Chương 26

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:18:57

Nếu có người hỏi tôi rằng, điều tội tệ nhất cuộc đời tôi là gì, tôi sẽ không chần chừ trả lời: "Là gặp lại Cao Minh Vũ". Mỗi khi gặp anh, con tim tôi lại bị giằng xé bởi nhiều loại cảm xúc, yêu có, hận có, đau có, đắng cay có, thậm chí cả là chút nhục nhã vì đã đánh mất bản thân bởi một người như anh. Tôi đờ đẫn nhìn anh, tròng mắt đen lạnh như trích vào xương, tim tôi bỗng run lên. Còn chưa kịp trả lời thì bố dượng tôi lên tiếng giới thiệu: - À An, đây là Vũ, con trai của ta. Còn Vũ, đây là An, con gái của dì con. Vũ vẫn nhìn chằm chằm tôi, tôi cười gượng đáp: - Dạ vâng. - Thôi tất cả đông đủ rồi, nhà mình ngồi xuống bàn ăn đi nhỉ. Khi tôi kéo ghế ngồi xuống, tôi không biết là Vũ cố tình hay vô tình mà cũng kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Cho đến giờ phút này tim tôi vẫn đập rất mạnh, cảm giác như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Tôi không nghĩ thế giới này lại tròn như vậy, sợi dây oan nghiệt giữa tôi và anh lại dai dẳng như thế. Cứ tưởng từ nay trở đi, dù đi đến chân trời góc bể cũng không gặp lại nhau, vậy mà cuối cùng vẫn không thể tránh nổi hai chữ "duyên số". Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì bố dượng tôi lên tiếng: - Vũ, con ngồi gần An, gắp gì đó cho em ăn đi. Tôi đang định nói "không cần" thì Vũ đã gắp cho tôi một miếng thịt gà bỏ vào bát. Đến khi nhìn kỹ, tôi mới phát hiện đó là phao câu gà, tôi tròn xoe mắt nhìn anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Còn Vũ, anh ta gắp một miếng mực xào cho vào miệng nhai ngon lành, vẻ mặt đắc ý của một người chiến thắng. Tôi thầm rủa "gã đàn ông hạ tiện"!!! Bố dượng tôi bảo: - Hôm nay chẳng mấy khi đông đủ cả nhà mình, hay là làm vài ly rượu vang nhỉ? Mẹ tôi liền đáp: - Hai bố con anh uống đi, em hôm nay hơi mệt, còn An, con bé cũng không biết uống rượu. Nghe mẹ tôi nói vậy, ánh mắt Vũ tràn đầy khinh thường liếc nhìn tôi, giống kiểu hạng gái như tôi làm như ngoan lắm. Sau đó ánh mắt Vũ lại nhìn thẳng về phía mẹ tôi, mà để ý kỹ mới thấy ánh mắt này khác lắm, không phải là sự khinh thường như tôi, mà là có một sự thâm sâu khó lường nào đó. Tôi lại chợt nhớ đến cái lúc ở bên anh, nghe qua những chuyện liên quan đến anh, dường như anh rất hận mẹ kế mình. Giờ mới biết mẹ kế của anh chính là mẹ ruột tôi. Sống lưng tôi bất giác lạnh buốt, tôi cảm giác lần trở về này của Vũ không hề đơn giản. Rốt cuộc, anh ta muốn gì??? - Dì à, con nghĩ cũng phải để cho con gái dì tập làm quen dần với rượu vang đi. Vì ít nữa nó sẽ giúp ích cho công việc của em ấy rất nhiều. Mẹ tôi nhíu mày nghi hoặc, mà tôi để ý từ lúc Vũ xuất hiện, mẹ tôi cũng rất khác, cảm giác không được vui như trước. Rốt cuộc hai người có chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi tôi cảm giác dù hít chung bầu không khí cũng không thể dung hoà. Tôi lại nhớ đến câu nói anh từng nói với tôi " tôi rất hận ông ta và người đàn bà kia". Nếu đã hận hai người như vậy, tại sao giờ phút này anh lại tỏ ra như không có chuyện gì. Có lẽ anh đang phải kìm nén nội tâm rất nhiều!!! - Chuyện uống rượu thì liên quan gì đến công việc của con bé? ( mẹ tôi hỏi) - Vì sắp tới An sẽ là thư ký của con! Sặc!!!suýt chút nữa tôi bị chết sặc nước bọt vì câu nói của Vũ. Bố dượng tôi lên tiếng giải thích: - À đúng rồi, anh đang định nói với em. Hôm trước em bảo sẽ sắp xếp một công việc cho An trong công ty đúng không? Anh thấy công việc thư ký tổng giám đốc cũng rất hợp lý với con bé. Con bé dáng người cao ráo, xinh xắn. Hơn nữa cứ để cho hai anh em nó ở gần nhau cho thêm gắn kết tình cảm gia đình. - Tổng giám đốc??? Anh nói vậy là Vũ sẽ làm tổng giám đốc công ty mình??? ( mẹ tôi ngạc nhiên hỏi) - Có vẻ như dì không muốn con quay về công ty à? Mẹ tôi cười gượng đáp: - Không, dì không có ý đó. Chỉ là dì hơi bất ngờ thôi, vì trước giờ... Vũ cắt ngang: - Trước giờ con không muốn quay về công ty vì thấy bố con vẫn còn đủ sức khỏe để gánh vác. Nhưng thời gian gần đây, con thấy bố sức khỏe đã giảm hẳn, con nghĩ cũng là lúc mình nên quay về gánh vác sản nghiệp gia đình rồi. Hơn nữa, sản nghiệp này khó khăn lắm mới xây dựng được lớn mạnh như hôm nay, không thể để rơi vào tay người ngoài. Vũ nhấn mạnh hai chữ "người ngoài", ánh mắt anh đầy ý mỉa mai. Có dùng đầu gối để suy nghĩ tôi cũng biết hai từ đó là anh ám chỉ tôi và mẹ tôi. Mẹ tôi không nói gì nữa. Không khí lúc này cảm giác vô cùng ngột ngạt. Bố dượng tôi liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó: - An, con thấy công việc ta sắp xếp cho con ổn không? Làm thư ký cho Vũ, đồng nghĩa với việc hằng ngày ở bên cạnh anh ta, mà tôi chỉ muốn tránh xa anh ta, xa vài ngàn dặm cũng được, cho nên tôi đành tìm một lý do: - Con cảm ơn sự sắp xếp này của dượng, nhưng con nghĩ con không thích hợp làm thư ký đâu ạ. Con không có chuyên môn, với lại... Tôi đang nói đến đó thì Vũ lên tiếng: - Không sao, tôi sẽ dạy em. Tôi nhíu mày nhìn Vũ, rõ ràng anh ta cũng rất ghét bỏ tôi, khinh thường tôi, vậy mà bây giờ lại nhiệt tình muốn tôi làm thư ký cho anh ta làm cái gì? Tôi còn chưa kịp từ chối tiếp thì mẹ tôi bảo: - Nếu Vũ đã nói vậy rồi thì con đồng ý đi An. Lần này lại đến lượt mẹ tôi làm tôi ngạc nhiên. Rồi sau đó cả bố dượng tôi nói nữa, cuối cùng tôi không cách nào từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý! Ăn cơm xong tôi không muốn đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Vũ nữa nên liền xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Cũng may sáng sớm nay mẹ tôi đã đưa Bông đi học, không thì trưa nay khi gặp Vũ, tôi sẽ khó xử cỡ nào. Tôi biết thời gian tới, trường hợp Bông gặp Vũ là điều hiển nhiên, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng để con bé tránh mặt anh, thời gian nào hay thời gian đó. Tôi ở trong phòng tới buổi chiều mới ra khỏi để đi đón Bông. Khi vừa mở cửa phòng, cả người tôi khựng lại khi thấy Vũ, anh từ đối diện phòng tôi bước ra. Chúng tôi 4 mắt nhìn nhau, ánh mắt tôi đầy vẻ ngạc nhiên, còn anh lại bình tĩnh vô cùng. Tôi buột miệng hỏi: - Anh... vẫn ở đây sao? Khoé môi Vũ nhếch lên nụ cười mỉa mai: - Cô mới bước chân vào đây chưa được bao lâu mà đã ảo tưởng mình là chủ nhân của ngôi nhà này rồi à? Đây là nhà của tôi, tôi đi hay ở không đến lượt cô quản. Tôi chỉ hỏi một câu rất bình thường vì tôi cứ tưởng anh ta về rồi, vậy mà anh ta đáp lại tôi bằng thái độ đó, tôi cay cú đáp lại: - Anh nghĩ tôi rỗi hơi để quản anh à? Anh đừng cái kiểu từ bụng ta suy ra bụng người rồi cắn tôi như thế! Sắc mặt Vũ đột nhiên tối sầm lại: - Cắn??? Tôi không thèm quan tâm đến câu hỏi lẫn thái độ của anh ta nên liền bước đi. Chẳng ngờ vừa nhấc chân lên, cả người tôi đã bị anh ta đè sát vào bức tường. Ánh mắt Vũ cháy lên như muốn thiêu đốt tôi, bàn tay chống như lún vào bức tường. Vũ hỏi: - Thái độ này của cô là ý gì? Tôi vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn. Tôi đáp: - Ý của tôi là không muốn nhìn thấy bản mặt anh nữa đấy. Tránh ra! Vũ vẫn không tránh ra, đôi mắt anh từ từ híp lại như đang thăm dò điều gì đó. Xong bất chợt anh nở nụ cười, đầu hơi cúi xuống nói thầm bên tai tôi: - Nhưng đáng tiếc là từ hôm nay trở đi, cô phải nhìn cái bản mặt này ngày đêm rồi. Vì... tôi sẽ dọn về đây ở hẳn. Tôi sẽ không để cho mẹ con cô có cơ hội làm loạn cái nhà này lên đâu!!! Câu nói này của Vũ tựa như tia sét đánh xuống bầu trời quang đãng. Tôi nhìn anh, trong ánh mắt toàn là sự hận thù, tôi không hiểu anh đang toan tính cái gì mà lại đột xuất thay đổi quyết định, trong khi trước đó anh từng nói có chết cũng không quay về ngôi nhà này. Anh cũng từng nói rất hận bố mình và mẹ tôi, vậy mà thái độ hôm nay của anh khác hoàn toàn, như chưa hề có hiềm khích. Lúc Vũ quay trở về cũng là lúc tôi dọn đến đây ở. Mọi việc xảy ra là ngẫu nhiên hay là anh đã biết và tính toán từ trước. Tôi bắt đầu hoài nghi, liệu cuộc gặp gỡ của tôi và anh có phải là ngẫu nhiên, hay cũng là do anh sắp xếp? Tôi thất thần nhớ về những ngày đầu mới gặp anh, khi ấy anh đã bộc lộ rõ sự khinh miệt dành cho tôi. Tôi luôn không hiểu rõ ràng anh khinh tôi như thế nhưng lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để ép tôi làm tình nhân của anh. Sau này tôi tự nhủ rằng có thể khinh tôi nhưng đàn ông vốn ham của lạ nên anh mới ép buộc tôi như vậy. Thế nhưng... hôm nay... tôi đã nghĩ đến lý do khác. Đó chính là có thể Vũ biết trước tôi là con gái của mẹ. Nghĩ đến đó trong lòng tôi cuồn cuộn một nỗi đau mơ hồ, như có cái dằm cắm sâu trong tim mà không cách nào nhổ ra được. Cuối cùng không kìm nén nổi, tôi hỏi thẳng: - Vũ... có phải mọi chuyện xoay quanh tôi và anh, là do anh sắp xếp? Ngày đầu tiên gặp tôi, anh đã biết tôi là con gái của mẹ, anh tiếp cận tôi là để trả thù???? Ánh mắt Vũ hơi sững sờ khi mới nghe tôi hỏi, sau đó anh lạnh lùng trả lời: - Phải! Một từ thôi nhưng lại như một nhát dao chém tan nát con tim tôi. Cảm giác lúc này còn đau hơn cả việc yêu đơn phương một người mà không được đáp lại. Bởi vì cảm thấy mình giống như một con rối, vô tình bị đưa vào trò chơi người ta sắp đặt mà không hề hay biết. Tại sao lại làm vậy với tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Có bao giờ anh ta nghĩ tôi là một nạn nhân trong trò chơi của anh ta không? Ừ thì anh ta hận mẹ tôi vì một lý do nào đó, nhưng không nghĩa anh ta có quyền làm vậy với tôi, vì đâu có ai có thể sinh ra mà được chọn mẹ. Tôi hít một hơi thật sâu, nén lại nỗi tủi trong lòng, nghiến răng nói: - Anh... thật tàn nhẫn! - Cô thấy tôi tàn nhẫn sao? Tôi còn nhiều thủ đoạn tàn nhẫn hơn nữa, cô có muốn nghe không? Ức với thái độ này quá, tôi vừa đưa tay lên định tát cho anh ta một cái thì bị anh ta chộp lấy cổ tay ngăn lại, anh ta cúi sát xuống mặt tôi, tôi vội vàng quay mặt đi hướng khác. Anh ta nói: - Từ giờ, nếu cô tát tôi một cái, tôi sẽ hôn cô một cái. Tôi trừng mắt bất mãn nhìn anh ta. Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh ta mới chịu buông thõng bàn tay tôi xuống, khoé môi ánh lên nụ cười giễu cợt rồi bước đi. Sau khi anh ta đi khỏi rồi tôi mới thấy bầu không khí dễ chịu một chút. Lúc anh ta ở đây, cảm giác như anh ta đã chiếm đoạt tất thảy không gian của tôi, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Sau khi định thần lại mất một lúc rồi tôi mới bước đi. Khi đi qua tầng 2, tôi bỗng nghe thấy giọng mẹ tôi vọng lớn ra từ trong phòng: - Em thật sự quá thất vọng về anh, em không hiểu anh có còn coi em là vợ anh không nữa. Chuyện Vũ nó quay lại công ty làm việc, việc lớn như vậy mà anh không nói trước với em 1 câu. - Anh thấy chuyện này cũng quá là bình thường mà sao em lại làm quá lên vậy? Mấy ngày anh đi công tác, em bận bên con gái em nên chúng ta đâu có thời gian nói nhiều. Với lại đâu phải là anh giấu em, anh định vào bữa cơm cơm trưa nay sẽ nói với em mà. - Nhưng hành động đó của anh sẽ khiến con trai anh coi thường em. Anh biết thừa từ trước đến nay, nó đâu để em vào tầm mắt. Còn nữa, bao nhiêu năm nay nó ở bên ngoài, đã biết gì đâu mà anh cho thẳng lên làm tổng giám đốc vậy? - Nó cũng từng học quản trị kinh doanh ở một trường đại học nổi tiếng bên Mỹ, em quên rồi à? Chưa kể hiện tại nó cũng có rất nhiều khách sạn, đất đai, phải là người có năng lực như nào mới làm được như vậy. - Vâng, anh đang tự hào về con trai anh lắm đúng không? - Hôm nay em sao vậy? Việc thằng Vũ quay về quản lý công ty là điều chẳng phải trước giờ em và anh luôn mong muốn sao. Chúng ta già rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi được rồi. Mẹ tôi im lặng một lúc như kiểu đang lấy lại sự bình tĩnh mới đáp: - Em biết, nhưng em chỉ sợ... - Sợ thằng Vũ không làm tốt nhiệm vụ của mình đúng không? Em yên tâm, đến lúc đó anh sẽ có cách. Còn giờ, chúng ta phải thử mới biết được. Nói đến đó thì tôi thấy trong phòng trở nên im lặng. Qua cách mẹ nói chuyện với bố dượng, tôi cảm nhận như mẹ không muốn Vũ quay về. Lúc này tôi càng nhận ra, có lẽ những tháng ngày tiếp theo không còn đơn giản nữa. Tôi lại càng muốn biết lý do gì khiến Vũ và mẹ tôi như không thể đội trời chung như vậy, hay chỉ đơn giản ghét vì mối quan hệ mẹ kế- con chồng không êm ấm như người đời hay nói. ***** Ngày đầu tiên đi làm, mẹ muốn chở tôi đi nhưng theo kinh nghiệm từ những công ty cũ tôi làm việc, tôi không muốn mọi người nghĩ mình khoe khoang nên đã tự mình bắt xe bus đến. Khi đứng trước cổng công ty, theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên, toà nhà cao không biết chính xác bao nhiêu tầng làm tôi hoa mắt. Bước qua sảnh, tôi đi thẳng vào thang máy để lên tầng 6. Cánh cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì một bóng dáng cao lớn quen thuộc ngăn không cho thang máy đóng tiếp. Người đó không ai khác chính là Vũ. Hôm nay anh mặc bộ âu phục màu đen, tóc chẻ mái 7-3, dáng vẻ lúc này đúng như tổng tài ngôn tình. Vũ chậm rãi bước vào. Dù mấy ngày nay đã chuẩn bị tâm lý hằng ngày sẽ phải đối diện với anh, nhưng giờ đây tôi vẫn có cảm giác như có ai đánh trống trong lồng ngực mình. Có điều... tôi lại không có quyền lựa chọn! Tôi chủ động lùi lại phía sau để anh ta đứng trước mình. Khi thang máy nhảy lên tầng thứ 4 thì bất ngờ anh ta quay lại đằng sau nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt dừng ở phần cổ tôi. Bắt gặp ánh mắt đó, tôi có chút khó chịu, không biết anh ta đang nghĩ gì thì bất ngờ anh ta đưa tay mình kéo cao cổ áo tôi lên khiến tôi giật mình nói lớn: - Anh làm cái gì vậy? - Lần sau đi làm ăn mặc kín đáo vào, tôi không có nhu cầu tuyển gái trên giường. Tôi trừng mắt tức giận nhìn anh ta, hôm nay đi làm tôi đã chọn một bộ đồ công sở kín đáo rồi, tôi không hiểu định nghĩa gu thời trang kín đáo của anh ta là như thế nào. Tôi đang định cãi lại thì tiếng "ting" vang lên, cánh cửa thang máy mở ra, bên ngoài có mấy người đang đứng chờ. Tôi đành nén nhịn sự phẫn nộ xuống, bình tĩnh bước đi. Lúc bước vào phòng làm việc, tôi thấy căn phòng rất rộng lớn, hai gam màu chủ đạo của căn phòng là màu đen trắng. Bình thường tôi cứ tưởng bàn làm việc của thư ký ở trước cửa phòng, nhưng lần này tôi được sắp xếp chung phòng với Vũ, giữa chúng tôi chỉ cách nhau một tấm kính ngăn cách. Tôi chưa làm thư ký bao giờ nên còn rất nhiều bỡ ngỡ, đang không biết làm những công việc gì thì Vũ bảo tôi: - Cô ngồi xuống chỗ làm việc của mình đi. Khi nào tôi bảo gì thì làm đó. Giống như lúc... Nói đến đó thì anh ta dừng lại, tôi định hỏi anh ta giống như lúc nào nhưng lại thôi, hỏi xong mắc công anh ta mỉa mai mình. Sau đó Vũ ngồi xuống bàn làm việc, anh ta ngồi đối diện tôi, giữa chúng tôi chỉ cách nhau một tấm kính trong suốt nên tôi muốn không nhìn về phía anh ta cũng không được. Điều tôi không thể ngờ rằng một người như anh khi bắt tay vào công việc lại mang dáng vẻ nghiêm túc lạ thường. Người ta nói nhìn dáng vẻ chuyên tâm của một người đàn ông khi làm việc rất dễ bị thu hút. Tôi cũng vậy, dù trong lòng gào thét đưa mắt nhìn đi hướng khác nhưng những lúc rảnh rỗi vẫn không thể kìm nén được mà nhìn về phía anh. Những lúc như vậy, tim tôi lại đập rất mạnh, máu trong cơ thể tựa hồ cũng sôi sùng sục. Cả một buổi sáng Vũ chỉ sai tôi làm mấy việc lặt vặt như pha cafe cho anh, photo giấy tờ. Tới buổi chiều anh đi ra ngoài mãi chưa về. Tôi không biết làm gì nên chỉ biết chờ đợi. Đợi chán chê rồi cuối cùng tôi không biết mình đã ngủ gục xuống bàn từ lúc nào. Đến khi bị tỉnh giấc, vừa mở mắt ra thấy bàn tay đang cầm áo của Vũ dơ trên không trung, hành động đó giống như kiểu anh đang chuẩn bị đắp áo cho mình khỏi lạnh. Ánh mắt Vũ thoáng lên vài tai lúng túng, rồi anh lạnh lùng bảo: - Tôi sợ gió lạnh, cô chết sớm lại sướng cho cô quá!