Reng...!
Trong phòng bệnh, Đỗ Duy lấy smartphone ra xem, người gọi là Alexis, bạn gái của hắn.
Hắn lắc đầu, đành phải nở một nụ cười áy náy với những người khác: "Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Hai vị giám mục nhìn sang gật đầu: "Anh cứ tự nhiên.". . .
Đỗ Duy đi ra khỏi phòng và ấn nút trả lời.
Bên tai, vang lên giọng nói ngọt ngào của Alexis: "Anh yêu, em rất nhanh sẽ về tới New York, giờ anh yêu đã ăn cơm chưa?"
Đỗ Duy báo cáo: "Buổi sáng anh đã ăn chút điểm tâm, cơm trưa thì chưa, vì giờ anh đang ở bệnh viện."
"Á? Ở bệnh viện? Anh bị sao vậy? Anh bị ốm à?"
Giọng nói của Alexis lập tức trở nên lo lắng: "Anh đang ở bệnh viện nào? Em sẽ lái xe đến ngay."
Đỗ Duy không nhịn được cười nói: "Đừng lo lắng, anh và người của giáo hội đến gặp Victor, muốn hỏi cô ấy một số chuyện."
"Ồ, vậy chắc hôm nay anh là bận rộn cả ngày nhỉ, em nhớ anh."
Đỗ Duy có chút khó xử nói: "Giờ anh không thể bỏ người của giáo hội ở đây để chạy đến với em được, như thế rất thô lỗ."
Alexis cắt ngang nói: "Em cũng không có tùy hứng như vậy đâu, dù sao anh cũng đang có việc bận, khi nào xong việc nhớ tìm em là được rồi. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Nghe đến đây, Đỗ Duy cảm thấy ấm áp: "Thật ra anh cũng chỉ đi cùng xem qua loa mà thôi, người của giáo hội tới đây chỉ muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ còn có những chuyện khác phải làm."
Alexis cười: "Nếu đã vậy, hãy đến nhà em sau khi anh xong việc nhé, em sẽ chuẩn bị một điều bất ngờ dành cho anh."
Đỗ Duy nhíu mày: "Em lại mua đồ xa xỉ gì sao?"
Alexis không vui nói: "Anh Đỗ Duy, trong mắt của anh, em có phải là một người phụ nữ chỉ biết tiêu tiền không? Một chút lãng mạn cũng không có."
Đỗ Duy bị nghẹn họng.
Hắn muốn nói đúng vậy, nhưng sợ bồ nên cuối cùng hắn đành nói: "Khoảng giữa trưa anh sẽ xong việc, lúc đó anh sẽ đến nhà tìm em, anh cũng rất nhớ em."
Alexis hừ một tiếng nói: "Mặc dù em nghe không hiểu ý tứ rất nhớ nhung trong giọng nói của anh, nhưng những lời của anh khiến em rất hài lòng. Anh nhớ đến sớm đó."
"OK, em yêu.". . .
Lúc này, trên con đường cao tốc đến New York.
Sau khi cúp máy, Alexis cầm smartphone gọi đến một nhà hàng cao cấp dành cho các cặp đôi mà cô đã mua.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Giọng nói cung kính của quản lý nhà hàng vang lên: "Tiểu thư Alexis, xin hỏi ngài có gì dặn dò?"
Alexis nhẹ nhàng nói: "Trưa nay tôi và bạn trai muốn dùng bữa trưa ở nhà, nhà hàng có thể làm món ăn Trung Quốc không?"
Người quản lý ngẩn ra một chút, rồi nói: "Bọn em có thể làm được, nhưng em không biết bạn trai của ngài có kiêng ăn gì không . ."
Alexis cau mày nói: "Có vẻ anh ấy không kén ăn, được rồi. . . lấy mỗi món một phần đi, nhớ chế biến tinh xảo một chút."
Quản lý cung kính nói: "Vâng, vậy mấy giờ thì cngàiô và bạn trai dùng bữa?"
Alexis trả lời: "Khoảng 12 giờ."
Nói xong, Alexis cúp máy.
Khoảng thời gian gần đây tâm trạng của cô rất tốt, đầu tiên là đã xác định quan hệ yêu đương với Đỗ Duy, sau đó về nhà một chuyến, ba mẹ cô cũng rất quan tâm đến Đỗ Duy.
Có thể đồng thời chu toàn bản thân và gia đình, đây là một việc hết sức vui vẻ đối với cô.
Đồng thời, cô cũng rất nhớ Đỗ Duy.
Một người phụ nữ đang yêu cuồng nhiệt, dù chỉ xa người yêu một ngày, đều cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu.
Alexis ném điện thoại trên ghế phụ bên cạnh.
Trên ghế còn có một xấp tài liệu, tờ đầu tiên là bản scan đen trắng của chiếc đồng hồ cổ, và một số đoạn văn giới thiệu.
Lần trở về nhà này, ngoài việc gặp ba mẹ, cô còn dùng năng lực của gia tộc để tìm kiếm những món đồ cổ lúc trước được bán ở Nhà đấu giá Berson.
Tuy Alexis không hiểu Đỗ Duy đang làm những chuyện gì, nhưng cô biết rõ, đánh nhau với những ác linh chắc chắn rất nguy hiểm.
Do đó, cô luôn cố hết sức không gây thêm phiền phức cho Đỗ Duy, mà còn dùng năng lực của mình trợ giúp cho Đỗ Duy.. . .
Giữa trưa.
Đỗ Duy cùng 2 giám mục bước ra khỏi Nhà máy rượu Goliath.
"Tình huống cụ thể gần như là vậy, người của Giáo hội Twilight làm việc rất quá đáng, chúng tôi trở về sẽ báo cáo những tin tức đã biết cho giáo hội."
Slivika và Đỗ Duy bắt tay tạm biệt: "Còn nữa, trong lá bài Joker của anh chứa một bộ phận của tà linh, tuy rằng có thể đối với phó ác linh. Nhưng cũng rất nguy hiểm, cho nên tôi đề nghị anh cần phải xử lý cẩn thận."
Đỗ Duy nói: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở, tôi biết rồi."
Slivika vừa cười, vừa nói: "OK, chúng tôi phải trở về Essegrin, nếu như không phải quá vội, tôi nghĩ chúng ta có thể đi ăn một chút gì đó."
Đỗ Duy cười nói: "Sau này nhất định sẽ có cơ hội."
Slivika nhún vai, cùng Jon lên xe rời đi.
Sau khi họ rời đi, vẻ mặt của Đỗ Duy lại chuyển thành lạnh lẽo.
Chuyện ở Nhà máy rượu Goliath coi như đã được giải quyết, nhưng phiền phức trên người của hắn vẫn chưa xong.
Hắn sắp xếp lại sơ qua phiền phức trước mắt của mình.
Đầu tiên, nguyền rủa của The Nun thời gian gần đây không có hiện tượng bộc phát.
Tạm thời không cần quan tâm đến nó.
Thứ hai là vấn đề của ác linh, tuy rằng hắn đã đào hố để chơi nó, nhưng lần sau tiến vào Hồ Nước Tâm Hồn, cái hố này sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Hơn nữa, ác linh Đỗ Duy cũng có hậu thủ, đó là James, anh ta đã bị nó ảnh hưởng.
"Cái hố mà mình đào chỉ có thể chơi xỏ nó một lần, khiến nó rơi vào trạng thái hỗn loạn."
"Nhưng tôi cũng có thể dùng phương pháp kia, tạo ra mặt nạ ác linh, đối phó với ác linh Đỗ Duy. Chỉ cần một ác linh liên quan đến cái gương, hơn nữa quy luật của nó phải giống như mặt nạ, nếu không sẽ rất khó thành công."
"Xem ra gần đây phải nhờ Cha Tony giúp mình để ý một chút, xem trong giáo hội có những sự kiện ác linh tương tự hay không."
"Còn có thân phận Hunter, cũng phải tìm một ác linh, trước mặt các thành viên của giáo hội giải quyết nó, từ Người Đuổi Quỷ biến thành Hunter ngay trước mặt họ. Có như vậy giáo hội mới không quá mức đề phòng hắn."
Nói đến đây, ánh mắt của Đỗ Duy không khỏi lộ ra vẻ khác thường.
"Có vẻ như bao lâu nay, luôn là mình tìm ác linh để gây phiền phức, chứ không phải ác linh đang tìm mình gây phiền phức. . ."
Chuyện này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất kích thích. . .
Hắn lắc đầu, mở cửa xe, lái về phía nhà của Alexis.. . .
Nửa giờ sau.
Đỗ Duy đã chạy đến khu đô thị Furman.
Bảo vệ ở chỗ này có ấn tượng sâu sắc với hắn, nên chỉ hỏi đơn giản mấy câu bèn cho đi.
Khi đến cổng nhà của Alexis, Đỗ Duy nhấn chuông cửa.
Rất nhanh sau đó đã nghe được tiếng cửa mở, cùng với tiếng bước chân.
Cổng nhà Alexis có hai cánh.
Vì vậy, khi hai cánh cổng mở cửa ra, Đỗ Duy nhìn thấy được Alexis đứng ở sau cửa, vẻ mặt đầy phấn khích.
Hôm nay Alexis mặc một cái áo len màu vàng cỡ lớn, mặc quần short khá ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài và trắng nõn nà. Gương mặt của cô nàng vốn đã rất hoàn mỹ, trang điểm nhẹ nhàng và đeo lên đồ trang sức lên nhìn càng thêm xinh đẹp.
Trong lòng Đỗ Duy không khỏi tán thưởng một cái, Alexis hôm nay quả thực là rất quyến rũ.
"Chào buổi trưa, Alexis."
"Hãy gọi em là em yêu nha. . . nha anh yêu."