Cơ thể mất trọng lượng. Xung quanh toàn là bóng tối.
Đỗ Duy đã nhảy xuống hố, đã rơi xuống được 1 phút.
1 phút không dài lắm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lại vô cùng quỷ dị.
Hắn muốn nhảy từ trên mặt đất xuống lòng đất, độ cao của cái hố chắc chỉ khoảng 3m, nhảy xuống cũng không mất không quá 1 giây.
Tuy nhiên, giờ đang ở trạng thái rơi tự do, lại không có cảm giác đã tiếp đất...
Đỗ Duy thử tính toán.
Đánh giá tình hình hiện tại, nếu rơi xuống đất, với độ cao này, hắn chắc chắn ngã chết.
Trọng lượng cơ thể + Tốc độ rơi +Thời gian rơi = Độ cao của hố sâu.
Đỗ Duy nhớ rất rõ công thức này.
Nói cách khác, dường như hắn đã có một quyết định ngu ngốc.
Việc nhảy xuống hố không mang lại hiệu quả như mong muốn, mà ngược lại còn khiến hắn rơi vào tình thế hiểm nghèo.
Hố sâu như một lối đi hẹp dựng đứng.
Từ trên cao rơi xuống, chỉ cần tiếp đất thì hắn chết chắc.
"Mình vẫn còn cơ hội."
Đỗ Duy cảm nhận được tốc độ rơi tự do, hắn vẫn giữ bình tĩnh.
Kế hoạch của hắn là sau khi tiến vào khu vực nòng cốt của tầng ngầm thứ hai trong Ngôi nhà kinh dị sẽ phát động năng lực Đánh Dấu, để hàng trăm ác linh và xe buýt xuất hiện.
Sau đó giáng một đòn chí mạng vào Ngôi nhà kinh dị.
Nhưng giờ, tình hình đã thay đổi, kế hoạch cũng phải điều chỉnh.
Cho dù là Đỗ Duy cũng không thể phán đoán, hắn đang ở trong Ngôi nhà kinh dị, hay là ở sâu trong lòng đất.
Không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ xong, Đỗ Duy không ngần ngại phát động năng lực Đánh Dấu...
Mà lần này, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.
Trên bầu trời, mưa trút xuống xối xả như điên dại.
Bóng tối bao trùm toàn bộ thành phố.
Nhìn từ những phương hướng khác, thành phố đã biến mất trong bóng tối.
Từ trên cao xuống mặt đất, tối đen như mực.
Ngôi nhà kinh dị dường như đã thành công trong việc biến thành phố thành một phần của nó, và đang làm một điều hết sức phi lý.
Nó muốn dẫn theo thành phố Tây Ghana bỏ trốn...
Tuy nhiên, ở một số ngõ ngách của thành phố, bóng ma của người tài xế đã xuất hiện.
Chúng bất động, lặng lẽ đứng trong bóng tối chờ đợi điều gì đó.
Nói cách khác, chúng tồn tại như những điểm neo, kết nối bóng ngược của thành phố với thành phố trong thực tế...
Trong bóng ngược của Thành phố Tây Ghana.
Xe buýt đã hoàn thành mục tiêu của nó.
Quỹ đạo hành trình của nó bao phủ toàn bộ thành phố, tất cả các đường phố và tất cả các trạm dừng đều đã lướt qua.
Nếu biến hành trình của nó thành một bản đồ lộ trình. Sẽ để lộ một sự thật kinh người.
Lộ tuyến lái xe của nó, né tránh vị trí của 13 tài xế ác linh trong hiện thực.
Đây có vẻ là một sơ hở, nhưng có gì đó không đúng lắm.
Nhưng đột nhiên, chiếc xe buýt trong bóng ngược của thành phố đã biến mất.
Trong hiện thực ở TP Tây Ghana, những tài xế ác linh đang chờ đợi, trong tích tắc lặng lẽ biến mất.
Ở một góc khuất nào đó, các ác linh học sinh dường như cảm nhận được điều gì đó, tất cả đều nhìn lên bầu trời.
Trong bóng tối phía trên, có thể lờ mờ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ của một Ngôi nhà kinh dị...
Rầm...
Đỗ Duy chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đập vào mặt đất rắn chắc.
Bình tĩnh lại.
Hắn lại ở trong xe buýt.
Cảm giác vô cùng âm u, lạnh lẽo.
"Có gì đó không đúng."
Đỗ Duy đột ngột đứng lên, chỉ thấy 13 tên quái xế đang đứng trên xe buýt.
Tất cả ác linh tài xế đều đờ đẫn, không chút sức sống.
"Dường như chúng không định tấn công mình."
Đỗ Duy liếc mắt, tới gần ghế lái xe buýt, súng kíp sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc là tình huống gì đây?
Sau khi phát động Đánh Dấu, xe buýt mới xuất hiện bên cạnh hắn. Tại sao hắn lại lọt vào trong xe buýt?
Hơn nữa vừa rồi rõ ràng mình đang rơi xuống, lẽ ra mình phải ngã xuống trần xe buýt mới đúng.
Có lẽ nào...
Đỗ Duy nhìn lên.
Ở trên cùng.
Trần của xe buýt còn nguyên vẹn.
Không như những gì hắn nghĩ.
Nhưng lại càng lạ lùng hơn, không thể hiểu nổi.
Đỗ Duy không khỏi băn khoăn liệu khả năng Đánh Dấu của mình có vấn đề gì không, hắn duỗi tay phải ra, ấn vào tay lái của chiếc xe buýt.
Đánh Dấu thành công.
Không có vấn đề ...
Đỗ Duy càng khó hiểu, còn chưa kịp suy nghĩ vấn đề là gì, thì đèn trên trần xe buýt đã vụt tắt.
Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng ầm vang.
Cơ thể run lên.
Có vẻ như bị va phải cái gì đó.
Cùng lúc đó, đèn trong xe lại bật sáng.
Con ngươi của Đỗ Duy co rút lại.
Hắn thấy ngay phía trước xe buýt là Ác mộng Phố Elm trong Ngôi nhà kinh dị.
Ác linh đứng đầy hai bên đường.
Quay đầu lại, nhìn ra phía sau, chỉ thấy một cái lỗ rất lớn bên ngoài cửa sổ phía sau.
Vụ va chạm dữ dội vừa rồi quả thực là có thật.
Bởi vì thời điểm chiếc xe buýt xuất hiện, nó đã chạy ngang qua Ngôi nhà kinh dị, đột ngột đâm vào một số tràng cảnh, và đi vào Ác Mộng Phố Elm.
Đây đã là khu vực cốt lõi của Ngôi nhà kinh dị.
Đột ngột...
Một bàn tay nhợt nhạt vươn tới kính cửa sổ phía sau, một chiếc ô đen nghiêng xuống, để lộ một khuôn mặt học sinh trống rỗng, và im lặng.
Mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn lên.
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với cú đâm vừa rồi, nhưng có thể chắc chắn rằng hàng trăm ác linh học sinh mà hắn đã Đánh Dấu hiện đang ở bên ngoài xe buýt.
Hàng trăm ác linh...
Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng hàng trăm ác linh dày đặc bên ngoài xe buýt.
Thật là điên rồ.
Mấu chốt là, Đỗ Duy cho tới bây giờ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cuộc đối đầu giữa xe buýt và Ngôi nhà kinh dị.
Hắn có trực giác, có vẻ như tranh đấu giữa hai tồn tại kỳ lạ đã đến hồi kết.
Bây giờ chỉ là trận chiến quyết định cuối cùng.
Mọi thứ hắn làm chỉ là đặt một quả cân nhỏ lên cán cân thắng lợi mà thôi.
Xe buýt vẫn chuyển động.
Những ác linh đứng hai bên Ác Mộng Phố Elm dường như đang phá đường.
Dường như chúng muốn chặn xe buýt.
Nhưng không có tác dụng gì cả.
Việc lái xe buýt không hề bị ảnh hưởng, nó xuyên qua đám ác linh, như thể đi qua ảo ảnh.
Hay nói cách khác, giờ xe buýt nằm giữa tồn tại và không tồn tại.
Hoang đường, biến hoá kỳ lạ.
Quỷ Ảnh cao gầy cũng lặng lẽ xuất hiện trong bóng tối, như sương mù chắn ngang phía trước con đường.
Trong bóng tối, Đỗ Duy đã nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc. Những ác linh ở trên xe lúc nãy, ngoại trừ cô dâu than khóc mà hắn đã giết, người phụ nữ mặc váy dài ôm Annabelle, cũng đứng ở bên Quỷ Ảnh cao gầy. Kể cả Josh.
Dường như chúng là tuyến phòng thủ cuối cùng trong Ngôi nhà kinh dị, vừa xuất hiện bèn ùn ùn lao tới.
Ngay sau đó, ánh mắt của Đỗ Duy tối sầm lại.
Bóng tối bao trùm hoàn toàn chiếc xe buýt, hàng trăm ác linh học sinh ở bên ngoài xe buýt, lặng lẽ nhập vào trong đó.
Nếu như trước đây những ác linh này không thể chạm vào xe buýt. Đó là bởi vì 13 ác linh tài xế làm điểm neo để đột nhập vào thành phố hiện thực.
Với điểm neo này, chiếc xe buýt đang lái trong thực tế và bóng ngược, vì vậy những ác linh không thể chạm vào nó.
Nhưng bây giờ, những ác linh có thể chạm vào xe buýt.