11 giờ tối, 12 tháng 6.
Phòng ngủ tầng 2 của phòng khám tư vấn quản lý.
"PHÙ..."
Đỗ Duy thở hồng hộc, đột nhiên mở mắt.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa, rọi vào phòng ngủ, nhưng vì không bật đèn nên ánh sáng trong phòng có vẻ rất mờ.
"Thật không ngờ, mình sẽ bước ra khỏi giấc mơ theo cách này..."
Đỗ Duy vươn tay trong bóng tối cởi bỏ mặt bạ, lần mò công tắc đèn trên đầu giường, nhẹ nhàng ấn xuống.
Tách...
Đèn bật sáng và quang cảnh trong nhà trở nên rõ ràng.
Theo thói quen liếc nhìn xung quanh, Đỗ Duy ngồi dậy khỏi giường, thò tay vào chiếc ba lô đặt bên cạnh để kiểm tra đồ đạc.
Mặt nạ, khẩu súng kíp, ô đen, đồng xu, lá Joker và các vật dụng khác đều còn nguyên vẹn, cũng không rơi rớt trong giấc mơ.
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút phức tạp: "Thủ đoạn dùng để thoát thân, đều chưa cần dùng tới. Nhưng đây là một điều tốt, ít ra có thể biết tạm thời nó sẽ không nhảy ra khỏi giấc mơ, bởi vì nó dường như không nắm chắc có thể giết được mình."
"Nhưng không có nghĩa là nó không có cách khác để nảy tới hiện thực, mà là vì nó còn muốn cắn nuốt ác mộng của nhiều người hơn, để xuất hiện trong hiện thực dưới hình dạng ma linh."
"Đến lúc đó, chỉ cần còn có người gặp ác mộng, tương đương với nó bất tử."
"Trừ khi những người đó đều chết."
"Còn nữa, mình nhất định phải chết, nếu không nó sẽ vĩnh viễn tồn tại."
Tuy rằng lần này tiếp xúc với nữ tu thậm chí còn không có nguy hiểm, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, nhưng nguy hiểm ẩn chứa trong đó thật ra còn phiền phức hơn bất kỳ ác linh, tà linh nào mà Đỗ Duy từng gặp phải trước đây rất nhiều.
Ngược lại với Cái Bóng, Cái Bóng sẽ tấn công Đỗ Duy ngay khi nó có cơ hội, nhưng lần nào cũng thảm bại, không thể thành công.
Nữ tu thì khác, nó đang ẩn nấp trong giấc mơ, đợi đến thời khắc lột xác mạnh mẽ, mới nhảy ra hiện thực.
Rắc rối lớn...
Đỗ Duy cau mày, nhưng hắn nhớ lại những từ ngữ mà nữ tu đã nói trước khi tống hắn ra khỏi thế giới trong mơ...
"Đó có phải tên thật của mày không?"
Đỗ Duy khó hiểu, lấy chiếc nhẫn trong ví ra, cẩn thận xem xét.
Trên nhẫn có khắc 3 chữ Val, những chữ phía sau đã bị xoá đi.
Trước đây, khi lên xe hắn nhìn thấy ác linh đeo một chiếc trâm cài áo bằng vàng, trên chiếc trâm cài đó có 2 chữ Va, chữ nghi là K đã bị tẩy xóa.
Nếu chữ đó thực sự là k.
Vậy những gì nữ tu nói rất có thể là tên thật của nó.
Bởi vì nếu ghép các chữ cái lại với nhau, loại bỏ các chữ trùng lặp, nó chính là...
Dịch ra, chính là Valak.
Đỗ Duy không khỏi thắc mắc: "Nếu Valak là tên thật của nó, tại sao phải nói cho mình biết? Một khi mình có được tên thật của nó, có thể gọi tên đuổi nó ra khỏi nhân gian, đến lúc đó lời nguyền sẽ biến mất."
"Phi lý..."
"Cái tên thật này là giả sao? Nó muốn đánh lừa mình? Nhưng thế cũng vô nghĩa, khi ba vợ Lawrence gửi những món đồ cổ kia tới, mình sẽ sớm tìm ra tên thật của nó."
Lúc này, Đỗ Duy do dự.
Ngay cả khi bản năng cảm thấy Valak có thể là tên thật của nó, thì bây giờ Đỗ Duy cũng không dám gọi ra.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Mình phải đợi thêm một thời gian nữa..."
"Nếu không, một khi sai lầm, mọi thứ có khả năng phát triển thành một tình huống mà ngay cả mình cũng không thể kiểm soát được."
Bình tĩnh và thận trọng là phương pháp tốt nhất để đối phó với lũ ma quỷ này.
Những thứ khác, cho dù đó là năng lực ác linh hoá, hay những vật phẩm đặc biệt, cũng chỉ là thủ đoạn mà thôi.
"Hơn nữa, mình phải chuẩn bị phương án dự phòng, để đề phòng những cục diện bị động khi gọi ra tên thật của nó."
Hắn đang nghĩ cách xoá bỏ lời nguyền của nữ tu mà không sử dụng tên thật của nó, hoặc để nó không còn lâu mới có thể bạo phát, và rơi vào trạng thái chờ.
Hắn nói xong bèn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã hơn 11 giờ, còn lâu mới rạng sáng.
Nhìn vào màn hình của smartphone.
Ánh mắt của Đỗ Duy có chút kỳ lạ, trong mơ nhận được một số điện thoại xa lạ, sau khi nhận thì ra là do Ryan gọi tới.
Hiện tại, Ryan giống như là nằm vùng tại Giáo hội Twilight.
Không ai có thể nghĩ rằng gã làm việc cho mình.
"Liệu mình có liên lạc được với gã không nhỉ."
Đỗ Duy nhớ rất rõ số điện thoại, sau ít giây do dự, bèn bấm số rồi gọi.
Ù ù...
THUÊ BAO KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC.
Tút tút...
Tút tút...
Đỗ Duy cau mày khi nghe âm thanh này: "Không có ai trả lời? Hay đây không phải số điện thoại của Ryan?"
Ryan bị bệnh tâm thần...
Tuy rằng không biết gã làm như thế nào, trong mơ có thể gọi cho Đỗ Duy, nhưng có lẽ số điện thoại này không có thật.
Có thể nó chỉ thuộc về Ryan, chỉ ở trong giấc mơ của gã, chẳng qua vừa hay trong thực tế, có một người cũng sử dụng cùng một số điện thoại.
Đỗ Duy bất lực thở dài, định cúp máy.
Nhưng đúng lúc này, cuộc gọi đã được kết nối.
"Phù phù..."
Có vẻ như ai đó đang thở vào điện thoại...
Đó không phải là Ryan.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Xin lỗi, nhầm số."
Nói xong, đang định cúp máy. Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, đột nhiên vang lên một tiếng cười thâm độc: "Hehe... hé hé..."
Tiếng cười thật rùng rợn...
Đỗ Duy bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn không cảm thấy nguy hiểm.
Hắn nói: "Mày có phải là ác linh?"
Đối phương: "Ka ka..."
Khi tiếng cười lạnh lại vang lên, nhiệt độ trong phòng ngủ cũng bắt đầu từ từ hạ xuống.
Bóng đèn trên mái nhà phát ra tiếng điện rè rè, ánh sáng chập chờn.
Đỗ Duy cau mày, nếu là ác linh, hắn thật sự không có gì phải sợ.
Chỉ cần nó dám xuất hiện ở nhà, không thể rời đi dễ dàng.
Ngay cả khi để nó chạy trốn, Đỗ Duy sẽ chọn đánh dấu nó, lúc gặp nguy hiểm, sẽ lấy nó làm kẻ mở đường.
Thật ra, giờ Đỗ Duy rất thiếu ác linh...
Vì phương thức phát động của mỗi ác linh một khác.
Chẳng hạn như Roy, người hàng xóm tà giáo của Đỗ Duy, chỉ vì bỏ vào nhà hắn tờ giấy nhắn, mới khiến Cái Bóng nhằm vào ả.
Theo một nghĩa nào đó, đây là một lời mời.
Vì vậy, Đỗ Duy quay sang đầu bên kia của điện thoại và nói lại: "Nhà tao ở số 109 phố Queen, Bắc Brook. Mời mày đến nhà tao chơi."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại...
Vào lúc này.
Ở vùng ngoại ô của thành phố New York, trong khu vực cũ của Bệnh viện Tâm thần Hill, dấu vết của đám cháy hiện rõ.
Dù đã hơn nửa tháng trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng người ở đây.
Ở nơi sâu nhất của Bệnh viện Tâm thần Hill, phía sau tòa nhà hình ngọn hải đăng, là một nghĩa trang hoang vắng.
Nhìn xung quanh, cơ bản các bia mộ đã bị vỡ, chỉ còn một bia mộ là nguyên vẹn.
Trên bầu trời đêm, một đám mây đen chậm rãi trôi đi, ánh trăng sáng rọi vào bia mộ, phía trên bia mộ có dán một bức ảnh bằng gel.
Kẻ đó là một nam thanh niên da trắng, tóc vàng, mặc lễ phục của một linh mục, đường nét tuấn tú nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, dường như y đang mắc một căn bệnh nguy hiểm...
Rõ ràng, đó là chủ nhân của ngôi mộ.
Khi Đỗ Duy ở Bệnh viện Tâm thần Hill, từ trong miệng của bà Taylor, viện trưởng bệnh viện biết được rằng hai mươi năm trước, có một Người Đuổi Quỷ tóc vàng đã đến Bệnh viện Tâm thần Hill, nơi lúc đó vẫn còn là một nhà thờ.
Đồng hồ cổ, mặt nạ và bức tranh sơn dầu đều là di vật của kẻ này.