Ánh lửa chiếu trong hành lang hình chữ thập, hơi nóng hầm hập khiến cho trán của Đỗ Duy vã mồ hôi như tắm, không chịu được lui ra sau một chút.
Ngay sau khi bật lửa bị thổi tắt, hắn lập tức đập vỡ chai thủy tinh đựng nước thánh, sau đó rắc bột xương đặc chế do Cha Tony đưa, lên môi giới của bé gái ác linh, chính là xác của nó.
Đối với Đỗ Duy, hắn chưa từng làm việc gì không có chuẩn bị trước, càng thích bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, tìm ra giải pháp, để giữ bản thân luôn ở trạng thái an toàn.
Trừ trường hợp bất khả kháng, hoặc là tình huống đột biến, hắn mới dám liều mạng.
Còn con ác linh thập thò trong hành lang hình chữ thập, ngay từ đầu Đỗ Duy đã không có ý định tiếp xúc nhiều với nó. Nếu không phải nó điều khiển bố trí tràng cảnh trong Ngôi nhà kinh dị để cố giết Đỗ Duy, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
"Đã đến lúc đi tìm Annabelle."
Sau khi khẳng định sẽ không gây ra hỏa hoạn, Đỗ Duy nhét nửa lọ bột xương còn lại vào trong ba lô, xoay người rời đi.
Tiếng bước chân xa dần ...
Sau khi hắn rời đi, thi thể đột nhiên "phừng" một tiếng, ngọn lửa chợt bùng lên, dường như muốn lan ra nơi khác, nhưng vì đang đốt những vật khác, nên chỉ có thể dừng lại...
Ở phía bên kia, trước Nhà ma kinh hồn theo phong cách Nhật Bản.
Hai người Bob đã đi đến nơi này.
"Sao đến giờ vẫn chưa gặp Lisa? Nếu đi xa hơn nữa, đó là khu vực Xác Ước Sống Lại. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã xảy ra chuyện?"
Khuôn mặt của Bob tràn đầy lo lắng và khó hiểu, giọng nói của gã rất cáu kỉnh.
"Còn phải đi xa hơn nữa sao? Tớ hơi sợ."
Người vừa nói, chính là bạn thân nhất của Lisa, mặc dù mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng lúc này, cô ấy lại rất do dự.
Đây không phải là đạo đức giả, mà là hiện thật.
Giả dụ như có một người sợ độ cao, có người bạn gặp nạn trên đỉnh núi chỉ cao 100m, nếu không có ngoại lực ngăn cản thì khả năng người đó chọn cách leo lên để cứu bạn là rất cao.
Nhưng nếu sau khi lựa chọn leo lên núi, người đó phát hiện ra rằng khoảng cách thực tế là 1 km, cộng với mối nguy hiểm không lường trước được trong quá trình leo núi, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy cảnh tượng mà mình sợ nhất, thì hầu hết mọi người đều cân nhắc giữa được và mất.
Hoảng hốt và sợ hãi là bản năng. Kiểm soát bản năng và bị bản năng điều khiển về bản chất đều là lẽ thường.
Vì vậy, Bob không hề tức giận sau khi nghe những lời cô ấy nói, gã cũng đang cân nhắc xem mình có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không.
Xa hơn nữa, chính là nơi tìm thấy xác của nhân viên đó...
"Nếu không ... hay ..."
Bob liếm môi, cực kỳ do dự.
Nhìn về những ngọn đèn lu mờ, và các góc phòng bị bóng tối che khuất ở đằng trước, Bob rất phân vân.
Gã tự nói với chính mình - mày chỉ là sinh viên đại học, Lisa không phải là bạn gái của mày, mày đã cố gắng hết sức, chuyện này cứ giao lại cho dân chuyên nghiệp.
Nghĩ như vậy, gã cảm thấy dễ chịu hơn.
Chẳng qua giờ mà nói vậy, Bob lại cảm thấy quá mất mặt, trước đây anh ta nói rất hùng hồn. Tuy giờ nghĩ lại mới thấy quyết định đó quá bất đồng, nhưng thật sự rất ngại ...
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, gã quyết định ném nan đề này cho người khác.
"Cậu có nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi hay không?"
"Dù sao, loại chuyện này tốt hơn hết là giao cho cảnh sát."
"Cậu nói xem ... nè?"
Không có tiếng trả lời.
Bob nghi ngờ quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh, mặt tái mét ...
F*ck! ! ! !
Bạn gái của Lisa, mới vừa nói chuyện với mình, không biết đã biến mất từ lúc nào.
"Này ... không vui đâu nhé, còn cậu thì sao?"
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua.
Bob không khỏi run rẩy, mồ hôi trên người lập tức trở nên lạnh và nhớp nháp, lưng nổi đầy da gà.
Cái quái gì thế này?
Lúc này, Bob cũng nhận ra có gì đó không ổn, cắn răng nói: "Mặc kệ cậu muốn làm gì, tớ cũng đi trước đây... Tớ sẽ báo cảnh sát ... Tớ thề, tớ nhất định sẽ báo."
Nói xong gã liền bỏ chạy.
Vừa đi được vài bước, Bob kinh hoàng há hốc mồm, nhìn con đường mà mình vừa đi qua.
"Đường đâu rồi?"
Cả một con đường đột nhiên biến mất, trong tầm mắt, mọi thứ đều bị bóng tối nuốt chửng.
Cứ như đổi sang một địa điểm hoàn toàn khác, và xuất hiện hiện tượng không gian đảo lộn.
Hiệu ứng âm thanh kinh dị lờ mờ chui lọt vào tai đã hoàn toàn biến mất, xung quanh gã chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Nhưng sự im lặng chết chóc này càng khiến Bob thêm sợ hãi và suy sụp.
Hiệu ứng âm thanh và âm nhạc quái đản trong Ngôi nhà kinh dị là giả tạo, khi bạn biết được chân tướng, có thể bạn sẽ thấy sợ, nhưng tận đáy lòng lại thấy vững tâm.
Nhưng bây giờ, Bob chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, mất đi khả năng lý trí và tư duy...
16:56.
Bên trong Ngôi nhà Kinh dị, ở lối vào của tầng hầm.
Dòng chữ Bảo tàng sáp Ambrose được viết trên một mặt của tấm bảng hiệu, nơi đầy những vết nứt cũ, nhiều mạng nhện bao phủ khiến nét chữ trông rất mờ.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu một lúc lâu, mới nhận ra nét chữ trên tấm bảng hiệu.
Gương mặt không cảm xúc, không nói lời nào, trông có vẻ hơi u ám.
Annabelle được đặt trong khu Búp bê tử vong, ở tầng hầm.
Nếu muốn vào tầng hầm đầu tiên, phải tiến đến tận cùng của Bảo tàng Sáp Kinh dị, dọc theo hành lang đi tiếp xuống phía dưới. Đây cũng là một phân cảnh mà du khách phải đi qua nếu muốn rời khỏi Ngôi nhà Kinh dị.
Trừ khi bạn gọi nhân viên hoặc có chuyện gì đó xảy ra, cửa sẽ không bao giờ được mở ra.
Khi Đỗ Duy bước vào Ngôi nhà kinh dị, hắn đã nhận thấy smartphone không có sóng, không thể thực hiện cuộc gọi.
Nên hắn không cần xem xét vấn đề này.
Hơn nữa, mục đích của Đỗ Duy là Annabelle, tìm thấy nó, bắt lấy nó và mang về nhà, giống như đã làm với chiếc đồng hồ cổ.
Chỉ cần thành công, quá trình ác linh hóa sẽ được đẩy nhanh, chỉ có như vậy Đỗ Duy mới có đủ tự tin đối mặt với The Nun.
Mặc dù Cha Tony nói những Người Đuổi Quỷ của giáo hội sẽ đến trong tuần này, đến lúc đó bọn họ sẽ cùng với mình để hạn chế sự thức tỉnh của The Nun, để tất cả khôi phục lại như bình thường.
Tuy nhiên, lấy tính cách của Đỗ Duy, hắn không thích gửi gắm hy vọng của mình vào tay của người khác, càng không thích đứng ở thế bị động.
Tăng trọng lượng của một bên cán cân càng nhiều càng tốt, để nó nghiêng hẳn về bên đó, điều này mới đúng với phong cách của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh bước vào.
Lần này, thay vì lấy nước thánh hay bất cứ thứ gì khác, hắm lại rút một khẩu súng lục.
Vừa bước vào, hắn đã ngửi thấy một mùi lạ.
Đây là mùi rất đặc trưng sau quá trình làm tượng sáp lưu lại, nói chung là mùi này sẽ từ từ biến mất sau một thời gian.
Tuy Ngôi nhà kinh dị được xây dựng trong thời gian không ngắn, nhưng chắc chắn nó sẽ thường xuyên nhập một số tượng sáp mới để hù dọa du khách.
Đỗ Duy nhìn lướt qua bức tượng sáp gần mình nhất, bằng ánh mắt kỳ quái.
Bức tượng sáp này mặc đồ rất thời trang, y hệt những sinh viên đại học thời nay, quần jean, giày AJ. Nhưng có vẻ như vẫn chưa hoàn thành, gương mặt vẫn được bọc kín mít trong lớp sáp, không hề lộ ra.
Tuy thế, cũng có thể nhận ra được đây là một người đàn ông da trắng, tuổi tác không lớn.
Điều khiến Đỗ Duy cảm thấy hơi lạ là hình như hắn đã từng nhìn thấy tượng sáp này ở đâu rồi thì phải.