Chương 1

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:15:39

- Chúng ta có thể gặp nhau không? Bàn tay tôi run run gõ từng chữ trên bàn phím, tôi không nghĩ mình lại run đến nỗi có mấy chữ ngắn ngủi thôi mà tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể soạn xong một câu hoàn chỉnh. Nhìn dòng tin nhắn, tôi khẽ cắn chặt môi, lấy hết can đảm hai mấy năm qua mình từng có để gửi đến một dãy số dù không được lưu tên nhưng tôi đã nhớ như in trong tâm trí. Tin nhắn gửi đi, một cảm giác vừa đau nhói, vừa chua xót, vừa nhục nhã ồ ạt trào dâng trong tim tôi. Tôi đã từng nói " dù đi cùng trời cuối đất, dù ở trên thiên đường hay dưới địa ngục tôi cũng mong mình đừng gặp lại anh". Vậy mà giờ đây, tôi phải hèn mọn nhắn tin cho anh - người đàn ông mà tôi đã từng cố chấp để yêu! Tin nhắn được gửi đi một lúc rất lâu, dưới phần tin nhắn hiện lên hai chữ "đã xem" nhưng tôi vẫn chưa nhận được phản hồi từ anh. Tôi đã biết trước, những ân oán giữa chúng tôi làm sao có thể nhìn mặt nhau được nữa, nhưng mà tôi vẫn hi vọng vì giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, anh chính là hi vọng cuối cùng của tôi. Tôi chờ mãi, cuối cùng phải đặt điện thoại xuống bàn thì đúng lúc này màn hình sáng lên, tin nhắn được gửi đến vỏn vẹn hai chữ: - Bao giờ? Tôi vội vàng nhắn tin lại: - Bao giờ thì anh rảnh? - Bây giờ! Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 9 giờ 45 phút tối. Trời cũng khá muộn, ngoài trời lại đang mưa bay, thế nhưng nếu tôi không đến gặp anh bây giờ thì tôi chẳng biết bao giờ mới có cơ hội nữa. Thế là tôi vội vàng trả lời: - Bây giờ cũng được. Anh đang ở đâu, tôi đến. - Phòng 115 - khách sạn Metropole. Khoác một chiếc áo măng tô dài, tôi phi như bay ra khỏi nhà để bắt taxi. Màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, từng hạt mưa rơi xuống như quất vào da thịt tôi, bỏng rát từ ngoài vào trong. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, bác tài xế tốt bụng đã đưa cho tôi một chiếc ô trong suốt. Tôi cầm chiếc ô, đi thẳng vào bên trong. Không biết anh có dặn trước hay không mà khi nhìn thấy tôi, chị lễ tân đã chủ động lên tiếng hỏi: - Cô là Lý Hạ An? - Dạ vâng, tôi là Lý Hạ An. - Anh Vũ ở phòng 115, tầng 3, đây là thẻ phòng của cô. Tôi nhận lấy thẻ phòng từ tay chị lễ tân, nói lời cảm ơn xong tôi bước đi thẳng lên tầng 3. Rõ ràng bản thân đã từng một thời gian quen thuộc với nơi này mà sao giờ phút này tôi lại rất sợ đụng mặt ai đó. Tôi cố bước nhanh nhưng càng bước lại càng cảm thấy nặng nề. Khi tôi dừng lại trước cửa phòng, bàn chân tôi liền khựng lại như có ai đang ôm chặt dưới chân tôi vậy. Trên đường đi tôi đã nghĩ đến đủ tình huống khi gặp lại anh, nghĩ đến đủ cách để mở miệng cầu xin anh, nhưng giờ phút này dường như mọi thứ đã theo làn gió trôi đi tiệt phương trời nao. Hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra hơi dài, tay tôi run run quẹt thẻ phòng. Cánh cửa phòng mở ra, tôi thấy anh đang đứng bên cạnh ô cửa sổ nghe điện thoại. Dưới ánh đèn pha lê trong phòng chiếu xuống, tôi và anh đứng chỉ cách nhau mấy bước chân mà cứ ngỡ như cách cả một thế giới. Khi anh xoay người lại, cổ họng tôi bất giác buột ra một chữ: - Vũ... !!! Khi nói ra cái tên quen thuộc ấy, trong lòng tôi chợt nhói đau, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khác với thái độ của tôi, anh đi thẳng xuống chiếc ghế sofa ngồi, tựa vào thành ghế, bộ dạng thảnh thơi và nhàn nhã: - Tìm tôi có chuyện gì? Nhớ đến mục đích ban đầu khi đến đây, tôi cố gắng khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi thẳng thắn đi vào vấn đề: - Chuyện bà ấy... Tôi còn chưa nói hết câu thì Vũ đã chặn ngang: - Nếu đến tìm tôi vì chuyện của bà ấy thì cô về đi. Tôi chẳng giúp được gì đâu. Anh tỏ thái độ từ chối vô cùng kiên quyết nhưng tôi không muốn từ bỏ hi vọng cuối cùng, kiên nhẫn nói tiếp: - Tôi biết, bà ấy đã làm nhiều chuyện sai lầm. Nhưng tôi xin anh, hiện giờ bà ấy đang bị bệnh rất nặng, đó cũng là nghiệp của bà ấy gây ra, bà ấy đang phải trả giá. Xin anh hãy để bà ấy được kết thúc cuộc đời mình ở bên ngoài thế giới này được không? Khi tôi vừa dứt lời thì anh liền đứng dậy, tiến lại gần tôi, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng không thay đổi, nhếch mép cười lạnh lùng: - Bà ta sống hay chết, chết ở đâu, liên quan gì đến tôi? - Tôi biết không liên quan đến anh nhưng đây là tôi đang cầu xin anh mà. - Lý... Hạ... An! Thực ra ngay cả đến bản thân cô bây giờ đến tư cách để nói chuyện với tôi còn không có, thì cô lấy cái tư cách gì để cầu xin tôi? Từng lời anh nói tựa như những nhát dao khoét sâu vào trong trái tim tôi, khiến trái tim ấy ngập tràn đau đớn. Tôi ngước mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt hoàn mĩ trước mặt mình, ông trời đã cho anh một gia thế hơn người, một vẻ đẹp cũng hơn người, nhưng lại ban cho anh một trái tim sắt đá. Tôi uất ức đáp: - Phải, tôi không có tư cách gì mà cầu xin anh. Nhưng tôi nghĩ nếu anh đã đồng ý gặp tôi, chắc hẳn anh cũng biết tôi đến đây tìm anh là vì gì. Vậy thì ngay từ đầu sao anh không từ chối tôi đi, hay là anh cũng thực sự muốn gặp tôi? Dường như bị tôi nói trúng tim đen, anh đột nhiên nổi giận mà đưa tay bóp cằm tôi, sau đó cười lạnh: - Lý luận và tài suy diễn của cô vẫn khá lắm. Hệt như con mẹ cô vậy! Tôi xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai, đã vứt bỏ hết liêm sỉ đến đây gặp anh rồi thì tôi cũng không muốn tốn thời gian và những chuyện ngoài lề. Lần nữa tôi tiếp tục đi thẳng vào vấn đề: - Rốt cuộc tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho bà ấy? Anh nói đi, chỉ cần anh giúp, việc gì tôi cũng có thể đáp ứng được. Ngón tay anh bỗng siết chặt như muốn bóp nát cằm tôi, đau đến mức tôi phải nhăn mặt lại. Sau đó Vũ buông thõng tay, nới rộng khoảng cách với tôi rồi rút một chiếc khăn từ trong túi quần đem ra lau sạch những ngón tay vừa chạm vào cằm tôi. Tôi khẽ cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào dâng trong tim tôi. Bởi hành động đó của anh là giống như việc anh lau đi một thứ gì đó rất bẩn, gián tiếp nhắc nhở tôi rằng" tôi là thứ bẩn thỉu đó". Anh cười mỉa mai: - Cô nghĩ bây giờ tôi còn cần gì từ cô? Hay là cô nghĩ tôi còn thèm muốn cái thân thể của một con đĩ nên định lấy cái thân thể rẻ tiền đó ra để trao đổi với tôi? Nói cho cô biết, thân thể đó tôi không cần vì tôi chơi chán rồi. Cô và mẹ cô thật giống nhau, đúng là mẹ nào con nấy!!! Hoá ra cái cảm giác yêu đến cực điểm, hận đến cực điểm là đây. Tâm trạng của tôi lần nữa bị rơi xuống đáy vực, mọi hi vọng hoá thành bọt biển. Nếu như anh đã tàn nhẫn như vậy, nếu đã không thể thỏa hiệp được thì tôi cũng không muốn thêm giây phút nào nữa bị anh chà đạp, bị anh xúc phạm. Tôi không nhẫn nhịn nữa mà nói thẳng: - Phải! Thân thể của tôi là thân thể của một con đĩ, là thân thể rẻ tiền. Nhưng anh cũng đừng quên ngày xưa để có được cái thân thể của một con đĩ, một cái thân thể rẻ tiền này anh cũng từng dùng rất nhiều cách để ép buộc mới có được. - Cô... ??? - Cô cái gì mà cô, tôi nói đúng quá nên anh không nói lại được à? - Được... cô được lắm!!! Giọng nói của anh nhấn mạnh, hàn khí lạnh lẽo toát ra khiến người nghe cảm thấy run rẩy. Những ai quen biết anh sẽ hiểu đây là dấu hiệu bắt đầu tức giận của anh. Khi tôi định xoay người bỏ đi thì bỗng chốc cánh cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp từ ngoài bước vào. Tuy là trời đông nhưng bộ trang phục trên người cô ta hoàn toàn trái ngược, chiếc váy hai dây ngắn bó sát, cổ váy khoét sâu để lộ ra bầu ngực vô cùng nóng bỏng. Cô ta đi thẳng về phía Vũ, ôm lấy cổ anh, ánh mắt nóng bỏng, ý tứ ve vãn thể hiện rất rõ ràng trong đó. Giọng nói đầy nũng nịu vang lên: - Hôm nay trời lạnh quá! Khoé môi anh khẽ nhếch lên nụ cười, anh trả lời cô gái nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi: - Đợi lát tôi sẽ khiến em hết lạnh! - Mà cô gái này là ai vậy anh? Vũ vẫn nhìn chằm chằm tôi, mãi sau anh mới trả lời: - Một người hứng thú muốn đến đây xem vui. Chứng kiến cảnh này, tôi thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cổ họng lại tràn ngập vị đắng cay, trái tim như bị ai bóp nghẹn tới vỡ vụn. Tôi buộc mình phải tỉnh táo để nhấc chân lên, rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi vừa xoay người bước đi được hai bước thì giọng Vũ vang lên phía sau: - Về sớm vậy à? Tôi không trả lời anh mà cắn chặt môi bước đi tiếp, một mạch ra khỏi cửa, quyết tâm không quay đầu nhìn lại. Cuối cùng thì tôi mới hiểu ra vì sao anh lại dễ dàng đồng ý gặp tôi như vậy, chủ yếu là để tàn sát trái tim tôi. Cuối cùng thì tôi cũng biết cảm giác hận nghiến răng nghiến lợi một người nhưng không thể ngừng yêu người ta được là như thế nào. Bước ra khỏi khách sạn, khí lạnh xộc thẳng tới làm cơ thể tôi run rẩy. Tự nhiên nước mắt từ đâu kéo đến như đê vỡ chảy tràn, trong ngực như bị ai đào một lỗ hổng rất lớn, trống rỗng mà đau đớn. Toàn thân lại giống như bị chém, không có chỗ nào không chảy máu. Đi trong cơn mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt mang cảm giác giá lạnh, giống hệt ánh mắt anh. Cuối cùng tôi đã chẳng thể chịu đựng nổi nữa mà ngồi bệt xuống ven đường. Ước gì hạt mưa kia có thể cuốn trôi đi tất cả những ký ức của tôi và anh. Ước gì cơn gió kia đủ lạnh để đóng băng mọi cảm xúc trong tôi, bao gồm cả trái tim chẳng chịu nghe lời này. Hai từ "con đĩ" từ miệng anh vừa nói ra càng lúc càng vang vọng trong tâm trí tôi, khơi gợi lại một quá khứ tôi đã cố gắng vùi lấp. Nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi... tôi lại nhớ quá khứ kia rồi... quá khứ của một cô gái trẻ 25 tuổi vì tiền mà bán thân! Mùa hè năm ấy... Đồng hồ trên tường điểm 16 giờ 30 phút, tôi vội vàng thu dọn đống tài liệu và những bản thiết kế trên bàn để gọn vào một chỗ. Khi tôi vừa đứng dậy chuẩn bị ra về thì chị Thu trưởng phòng đi tới, khó chịu hỏi: - Cô định đi đâu? - Dạ đến giờ tan làm rồi, em đi về ạ. - Tôi cho phép cô về chưa mà cô đòi về? Hôm nay cô phải ở lại đây tăng ca, sửa hết những bản thiết kế này cho tôi. Nói xong chị ta ném một đống bản thiết kế xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn xuống những bản thiết kế này, đều là do tôi tự thiết kế. Nhưng tôi không hiểu sao rõ ràng thiết kế đã được duyệt và được mọi người trong phòng đánh giá rất cao nhưng tôi vẫn bị chị ta ép sửa đi sửa lại rất nhiều lần. Nhiều lúc tôi còn nghĩ không biết kiếp trước mình đã làm gì đắc tội chị ta nên kiếp này mới bị chị ta đày đoạ cho lên bờ xuống ruộng. Nhưng vì thời buổi kinh tế khó khăn, tìm được một công việc ổn định cũng không phải dễ nên tôi luôn nhẫn nhịn hết sức có thể. Có điều hôm nay tôi không thể nhẫn nhịn được nữa vì tôi đang có một việc quan trọng hơn tất cả. Tôi đáp: - Chị Thu, hồi trưa em có xin phép chị cho em được nghỉ sớm một buổi hôm nay. Chị cũng nói đợi tan làm rồi về. Sao bây giờ chị lại bắt em tăng ca? - Đúng là tôi có nói vậy nhưng bây giờ thiết kế của cô còn nhiều sai xót nên bắt buộc cô phải ở lại thôi. Không phải là tôi không muốn cho cô nghỉ sớm nhưng tất cả là tại cô, cô bất tài vô dụng thì phải phấn đấu hơn người ta là đúng rồi. Tôi không nhận mình xuất sắc hay giỏi hơn người, nhưng ít ra tôi cũng tốt nghiệp trường kiến trúc ngành thiết kế với tấm bằng loại giỏi. Khoan nói đến tấm bằng kia, những bản thiết kế của tôi gần hai năm nay đã đóng góp cho công ty rất nhiều, vậy mà giờ cũng chỉ như hạt cát trên sa mạc bị gió cuốn bay. Ức lắm nhưng vì chị ta là cấp trên tôi vẫn phải nhẫn nhịn để bình tĩnh đáp: - Những bản thiết kế đó của em đã được duyệt cách đây 1 tháng. Sao bây giờ mới phải sửa lại? - Tôi bảo cô sửa thì cô sửa lại đi. Hỏi nhiều thế nhỉ? - Hôm nay em không sửa được. Em đang có việc quan trọng, ngày mai em sẽ sửa theo ý chị. - Nếu cô đã xem trọng việc khác quan trọng hơn việc công ty thì tốt nhất cô nghỉ việc luôn đi. Công ty chúng tôi chỉ cần những người hết lòng vì công việc chứ không cần cái thứ làm thì ít chơi thì nhiều như cô. Từ trước đến nay, là một nhân viên ở phòng thiết kế, tôi không cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận sự cả. Những bản thiết kế mà công ty giao mỗi tháng hay mỗi quý tôi đều hoàn thành, thậm chí không ngừng học hỏi và sáng tạo cho những bản thiết kế mới mẻ hơn. Ngay cả khi bị sửa đi sửa lại một bản thiết kế trên chục lần tôi vẫn vui vẻ sửa lại. Tuy nhiên, dù tôi đã cắn răng nhẫn nhịn suốt gần hai năm qua vẫn bị người khác đổ lên đầu mấy chữ "bất tài vô dụng, làm thì ít chơi thì nhiều". Con giun xéo lắm cũng quằn, tôi uất ức đáp: - Được, hôm nay tôi chính thức xin nghỉ hẳn. Những gì tôi đã đóng góp cho công ty nếu không được công nhận thì tôi nghỉ cho khỏe. Nhưng trước khi đi tôi nói thật với chị này, chị tưởng chị giỏi lắm sao mà có quyền xúc phạm, bắt chẹt người khác. Chị nhìn lại bản thân mình đi, nếu không phải chú chị làm giám đốc thì chị nghĩ mình được ngồi vào vị trí đó hả? Trưởng phòng cái quằn què gì mà một tháng số lượng thiết kế được duyệt không bằng một nửa một đứa nhân viên quèn như tôi. Bị tôi nói trúng tim đen, chị ta tức đến nỗi mặt đỏ au, nghiến răng nghiến lợi đáp: - Mày... mày cút ra khỏi đây cho tao! - Khỏi cần chị đuổi, tôi đi. Nói xong tôi cầm hết những bản thiết kế mới của mình, kiêu hãnh bước đi. Những bản thiết kế này tôi đã mất rất nhiều đêm mới nghĩ ra được, giờ rời khỏi công ty chắc chắn tôi cũng chẳng được nhận lương nửa tháng vừa rồi nên tội gì tôi không mang theo công sức của mình mà để đó cho người ta lấy mất. Từ công ty, tôi lái xe đi thẳng tới bệnh viện trong tâm trạng uất ức và phẫn nộ. Thực ra nếu như hôm nay không phải đứa con gái bé bỏng của tôi đang nằm viện thì tôi cũng chẳng mạnh mẽ thôi việc được như vậy đâu. Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi phải cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt mới giám bước vào trong. Bông đang nằm trên giường bệnh, vừa thấy tôi con bé đã nở nụ cười gọi: - Mẹ An về rồi ạ! Tôi gật đầu nhẹ giọng đáp: - Ừ hôm nay mẹ An được về sớm. Để mẹ xem Bông của mẹ đã hết sốt chưa nào. Tôi đưa tay sờ lên trán đứa con gái bé bỏng mới tròn 3 tuổi của mình, trán con bé vẫn còn nóng nhưng trộm vía lại chơi rất ngoan, chẳng quấy khóc hay mè nheo như những bạn khác. - Trán Bông vẫn còn nóng đây nè. Bông có thấy mệt không con? - Dạ một chút thôi ạ. - Thế con đã ăn gì chưa? - Dạ con vừa uống sữa rồi ạ. - Bông ngoan lắm, phải chịu khó ăn uống vào mới mau khỏe, nhanh được về nhà biết chưa? - Dạ vâng. Mà mẹ An ơi! - Ơi mẹ đây. - Con ngủ một lúc mẹ nhé. - À ừ con ngủ đi. Để mẹ xoa lưng cho con ngủ nhé. - Dạ vâng. Tôi cúi người xuống đưa tay xoa lưng cho con bé. Nhìn đứa bé hiểu chuyện này mà lòng tôi quặn thắt lại. Vì con bé sinh thiếu tháng nên sức đề kháng luôn kém hơn so với các bạn cùng tuổi. Một năm con bé nhập viện nhiều đến nỗi các bác sĩ trong khoa nhi đã nhớ cả mặt lẫn tên. Nhiều lúc tôi chỉ ước giá như mình có thể thay con bé chịu hết đau đớn thì tốt biết mấy. Thực ra, Bông không phải là con ruột của tôi sinh ra, mà là con gái của chị tôi. Năm chị tôi 24 tuổi có yêu một người đàn ông rồi mang thai Bông. Nhưng khi anh ta biết chị tôi có thai đã giũ bỏ trách nhiệm và cắt đứt mọi liên lạc với chị ấy. Tôi không biết có phải chị ấy yêu quá hoá hận hay không mà chị ấy ghét bỏ luôn cả Bông. Suốt quá trình mang thai chị ấy đã từng nhiều lần muốn phá bỏ Bông nhưng số con bé được làm người nên những lần như vậy đều tôi và mẹ phát hiện ra và ngăn cản kịp thời. Khi chị ấy mang thai được 34 tuần thì sinh Bông, sau khi sinh con bé được 3 tháng thì chị ấy bỏ nhà ra đi và đến nay con bé được hơn 3 tuổi rồi chị ấy cũng chưa từng về thăm con bé. Tôi và mẹ nhiều lần tìm kiếm tung tích của chị ấy nhưng kết quả đều vô vọng. Khi Bông được 1 tuổi, tiếng "mẹ" đầu tiên là con bé dành cho tôi. Từ đó đến nay, Bông mặc định tôi là mẹ của con bé. Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại tuôn trào khỏi bờ mi, số phận của Bông chính là tấm gương phản chiếu số phận của tôi. Bởi vì người mẹ hiện tại của tôi cũng không phải là mẹ ruột của tôi. Tôi và Bông giống nhau, đều lớn lên từ bàn tay chăm sóc của một người mang danh hai chữ " mẹ nuôi". Có điều ít ra con bé tương lai còn biết mẹ ruột mình là ai, còn tôi chắc chẳng có ngày đó. Tôi chỉ biết mẹ ruột của mình qua lời kể của mấy người hàng xóm kể lại. Họ nói khi tôi được 10 tháng tuổi thì gia đình vỡ nợ, bố tôi vì túng quẫn nên đã lao vào con đường buôn bán ma tuý nên bị bắt với mức tù chung thân. Vài tháng sau khi bố tôi bị bắt thì họ thấy mẹ tôi đã bỏ tôi trước cửa nhà mẹ nuôi hiện tại để lên xe với một người đàn ông giàu có. Người mẹ hiện tại của tôi, tuy là mẹ nuôi nhưng bà luôn hết lòng yêu thương tôi, dành mọi thứ tốt đẹp cho tôi, tần tảo sớm hôm nuôi tôi đến hết 4 năm đại học. Tôi nhớ những ngày tháng đó, để có tiền nuôi tôi đi học mẹ lăn lộn đủ nghề, thậm chí buổi tối còn đi nhặt ve chai kiếm thêm. Tôi tự nhủ, cả cuộc đời này tôi sống vì hai người: một là người không sinh ra tôi nhưng nuôi tôi khôn lớn - mẹ nuôi, hai là người tôi không sinh ra nhưng tôi nuôi nấng - Bông. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì giọng mẹ tôi từ cửa vọng vào: - Nay đi làm về sớm vậy con? Bình thường tôi toàn phải tăng ca đến 8, 9 giờ tối, hôm nay được về sớm nên mẹ tôi cũng hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến việc mình vừa nghỉ việc, tôi không dám nói cho mẹ biết vì sợ mẹ lo lắng nên chỉ bảo: - Dạ vâng. Hôm nay công ty không phải tăng ca mẹ ạ. Mà mẹ vừa đi mua cháo cho Bông sao? - Ừ, Bông vẫn sốt nên ăn cháo cho dễ nuốt. - Thế hồi chiều khám bác sĩ bảo sao hả mẹ? - Bác sĩ bảo con bé bị viêm phế quản do virus. Nhưng hồi chiều con bé bị chảy máu mũi hai lần, mẹ lo quá. - Chắc không sao đâu mẹ ạ. Con thấy trẻ em nhiều đứa cũng hay bị chảy máu cam lắm, mẹ đừng lo lắng quá nhé. Mà tối nay mẹ để con ở đây trông Bông nhé. Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi. - Không được, mẹ sẽ ở đây trông Bông, còn con về nhà nghỉ ngơi sớm mai còn đi làm. Đằng nào thì mẹ cũng có làm gì đâu. - Con xin nghỉ phép 3 ngày rồi nên con trông Bông được. Mẹ đừng sợ con mệt, con còn trẻ, sức còn khỏe. Chứ mẹ giờ tuổi cũng cao rồi, ở lại viện mất ngủ xong lại ốm ra đó còn khổ hơn ấy. Mẹ nghe con nha mẹ. Tôi phải nói mãi thì mẹ tôi mới gật đầu đồng ý. Tối đó tôi ở lại viện trông Bông, ba ngày sau cũng vậy. Tới ngày thứ 4 thì con bé được xuất viện về nhà. Lúc này mẹ tôi mới hỏi: - Hết hạn nghỉ phép 3 ngày rồi, con không phải đi làm sao? Bông cũng khỏe hơn rồi, con đừng lo, cứ để mẹ chăm con bé rồi con đi làm bình thường lại đi. Tôi nhìn mẹ, ấp úng một hồi vì tôi làm sao dám nói cho mẹ biết sự thật. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên tôi mới có cớ bảo: - Mẹ quên hôm nay cuối tuần con được nghỉ ạ? - À ừ nhỉ, nhanh quá, đã cuối tuần rồi. Thế hôm nay con muốn ăn gì để mẹ nấu. Tôi cười tươi đáp: - Mẹ nấu gì con cũng thích hết. - Gớm cô, lúc nào cũng nịnh mẹ thôi. - Con nói thật mà, mẹ nấu ăn ngon lắm luôn, mẹ là số một! Hai mẹ con tôi nhìn nhau cười hạnh phúc. Sáng hôm sau vì không muốn mẹ lo lắng và hỏi nhiều nên tôi dậy sớm giả vờ đi làm như bình thường. Dắt con xe ra khỏi nhà tôi lái xe thẳng đến chỗ cái Nga ( bạn thân) để lánh tạm. Ở thành phố này, số người bạn của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tôi tự tin vì có một người bạn chất lượng bằng cả trăm người bạn bình thường cộng lại. Lúc tôi đến, cái Nga vẫn còn trong bộ dạng ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi: - Hôm nay mày không phải đi làm sao mà tới tìm tao vào giờ này thế này? Tôi thở dài ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, rót một cốc nước uống xong tôi mới trả lời: - Tao mới nghỉ làm rồi, đang thất nghiệp đây? Nghe tôi nói vậy, cái Nga như tỉnh cả ngủ, tròn xoe hai mắt hỏi lại: - Hả? Nghỉ việc á? Sao tự nhiên lại nghỉ việc, chẳng phải công ty đó lương lậu cũng khá tốt mà. Tôi bắt đầu kể cho cái Nga nghe toàn bộ sự việc. Tôi cứ tưởng sau khi nghỉ việc sẽ chẳng có gì khiến tôi hối tiếc nhưng bây giờ thì khác, cứ nghĩ đến tiền sữa bỉm của Bông, tiền ăn uống, tiền điện... đủ các thứ tiền sắp tới mà tôi lại có chút trách bản thân mình, giá như lúc đó tôi nhẫn nhịn đi một tí thì sự việc đã khác rồi. Cái Nga bảo: - Mày nghỉ việc ở đó là đúng đấy. Chứ tao thấy mày bị chèn ép quá, nhiều lúc còn cứ tưởng như mày giật chồng bà trưởng phòng không bằng ấy. Thôi không có gì phải buồn cả, không làm công ty này thì làm công ty khác. Mấy năm nay bất động sản đang có nhiều biến động, chưa kể thêm suy thoái kinh tế nhiều công ty cắt giảm nhân sự, công nhân thất nghiệp rất nhiều. Mấy ngày qua tôi cũng thử liên lạc vài công ty nhưng người ta đều từ chối. Tôi buồn bã lắc đầu bảo: - Chẳng biết nữa, thời buổi này xin việc đâu phải dễ. Trước mắt mấy ngày này mày cho tao tá túc nhờ ở đây nhá. Tao vẫn chưa nói cho mẹ tao biết tao đã nghỉ việc. Nên hôm nay giả vờ đi làm bình thường nhưng sang đây ăn vạ mày đây. - Giời ạ tưởng gì chứ đơn giản mà. Dạo này tao làm ca tối nên ngày cũng rảnh. Mày sang đây chơi với tao càng vui. - Cảm ơn mày nhé. - Con hâm, lại khách sáo. Thế là mấy ngày sau đó sáng tôi vẫn dậy sớm như ngày đi làm bình thường rồi qua nhà cái Nga. Mấy ngày này tôi cũng đi xin việc vài nơi, kể cả xin vào làm mấy công việc trái ngành như kế toán, bán hàng... nhưng đáng tiếc kinh nghiệm vài năm qua của tôi chỉ quanh quẩn ngành thiết kế kiến trúc nên không một ai nhận cả. Tôi đem theo tâm trạng thất vọng trở về, cái Nga bảo tôi: - Thời buổi giờ sao xin việc tự nhiên khó thế nhỉ? - Ừ, mày không đọc báo thấy đầy công nhân thất nghiệp đó à? Chán ghê, cứ đà này thì tao cũng ăn hết sạch tiền tiết kiệm mất thôi. Sắp tới còn đủ các khoản phải lo. Sữa bỉm của Bông sắp hết, tiền điện sắp đến, rồi tiền thuốc xương khớp của mẹ tao nữa. - Đến khổ, giờ một mình mày làm kinh tế nên vất vả là đúng rồi. Mà nghĩ lại bực cái bà Hoài nhà mày vãi, đẻ con xong đéo lo. Đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. - Mẹ tao với tao giờ chỉ cần bà ấy còn sống khỏe mạnh là được chứ mong hòng gì bà ấy. - À nếu mày không chê thì làm chỗ tao một thời gian cho đến khi tìm được việc đi. Chỗ tao làm hơi phức tạp tí nhưng lương cao, công việc cũng đơn giản. - Đi làm chỗ mày? Là đi rót rượu ấy hả? - Ừ. Thực ra cái nghề của tao nhiều người không biết cứ nói này nọ. Nhưng ở bar, ai rót rượu thì rót rượu, ai đi khách thì đi khách. Nói chung quán không ép buộc. Rót rượu như tao thì đứng rót rượu bình thường thôi, hết giờ thì về. Ngày tính ra làm vài tiếng, lương 6-7 triệu thôi nhưng được cái khách boa thêm tháng cũng 15 triệu luôn ấy. Đợt này thấy quán đang tuyển thêm 5 nhân viên rót rượu, mà nghe đâu giờ còn 1 chỗ thôi. Mày cũng không nhanh là hết đó. Tôi suy nghĩ một hồi, công việc này cái Nga làm đến nay cũng 3 năm rồi nên tôi rất tin tưởng nó. Thời buổi tìm việc làm rất khó, mọi cơ hội đều phải nắm bắt nên tôi liền hỏi lại: - Nhưng mà tao làm được thời gian, nếu tìm được việc chỗ khác mà xin nghỉ thì liệu được không? - Được, mày yên tâm. Bar nào thì tao không biết chứ bar chỗ tao làm sòng phẳng lắm, kể cả làm 1 ngày cũng thanh toán đầy đủ. - Ừ, thế thì được. Vậy mày xin việc giúp tao nhé. Làm tạm thời để sống sót đến lúc tìm được việc mới rồi tính sau. - Ừ. Tao biết rồi. Ngày hôm sau cái Nga bảo tôi đã được nhận làm và tối nay sẽ đi làm luôn cùng ca với nó. Có điều, sau này quyết định ấy đã khiến tôi hối hận vô cùng. Bởi vì ở đây, đã cho tôi gặp được một người đàn ông yêu đến khắc cốt ghi tâm mà hận cũng thấu cả tâm can. Anh- kẻ hủy diệt trái tim tôi!!!!