Khi Đỗ Duy đếm đến 3, điều ước đã được thực hiện..
Mối liên hệ bị cắt đứt với Pennywise lại được kết nối.
Đỗ Duy cảm thấy ý chí đen tối và đáng sợ trong sương mù tăm tối nhìn chằm chằm mình, ánh mắt mang theo ác ý không thể diễn tả thành lời.
Cứ như kim đâm sau lưng.
Nó cũng giống như một con rắn độc đang quấn vào cơ thể, loại có thể cắn một nhát chí mạng vào bất cứ lúc nào, gây cảm giác rợn cả gai óc, và ghê tởm.
Mối liên hệ là tương đối.
Pennywise không thể thoát khỏi Đỗ Duy, cũng đồng nghĩa là Đỗ Duy không thể thoát khỏi nó.
Cả hai sẽ quấn lấy nhau mãi mãi cho đến khi một trong hai chết.
Có lẽ đối với Pennywise, nó cho rằng đây là một cơ hội.
Vì lá bài Joker đại diện cho ước nguyện chỉ ở cấp độ tà linh, nên nếu Pennives không trở thành ma linh thì việc hiện thực hóa điều ước cũng không có gì khó.
Nhưng vừa hay lại có điều kiện tiên quyết như vậy. Việc hiện thực hóa điều ước không bao giờ có thể đến dễ dàng như vậy.
Rõ ràng, đây là điều mà nó cũng mong đợi...
Lúc này, Đỗ Duy mới hiểu được suy nghĩ của Pennywise, hắn đi về phía trung tâm thị trấn, con đường đi ra thế giới bên ngoài ở sau lưng loang lổ đầy vết máu.
Những làn sương mù xám xịt đó nhanh chóng chặn kín lối thoát.
Trong chốc lát, cả thị trấn dường như bị cô lập với thế giới.
Ngoài ra, sương mù này cũng quay cuồng một cách quỷ dị, tạo thành một vòng xoáy, có thể mơ hồ nhìn thấy nhiều hình thù kỳ quái ở phía sau.
Một số thứ được tạo ra bởi Pennywise.
Đây sẽ là một trò chơi.
Tồn tại lấy nỗi sợ làm chất dinh dưỡng chắc chắn sẽ sử dụng nỗi sợ hãi làm điểm tựa, tận dụng nỗi sợ hãi của con mồi, phá vỡ sự phòng thủ tâm lý, sau đó giáng một đòn chí mạng...
Cộp cộp cộp..
Tiếng bước chân vang lên.
Trên con đường dẫn đến trung tâm thị trấn, Đỗ Duy đeo mặt nã, chậm rãi bước đi.
Lúc này, hắn đang mặc đồng phục linh mục màu đen. Mới nhìn thật sự giống như một Người Đuổi Quỷ.
Tất nhiên...
Nếu bỏ qua cuộn dây diều đứt mà hắn đang cầm trong tay, sẽ cảm thấy giống hơn nữa.
Đột ngột...
Có tiếng rẹt rẹt trước mặt, giống như tiếng cọ xát của một bộ phận cơ khí nào đó bị gỉ sét.
Đỗ Duy nhìn theo hướng phát ra âm thanh, bèn nhìn thấy một cái cây lớn đã chết héo.
Cái cây khô héo, cao chừng 4m, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một đường nét. Cành dài nhất mọc theo chiều ngang, giống y hệt cánh tay người.
Ở trên cây treo một chiếc xích đu.
Cót két, đu đưa.
Nhưng không có ai...
Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, hắn thầm thì: "Sợ hãi sẽ khiến mày kinh khủng hơn, nhưng mày có biết, tao không đời nào sợ mày."
"Thế mày muốn làm gì nào?"
"Giờ là rung xích đu, sau đó thì sao? Ác linh xuất hiện? Nữ quỷ?"
"Tao không thấy mày chống cự có nghĩa lý gì."
Vừa nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.
Nhưng khi đi ngang qua cái cây chết héo, bỗng có tiếng két vang lên...
Đỗ Duy dừng lại, hắn nghiêng đầu, nhìn vào chiếc xích đu.
Lúc này, một cô bé mặc chiếc váy tây nhỏ nhắn, phong cách Gothic đang ngồi trên xích đu.
Nhiều cục máu nâu đã đông đặc loang lổ trên mép váy.
Hơn nữa, cô bé vẫn đang cầm một chiếc kéo trên tay.
Điều này thật kỳ lạ...
Bởi vì bây giờ Đỗ Duy đang nghiêng mặt sang bên để nhìn, theo lý thì nên nhìn thấy gò má của cô bé, nhưng thật tế chỉ nhìn thấy phần lưng.
"Thú vị..."
Đỗ Duy thì thầm, lại đổi phương hướng, nhưng cô bé vẫn quay lưng về phía hắn.
Mái tóc nâu trông vô cùng ảm đạm trong bóng tối.
Đỗ Duy mơ hồ nhìn thấy những sợi tóc của cô bé dường như đang chuyển động.
Xột xoạt...
Tóc trực tiếp bị tách ra, từ bên trong lộ ra một khuôn mặt nhăn nheo, đẫm máu của một bà lão.
Ngay lập tức khuôn mặt này vồ tới Đỗ Duy.
Nhưng ngay khi sắp thành công, 2 con dao sắc bén đã lặng lẽ xuất hiện từ trong bóng tối.
Trực tiếp cắt thành nhiều mảnh.
Cái Bóng đứng trước mặt Đỗ Duy, thân hình hơi trong suốt với đôi mắt đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.
Nó rất trung thành.
Đỗ Duy lắc đầu, quay người bước đi.
"Mày khiến tao quá thất vọng."
"Pennywise, từ đầu tới giờ, tao không thấy mày có tiến bộ gì."
"Ngươi từ ác linh biến thành ma linh, vậy mà vẫn không có não sao?"
"Thật nực cười. Lúc trước mày còn một ác linh, trước mặt tao cũng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể bất lực bỏ chạy, nhưng đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tao."
"Mày từ ác linh biến thành ma linh, não vẫn ngắn vậy sao."
Nói xong, Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn lên trên đầu.
Một quả bóng bay khổng lồ màu đỏ đang lơ lửng trên đầu hắn. Nó đỏ rực như máu tươi. Thằng hề Pennywise đang ở trong đó, móng tay của nó dài hơn trước, uốn cong vào nhau, giống như móng vuốt của một loại động vật nào đó.
Đồng thời hai tay của nó đang giận dữ cào cào từ bên trong quả bóng, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Duy.
Nét mặt của nó cũng vô cùng cường điệu.
Cười toe toét đến mức rách cả khóe miệng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Đỗ Duy bắt đầu dời xuống, cau mày nhìn thấy sợi dây cột phía dưới quả bóng bay, kéo thật dài vào góc tối phía dưới.
Sau đó...
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, từ trong góc tối bước ra một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, sắc mặt tái nhợt, dung mạo giống hệt Đỗ Duy.
Đây là hàng fake.
Hơn nữa, cuộn dây diều đang buộc vào cổ của hàng fake.
"Mày sợ cái gì?"
Đối phương nói, giọng điệu cũng lạnh lẽo, quái dị.
Vào lúc này, Đỗ Duy đột nhiên nhận ra: "Hóa ra đồ fake do mày làm không phải tao, mà là ác linh tao..."
Ở trong túi, Phong thư khẽ run lên.
【Chế tạo ác linh chủ nhân fake, lại còn buộc dây quanh cổ? 】
【Pennywise này có bị điên không? 】
【Tôi không dám nhìn nữa, nếu không tôi sẽ phát điên mất! 】
Sau đó hơi thở của nó hoàn toàn biến mất.
Nhưng Đỗ Duy rất bình tĩnh.
Hắn chỉ nhìn hàng fake mình đang đi về phía hắn, đồng thời trong màn sương, từng tồn tại kỳ dị hơn cũng lần lượt xuất hiện.
Nữ tu, Mary Shaw, vô số ác linh búp bê.
Ác linh học sinh...
Ác linh mặt nạ...
Tất cả ác linh từng tiếp xúc với Đỗ Duy, cũng như ác linh chưa từng tiếp xúc, đều được tạo ra.
Hơn nữa, khí tức trên người bọn họ vô cùng kinh người. Chúng không chỉ là hàng fake.
Sau khi Pennywise lột xác biến thành ma linh, năng lực tạo ra hàng fake của nó cũng được tăng cường, chuyện mà Vidar vất vả làm thì nó hoàn thành một cách dễ dàng.
Vẫn chưa kết thúc.
"Hì hì..."
Tiếng cười nham nhở vang lên trong bóng tối, xộc thẳng vào tai.