Khi chiếc gương trong phòng tắm hoàn toàn vỡ nát, ác linh và khuôn mặt nhăn nheo của người phụ nữ cũng hoàn toàn biến mất.
Đỗ Duy tháo chiếc mặt nạ lại vừa có thêm một vết nứt, tự nói với mình: "Đã xong."
Từ nay, hắn sẽ không bao giờ kể cho ai nghe về quá khứ này nữa.
Đẩy cửa phòng tắm ra.
Đỗ Duy châm cho mình một điếu thuốc, vừa hút vừa đi xuống cầu thang.
Bước chân của hắn đều đều, không nhanh không chậm, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Khi bước đến chiếc đồng hồ cổ, Đỗ Duy dừng lại.
Sau khi suy nghĩ, hắn đưa tay lần mò trên đỉnh đồng hồ cổ, đầu ngón tay chạm vào một thứ đồ vật gì đó lạnh buốt.
Đó là chiếc nhẫn có khắc chữ Val ...
Nếu không chạm vào chiếc nhẫn này, Đỗ Duy cảm thấy mình sẽ không bị The Nun nguyền rủa, khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Đồng hồ cổ và mặt nạ là cùng một loại, chiếc nhẫn và trâm cài áo bằng vàng cũng vậy.
Cái trước giữ cái sau.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy chậm rãi nhả ra khói thuốc.
Sự đáng sợ của The Nun nằm ngoài dự liệu của hắn, đến giờ cũng chưa thực sự tiếp xúc với nó.
Thứ lần trước gặp, chỉ là kết quả bị ảnh hưởng bởi giấc mơ, có thể hiểu là đoạn mộng tưởng, một ngày nọ đột nhiên xuất hiện trong hiện thực, hoàn toàn vượt khỏi nhận thức.
"Có lẽ mình nên nói chuyện này với những Người Đuổi Quỷ, nên tìm ra một kết thúc cho việc này."
Nói xong, Đỗ Duy định đặt chiếc nhẫn trở lại vị trí cũ, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn nhét nó vào trong ví.
Nếu thứ này có liên quan đến lời nguyền của The Nun, không chừng có thể tìm ra chút manh mối.
Còn về chiếc mặt nạ...
Sau khi thành công đoạt lại cơ thể, Đỗ Duy phát hiện mình dường như có thêm một "thân phận"?
Đeo chiếc mặt nạ vào, hắn cảm thấy mình như thể đã trở thành một ác linh. Nhưng ngược lại, hắn không có được sức mạnh quỷ dị vượt ra khỏi thực tế...
Cũng may, việc này đối với hắn cũng là một chuyện tốt.
Lợi dụng quy luật của mặt nạ ác linh, một lần giết chết 2 ác linh, tạm thời giải quyết được vấn đề cân bằng ở trong nhà.
Tất nhiên, tiền đề là lời nguyền của The Nun có thể được hóa giải.
Nếu không, quỷ mới biết khi nào nó sẽ từ giấc mơ chuyển sang hiện thực...
Giữa trưa, 11:38.
"Xin chào, anh Đỗ Duy... Tôi là James, bên cạnh là Harry và Homill."
Ở tầng một, James ngồi trên sô pha và tự giới thiệu với Đỗ Duy lần nữa.
Lúc này, vẻ mặt của ông ta rất kỳ quái, nhìn Đỗ Duy lạnh lùng, bình tĩnh trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó hiểu không nói nên lời.
Harry và Homill cũng vậy, cả hai đều nở một nụ cười gượng gạo.
Hiển nhiên, bóng đen tâm lý do ác linh Đỗ Duy mang lại vẫn chưa biến mất, tâm trạng mọi người đều rất phức tạp, thậm chí là sợ hãi.
Đỗ Duy vẫn lạnh lùng, hờ hững gật đầu nói: "Xin chào, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này."
Đúng thế...
Hắn nhìn cánh tay bị trật khớp của Harry, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu anh không phiền, tôi có thể chữa trị cánh tay giúp anh."
Harry sững sờ nói: "Chữa trị? Không cần đi bệnh viện sao?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Không cần. Thật ra nếu như không phải gãy xương, chỉ cần sửa khớp, cố định một chút là được."
Harry vội vàng tiến lại gần Đỗ Duy và nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Đỗ Duy không nhiều lời, đặt tay lên cánh tay của Harry, điều chỉnh một chút góc độ, sau đó đột nhiên nói: "Phía sau anh có gì kìa."
"Cái gì? ... A ... Tôi..."
Harry vô thức quay đầu lại, nhưng đột nhiên cảm thấy đau nhức kịch liệt từ cánh ta, bên tai lập tức vang lên tiếng xương khớp va vào nhau.
Crốp...
Sau đó anh ta cảm thấy cánh tay bị trật khớp đã thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ các đốt xương đã trở về vị trí cũ.
Harry mù mờ không rõ, nhìn đăm đăm khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh của Đỗ Duy, tràn đầy tâm sự nói: "Người phương Đông các anh có vẻ hiểu biết rất nhiều nhỉ, bây giờ chỉ cần dùng đồ vật gì đó để cố định cánh tay này là được à?"
"Tất nhiên rồi, nhưng tôi khuyên anh nên hạn chế cử động cánh tay này, bởi vì các mô mềm của nó sẽ bị tổn thương sau khi trật khớp, ừm... ở chỗ các khớp xương, anh cần phải tĩnh dưỡng khoảng 2 tuần."
"Được rồi, cảm ơn anh, bác sĩ Đỗ Duy... anh rất chuyên nghiệp."
Harry không phải người nói nhiều, sau khi cảm ơn Đỗ Duy, anh ta bèn khôi phục lại vẻ trầm tĩnh.
Đỗ Duy cũng không tiếp tục chủ đề này.
Sau khi ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào James.
"Hiện giờ, chúng ta có thể nói về cách đối phó với nó."
Nghe vậy, vẻ mặt của ba người đang ngồi lập tức trở nên nghiêm nghị.
Họ biết rằng Đỗ Duy đang nói về The Nun.
James lựa chọn ngôn từ, và nói trước: "Đúng vậy, giáo hội rất coi trọng vấn đề này, chắc anh biết, 6 Người Đuổi Quỷ đã chết vì việc này. Nếu như không nhờ Người Đuổi Quỷ đời trước đã dùng một phương pháp nào đó để kiềm chế nó, thì e rằng tình hình hiện tại đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi."
Đỗ Duy nói: "Cha xứ Tony đã nói kể tình hình đại khái với tôi, vậy giải pháp của các anh là gì? Phong ấn môi giới của nó?"
James trầm giọng nói: "Thật sự là như vậy. Người Đuổi Quỷ đời trước trước khi chết đã gửi một thông điệp đến giáo hội, cho chúng tôi biết môi giới của nó ở đâu. Chúng tôi mang theo một chiếc hộp, việc còn lại là tìm môi giới của nó và sau đó bắt đầu phong ấn."
"Một chiếc hộp? Ý của anh là, môi giới cũng không lớn lắm à?"
"Đúng vậy, chắc là đầu của The Nun... Ừm...là một bộ phận của thi thể."
Nghe vậy, Đỗ Duy cau mày, nhớ đến cánh tay đã bị mình dùng súng bắn nát kia.
Khi hắn ở nhà của Alexis, chiếc đồng hồ cổ xảy ra hiện tường dị thường, xuất hiện cánh tay thối rữa của người phụ nữ đeo nhẫn.
Cuối cùng, hắn dùng bắn nát cánh tay đó, và mang chiếc nhẫn về nhà.
Sau đó, cánh tay thối rữa bị hắn đốt thành tro và vứt vào thùng rác.
Cánh tay... đầu, có mối liên hệ nào giữa chúng không?
Hay là The Nun ban đầu vốn là một cái xác hoàn chỉnh, nhưng vì một lý do nào đó đã bị chia cắt?
Nhưng tại sao, không một phần thi thể nào được tìm thấy trong nhà của bà Mina.
Có lẽ là mình nghĩ sai rồi, The Nun không thể đơn giản như vậy, nếu không đã chẳng có nhiều Người Đuổi Quỷ chết vì chuyện này.
Thấy Đỗ Duy trầm tư, Homill tò mò hỏi: "Bác sĩ Đỗ Duy, anh đang nghĩ gì vậy?"
Đỗ Duy nhìn cô, lắc đầu nói: "Chỉ là chút chuyện lộn xộn thôi. Mà này, vị trí của môi giới là ở đâu?"
Homill nói nhanh: "Nơi đây từng là một nhà thờ. Sau đó xảy ra một vụ hoả hoạn, đã chết rất nhiều người. Sau đó thì bị dỡ bỏ, rồi xây dựng lại thành một bệnh viện tâm thần."
Nghe đến đây, Đỗ Duy lại trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Có phải là một bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô New York không?"
Homill ngạc nhiên nói: "Sao anh biết?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Một người bạn thân nói cho tôi biết, vậy chúng ta sẽ đến đó một chuyến chứ?"
"Đúng vậy, chuẩn bị một chút đi. Chúng ta chiều nay sẽ đi đến đó. Trưởng khoa ở đó trước kia là một giáo sĩ của nhà thờ. Chúng tôi đã chào hỏi trước rồi, cô ấy cũng đã chuẩn bị phòng cho chúng ta."
"Nói cách khác, chúng ta sắp tới bệnh viện tâm thần?"
"Đúng vậy, bác sĩ Đỗ Duy."