Khi Cha Tony mở chiếc hộp nặng, lấy ra thứ mới nói, nét mặt của Đỗ Duy có chút kinh ngạc.
"Một chiếc zippo? Của hãng Cartier à... thứ này có thể đối phó với ác linh? Con nghĩ nó dùng châm thuốc thì thích hợp hơn đó."
"Không, không, Đỗ Duy, nó không bật ra lửa."
"Thế nghĩa là sao?"...
Liếc nhìn chiếc zippo mà Cha Tony đưa cho mình xem, Đỗ Duy không biết làm cách nào để liên kết thứ này với việc đối phó với lũ ác linh.
Lớp vỏ màu trắng bạc được chia làm hai phần, khá giống hình dáng của zippo nhưng hoa văn chạm khắc rất cổ, phần trên là mặt đồng hồ và phần dưới là hai mỏ neo đan xen vào nhau.
Không phải là sản phẩm của bất kỳ thương hiệu nào, nhưng điều quan trọng nhất là nó không thể đánh lửa...
Cha Tony nhìn Đỗ Duy, nói bằng giọng điệu không chắc chắn: "Cha thực sự không biết rõ về chiếc zippo này, vì giáo hội chưa tiến hành các cuộc kiểm tra liên quan. Cha chỉ suy đoán rằng khi nó đánh lửa, sẽ gây ra một số tổn thương với ác linh."
Đỗ Duy nói thầm: "Nhưng nó không đánh lửa được."
Cha Tony xấu hổ nói: "Gặp phải ác linh thì có thể đánh lửa."
"Sau đó thì sao? Ý con là tổn thương xuất hiện như thế nào?"
"Cha không rõ nữa, bởi vì Cha chỉ là một nhân viên hậu cần, nhưng chắc có liên quan đến chủ nhân của nó."
"Xin nói rõ một chút."
"Chủ nhân của nó là một giáo viên đã nghỉ hưu, đã qua đời vào tháng 3 năm nay. Sau khi ông ta qua đời, khi đang sưu tập đồ, các thành viên trong giáo hội đã kiếm được chiếc zippo này. Thật tình cờ là chiếc gương ở chỗ của Cha đã được con sử dụng, vậy nên bên phía giáo hội đã mang chiếc bật lửa này đến."
"Con hiểu rồi, nhưng sưu tập là có ý gì? Giáo hội đang tìm kiếm những thứ đặc biệt này?"
"Đúng vậy, tất cả chúng đều có một sức mạnh đặc biệt, ừm ... Có thể là bởi vì chúng từng là môi giới của ác linh, nhưng cụ thể thì Cha cũng không rõ."
"Đã hiểu..."...
Sau khi rời khỏi nhà thờ, Đỗ Duy có thêm một chiếc rương và một chiếc tủ đóng khung trong tay.
Cái này là do Cha Tony tặng, trong đó có vật phẩm từ nhà thờ, còn cái zippo thì để trong túi.
Giờ hắn đang thiếu tiền.
Mặc dù đây đều là những thứ được phân phối miễn phí sau khi trở thành Người Đuổi Quỷ, không phải trả tiền, nhưng Đỗ Duy cũng cần phụ trách giải quyết một số sự kiện linh dị.
Ví dụ...
Bà Mina, và con của bà ấy.
Bước đến bên chiếc Subaru mới tinh của mình, mở cửa, khởi động xe rồi từ từ rời khỏi nhà thờ, lái về nhà.
Lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời vô cùng âm u.
Dù mới chỉ có một ngày, nhưng lại trải qua không ít chuyện.
Chỉ riêng Ngôi nhà kinh dị thôi, đủ khiến Đỗ Duy cực kỳ khó nhọc, suýt nữa chết ở trong đó.
Hắn cảm thấy sau khi về đến nhà nên đi tắm, và thư giãn...
8:10 tối.
Trên con đường đối diện phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy đậu xe, lấy đồ ra, rồi đóng cửa lại.
Khi đến trước cửa, hắn nhận thấy 5 chiếc ô tô màu đen đang đậu trước cửa nhà của Roy ở bên cạnh.
Chỉ là không nhìn thấy một ai.
"Trông không giống xe cảnh sát..."
Đỗ Duy im lặng nhìn chằm chằm 5 chiếc xe một lúc, sau đó quay đầu liếc về phía ngôi nhà của Roy.
Cũng giống như phòng khám tư vấn tâm lý, nhà của Roy cũng có hai tầng, có căn gác nhỏ nhưng giờ được bao bọc bởi vành đai cách ly, cảnh sát cũng cắm biển cấm vào.
Sau cái chết của Roy, chuyện này đã được cảnh sát khống chế trong tầm kiểm soát. Trên thực tế thì trừ những người trong cuộc, nó không gây nhiều tiếng vang trong xã hội.
Về cơ bản, trong mắt mọi người, đó chẳng qua là một vụ giết người, chuyện này quá bình thường.
Thậm chí không ảnh hưởng đến mất những cư dân, và các cửa hàng ở gần đó.
Mọi chuyện vẫn như bình thường.
Đỗ Duy nhìn thêm một lúc, cũng không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, bèn mở cửa bước vào nhà.
Đồng thời, hắn cũng theo bản năng tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Đập vào mắt là ánh trăng mờ ảo, cùng ánh đèn đường phản chiếu vào nhà khiến lòng người có chút nhẹ nhõm.
Hắn có thể nghe thấy bên tai là âm thanh của đồng hồ cổ, kim đồng hồ quay.
Có vẻ những ác linh ở nhà rất an phânh.
"Hờ..."
Đỗ Duy thở ra một hơi dài, rồi nhấn công tắc đèn.
Căn nhà nhanh chóng trở nên cực kỳ sáng sủa, mọi vật trang trí đều giống như trước khi rời đi.
Sau đó, hắn bước đến ghế sô pha, đặt chiếc rương, và tủ nhỏ xuống, rồi cởi ba lô ra.
Mở khóa kéo, Annabelle nằm yên trong tấm vải trắng bị quấn chặt.
"Phải đặt nó trong tủ."
Đỗ Duy biết đây là chuyện rất phiền phức, hắn cần phải tiến vào tầng thứ ba của Quỷ Nhãn, dùng cánh tay phải bị ác linh hóa túm lấy Annabelle.
Nếu không, sau khi nhấc tấm vải trắng lên, có thể nó sẽ bỏ chạy.
Vì vậy, Đỗ Duy mở tủ ra, rồi bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, nắm lấy tấm vải trắng bằng tay trái, và duỗi tay phải về phía Annabelle.
Giây tiếp theo, tấm vải trắng được vén lên, con ác linh búp bê dài khoảng 40 cm lộ ra trước mặt của Đỗ Duy.
Nó có hình dạng của một bé gái, với hai mái tóc đuôi ngựa, các đường nét trên khuôn mặt không cân đối, đôi mắt to, hai má thoa hồng, trông khá dọa người.
Nhưng vì trước đó Đỗ Duy đã rắc nửa lọ bột xương để nó yên tĩnh hơn, tác dụng lúc đó cũng gần giống như tạt axit sunfuric.
Cho nên hiện giờ dường như Annabelle đã bị ăn mòn, trên bề mặt đầy những vết rỗ dày đặc, trông cực kỳ buồn cười.
Nếu là người khác, chắc sẽ nghĩ đây là một con búp bê bị vất bỏ, vì quá xấu.
Chỉ có Đỗ Duy biết rằng nó kinh khủng và độc ác đến mức nào.
May mắn thay, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Đỗ Duy hầu như không cảm thấy điều gì khác thường, hắn dễ dàng đặt Annabelle vào trong tủ ghép rất, rồi khóa tủ lại. Trong toàn bộ quá trình, không có một thay đổi nhỏ nào xảy ra.
Đèn không hề nhấp nháy.
Quỷ Nhãn cũng không phát hiện ra có gì không ổn, ngay cả ác ý man rợ cũng không hề xuất hiện.
"Có cái gì đó không đúng."
Đỗ Duy cau mày nhìn Annabelle trong tủ, im lặng suy tư, gần như không khác gì những con búp bê thông thường.
Nếu không phải do chính mình bắt được, thậm chí Đỗ Duy còn cảm thấy mình đã chọn sai mục tiêu.
"Thật kì lạ..."
Không biết tại sao, Đỗ Duy luôn cảm thấy không thể để Annabelle ngoan ngoãn tiến vào tủ ghép.
"Tốt nhất mình nên cẩn thận hơn, có lẽ đặt ở đầu giường phòng ngủ không phải là một quyết định hay."
Đỗ Duy vừa nói, vừa nhìn về phía cánh tay phải của mình.
Ác linh hóa đã lan đến nửa cánh tay phải, nhưng màu da của toàn bộ cánh tay phải trông lạnh lẽo, trắng bệch, trông y như một xác chết.
Điều này chưa từng được đề cập trong quyển sổ của Andrew Dawkwe.
Hắn hiểu đã có một số biến hóa không rõ ràng trong cơ thể mình.