Chương 292: Ác linh hay là Hunter...

Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Ủng Hữu Phúc Khí 12-12-2023 06:48:20

Những ác linh này trên thực tế không tồn tại, chúng là giả... Để lại Cái Bóng, cũng là để tạo cho đối phương một ảo giác. Làm xong những thứ này. Đỗ Duy xoay người, lấy đồng xu ra tung. Mặt nào cũng không thành vấn đề, hắn chỉ cần có ác linh hộ tống. Nhưng có lẽ may mắn thực sự đã đến, lần này tình cờ là mặt người. Bộ xương khô lập tức xuất hiện sau lưng của Đỗ Duy. Đỗ Duy làm như không thấy, cất hết mọi thứ vào ba lô, sau đó dầm mưa, từng bước đi về phía mặt hồ tối tăm... Băng giá và tối tăm, rất sâu... Đỗ Duy cảm giác ngột ngạt, cho dù biết là thứ trong bức tranh sơn dầu đều là giả, bản năng cũng khó có thể bỏ qua. Hắn chỉ có thể tiến vào ác linh hoá, không quan tâm mình chuyện bị ngạt thở. Trong hồ... Nơi sâu nhất, tăm tối nhất có một dòng xoáy ngầm. Khi người bình thường gặp phải tình huống này, nhất định sẽ càng tránh xa vòng nước xoáy. Bởi một khi bị cuốn vào vùng nước xoáy, ngay cả một con trâu cũng không thể sống sót trở ra. Nguồn sức mạnh đó thực sự quá lớn. Nhưng Đỗ Duy chẳng hề quan tâm, hắn cố gắng hết sức để bơi về phía vòng xoáy sâu và nguy hiểm nhất. Hắn tự nhủ trong lòng: "Trong hồ nhân tạo làm sao lại có xoáy nước..." "Vì vậy, đây thực sự là một cánh cửa khái niệm..." "Nhưng khi bước vào cánh cửa thực sự, thứ tôi cần đối mặt là hàng trăm ác linh và Hoddy..." "Cho dù có thể đeo mặt nạ, cũng có quá nhiều đột biến." "Tôi phải chuẩn bị đầy đủ." "Ác linh hoá lần nữa, trải qua cái gọi là đau đớn, hy vọng sẽ cho tôi một năng lực mạnh mẽ, và trở thành con át chủ bài tốt nhất." Càng lúc này, đầu óc của Đỗ Duy càng sáng tỏ, mới bơi được nửa đường, cả người bị dòng xoáy kéo đi. Hắn thả lỏng người, nắm chặt ba lô và nhắm mắt lại. Ý thức chìm vào bóng tối. Tất cả những trải nghiệm từ thời thơ ấu, tất cả đều hiện lên trong đầu. Đây là một liên kết cần thiết mà những Hunter bình thường phải trải qua. Nỗi đau kéo dài nhưng cũng ngắn ngủi. Vì khi hết đau, sẽ sở hữu năng lực đặc biệt. Tất nhiên, điều này phải trả giá... Không biết đã qua bao lâu. Trong đầu của Đỗ Duy chợt vang lên... một tiếng thét chói tai. Không phải là cảnh chết chóc, mà là một cảm giác hoàn toàn khác. Giây tiếp theo, Đỗ Duy chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, bụng quặn đau dữ dội. Rầm... Đỗ Duy nặng nề ngã xuống đất và lăn quay tại chỗ một vòng, mới bớt đau. Khoảng 2 mét... Trong đầu của hắn chợt hiện lên một dòng tin tức, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chấn động ... Điều này... Mưa như trút nước, hắn vừa ra khỏi bức tranh sơn dầu hư ảo, quần áo vừa khô đã ướt đẫm. Thật đáng sợ. Hắn thấy mình trên bục giữa quảng trường của trường, xung quanh là hàng trăm học sinh với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trống rỗng, mang chiếc ô đen. Không có giáo viên. Chúng mới là những ác linh kinh khủng thực sự. Bây giờ, Đỗ Duy đã thực sự bước vào sau cánh cửa. Vậy bức tranh sơn dầu ở đâu? Lúc này, Đỗ Duy vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, đó là phá hủy bức tranh hoặc đóng cửa từ bên trong. "Mình ngã xuống, như vậy bức tranh sơn dầu ở phía trên..." Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía sau một cột cờ bằng thép đã hoàn toàn rỉ sét, sừng sững. Đưa mắt nhìn lên trên, hắn thấy một xác chết bị cột cờ đâm thủng ngực, và treo ở độ cao 2 mét ... Cái xác có rất ít tóc, xác xơ mốc meo, vô cùng bẩn thỉu vì dầm mưa lâu ngày. Nhưng ở trong tay của xác chết, lại đang cầm một bức tranh, phía trên chính là cánh cửa được khóa bằng dây xích ở dưới lòng đất ở Essegrin. Do vấn đề góc nhìn nên Đỗ Duy không nhìn rõ mặt của cái xác. Bức tranh sơn dầu, đã che mất mặt của nó. Cái xác ở trên, Đỗ Duy ở dưới. Cho dù như vậy, Đỗ Duy đang ở trong trạng thái ác linh hoá, cũng có thể cảm nhận được cơn giận và ánh mắt lạnh như băng. Trong ánh mắt kia, tràn đầy oán độc... "Hiệu trưởng Hoddy, cuối cùng chúng ta cũng đã gặp nhau." Giọng điệu của Đỗ Duy rất trầm, nhưng lại lộ ra chút tức giận ... Màu da của toàn bộ cánh tay phải của hắn có sự thay đổi bất thường. Cánh tay phải ác linh hoá rất tái nhợt, giống như của một xác chết chứ không phải người sống. Điều này đã xảy ra trước đây, nhưng bây giờ, trên tay phải của hắn, một hoa văn kỳ lạ xuất hiện. 3 cái que nhỏ chồng lên nhau trông giống như những cái kim của đồng hồ cổ ở nhà ... Nhưng không có mặt đồng hồ. Hắn bây giờ là một Hunter thực sự. Cũng biết khả năng của chính mình. Thực sự rất mạnh mẽ ... Mạnh đến mức hắn không biết nó có thể làm gì ... Chỉ cần tiếp xúc với ác linh, có thể để lại dấu ấn của ác linh, khi đã sử dụng, ác linh sẽ bỏ qua không gian và khoảng cách, xuất hiện bên cạnh hắn và lập tức tấn công hắn... Tương đương với tự sát ... Cái này làm sao có thể sử dụng cái này? Đỗ Duy tạm thời không nghĩ ra, nhưng hắn phải thừa nhận rằng khả năng của dấu ấn này, quả thực là một BUG. Nếu có thể tìm ra cách sử dụng phù hợp, nó có lẽ là một lá bài tẩy quyết định thắng bại. Cái xác bị cột cờ đâm xuyên ngực treo trên độ cao 2 mét bỗng run lên bần bật. "Đỗ... Đỗ Duy, đừng nhúc nhích, nếu không chúng ta đều sẽ chết..." Giọng nói rất khàn, có cảm giác lạnh lẽo và thối rữa... Những ác linh học sinh kia, đều tiến tới trước một bước. Không có tiếng bước chân. Mọi thứ trông thật trống rỗng và xa lạ. Đỗ Duy hít sâu một hơi, móc khẩu súng kíp từ trong túi áo ra, chỉa vào Hoddy nói: "Mày cho rằng tao sẽ tin mày sao?" Cái xác từ từ rời xuống từ cột cờ hoen rỉ và đen xì. Đồng thời, vẫn có máu đen chảy xuống ... Nó vẫn chưa chết. Hoddy khàn giọng nói: "Thực ra, tôi cũng là một Hunter giống như cậu. Tôi là một Hunter của Vidar. Tôi xin lỗi vì những hành động trước đây của mình, nhưng xin hãy tin tôi. Nếu rời khỏi bục này, cậu chết chắc." "Trăm con ác linh, cho dù cậu mạnh đến cỡ nào, cũng không thể sống sót đi ra ngoài." Toàn bộ bục được xây dựng trên nền xi măng, rộng khoảng 3 mét vuông, phạm vi khá nhỏ. Đột nhiên, Đỗ Duy và Hoddy bèn đối mặt với nhau. Đôi mắt của hắn dừng lại ở trêb bức tranh sơn dầu được cầm trên tay bởi đôi tay khô héo, thối rữa của Hoddy. "Tao không tin kẻ có ác ý với tao, đưa bức tranh sơn dầu đó cho tao. Nếu không, tao sẽ bắn chết mày ngay lập tức, để mày đi gặp Vidar mà mày tin tưởng!" Đỗ Duy lạnh lùng nói, hắn có biện pháp rời đi, vốn không quan tâm đến cái gọi là tình cảnh hiểm nghèo. Ngoài ra, hắn không tin bất cứ điều gì từ Hoddy. Hoddy từ chối: "Tôi không thể đưa cho cậu bức tranh sơn dầu, bởi vì nó rất quan trọng đối với cậu và tôi. Nếu không có thứ này, chúng ta sẽ không bao giờ có thể rời đi." "Trăm con ác linh, cậu không lo bị bọn chúng giết sao?" "Cho dù cậu có biện pháp rời đi, nhưng có thể chắc chắn những ác linh này sẽ không công kích cậu?" "Mà Vidar đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu, tất cả đều đang chào đón tôi trở lại. Dù cậu có thành công rời khỏi đây, cũng sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của Vidar." "Nhưng tôi có một kế hoạch. Nếu cậu hợp tác với tôi, tôi có thể cho ngươi gia nhập Vidar, làm một giáo chủ được không?" "Chỉ cần cậu tham gia Vidar, quyền lực, đàn bà, tiền, mọi thứ mà cậu muốn, tôi đều có thể cho cậu."