Chương 33: Là nó sao?

Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Ủng Hữu Phúc Khí 12-12-2023 06:48:30

Ở trong nhà. Đỗ Duy ngơ ngác nhìn chiếc đồng hồ cổ treo tường. Sau đó quay đầu nhìn cửa ra vào và cửa sổ đang đóng chặt, ánh mắt rất bình tĩnh. Hắn bèn bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn. Cùng lúc đó, một cảm giác kỳ lạ ghê rợn xuất hiện trên tay phải của Đỗ Duy. Giờ phút này, dưới trạng thái Quỷ Nhãn, cảnh tượng trong cả căn nhà đã hoàn toàn thay đổi. Hắn nhìn thấy ở cửa ra vào, có một bóng đen đang đứng, không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo chết chóc. Đây là ác linh thứ hai. Trên ghế sô pha, có một người phụ nữ đang ngồi, nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Làn da của ả ta rất mịn màng, nhưng lại nổi đầy những vết đốm màu nâu. Từ trong chiếc đồng hồ cổ treo tường, thò ra những sợi dây nhỏ như tơ nhện quấn quanh tờ giấy, như cố ném nó ra, nhưng không thể làm được. Đỗ Duy hít sâu một hơi, không biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói từng nổi tiếng trên mạng: - Thưa ngài, thời thế đã thay đổi. Từ khi nghe tin Alexis đã tới nhà mình, tuy hắn không biết tại sao người phụ nữ này lại không chết trong tay của ác linh như Roy, nhưng hắn càng thêm cảnh giác. Ác linh rất thông minh. Mặc dù chúng có bộ quy tắc hành vi và môi giới phát động riêng biệt, nhưng chúng hoàn toàn không phải là 3robot. Vì vậy, trước khi vào nhà, hắn đặt trong túi một chai nước thánh, và đặt con dao găm thánh giá bằng bạc của Andrew Dawkwe ngay bên cạnh. Chuẩn bị rất đầy đủ. Vì vậy, Đỗ Duy không hề hoảng sợ. Thật ra từ lâu hắn đã quen với sự tồn tại của ác linh, cảm xúc không có bất kỳ dao động. Rút con dao găm thánh giá, mặc dù sau cả trăm năm bị thời gian bào mòn, nó vẫn còn nguyên vẹn. Đỗ Duy lấy nước thánh từ trong túi ra, đổ lên lưỡi dao, phần còn lại tạt vào người phụ nữ đang ngồi trên sô pha. Xì xì... Như thể bị axit sunfuric ăn mòn, một làn khói trắng bốc lên, ả ta hét toáng lên, rồi biến mất. Nhưng hắn biết ác linh không dễ dàng chết như vậy. Xoay người, tay trái cầm con dao găm, từng bước đi về phía cửa. Từ đầu đến cuối, con ác linh nguy hiểm nhất đang đứng ở ngoài cửa. Nó có sức lan truyền mạnh nhất, có thể công kích vật lý, cũng giết chết nhiều người nhất. "Tới đây, cho tao xem tại sao những người đã bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, xuất hiện hiện tượng ác linh hoá được gọi là Hunter." Tay phải của Đỗ Duy chạm vào bề mặt của con dao găm, vô cảm. Trong khi đó, ác linh ở cửa dường như nhận ra điều gì đó, biến mất trong nháy mắt. Cốc cốc cốc ... Cốc cốc cốc ... Cốc cốc cốc ... Cảnh tượng trước mặt bị vặn vẹo, bên tai truyền đến âm thanh ù ù chói tai. Đỗ Duy cau mày, hắn nhìn thấy mình xuất hiện ở góc trong cùng của phòng tắm lầu 2. Cửa ngoài khóa chặt, tiếng gõ cửa càng ngày càng to, dường như có thứ gì đó sắp phá cửa, xông vào. "Là ảo giác?" Hắn thầm nhủ một câu, rồi bước đến lavabo. Vòi chưa tắt, nước vẫn đang chảy, càng chảy càng đầy, màu càng lúc đục ngầu, dần dần chuyển sang màu đỏ tươi và tràn cả khỏi lavabo. Ngửi thấy mùi máu tanh hôi rình, Đỗ Duy đành nín thở, bèn đưa tay phải vào trong lavabo. Rất nhanh, máu trong toàn bộ bồn rửa mặt như thể đang sôi trào, mùi máu tanh cực nồng, không khí tràn ngập sương mù đỏ tươi. "Hình như tôi có thể chạm vào nó?" Đỗ Duy cảm thấy tay phải của mình dường như nắm phải thứ gì đó, lập tức kéo lên, lôi ra một gương mặt phụ nữ. Đồng thời, hắn có một loại cảm giác. Trong trạng thái Quỷ Nhãn này, quá trình ác linh hoá trong tay phải dường như có khuynh hướng lan tràn, tuy không đáng kể, nhưng thực sự có tồn tại. "À ra thế." Đỗ Duy khẽ liếc, mặc kệ tiếng gõ cửa phía sau, cẩn thận quan sát khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trong tay phải của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ác linh gần đến vậy, lại còn chiếm ưu thế. Khuôn mặt của người phụ nữ trắng bệch đầy ma quái, cứ như được phủ một lớp sơn, nhăn nhúm, đôi mắt mở to, đỏ ngầu, trông cực kỳ đáng sợ và doạ người. Nhưng... trò này đối với Đỗ Duy vô dụng, trước kia còn chưa doạ được hắn, huống chi là bây giờ. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nhét khuôn mặt người phụ nữ đó vào lại lavabo, mở nút chặn nước, để mọi thứ trôi tuột xuống ống xả nước. Thứ này không nguy hiểm cho lắm, nhiều nhất là dựa vào doạ người, để tạo ra những cảm xúc tiêu cực, nhằm tăng cường sức mạnh. Đến một thời điểm bạo phát, nó sẽ trở thành một mối đe dọa. Đỗ Duy biết mình không hề bị thứ này doạ sợ ... Vả lại, hắn cũng cần sự tồn tại của những ác linh này. Sau đó, Đỗ Duy quay lại và nhìn vào cửa phòng tắm. Tiếng đập cửa rất mạnh, khiến cả cánh cửa run lên, một số ốc vít đang dần dần long ra. Vì là phòng tắm nên khi sửa chữa không sử dụng vật liệu tốt. "Có lẽ nên đổi tất cả cửa trong nhà thành cửa sắt?" Đỗ Duy nghĩ vu vơ, sau đó lắc đầu mở cửa. Tiện tay thọc một dao ra ngoài. Đâm trúng thứ gì đó. Khung cảnh xung quanh lại thay đổi. Đôi mắt của Đỗ Duy khóe mắt lại khô ran, lòng bàn tay cầm dao hơi tê cứng, phát hiện mình đã trở lại phòng khách ở lầu một. Mọi thứ xung quanh vẫn như bình thường. Ngoại trừ việc cửa ra vào và cửa sổ vẫn đóng chặt, dường như không có gì xảy ra. Ngược lại là chính bản thân hắn, cầm một con dao găm, giống như kẻ giết người trong những bộ phim truyền hình. "Đi rồi?" Đỗ Duy im lặng một lúc, sau đó rút khỏi giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn. Thú thật, trước đó điều hắn hy vọng là tất cả ác linh trong nhà mình sẽ bị giết. Nhưng bây giờ, hắn rất hy vọng sẽ có thêm ác linh tới nhà hắn. Quỷ Nhãn được coi là biểu hiện của việc bị ác linh ăn mòn, và giai đoạn thứ ba tượng trưng quá trình ác linh hoá. Chuyển từ con mồi thành Hunter. Dù Đỗ Duy vẫn chỉ là một Hunter gà mờ, không có khả năng giết chết ác linh. Nhưng hắn cũng không còn là người, không có năng lực phản kháng. Vì vậy, hắn cần phải tiếp xúc với ác linh nhiều hơn, để tăng tốc độ bị ăn mòn. Ít nhất... để có thể kiếm chế thứ quỷ dị, không được phép diễn tả bằng lời - The Nun. Vừa nhớ đến vẻ hoảng sợ của Cha Tony khi rời khỏi nhà thờ, Đỗ Duy cảm thấy hơi nản. Hắn vẫn chưa phải là một Hunter thực sự ... Thở ra một hơi, bước đến vách tường, gỡ tờ giấy bị vo tròn mắc vào kim của chiếc đồng hồ cổ. Tíc tíc tíc... Kim đồng hồ lại quay, vẫn như trước, kim giây, phút và giờ trùng nhau. Mở tờ giấy ra. Trên đó viết nội dung như sau: Anh Đỗ Duy yêu dấu, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Dù anh đã cho em leo cây, khiến em rất tức giận. Hừ, chờ sau khi anh trở về, em sẽ đích thân đến tìm anh đòi nợ. Mà nè, hình như anh không đeo đồng hồ, hay do anh không thích? Hmm ... Anh chưa từng với em về chuyện này, cho nên em đã tự chủ trương, tặng anh một chiếc đồng hồ. Hy vọng anh sẽ thích nó. -Alexis... Đọc xong nội dung trên tờ giấy, Đỗ Duy có chút đau đầu, cô ấy tặng cho mình một chiếc đồng hồ? Đỗ Duy bước đến sô pha, mở túi xách. Bên trong có rất nhiều thứ. 2 chai nước thánh - Cha Tony đã tặng cho hắn hai chai, trước khi đi hắn đã xin thêm 2 chai nữa, như thù lao cho việc đồng ý trở thành Người Đuổi Quỷ. Một lọ bột xương - thứ bột còn sót lại sau khi giết một số ác linh đặc biệt, cần đốt cháy mới sử dụng được. Một mảnh vải trắng - do giáo hội chế tạo, không biết phương pháp sản xuất cụ thể. Nhưng tiền thân của tấm vải liệm mà cha Tony đã cho hắn chính là nó, thậm chí hiệu quả còn lớn hơn. Một cuốn sách - ghi lại các nghi lễ trừ tà và một số thông tin về ác linh. Cuối cùng, đó là hộp quà từ Alexis. Đỗ Duy mở ra xem. À... Một chiếc đồng hồ nổi tiếng của hãng Patek Philippe, khắc hình kỷ niệm 10 năm thành lập, trị giá hơn 300.000 đô la..