Bên trong khu phố Tulip cũ kỹ.
Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên có chút lạnh lẽo, nhìn về phía cảnh sát Allen phía sau hỏi: "Mary Shaw là người sống?"
Allen trả lời: "Vâng, bà Mary Shaw vẫn sống khỏe mạnh. Bà ấy là chủ một khách sạn gần khu phố, và đã sống ở đây hàng chục năm".
Nghe cây này, Đỗ Duy rơi vào suy tư.
Thông điệp từ giáo hội là sự kiện ác linh ở đây bắt nguồn từ một truyền thuyết đáng sợ có tên là Mary Shaw.
Vì là truyền thuyết kinh dị, hẳn là đã lưu truyền rất nhiều năm, người có tên là Mary Shaw nhất định phải là người chết, dẫu gì cũng là một loại truyền thuyết ma ám.
Nhưng cảnh sát Allen lại bảo Mary Shaw vẫn chưa chết, và đã mở một khách sạn gần khu phố.
Nhưng nếu kẻ gọi là Mary Shaw này không phải là người sống thì sao?
Hay nói cách khác, mụ ta thật ra là một dạng tồn tại tương tự như một tà giáo đồ của Vidar, sở hữu một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó?
Có thể lắm chứ...
Suy nghĩ về điều này.
Đỗ Duy không khỏi đau đầu nên nhìn cảnh sát Allen hỏi: "Kể cho tôi nghe về những người đã chết. Theo như tôi biết thì tất cả họ đều chết gần tòa nhà đó, có đúng không?"
Cảnh sát Allen suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có thể nói những người đó về cơ bản là cư dân của toà nhà chung cư này, họ đều chết ở nơi này. Cái chết của mọi người đều rất thảm, cái này chắc cậu đã biết."
Đỗ Duy gật đầu: "Tôi đã nắm được sơ bộ tình hình."
Có vẻ như thông tin giáo hội cung cấp không sai, chỉ là quá ít dữ liệu và không chi tiết.
Mà điều này chỉ chứng tỏ những vấn đề nội bộ của giáo hội.
Những Người Đuổi Qủy quá khan hiếm ...
"Tôi phải vào trong tòa nhà đó điều tra, anh có muốn đi theo không?"
Lúc này 2 người cũng đã tới tầng dưới của tòa chung cư, tòa nhà quét vôi trắng, trong mưa cực kỳ chói mắt, càng thêm kỳ quái.
Allen do dự và nói: "Tôi khuyên cậu đừng nên đi vào ..."
Khi không biết đến sự tồn tại của ác linh, con người không sợ hãi và hoảng hốt trước những sự việc liên quan.
Nhưng chỉ cần chạm vào chân tướng, sẽ vô tình sinh ra sợ hãi.
Đây là cái gọi là bản năng sinh tồn.
Tránh xa nguy hiểm là biểu hiện của con người khi không thể đối kháng vật gì đó.
Đỗ Duy hiểu được điều này, dừng lại nói: "Vậy chờ tôi ở bên ngoài."
Allen thở dài: "Chà, giờ tôi hoàn toàn tin rằng cậu là một Người Đuổi Quỷ. Cậu thật gan dạ."
Đỗ Duy thờ ơ nói: "Giữ bình tĩnh là yếu tố đầu tiên khi đối mặt với ác linh."
Nói xong hắn quay đầu bỏ đi.
Allen nhìn Đỗ Duy cầm ô đen từng bước đi vào khu dân cư, dần dần bị bóng tối sau cánh cửa nuốt chửng.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, mưa lớn tạt vào mặt khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.
Allen quay đầu nhìn xung quanh, một cơn ớn lạnh không thể giải thích nổi dâng lên trong lòng anh...
Ở trong tòa chung cư.
Sau khi Đỗ Duy băng qua hành lang lối vào cửa, hắn bèn nhìn thấy cảnh tượng bên trong tòa nhà.
Tầng trệt là đại sảnh, dùng để chứa hàng chuyển phát nhanh.
4 tầng trên là khu vực dành cho người ở, được kéo dài bởi 2 cầu thang bộ, dường như là sự kết hợp giữa chung cư và nhà ở.
Tuy nhiên hiện tại nguồn điện trong khu cộng đồng này đã bị cắt, nên trông rất thiếu sáng.
May mắn thay, giờ là ban ngày, và tầm nhìn không bị ảnh hưởng nhiều.
Cộp...
Tiếng bước chân vang lên.
Đỗ Duy từ tốn bước lên cầu thang, ánh mắt lướt qua những bóng đen xung quanh.
Nhưng trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không cảm thấy có dị thường, cũng không phát hiện ra chút khí tức kỳ dị nào.
Không có ác linh ... không có quỷ hồn.
Thậm chí có thể nói là không có nguy hiểm.
"Thật kỳ lạ. Lẽ nào không có chuyện gì xảy ra với những người đã chết trong tòa nhà này sao?"
"Nếu là ác linh, nhất định sẽ còn sót lại tà khí. Dù yếu ớt đến đâu cũng không thể sạch sẽ như bây giờ..."
Hắn dùng từ sạch sẽ, thực ra đúng là vậy, nếu không có ác linh nào trong toàn bộ tòa nhà, thì quá là sạch sẽ.
Nhưng điều này cũng khiến Đỗ Duy khó hiểu hơn.
Hắn nhanh chóng lên đến tầng 2.
Mỗi tầng có 4 phòng, không gian rất lớn.
Đỗ Duy đến cánh cửa ở gần cầu thang nhất.
Trên cánh cửa sơn đỏ bằng gỗ cũ kỹ, có một lỗ mắt mèo cũ, bởi vì quá cũ, nên thấu kính của của lỗ mắt mèo trông hơi mờ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, hơi nhích lại gần lỗ mắt mèo, nhìn vào bên trong.
Bên trong, tất cả đồ đạc đều ố vàng, kể cả chao đèn trên mái, đều dính rất nhiều bụi.
Rõ ràng, ngôi nhà này đã lâu không có người ở, nên đã bị bảo vệ, hoặc chủ sở hữu của toà chung cư niêm phong, chờ cho thuê hoặc bán.
"Nhưng trước khi xảy ra sự kiện ác linh, tòa nhà này đã được dọn dẹp sạch sẽ."
Giọng nói của Đỗ Duy có chút lạnh lùng, hắn nhìn xuống sàn nhà dưới chân.
Nó quá sạch, như thể vừa được quét dọn.
"Thật thú vị. Nếu mình đoán đúng, các phòng khác chắc cũng như vậy."
Sau đó, hắn chỉ cần đi thẳng đến 3 cánh cửa còn lại và kiểm tra từng cánh cửa một.
Đúng như hắn nghĩ.
Quang cảnh trong mỗi phòng đều không khác nhau mấy, đồ đạc đều được niêm phong, nhưng cũng có chút khác biệt.
"Giống như đang chơi trò chơi giải đố, nhưng chỉ không biết thứ này là ác linh, hay là cái gì đó khác."
Đỗ Duy nhếch môi, rồi đi về phía cầu thang.
Từ tầng 2 đến tầng 3, và cuối cùng là tầng trên cùng.
Mỗi tầng 4 phòng, mỗi phòng đều không có chủ nhân, yên tĩnh chết chóc...
Đây là một tòa dân cư đã được niêm phong. Căn cứ vào mức độ bám bụi của những căn phòng đó, ít nhất là hơn nửa năm. Điều này không phù hợp với thời điểm mà sự kiện ác linh xuất hiện. Nói cách khác, tòa nhà này đã bị bỏ hoang rất lâu trước đây. Nhưng trừ cái đó ra, mọi thứ đều rất sạch sẽ.
"Ác linh không dọn dẹp, vì vậy chắc hẳn ai đó đang làm việc này. Nhưng chung cư đã bị phong toả, ngay cả bảo vệ cũng không thể vào được, vì vậy mình cần tìm ra người thích dọn dẹp vệ sinh này, có lẽ kẻ đó sẽ biết điều gì đó."
"Có lẽ đó là Mary Shaw, một người sống."
Sau khi Đỗ Duy đi xuống lầu, ngẩng đầu liếc nhìn cảnh sát Allen đang đứng trú mưa không chịu tới gần khu dân cư, ánh mắt có chút kỳ quái.
"Anh có sợ không?"
Giọng của hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Allen nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống: "Không, không... tôi không sợ, tôi chỉ là chờ cậu."
Đỗ Duy nhìn vào mắt của hắn, lạnh lùng nói: "Đưa tôi đến khách sạn của bà Mary Shaw. Tôi định ở lại 2 ngày."
Allen tự hỏi: "Mọi thứ trong tòa nhà vẫn ổn chứ?"
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút kỳ quái: "Hiện giờ thì không có chuyện gì, nhưng chắc sớm sẽ có chuyện."