Ngoài khu đèn đỏ...
Một chiếc Volkswagen Beetle kiểu cũ dừng lại.
Chiếc xe này thuộc về Cha Tony.
Vừa xuống xe, Cha Tony nhìn thấy Tom đứng ở bãi đậu xe của khu đèn đỏ, phì phèo điếu thuốc, vẻ mặt hơi chán nản.
Không hiểu tại sao, Cha Tony luôn cảm thấy Tom hôm nay hơi lạ...
Hừm... có chút yếu đuối.
Nhưng Cha Tony không nghĩ nhiều.
Hôm nay ông ăn mặc rất thời trang, mặc áo len trùm đầu mà giới trẻ thích.
Bỏ qua tuổi tác, ông nghĩ mình rất ngầu.
Cha Tony kéo mũ lên, cúi đầu đi về phía Tom.
"Hey tôi ở đây."
Tom nhanh chóng nhận ra Cha Tony, ho khan một tiếng, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau đi về phía khu đèn đỏ.
Ánh đèn neon chiếu vào hai người, kéo bóng họ ra rất dài.
Đi vào.
Hai bên đường trong khu đèn đỏ, trước cửa các quán bar và tiệm làm tóc không đàng hoàng, có rất nhiều cô gái nháy mắt với họ.
Nhưng cả Tom và Cha Tony đều không nhìn họ.
Cả hai là khách quen.
Phụ nữ bình thường thật sự không thể lọt vào mắt xanh.
Nếu không có Tom, Cha Tony còn có thể thấy hứng thú với những người phụ nữ đó, nhưng sau khi quen Tom, phẩm vị của ông đã thăng cấp.
Khụ khụ.
Cha Tony cúi đầu hỏi Tom: "Hôm nay ta chơi tới mấy giờ? Cha cảm thấy trạng thái của con không tốt cho lắm."
Tom ngạo nghễ nói: "Tất nhiên là đến sáng, đừng thấy trạng thái của con không tốt, nhưng dù chơi từ giờ cho đến sáng mai, con vẫn có thể gánh được."
Bao lâu này, khi hai người đến khu đèn đỏ, Tom luôn là người trả tiền.
90% tiền lương của anh ta được chi cho việc này, có chút gánh không nổi.
Hôm nay, Cha Tony bỗng nổi hứng muốn bao trọn gói.
Làm sao Tom có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Kể từ sau buổi sáng Đỗ Duy nói với anh ta về phương pháp kia, anh ta đã làm thử, và cảm thấy mình lại được rồi.
Tất nhiên, Tom cũng phải trả một cái giá đáng kể. Anh ta khá mệt mỏi...
Cha Tony không biết trải nghiệm gần đây của Tom. Ông ghen tị nói: "Quả là trai trẻ, thể lực tốt, ôi... không thể so sánh được."
Tom nghe vậy đắc thắng nói: "Thanh niên bình thường sao có thể so với Tom được, con có thể chơi gái từ sáng đến tối, bọn họ có làm được không?"
Cha Tony đồng ý: "Đương nhiên bọn họ không thể, họ không biết những thủ thuật xxx đặc biệt của con."
Tổ đội chiến thần càn quét khu đèn đỏ.
Tom từ lâu đã truyền những thủ thuật xxx của mình cho Cha Tony.
Nếu không thì thật không có nghĩa khí.
Lúc này, cả hai đã vào một quán bar dưới lòng đất tên là OBT.
Rất nhiều gái quen trong quán ngay lập tức vây quanh Cha Tony và Tom.
Tom và Cha Tony trái ôm phải ấp, bị các em vây quanh, bước vào góc quán bar.
Có một chiếc ghế sofa da.
Chẳng mấy chốc, cocktail được mang lên.
Tom ra hiệu, gọi một cô em ăn mặc hở hang lại thì thầm: "Quy tắc cũ, gọi 2 em lớn tuổi qua đây. Họ phải đã ly hôn."
Bên kia cười híp mắt: "Đừng lo lắng, đều là người quen."
Cha Tony mỉm cười, lấy một ly cocktail, cụng ly với Tom.
Dưới tác dụng của rượu, Tom nhanh chóng có hứng, anh ta đã có thể xxx.
Tom không khỏi cảm thán: "Có một người bạn là chuyên gia tâm lý thật tốt, người anh em, lần gặp tới tôi sẽ đền đáp anh thật tốt."
Vừa nghĩ tới đây, đã có một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Tom, nhẹ nhàng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Cô gái này rất hấp dẫn, quần áo phần lớn là màu đen.
Mỗi bước di chuyển đều rất quyến rũ.
Tom rất phấn khích...
Nhưng lúc này, Cha Tony dường như nghĩ ra điều gì, hỏi anh ta: "Mà này, lúc trước không phải con bảo Cha, con đã gọi gái phục vụ tận nhà sao? Cảm giác thế nào?"
Đột ngột, mặt của Tom tái mét...
Anh ta quay đầu lại ngờ vực nhìn Cha Tony, nghĩ về trải nghiệm đau đớn mà anh đã phải chịu đựng...
Đó chính là cơn ác mộng của đàn ông.
Tay cầm ly rượu của anh không ngừng run rẩy.
Môi cũng vậy, mở ra nhiều lần, nhưng không nói được lời nào.
Trái tim của Tom giá lạnh.
Anh đẩy cô gái đang đến gần sang một bên, khó chịu ngẩng đầu lên.
Ngay lúc đó, một ánh sáng chiếu tới. Đã chụp rõ khuôn mặt của Tom, một khuôn mặt vô hồn, với những giọt nước mắt lăn dài dưới khoé mi.
Khi Cha Tony nói, ông ấy đang nhìn chằm chằm vào Tom, vì vậy ông ấy bắt gặp điều này.
Ông lạ lùng hỏi: "Em sao vậy? Người phụ nữ phục vụ cho con ấn tượng rất sâu sao? Chẳng lẽ con thích cô ta, Cha thấy dường như con đang khóc."
Tom run run: "Cha hoa mắt rồi."
Nói xong, anh ta cầm ly lên uống cạn.
Cha Tony thầm thở dài, ông còn nhớ rất rõ ràng trước đây Tom yêu cô hàng xóm xinh đẹp, nhưng cô ta đã treo cổ ngay bên cửa sổ từ 3 ngày trước.
Ai...
Tom thực sự quá luỵ tình.
Là bạn của Tom, mình có nghĩa vụ giúp Tom thoát khỏi đau buồn.
Sau đó, Cha Tony hắng giọng, nói lớn: "Cho Tom 10 em xinh múp. Họ phải là người đẹp nhất."
Nghe đến đây, Tom mở to mắt...
Cha Tony xua tay với anh ta: "Đừng lo, hôm nay Cha sẽ đãi con, 10 em có đủ không, hay con muốn thêm 10 em nữa?"
Tom rơm rớm nước mắt: "Con cảm ơn Cha..."...
Ngày 16 tháng 6 là một ngày khó quên đối với Tom. Anh ta có thể sẽ vĩnh viễn nhớ ngày này. Nó đã tạo ra một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa với khu đèn đỏ.
Đối với Giáo hội Twilight. Ngày này cũng là bóng ma của họ.
Mọi người đều bị tiêu chảy...
Nôn mửa, tiêu chảy, một số người còn bị ảo giác.
Hunter cũng là con người...
Ác linh hoá sẽ khiến họ vô cảm, những người có ý chí kiên cường thậm chí có thể xem nhẹ nỗi đau.
Nhưng điều này không có nghĩa là họ không biết đau.
Matthew, thủ lĩnh của Giáo hội Twilight, đã rất già, là một người sống từ thế kỷ trước, trải qua hơn hai trăm năm, tuy rất dị thường nhưng không có nghĩa là thể chất của lão thuộc loại tốt.
Nằm trên tầng hai của Giáo hội, trong phòng họp chính.
Rầm...
Matthew đập bàn, chiếc mũ trùm dài che đi khuôn mặt già nua của lão, khiến không ai biết được biểu cảm của lão.
Nhưng hiển nhiên là tức giận.
"Đừng nói với ta, toàn bộ Hunter của Twilight đều bị ngộ độc thực phẩm. Hãy kiểm tra ngay, ta muốn có một câu trả lời hợp lý!"
"Mọi người đều nôn mửa, và tiêu chảy, thậm chí trường hợp nghiêm trọng còn bị ảo giác, lần sau thì sao?"
"Nếu có lần sau, chúng ta sẽ chết sao?"
Khuôn mặt của mọi người đều rất xấu xí.
Thức ăn của các thành viên trong Giáo hội Twilight luôn được kiểm duyệt nghiêm ngặt.
Không có khả năng xảy ra sự cố.
Nhưng một khi có vấn đề, sẽ là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng...
Ryan lúc này đang dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu khinh bỉ nói: "Kiểm tra cái gì? Đây là phản ứng bình thường đối với thuốc. Bác sỹ Ryan tự kê đơn cho các người đó.
Matthew lạnh lùng liếc nhìn gã: "Giám mục Ryan, anh có thể giữ im lặng, vì ta không có hứng chơi trò bác sỹ - bệnh nhân với anh."
Kê đơn?
Hunter bị bệnh tâm thần, tại sao tôi lại muốn kẻ này tham gia Twilight?
Toàn nói lung tung.
Matthew dời mắt khỏi Ryan, lão nhận thấy chiếc ghế bên cạnh Ryan không có ai ngồi.
Ngay lập tức, Matthew cau mày hỏi: "Còn James? Tại sao vẫn chưa đến?"
Ryan gãi gãi đầu: "Hắn đang ngủ trong phòng."
Khi Matthew nghe điều này, lão rất không vui, nhưng không nói gì.
Lão ôm bụng đứng lên, nhìn về phía mọi người, khàn giọng nói: "Ta cho các bạn 3 ngày, nhất định phải tìm ra thế lực nào gây ra!"
Tất cả mọi người cùng đứng lên, và nói: "Vâng, thưa ngài!