Chương 6

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:16:18

Tôi ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn anh, ánh mắt anh phấn khích và ngạo nghễ lướt khắp mặt tôi. Lần đầu tiên đối diện với một người như vậy, trong lúc nhất thời tôi không biết làm thế nào nên đứng đơ ra mất vài giây. Sau đó tôi cầm lấy số tiền ở cổ áo, cố giữ phép lịch sự nói hai từ "cảm ơn" rồi rời đi. Vừa đi ra khỏi cửa, tôi nghe thấy giọng nói của Mạnh: - Đại ca, em thấy anh có vẻ hứng thú với cô gái này à? Vũ không trả lời câu hỏi của Mạnh, tôi chỉ nghe được hai từ không liên quan từ miệng anh vang ra: - Uống đi! Sau khi rời khỏi phòng VIP, tôi trở lại phòng nghỉ thay quần áo. Tôi lấy số tiền mà Vũ vừa boa cho tôi ra đếm được 5 triệu đồng. Kể ra một lần tiếp rượu cho anh, số tiền boa một lần gấp 10 lần tiếp rượu cho người khác, thậm chí gấp 20 lần. Mới đầu cầm những đồng tiền này trong tay tôi thấy nhục nhã tràn ngập trong tim, nhưng bây giờ tôi lại chẳng có cảm giác gì, suy cho cùng lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn, tôn nghiêm cũng không thể giúp cuộc sống của tôi và những người xung quanh tôi khá hơn. Nghĩ vậy tôi hít một hơi thật sâu cất số tiền vào trong túi. Vừa cất xong thì một giọng nói đầy khó chịu vang lên phía sau: - Kinh nhỉ, tiền đã đầy túi rồi cơ đấy. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy bà Kiều đang đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn tôi sắc như dao. Tôi chỉ muốn yên ổn làm việc, yên ổn kiếm tiền không muốn gây sự hay mâu thuẫn với ai nên chỉ nhẹ nhàng đáp: - Cũng bình thường thôi chị ạ. - Mày giỏi lắm con ranh, mới đến quán bar làm việc chưa được bao lâu mà đã tiếp cận được anh Vũ. - Chị cũng thấy là chị quản lý phân chia công việc mà. - Mày tưởng tao mù à? Tối qua chính mắt tao thấy anh Vũ bước đến cửa quán thì bị này dụ đi mất. Mới đầu tao cứ tưởng mày là dạng ngoan hiền biết điều, hoá ra là cáo già à? Tao cảnh cáo mày, ở cái quán này chưa con nào dám vượt mặt tao. Anh Vũ là của tao, tao cấm mày đến gần, không đừng trách tao không cho mày tồn tại trong cái quán này. Tôi đang định nói lại thì giọng chị quản lý vang lên: - Lại xích mích cái gì trong đây đấy? Lúc này sắc mặt bà Kiều mới giãn ra một chút, chị ta quay lại nói với quản lý: - Làm gì có xích mích nào đâu chị ơi. - Mày không lên phòng tiếp anh Vương đi, đi xuống đây làm gì hả em? Để anh Vương kiếm nãy giờ đó. - Dạ vâng. Em biết rồi. Nói xong chị ta đủng đỉnh bước đi nhưng vẫn không quên dành cho tôi cái ánh mắt như lời nhắc nhở "mày cứ liệu đấy con ranh". Sau khi bà Kiều đi khỏi thì chị quản lý cũng rời đi. Vì cái Nga nay tiếp rượu ở phòng hạng thường nên tôi ngồi đợi nó trong phòng nghỉ đến gần 11 giờ đêm hai đứa mới lếch thếch ra về. ***** Thời gian tiếp theo, công ty tôi rất bận vì chuẩn bị cho dự án khách sạn của Vũ mà người nào người nấy bù đầu bù óc làm từ sáng đến tối muộn mới được về. Sau khi tan làm tôi cũng chỉ tranh thủ tới viện thăm Bông một lát rồi lại tới quán bar, có tối tan làm muộn quá còn chẳng đến thăm Bông được. Vũ độ chục ngày nay không thấy anh xuất hiện ở bar nữa. Buổi tối hôm ấy khi đang rót rượu thì cái Nga bảo tôi: - Hội bạn chơi của ông Vũ đang đến rồi kìa. Nghe vậy tôi vô thức hướng mắt nhìn về phía cái Nga bảo, tôi thấy ba người Minh, Mạnh, Long đang bước vào nhưng không thấy Vũ đâu. Tôi không biết sao lúc ấy trong lòng bỗng có chút hụt hẫng giống như kiểu mong ngóng anh ta vậy ấy. Cái Nga đứng bên cạnh nhíu mày nhìn tôi: - Xem cái mặt mày kìa. - Hả? Mặt tao làm sao? - Thì tỏ rõ vẻ hụt hẫng chứ sao. Bị cái Nga nói trúng tim đen nhưng tôi vẫn cãi: - Điên, sao tao phải hụt hẫng. - Lại còn cãi, không thấy ông Vũ bước vào sắc mặt mày chẳng khác rõ ràng. Mà cái ông này dạo này làm cái quái gì mà không thấy đến đây nhỉ? Dạo trước cũng có một thời gian đột nhiên mất tích như vậy. Người gì mà thoắt ẩn thoắt hiện như ma ấy. - Kệ người ta, có liên quan gì đến mình đâu. Cái Nga nhìn tôi như kiểu biết tỏng suy nghĩ của tôi rồi nên cũng không buồn tranh cãi nữa mà chỉ tủm tỉm cười. Buổi tối hôm ấy chúng tôi phải làm đến 1 giờ sáng mới được về nên sáng hôm sau tôi đi đến công ty trong tình trạng vô cùng uể oải. Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Trường đi vào thông báo: - Tôi đã đưa tất cả các bản thiết kế của mọi người cho giám đốc xem. Giám đốc đã chọn ra 3 bản thiết kế mà giám đốc ưng ý nhất, đó là của Phương, Tuấn và An. Đặc biệt giám đốc đánh giá rất cao bản thiết kế của An. Nói đến đây Trường ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn tôi, nói tiếp: - An, hôm nay em đi gặp bên khách sạn Cao Minh Vũ cùng anh nhé. Tôi lúng túng hỏi lại: - Để chị Phương hoặc anh Tuấn đi được không anh? Em... - Giám đốc đặt rất nhiều kỳ vọng vào thiết kế của em. Với cậu Tuấn và Phương hôm nay đều bận rồi. Mọi người trong phòng nghe thế đều đồng loạt nói: - Em đi đi An. Mọi người thấy em đi là hợp lý nhất, em vừa có ngoại hình, trình độ cũng tốt, chưa kể bản thiết kế mà giám đốc đánh giá cao là của em. Thấy mọi người nói vậy tôi không biết từ chối bằng cách nào nên đành đồng ý. Tôi và Trường đến khách sạn lần trước mà chúng tôi từng gặp Vũ. Đến nơi lễ tân đưa chúng tôi vào một căn phòng riêng ở tầng thứ 6. Lần này khi chúng tôi bước vào đã thấy Vũ ngồi sẵn trong phòng, anh ta hôm nay mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt nghiêm túc nhìn vào chiếc laptop trên bàn, nhìn dáng vẻ anh ta lúc này nếu không biết về anh từ trước thì chắc chẳng bao giờ tôi nghĩ anh ta là trùm xã hội đen, mà là một doanh nhân thành đạt nào đó. Đúng là đẹp trai, dù ở trong bộ dạng nào cũng khiến người khác phải điêu đứng. Từ lúc bước vào phòng, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đầy hoảng loạn. Trường chủ động lên tiếng: - Chào anh, chúng tôi là người bên công ty An Mỹ đã có hẹn mang bản thiết kế đến cho anh. Lúc này Vũ mới ngẩng đầu lên nhìn, tôi cố gắng nặn ra nụ cười công nghiệp đã được rèn luyện mấy năm nay, lịch sự nói: - Chào anh! Vũ gật đầu: - Ngồi đi. Sau đó tôi và Trường kéo ghế ngồi đối diện với anh. Chúng tôi muốn bắt đầu vào việc chính luôn nhưng khi Trường vừa mở lời thì Vũ đã yêu cầu muốn uống vài ly rượu trước khi bàn việc. Tất nhiên chúng tôi không ai dám từ chối nên đành đồng ý. Phục vụ mang rượu đến, rót đầy ly mỗi người. Khi ly rượu nâng lên, theo phép lịch sự tôi không thể không uống nên đành nhấp môi một ngụm nhỏ. Tửu lượng của tôi không tốt, nói đúng hơn là cực kỳ kém, vị rượu cay nồng xộc thẳng vào hai hốc mũi khiến cơ mặt tôi không tự chủ được phải nhăn lại. Trường ngồi bên cạnh tôi thấy vậy liền lo lắng hỏi: - Em không sao chứ? Tôi lắc đầu đáp: - Em không sao. Tôi vừa dứt lời thì Trường nhìn về phía Vũ ngồi đối diện, anh bảo: - Cô ấy không uống được rượu. Anh Vũ, tôi thay cô ấy uống với anh được không? Vũ liếc mắt nhìn về phía tôi, môi anh khẽ nhếch lên rồi đáp: - Tất nhiên là được rồi. Nhưng thời buổi này gặp được một người sếp quan tâm nhân viên của mình như cậu thật là hiếm đấy. Trường nghe xong liền cười cười đáp: - Dạ vâng, không giấu gì anh cô ấy không chỉ là nhân viên của tôi mà còn là một người bạn rất đặc biệt với tôi. Vũ không trả lời lại, anh cầm ly rượu trên bàn lên nhấp môi một ngụm. Rồi cuối cùng anh cũng chịu đi vào chủ đề chính: - Bản thiết kế? Từ giọng nói tới dáng vẻ của anh vô cùng cao ngạo của người từ trên cao nhìn xuống. Trường vội vàng lấy ra bản thiết kế đã chuẩn bị sẵn đặt xuống trước mặt anh. - Đây là toàn bộ thiết kế mà bên công ty tôi đã chuẩn bị cho anh. Bây giờ cô An ngồi bên cạnh tôi sẽ trình bày cho anh hiểu. - Không cần! Nói xong Vũ cúi xuống xem từng bản thiết kế một, ánh mắt cực kỳ chuyên tâm chăm chú, thỉnh thoảng hàng lông mày anh hơi nheo lại. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi thấy anh vẫn chuyên tâm như vậy. Dù gặp anh chỉ trong thời gian ngắn nhưng trước giờ tôi chỉ thấy dáng vẻ khi lạnh lùng, khi bỡn cợt, khi hờ hững của anh. Tự nhiên nhìn thấy anh trong dáng vẻ chuyên nghiệp khi làm việc thế này như có ma lực nào đó khiến tôi không thể rời mắt. - Đây toàn bộ là những thiết kế mà công ty anh cho rằng xuất sắc nhất? Vũ bất ngờ mở miệng, ánh mắt anh khi ngẩng đầu lên vô tình chạm vào ánh mắt tôi làm tôi giống như đi ăn trộm bị chủ nhà bắt gặp vội vàng đưa mắt nhìn ra hướng khác. Trường gật đầu đáp: - Dạ vâng. Nếu chúng tôi có chỗ nào thiếu sót mong anh cứ nói thẳng để chúng tôi sửa đổi. Rất mong được anh chiếu cố. Vũ bất ngờ nhìn chằm chằm về phía tôi, tôi thấy vậy vội vàng lên tiếng: - Trong tất cả các bản thiết kế, không biết anh ưng bản thiết kế nào không? - Tất cả thiết kế chẳng có gì đặc sắc. Có bản này là tạm được. Nói xong Vũ quay bản thiết kế lại về phía chúng tôi, tôi không ngờ đó chính là bản thiết kế do chính tôi thiết kế. Tôi cười nhẹ đáp: - Cảm ơn anh. Đó là thiết kế của tôi. Nếu như anh ưng mà đồng ý chốt bản thiết kế này thì có chỗ nào chưa hài lòng, anh cứ bảo tôi, tôi sẽ sửa theo ý anh cho tới khi anh hài lòng. Vũ cười cười không nói, nụ cười khiến tôi rất mông lung. Cứ tưởng cuộc gặp ngày hôm nay không có được kết quả như mong đợi nhưng sau một hồi anh bất ngờ trả lời: - Cũng được! Cả tôi và Trường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người đàn ông sau đó lại cùng nâng ly rượu lên uống, tôi ngồi được một lúc thì chủ động xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Vừa nãy rõ ràng chỉ uống một ngụm rượu thôi mà cổ họng tôi đã nôn nao cả lên, sau khi vào nhà vệ sinh tôi phải móc họng ói bằng sạch mọi thứ trong ruột mới chấm dứt cảm giác khó chịu kia. Xong xuôi tôi chỉnh đốn lại trang phục một chút rồi rời khỏi. Vừa bước ra đến cửa phòng, tôi suýt đụng phải một người đột ngột xuất hiện, khi ngẩng đầu lên cả người tôi hoá đá khi thấy gương mặt Vũ. Tôi lắp bắp hỏi: - Anh... sao anh lại... ở đây? - Tại sao tôi không được ở đây? - Đây là nhà vệ sinh nữ. - Cả cái toà nhà này là của tôi! Anh ta nói thế thì tôi chịu rồi. Tôi không đáp lại mà định vòng qua người anh để bước đi tiếp nhưng lại bị cánh tay anh ngăn lại. - Tôi chưa cho phép cô đi! - Anh... muốn gì? - Cô và hắn, quan hệ như thế nào? Câu hỏi của anh khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, ý anh đang tra khảo tôi và Trường có quan hệ như thế nào sao? Việc đó thì cũng đâu liên quan gì đến anh, hôm nay anh uống lộn thuốc à? Tôi thẳng thắn đáp: - Tôi và anh ấy quan hệ như thế nào cũng đâu liên quan gì đến anh? Vũ cau mày đáp: - Cô đừng quên, cô đã từng lên giường với tôi. - Này anh, cuộc đời anh có biết bao nhiêu người phụ nữ từng lên giường với anh. Chẳng lẽ anh cũng đi quản họ giống như tôi? Nghe tôi nói vậy, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, anh nhấn mạnh giọng: - Đừng để tôi biết có thằng khác động vào người cô. Bằng không, cô đừng hòng sống yên! Giao dịch giữa chúng tôi là tình một đêm, bây giờ thấy anh vô lý như vậy tôi không chịu được nên nói luôn: - Anh vô lý vừa thôi, tôi không phải món đồ do anh sở hữu. Vũ đột nhiên cười lạnh lùng, so với khi anh không cười còn đáng sợ hơn, ánh mắt vốn thâm trầm của anh đột nhiên lóe sáng. Rồi anh đưa tay bóp chặt một bên hông của tôi, tôi không biết đôi tay ấy cấu tạo bằng gì mà lại khiến toàn thân không rét mà run: - Dáng vẻ của cô lúc này, sao không giống lúc cầu xin tôi thế nhỉ? - Tôi... - Trong mắt tôi, cô không khác gì một món đồ. Mà đã là món đồ thì chỉ trừ khi tôi chơi chán thì tôi mới vứt bỏ. Mà cô... cũng thật giống với... Nói đến đây thì Vũ đột nhiên dừng lại, tôi đang định hỏi anh bảo tôi giống với ai thì điện thoại anh bất ngờ đổ chuông cuộc gọi đến. Anh lập tức buông bàn tay ra khỏi hông tôi rồi lấy điện thoại ra nghe. Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì nhưng tôi nghe láng máng là giọng nữ. Vũ sau khi nghe điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên ôn hoà vài phần, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn: - Được rồi em đang ở đâu? Anh tới ngay đây, chờ anh! Nói xong Vũ vội vàng quay đầu đi, đến cái liếc mắt cũng chẳng buồn nhìn tôi trước khi rời đi, có vẻ như anh đang rất gấp gáp. Và cũng có vẻ như cô gái kia rất quan trọng với anh. Tôi không hiểu tại sao bên cạnh anh đã có một người con gái anh xem là quan trọng rồi mà anh vẫn thản nhiên muốn chiếm hữu những thân thể người phụ nữ khác như vậy. Mà thôi, đó cũng là chuyện của người ta, càng biết ít càng tốt. Lúc tôi quay trở về phòng thì Trường đã đợi trước cửa, anh bảo: - An, chúng ta về thôi. Anh Vũ kia có việc gấp phải đi luôn rồi. - Dạ vâng anh. Trên đường về, cứ nghĩ đến lời mà Vũ vừa nói lại khiến lòng tôi chùng xuống, đâu đó một nỗi bất an mơ hồ rấy lên. Rõ ràng rất nhiều người từng nói đàn bà qua tay Cao Minh Vũ không ai quá hai lần, mà cớ sao lúc này tôi có cảm giác mình và anh ta sẽ không dừng lại ở đêm đầu tiên đó, có vẻ như anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Rốt cuộc, tôi và những người đàn bà kia có gì khác nhau? Đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiếng Trường bên cạnh vang lên cắt ngang: - Buổi gặp hôm nay, cũng coi là thuận lợi. Tối nay em rảnh không, anh mời cả phòng mình đi ăn. Mọi người từ hôm đó tới giờ nhắc suốt về bữa ăn lần trước bị hoãn đó. Lần trước tôi đã từ chối Trường rồi, từ ngày tôi đến công ty làm việc mọi người đều rất hoà đồng giúp đỡ tôi rất nhiều, lần này từ chối nữa sợ mọi người nghĩ tôi bài xích mọi người nên tôi đàng gật đầu đồng ý: - Dạ được anh ạ. - Mà dạo này em bận lắm à? - Vâng, em còn đi làm thêm nữa. Rồi tới viện thăm Bông. Trường nhíu mày hỏi lại: - Bông sao? - Dạ vâng. Con gái nuôi của em đang ở viện xạ trị. Con bé bị bệnh bạch cầu cấp tính. - Em nhận nuôi một đứa trẻ bao giờ vậy An? - Là con gái của chị Hoài anh ạ. Chị ấy sau khi sinh con bé đã bỏ lại con bé cho em và mẹ em nuôi nấng. Bây giờ con bé cũng 3 tuổi rồi. - Ồ, anh không nghĩ mấy năm không gặp mà em lại trải qua một cuộc sống như vậy. Hiện tại con bé đang nằm viện nào, sức khỏe đã ổn hơn chưa? - Dạ con bé đang nằm bệnh viện huyết học truyền máu trung ương anh ạ. Các bác sĩ nói hiện tại trộm vía cơ thể con bé rất đáp ứng với thuốc. - Bệnh viện huyết học anh có một người bạn làm bác sĩ bên đó. Có gì em cứ bảo anh, để anh nhờ bạn anh giúp nhé. Dù sao chỗ quen biết vẫn hơn. - Dạ em biết rồi. Em cảm ơn! Tối đó tôi phải gọi điện nói trầy mồm thì chị quản lý mới đồng ý cho nghỉ. Ở bar này một tháng được nghỉ 2 ngày, mà lần này tôi nghỉ tính ra là lần thứ 4 rồi. Sau khi về nhà tắm rửa thay quần áo xong thì tôi bắt xe tới điểm hẹn. Lúc tôi tới mọi người đã có mặt đông đủ. Tôi vừa ngồi xuống bàn Trường liền nói: - Mọi người gọi món đi! Tất cả mọi người nhìn về phía tôi rồi bảo: - An, người lập công lớn nhất của công ty, em gọi món đi. - Dạ thôi mọi người cứ gọi món đi ạ. Em ăn gì cũng được. - Ấy như thế sao được. Hôm nay bữa tiệc này chủ yếu dành cho em đó. Chứ anh chị chỉ ăn ké thôi. Tôi từ trước đến giờ nào có đi ăn nhà hàng nhiều đâu nên cũng chẳng biết nhiều món, cuối cùng tôi phải đưa ánh mắt nhìn về phía Trường cầu cứu. Thế là anh giúp tôi gọi một loạt các món ăn. Khi chúng tôi vừa bắt đầu vào bữa thì bất ngờ một chị lên tiếng nói: - Ơ kia phải anh Vũ chủ khách sạn mà công ty mình đang thiết kế không mọi người? Người đi bên cạnh là bạn gái anh ta à? Tất cả mọi người nghe vậy không ai bảo ai đều đưa mắt nhìn về phía cửa. Vũ đang bước vào, bên cạnh anh là một cô gái đang khoác tay anh nhìn rất tình cảm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái này chính là cô gái tôi gặp ở nhà anh hôm trước. Vì công ty tôi đang cầu cạnh bên họ nên theo phép lịch sự Trường chủ động lên tiếng chào: - Anh Vũ, lại gặp anh rồi. Chúng tôi có thể mời anh một ly được không? Vũ lúc này mới đưa mắt nhìn về phía chúng tôi, khoảnh khắc chạm vào ánh mắt anh tôi hơi giật mình, hơi thở như chợt ngưng lại. Sau đó anh nở nụ cười như có như không. Gương mặt anh vốn rất cuốn hút, khi cười càng rung động lòng người: - Hôm nay phải hẹn mọi người khi khác rồi. Nói xong anh dẫn theo cô gái kia đi đến một góc ngồi khá xa với bàn của chúng tôi. Sự cao ngạo của anh dường như toát ra từ trong gân cốt, luôn mang dáng vẻ lơ đãng, thờ ơ. Sau khi anh đi khuất rồi mấy chị em bắt đầu xôn xao nói: - Ông Vũ này em nghe đồn đã lâu, nay gặp còn đẹp hơn tưởng tượng của em mấy chị ạ. - Ừ, chị cũng vậy, tưởng trùm xã hội đen phải hầm hố lắm chứ. Thế quái nào như tổng tài bước ra từ ngôn tình ấy nhỉ? - Chuẩn, khác hẳn với những gì em từng tưởng tượng. Mà em nghe nói cũng bad boy lắm đó, đàn bà đi qua đời anh ta khéo phải như cá diếc bơi sông. - Nói thật chứ người như anh ta, ai nhìn chẳng thích. Như chị mày có chồng rồi nhìn còn mê tít đây này. Mà nghe thiên hạ đồn anh ta đang bao nuôi một cô gái cũng phải được 5 năm rồi đấy. Liệu có phải cô gái đó kia không? - Chắc là thế rồi, cô gái đó cũng xinh phết các chị nhỉ? - Xinh thì mới lọt vào được mắt xanh của ông Vũ chứ. Bà chị vừa dứt lời thì mấy anh em trong phòng đồng loạt lên tiếng: - Gớm mấy cô mê trai quá cơ, xem anh em chúng tôi là không khí hết lượt à? Nhìn An kìa, gặp trai đẹp vẫn rất cứng rắn nhá. Ai như mấy cô chồng con, người yêu cả rồi mà thấy trai đẹp là tớn lên. - Anh đang ghen tỵ với người ta đó à? Ông anh cười hề hề đáp: - Có ghen thì cũng làm gì có cửa. - Mà kể ra trong này còn có An và anh Trường là đang độc thân thôi nhỉ? Hay hai người làm một cặp cho phòng mình toàn là hoa đã có chủ đi. Cũng may khi đó trong miệng tôi không có gì không thì cũng chết vì sặc. Tôi không biết Trường trêu hay nói thật mà anh cười cười đáp: - Ý kiến hay đấy, thế này anh phải về ngâm cứu kỹ bí quyết để cưa đổ An thôi. Tôi chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Sau khi kết thúc bữa ăn cũng là 10 giờ tối. Lúc này ai về nhà người nấy, mỗi người một ngả. Trường có đề nghị đưa tôi về nhưng tôi nói dối là có bạn đến đón. Vừa nãy tôi có book grap rồi nên đứng đợi trước nhà hàng, trong lúc đang chờ đợi thì bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau: - Hình như bạn là bạn của anh Vũ đúng không? Bạn đang đứng đợi ai à? Nếu không ngại thì mình và anh Vũ đưa bạn về.