô cùng khốn khó.
Hai người làm những việc riêng của họ vào ban ngày, buổi tối thì chỉ biết nhàm chán ở trong giáo đường.
Nghĩ đến khu đèn đỏ, quán bar toàn "đàn ông" lần trước đã tạo ra bóng ma tâm lý cho cả hai.
Điều quan trọng nhất là Tom giờ không xxx được...
Ám thị tâm lý đã mất đi hiệu lực, gã cảm thấy rằng mình là một thứ rác rưởi.
Ra cửa lại sợ lũ Vodun để ý.
Dẫu sao Đỗ Duy đã nói với hai người họ trước khi rời đi rằng Vodun không tốt đẹp gì, dặn họ phải cẩn thận hơn, luôn giám sát mọi hành động của những người đó.
Bên trong Sở cảnh sát thành phố New York.
Tom nhìn vào màn hình điều khiển trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, bên trong văn phòng rất bừa bộn, trên bàn máy tính là một tách cà phê mới pha.
Gần đây anh ta đã dựa vào công cụ này để tiếp tục cuộc sống của mình.
"Chết tiệt, lũ tà tu này thật đáng chết..."
"Tôi rất muốn đi ra ngoài..."
"Nhưng người anh em tốt của tôi không có ở New York, nên tôi không dám ra ngoài với Cha Tony. Dũ sao, lão già dê này còn cùi hơn cả mình. Tôi cần phải sạc pin!"
Tom cay đắng càm ràm.
"Bạn à, bạn đi được một tuần, một tuần, bảy ngày, hai mươi bốn tiếng/ngày, giờ chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã ngã quỵ."
"Tôi đã không ra ngoài lâu như vậy."
"Không, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi phải đi tìm Cha Tony. Tôi muốn hỏi ông ấy khi nào giáo hội mới cử người đến New York để đối phó với lũ tà giáo đồ này."
Tom đã quên rằng Voodoo không phải là tà giáo.
Suy cho cùng, theo ý kiến của anh ta, chỉ cần nó ảnh hưởng đến chủ nghĩa nhân đạo của anh ta, đó chính là tà giáo.
Điều này đúng với chủ nghĩa Vidar và Vodun cũng vậy.
Điều quan trọng nhất là cả 2 giáo phái đều rất cởi mở, phần lớn tín đồ là phụ nữ...
Vào lúc này, ở trong nhà thờ.
Cha Tony cũng rất mệt mỏi.
Ông ngồi trong phòng khách, ném khăn giấy đã sử dụng vào thùng rác, tắt laptop.
"Ôi... khi nào thì ngày tháng này mới kết thúc..."
"Không biết ả đàn bà xấu xa của Vodun, lấy số điện thoại của tôi ở đâu ra. Cứ nhắn tin quấy rối tôi mỗi ngày, dụ tôi đi dự tiệc và trở thành thành viên câu lạc bộ của họ."
"Ả còn chưa biết, tôi đã phát hiện ra thân phận của ả."
"Thật sự rất mệt khi diễn kịch với một người phụ nữ."
Vừa nói, điện thoại của Cha Tony đột ngột rung lên.
Ông ta theo bản năng lấy điện thoại ra xem một lượt, một tin nhắn hiện ra.
Người liên hệ là Emily, người đứng đầu Vodun ở New York.
Nội dung như sau.
【Cha Tony thân mến, em mong anh có thể nghiêm túc suy xét. Em thực sự muốn tiếp tục làm với anh những chuyện còn chưa làm vào ngày hôm đó. Dù anh có bệnh, em cũng không phiền.】
Hôm đó, khi Cha Tony phát hiện ra thân phận của đối phương, đã sợ xanh mặt, và kiếm cớ mắc bệnh da liễu.
Nhìn vào tin nhắn này; Cha Tony muốn xóa, giả vờ như không nhìn thấy nó.
Nghĩ đến việc giám thị mà Đỗ Duy đã đề cập, Cha Tony bất lực thở dài và nhanh chóng soạn thảo một tin nhắn.
【Thưa cô Emily, mặc dù tôi thực sự muốn tiếp tục với cô, nhưng tôi là người có trách nhiệm. Khi bác sỹ phụ trách của tôi trở lại New York, tôi sẽ tìm cô ngay lập tức. Tôi không muốn lây nhiễm bệnh cho cô.】
Emily trả lời ngay sau vài giây.
【Bác sỹ phụ trách của anh không có ở New York sao? Anh có cần em giới thiệu cho anh bác sỹ khác không?】
Cha Tony cười haha.
Bác sỹ phụ trách ông ta còn có thể là ai?
Tất nhiên, đó là người phụ trách sự kiện ác linh ở New York, vị giám mục trẻ tuổi nhất của giáo hội, ngài Đỗ Duy, Sở trưởng của Sở Tài Phán.
Cha Tony không thể nói chuyện này với đối phương, vì vậy ông đã gửi tuỳ tiện gửi 1 tin nhắn để đối phó.
Vào lúc này, có một cuộc điện thoại đến.
Người liên lạc là Đỗ Duy.
Ngay lập tức, mắt của Cha Tony sáng lên, ông lập tức bấm nút trả lời.
Sau đó ông nghe thấy giọng nói của Đỗ Duy vang lên ở đầu dây bên kia.
Vẫn là vẻ bình tĩnh quen thuộc: "Giờ đang trên đường trở về New York. Khoảng thời gian này Cha và Tom trải qua như thế nào? Có ai từ Vodun làm gì hai người không?"
Cha Tony buồn bã nói: "Chúng tôi đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Trong 7 ngày anh không ở New York, một ngày dài tựa một năm."
"Tom sắp phát điên."
"Nếu như con không trở lại, Cha nghĩ cậu ta sẽ liều mạng với Vodun."