146: Sự phẫn nộ của Tom
Ở trong căn phòng.
Ánh đèn vẫn toả sáng.
Sau khi Ruth nghe lời nói của Đỗ Duy, bà ta không nghi ngờ rằng đây là trò đùa, bởi vì bà thật sự cảm nhận được cơn lạnh dọc sống lưng.
Giống như đứng ngay dưới máy điều hòa, cảm giác lành lạnh, nhưng vẫn khác, bởi vì cái lạnh này, có ác ý.
Bà ta không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể lao tới chỗ Đỗ Duy.
Người đàn ông này có thể ẩn mình vào bóng tối, càng đến gần hắn, chắc chắn sẽ càng an toàn.
Trong vòng chưa đầy một giây, Ruth đã đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Đáng tiếc...
Bà ta chưa chạy đến chỗ của Đỗ Duy, nhưng con bù nhìn trên tay đã cháy thành tro.
Sau đó, bà ta cảm thấy khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Góc nhìn trở thành góc nhìn từ trên xuống.
Lơ lửng...
Sau đó, Ruth không thể không hét lên, giọng bà ta vô cùng đau đớn, và thảm thiết.
Bà ta cảm thấy có một bàn tay to vô hình đang vặn chân và đầu của mình.
Thấy vậy, Đỗ Duy vội vàng rút bàn tay cầm súng trong túi ra, tiện tay đóng cửa lại, nhìn cảnh tượng qua lỗ mắt mèo.
Chỉ thấy cơ thể của Ruth lơ lửng trong không trung một cách kỳ lạ, giống như vắt khăn, vặn xoắn từ đầu đến chân.
Máu phun ra, trần nhà và mặt đất khắp nơi đều là máu.
Cảnh tượng trong mắt cũng đỏ rực như máu.
Hắn biết rằng đó là do một ít máu văng vào mắt mèo, khiến tầm nhìn bị mờ.
Vì vậy, Đỗ Duy đứng ngoài cửa đợi một lúc.
Ngay sau đó hắn nghe thấy một tiếng phốc kỳ lạ.
Ngay cả khi không nhìn rõ, Đỗ Duy cũng có thể nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp trong phòng.
Nhìn xuống 3 xác chết của tà giáo đồ trên hành lang, 2 trong số những xác chết nữ bị vặn xoắn lại và mất đầu.
Cái Bóng, có vẻ như bị ám ảnh bởi sự giết chóc, mang đầu ra bên ngoài.
Nếu là con người, nó phải có một bộ sưu tập rất kỳ lạ.
Đỗ Duy châm một điếu thuốc cho mình hút, nghĩ thầm.
"Lần này Cái Bóng đã giết thêm 3 người nữa. Theo ước tính, nó sẽ trở nên kinh hoàng hơn, nhưng theo tình hình ở nhà, thì chắc tạm thời không có vấn đề gì."
"Còn con dao sắc bén kia ... cho đến khi tìm ra cách giải quyết nó, tuyệt đối không thể để nó lấy được."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa nhìn bóng tối đang dần dần lùi lại, lấy ra một tấm vải trắng, gói tất cả đầu của tín đồ Vidar, bật lửa đốt cháy tất cả.
Về phần ác thi ...
Hãy để nó là xác chết đi!
Vẻ trầm mặc ảm đạm trong phòng từ từ biến mất, đèn ngoài hành lang cũng sáng lên.
Đỗ Duy biết sau khi về đến nhà thì phải "dọn dẹp".
Trước khi rời New York và đến Massas, phải dọn dẹp đống rác ...
Hắn tự nhủ trong lòng điều này, và lấy smartphone từ trong túi ra.
Mặc dù chuyện về Vinda đã kết thúc, nhưng vẫn phải giải quyết hậu quả.
Tìm thấy Sĩ quan Tom từ danh bạ, Đỗ Duy nhấn nút gọi.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Giọng nói giận dữ của Tom vang lên: "Mẹ kiếp! Anh Đỗ Duy? Sao anh lại gọi cho tôi? Chiều nay chúng ta mới gặp nhau đúng không?"
Đỗ Duy sửng sốt, nói: "Đúng vậy, nói chính xác là 8 tiếng trước."
Tom tức giận nói: "Vậy thì sao? Bây giờ gọi cho tôi là có ý gì? Một ác linh khác đang giết người?"
Đỗ Duy đáp: "Đúng là có ác linh quấy phá, à, nhưng anh yên tâm, đều là tín đồ của Vinda chết, không phải người thường."
Đầu dây bên kia, Tom có vẻ choáng váng, phải mất một lúc lâu sau anh mới có phản ứng: "Ý anh là Vidar? Giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ qua ngay."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Trong một quán rượu gần trường 1 ngôi cấp hai ở quận Bắc Brook, đối diện có một quán cà phê cho các cặp đôi."
Giọng điệu của Tom có chút kỳ lạ: "Anh ở đâu? Được rồi, giờ tôi cách anh không xa, chờ một chút, vài phút nữa tôi sẽ tới ngay!"
Nói xong anh ta cúp máy...
Một nơi nào đó trên đường phố.
Vài chiếc ô tô màu đen đậu dưới bóng tối bên đường, có vẻ vô cùng bí mật.
Sau khi cúp máy, Tom liếc nhìn khu vực đối diện đang sáng rực ánh đèn hồng, hừ lạnh một tiếng, nói với thuộc hạ đang lái xe: "Thông báo cho người khác, hủy bỏ hành động, chúng ta sẽ xử lý vụ án khác."
Người cấp dưới lấy làm lạ hỏi: "Sếp, không phải tối nay sẽ quét sạch hoàn toàn khu đèn đỏ sao? Sao bỗng nhiên lại đổi ý? Có nên giữ lại một ít người ở đây không?"
Tom văng tục: "F*ck! Cậu đang dạy tôi cách làm việc sao? Tôi nói đi giải quyết vụ khác đi! Vụ của khu đèn đỏ tạm gác lại!"
Người cấp dưới nhún vai, không còn cách nào khác nói: "Dạ, em hiểu rồi!"
Nói xong, cậu ta bật liên lạc nội bộ, và thông báo cho những người khác.
Còn Tom thì nhìn khu đèn đỏ với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, trái tim anh đã tan nát khi biết cô hàng xóm xinh đẹp mà anh yêu thích đã chết!
Liên tục gặp án, nhất là thời gian gần đây thường xuyên, toàn xảy ra các vụ án đặc biệt.
Nhưng càng ít người biết về những chuyện này thì càng tốt.
Khu đèn đỏ rất đặc biệt đối với Tom.
Không có bạn gái, anh ta nán lại một lúc lâu, sau khi mất mục tiêu là cô hàng xóm xinh đẹp. Đột nhiên anh ta cảm thấy rằng việc đập phá khu đèn đỏ, không phải là một điều tốt cho mình.
Hmm ... Mặc dù mỗi tháng chỉ đến đó một lần.
Tom càng nghĩ càng thấy khó chịu, không thể không chửi rủa!...
Vài phút sau, ở bên trong khách sạn.
Sĩ quan Tom đến cầu thang ở tầng năm, nhìn Đỗ Duy đang dựa vào tường hút thuốc với vẻ mặt rầu rĩ.
Sau đó anh càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Ồ, người bạn thân nhất của tôi, anh có biết người quản lý khách sạn khi nhìn thấy cảnh sát đến, đã sợ hãi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nực cười sao đến cỡ nào không?"
Đỗ Duy liếc nhìn, kỳ quái hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Tom chế nhạo: "Bởi vì chúng biết sự tồn tại của những tà giáo đồ, chết tiệt! Những tên khốn kiếp này! Tôi thật sự nên bắn chết hết chúng!"
Sau đó, Tom nhìn cái xác trên mặt đất với vẻ ghê tởm, khi đi đến trước mặt Đỗ Duy, anh ta xin một điếu thuốc.
"Anh rõ ràng là một sát thủ của phụ nữ. Bất cứ nơi nào mà anh xuất hiện, luôn có những người phụ nữ chịu bất hạnh. Nếu không biết rằng anh là một Người Đuổi Quỷ, cộng thêm lần này, những người chết là tà giáo đồ cực kỳ hung ác, tôi thật sự nghĩ anh đã cố ý làm vậy."
Đỗ Duy thở ra một hơi khói thuốc, nhẹ giọng nói: "Vidar tạo ra một ác thi, ừm ... đó là cái xác mặc áo mưa. Tốt hơn hết là anh nên đốt nó đi, bởi không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa."
Tom cau mày, nói: "thứ này quá tà ác. Qua camera của khách sạn, tôi thấy nó đi ra, sau đó giết những tà giáo đồ. Sau đó, toàn bộ hành lang thay chuyển thành đen như mực, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi suy nghĩ, Tom nói thêm một câu: "Tôi chỉ nhìn thấy anh bước vào hành lang, và hình ảnh đang hút thuốc ở cửa. Có thể cho tôi biết quá trình cụ thể được không?"
Đỗ Duy gật đầu nói: "Thật ra cũng không có gì để nói, đêm nay ác thi này lại xuất hiện ở nhà tôi, nó không đánh lại tôi, liền bỏ đi. Tôi đuổi theo nó đến chỗ này thì thấy nó biến mất."
"Vì vậy, tôi ngồi ở đối diện quán cà phê dành cho các cặp đôi, sau đó tôi nhìn thấy một xác chết ở cửa sổ trên tầng năm."
"Sau đó, tôi đi vào khách sạn và phát hiện ra rằng ác thi đang giết người, còn ác linh đã giết Roy dường như xuất hiện ở đây."
Tom trầm ngâm nói: "Tôi đã nắm được rồi, những con ma này thật sự rất khó hiểu, tôi không biết anh phải đối phó với chúng như thế nào".
Đỗ Duy thở một làn khói thuốc, chậm rãi nói: "Tôi đâu muốn dính dáng gì tới chúng. Nếu có thể, tôi chỉ muốn điều hành tốt phòng khám của mình."
Tom chế nhạo: "Tôi không nghĩ anh thích hợp để làm bác sĩ."
Đỗ Duy nhíu mày: "Ý của anh là?"
Tom ngoắc ngoắc điếu thuốc trả lời: "Bởi vì tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của anh không được tốt lắm, có vẻ rất chán nản và lạnh nhạt, gần đây tôi cũng có đọc một số sách tâm lý, anh bạn à, có vẻ anh đang chịu áp lực rất lớn."
Đột nhiên, Tom dường như đã nghĩ ra điều gì đó, anh cười: "Tôi có một cách để xả stress. Anh có muốn thử không?"
Đỗ Duy nhìn hắn, im lặng một hồi, xoay người rời đi.
"Không cần, tôi có bạn gái rồi..."