Chương 7

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:16:24

Tôi quay đầu lại thấy cô gái mà vừa đi cùng Vũ. Cả người tôi ngẩn ngơ nhìn cô ấy, còn đang không biết trả lời thế nào thì Vũ đã tiến lại gần. Anh xem như không nhìn thấy tôi mà bảo cô ấy: - Mình về thôi! Cô ấy nở nụ cười thật tươi đáp lại: - Dạ vâng. Mà đây là bạn anh đúng không, cái người mà hôm bữa em gặp ở nhà anh đó. Em thấy cô ấy đứng đây một mình, cũng khá muộn rồi, hay là mình đưa cô ấy về trước được không anh? Con gái đi một mình đêm khuya nguy hiểm lắm. Lúc này Vũ mới quay sang nhìn tôi, khuôn mặt anh trầm ngâm một hồi. Tôi vừa định lên tiếng bảo " hai người về trước đi, tôi còn đứng chờ bạn", thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì Vũ đã lạnh lùng lên tiếng trước: - Cô ta không như em đâu mà em phải lo. Khuôn mặt cô gái kia thoáng khựng lại, tôi cười gượng lên tiếng: - Cảm ơn ý tốt của cô nhé. Tôi cũng còn đứng chờ bạn, bạn tôi đang trên đường đến đón tôi rồi. Cô gái kia liền nở nụ cười nhẹ nhàng gật đầu: - Vậy à? Vậy bọn mình về trước nhé. Tạm biệt! Nói xong thì cô ấy khoác tay Vũ bước đi lên một con xe BMW màu đen đậu gần đó. Sau khi chiếc xe đi khuất rồi, tự nhiên câu nói " Cô ta không như em đâu mà em phải lo" của Vũ ban nãy lại dội về tâm trí tôi khiến tôi có chút buồn và khó chịu. Tôi không hiểu rõ ý anh là gì nhưng cảm giác giống như anh đang ám chỉ hạng người như tôi không thanh cao ngọc khiết như cô gái kia đâu mà lo. Ừ thì cũng đúng thôi, tại sao tôi lại phải buồn, phải khó chịu, khi bản thân chấp nhận bán mình để lấy tiền thì phải xác định rẻ mạt trong mắt người khác. Nghĩ vậy tôi cố gắng nặn ra nụ cười thật thoải mái nhưng trong lòng lại ngập tràn chua xót và tủi nhục. Một lát sau thì xe grap cũng đến, vì laptop và tài liệu tôi vất bên nhà cái Nga nên tôi bắt xe về thẳng nhà nó, tranh thủ làm việc thêm một lúc. Lúc tôi về đến nhà đã thấy cái Nga đang ngồi ghế uống sinh tố chanh dây, ngước mắt nhìn đồng hồ mới 10 giờ 30 phút tối. Tôi ngạc nhiên hỏi: - Ủa tối nay mày không đi làm à? - Tao vừa về đến nhà nè. Hôm nay tao mệt nên xin về sớm. - Ừ. Thế đã ăn uống gì chưa? - Tao ăn rồi. Mà mày đi ăn với công ty mà cũng về muộn vậy hả? - Lẽ ra về từ 10 giờ rồi nhưng tao còn đứng chờ grap. Ông grap nói đang đi thì gặp vụ tai nạn giao thông nên đến hơi chậm. - Thế mà không gọi tao qua đón, tầm giờ đó tao cũng đang chạy xe về. - Biết đâu được, tưởng mày đi làm về muộn. Mà tao đi làm việc lúc đã, mày mệt thì nghỉ sớm đi. - Ừ. Tôi vừa xoay người để bước vào bàn làm việc thì cái Nga như nhớ ra điều gì đó, nó gọi lại: - À này... nay tao mới hóng hớt được chuyện. Ngồi xuống đây tao kể cho nghe đã. - Thôi tao làm đã. - Chuyện của ông Vũ đó. Nghe cái Nga nói bàn chân đang bước của tôi chợt khựng lại. Rõ ràng tự nhủ chuyện của ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến mình, vậy mà khi nghe đến tên Vũ bản tính tò mò trong tôi lại trỗi dậy. - Có gì thì mày nói nhanh đi. - Ông Vũ có bao nuôi một cô gái tận 5 năm mày ạ. - Ừ, tao cũng vừa nghe chị đồng nghiệp bảo vậy. Cũng gặp cô gái đó rồi. Cái Nga tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn tôi: - Gặp rồi á? Ở đâu? - Gặp hai lần rồi. Lần trước ở nhà Vũ, lần này là gặp tối nay luôn. Cô ấy nhận ra tao, còn đề nghị đưa tao về mà. - Eo vãi, sao nghe cảm giác cô ta có tấm lòng cao thượng thế. Không ghen à? - Chắc là không biết chuyện xảy ra giữa tao và Vũ, tưởng bạn bình thường thôi. Với lại nhìn vẻ bề ngoài cũng xinh đẹp dịu dàng lắm. - Thế hả? Tao nghe bảo cô ta cũng thuộc dạng con nhà giàu đó. Nhưng cả gia đình định cư bên Pháp, có một mình cô ta sống ở Việt Nam thôi. Hình như cô ta không sang Pháp định cư cùng gia đình là vì Vũ. Mà ông Vũ này cũng bao bọc cô ta lắm đó. Tôi nghe xong không biết nói gì nên chỉ thản nhiên hỏi lại hai từ: - Vậy à? Cái Nga nhíu mày nhìn tôi: - Tao hết lòng thăm dò thông tin cho mày mà mày trả lời bằng câu không cảm xúc thế hả? Thật mất hứng! - Căn bản chuyện đó cũng đâu liên quan gì đến mình. - Sao lại không liên quan. Dù sao ông Vũ cũng là người đầu tiên của mày mà. - Một mối quan hệ trao đổi bằng tiền thì có gì đáng nói. - Ê nhưng mà mày không thắc mắc cô gái kia bên ông Vũ lâu như vậy rồi mà hai người không tổ chức đám cưới nhỉ? Đã thế ông Vũ còn thản nhiên qua lại với nhiều cô gái khác. Chẳng lẽ cô gái kia không biết? Trầm mặc suy nghĩ một lúc, tôi thở dài nói: - Chắc cũng có thể là không biết, chứ ai khi yêu cũng muốn người đàn ông là của riêng mình thôi. Mà thôi không nói nữa, tao đi làm việc lúc đây, muộn rồi. - Ừ làm đi. Tôi ngồi xuống bàn làm việc nhưng tâm trí tự nhiên cứ như bay tận đẩu tận đâu, mãi không thể chuyên tâm được. Ngồi một lúc tôi phải đứng dậy pha một tách cafe uống cho tỉnh táo. Khi quay trở lại bàn làm việc, zalo của tôi thông báo nhận được tin nhắn từ người lạ gửi đến. Tôi ấn thử vào xem, hơi sững sờ khi thấy cái tên "Cao Minh Vũ". Hoá ra là anh gửi cho tôi tập tài liệu và những mong muốn của anh trong bản thiết kế để tôi sửa lại. Thấy anh chủ động gửi cho mình như vậy, theo phép lịch sự tôi nhắn lại: - Cảm ơn anh! Bên dưới tin nhắn hiện lên "đã xem" nhưng Vũ không nhắn lại. Có được tài liệu của anh, tôi đột nhiên như vớ được một nguồn động lực lớn, lập tức ngồi thẳng người bắt tay vào làm việc, thậm chí miệt mài đến mức khi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ đã 2 giờ đêm. Tôi không biết nói sao nhưng nhiều lúc tôi cảm giác giữa chúng tôi có sợi dây liên kết vô hình, bằng chứng là những khi tôi cần anh đều xuất hiện kịp thời. Chỉ là... sau này... tôi mới biết... sợi dây đó gói gọn trong hai từ " NGHIỆT DUYÊN"!!! ***** Thời gian tiếp theo trôi qua nhanh như một cơn gió, cuối cùng sau chục ngày sửa đi sửa lại bản thiết kế không biết bao nhiêu lần thì cuối cùng cũng được bên phía Vũ duyệt. Cả phòng tôi nghe được thông báo đã duyệt thì ai cũng vui mừng hớn hở, Trường còn nói thêm: - Giám đốc quyết định sẽ thưởng nóng cho em 50 triệu vì đã giúp công ty hợp tác thành công với anh Cao Minh Vũ đó An. Tất cả mọi người đều ồ lên chúc mừng, tôi cười tít mắt bảo: - Thật hả anh? - Thật. Tiền thưởng trao luôn cho em hôm nay cho nóng tay. Nói xong Trường lấy ra một chiếc phong bì trao cho tôi. Con bé Lan cười cười bảo: - Sướng nhất chị An nhé, vừa đến phòng mình đã lập được chiến tích rồi. Thế này phải khao mọi người nhé chị ơi. - Nhất trí luôn. Mọi người muốn ăn gì nào? - Hôm trước mới ăn nhà hàng rồi. Thôi lần này đi ăn lẩu cháo đi. - Dạ vâng. Thế chiều nay tan làm đi luôn chứ ạ? Tôi vừa dứt lời thì Trường bảo: - Anh quên còn chưa nói xong. Tối nay bên phía anh Vũ có mở tiệc cho dự án khách sạn mới nên đã mời giám đốc và cả phòng mình tới dự tiệc. Giám đốc nói chiều nay sẽ cho mọi người tan làm từ 3 giờ về sớm chuẩn bị, 6 giờ bữa tiệc bắt đầu. Địa điểm là khách sạn Metropole. Mọi người váy vóc quần áo xúng xính đi dự tiệc nhé. Cả phòng nghe xong cười ồ lên trong sung sướng, chắc chỉ có riêng mình tôi là không muốn đến bữa tiệc đó. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, khi bản thiết kế của tôi được chọn mà tôi không đến thì rất kỳ. Trước lúc tan làm Trường có nói sẽ đến đón tôi nên 5 giờ 30 phút là anh qua chở tôi đến thẳng địa điểm tổ chức bữa tiệc. Công ty tôi tập trung trước cổng khách sạn, đợi đông đủ mọi người mới cùng nhau bước vào. Mấy chị trong phòng tôi ai cũng mặc đầm dạ hội các kiểu, chỉ có mình tôi là mặc chiếc váy hai dây bản to màu trắng đơn giản nhẹ nhàng. Con bé Lan thấy vậy mới bảo: - Các chị nhìn kìa, chị em mình ăn mặc lồng lộn cũng không thể lấn át được nét đẹp của bà An nhỉ? - Phải đấy, An ơi em ăn gì mà xinh gái vậy? Tôi cười cười đáp: - Em ăn cơm bình thường như các chị thôi. - Eo thế này chắc bố mẹ em chắc cũng thuộc hàng cực phẩm lắm nhỉ? Mà ở nhà em giống bố hay giống mẹ thế? Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi nhưng lại khiến trái tim tôi nhói lên, tôi biết nói thế nào đây khi đến chính bản thân tôi còn không biết bố mẹ sinh ra mình như thế nào. Con bé Lan đột nhiên nói: - Mà để ý kỹ em mới thấy chị An có nét rất giống với một phu nhân chủ tịch tập đoàn nào đó mà em mới lướt qua trên báo mạng nhé. Nhà chị có họ hàng gì mà ai làm chủ tịch không? - Không, nhà chị làm gì có ai giàu như vậy đâu em. - Eo vậy mà nhìn chị giống bà phu nhân đó lắm luôn. Để lát em về tìm lại bài báo đó em gửi chị xem. Trường biết được hoàn cảnh của tôi nên khi cái Lan dứt lời anh liền lên tiếng để lảng tránh sang chuyện khác: - Giám đốc đang bị tắc đường chắc phải lúc nữa mới tới được. Chúng ta bây giờ đứng chờ giám đốc hay vào trong trước đây? Thấy mọi người cứ ra vào liên tục mà chúng tôi đứng đây cũng khá lâu rồi nên mọi người thống nhất vào trong trước. Ngày trước làm ở công ty cũ, tôi cũng được vài lần đi dự tiệc rồi, nhưng đây đúng là bữa tiệc đầu tiên tôi thấy xa hoa như vậy. Ở bên trong hội trường đã có rất nhiều người, đàn ông thì mặc âu phục, phụ nữ thì mặc đầm dạ tiệc lộng lẫy. Tôi có nhận ra vài người nổi tiếng trong giới thương nhân, và cả vài người có tiếng trong giới xã hội đen. Sau đó hai người nhân viên đi tới sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi. Yên phận ngồi xuống ghế một lúc sau tôi mới thấy Vũ xuất hiện, anh mặc bộ âu phục màu đen cao cấp, dù từ ngoại hình hay khí chất đều toát ra vẻ cao ngạo. Không như những buổi dạ tiệc khác là một loạt nghi thức dài dòng mới bắt đầu nhập tiệc. Đằng này Vũ chỉ nói vài câu là bữa tiệc bắt đầu. Tôi để ý thấy cô gái kia hôm nay không thấy xuất hiện ở đây cùng với anh. Vũ cầm ly rượu vang đỏ đi đến từng bàn một mời rượu mọi người. Ngồi được một lúc thì tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi gọi tới. Tưởng có việc gì quan trọng nên tôi vội vàng chạy ra ngoài nghe máy vì sợ ồn. Tôi gấp gáp hỏi mẹ: - Có chuyện gì hả mẹ? - À không, mẹ gọi để dặn con mai có đến viện thì cầm giúp mẹ túi thuốc xương khớp ở nhà đến đây cho mẹ nhé. Mấy nay trở trời hay sao mà mẹ lại thấy đau nhức gầu gối. - Dạ vâng. Bữa giờ mẹ có uống thuốc bổ con mua không đấy, cả canxi nữa. - Mẹ vẫn uống nhưng cũng có hôm quên không uống. - Mẹ phải đặt giờ nhắc nhở uống thuốc vào, hôm nhớ hôm quên như vậy thuốc sẽ giảm tác dụng đó ạ. - Ừ mẹ biết rồi. Mà thôi con làm đi nhé, mẹ cho Bông ngủ đây. - Vâng ạ. Tắt điện thoại xong tôi đứng bên ngoài thêm một lúc cho thoáng. Tiệc tùng xa hoa có thể là mơ ước của rất nhiều người, đặc biệt với những đứa nghèo đỗ khỉ như tôi, nhưng không hiểu sao khi bước chân vào những nơi đó tôi không cảm thấy vui sướng hay có cảm giác hưởng thụ một chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu, bí bách và ngột ngạt. Đứng được một lúc, đột nhiên một chiếc áo khoác phủ lên vai tôi làm trái tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp, tôi lại liên tưởng tới chiếc áo vest mà Vũ đã từng khoác lên vai tôi đêm ấy. Nhưng khi tôi quay đầu lại thấy khuôn mặt chan chứa nét ôn nhu của Trường, anh cười nhẹ bảo: - Em làm gì mà đứng thẫn thờ ngoài này vậy. Ở đây gió to, sẽ dễ bị lạnh đó. - Dạ, em vừa nghe điện thoại của mẹ em. Mà sao anh lại ra đây. - Anh đi đón giám đốc thì tình cờ thấy em. - Thế anh đã đi đón giám đốc chưa? - Chưa, giờ anh mới đi. - Vậy anh đi đi không để giám đốc đợi lâu. - Ừ, em cũng vào trong cùng mọi người đi nhé. - Dạ vâng. Sau khi Trường đi khuất rồi thì tôi cũng xoay người để trở về hội trường bên trong. Đúng lúc này, tôi lại vô tình chạm phải đôi mắt sâu, lạnh băng phía xa của Vũ. Anh không nói không rằng sải dài bước chân đi về phía tôi. Khi đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt anh liếc xuống nhìn chằm chằm chiếc áo vest đang khoác trên người tôi, nhìn kỹ đến độ tôi có cảm giác chỉ cần một ánh mắt đủ thiêu đốt tôi thành tro tàn. Rõ ràng anh chẳng phải là bạn trai, là chồng hay là gì quan trọng với tôi mà lúc này đối diện với anh tôi lại lúng tính như gà mắc tóc: - Tránh ra cho tôi đi. - Tôi chưa cho phép cô đi. - Anh... sao có thể vô lý như vậy? Vừa dứt lời Vũ liền kéo tôi áp sát vào bức tường, hai tay anh chống lên thành tường, quá đầu tôi một chút, giam lỏng tôi trong vòng tay của anh. Tôi ngước mắt nhìn anh, vừa lúc anh cúi đầu xuống, ở khoảng cách gần như vậy, hai chóp mũi chạm phải nhau. Đôi môi mỏng đỏ của anh khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ ngang tàng, ngay cả giọng nói cũng ngang tàng: - Bởi vì... tôi là Cao Minh Vũ! - Buông tôi ra! - Tối nay tôi muốn! Vũ khẽ nói, hơi thở anh thoang thoảng mùi rượu đầy nóng bỏng. Tôi giả vờ không hiểu, nheo mắt hỏi lại: - Muốn gì? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả. - Đừng giả vờ ngu ngốc với tôi. Tôi không có tính kiên nhẫn nhắc lại một câu hai lần. Nói xong anh liền đưa tầm mắt nhìn xuống bên dưới, dán chặt mắt vào nơi bầu ngực căng tròn đang lấp ló sau cổ áo. Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không thể kiềm chế được giọng điệu hơi run: - Tôi chẳng hiểu anh nói cái gì cả. Tránh ra cho tôi đi không người khác nhìn thấy không hay đâu. - Cô mà cũng biết ngại? ( giọng mỉa mai) - Tôi có phải là vật vô tri vô giác đâu mà không biết ngại. Nói xong tôi chẳng đợi anh buông tôi ra khỏi mà chủ động đẩy anh ra rồi sải chân bước đi. Thế nhưng khi tôi vừa đi được một bước thì Vũ lên tiếng phía sau: - Giả dụ bây giờ tôi có lỡ lời nói cho mọi người biết để đạt được hợp đồng thiết kế dự án lần này cô đã phải lên giường với tôi. Không biết mọi người nghĩ sao nhỉ? Bàn chân đang bước của tôi chợt khựng lại, tôi mím chặt môi quay lại nhìn anh, nhìn cái thái độ chẳng xem ai ra gì của anh mà phẫn uất nhưng không thể làm gì được. Ai thì tôi có thể nghĩ là nói cho vui nhưng đối với Vũ hình như anh ta không có khái niệm đó trong cuộc đời mình. Tôi uất ức nói: - Bản thiết kế lần này chẳng liên quan gì đến việc lên giường với anh. Đó là sự cố gắng của tôi. - Cô nghĩ mọi người sẽ tin lời tôi nói hay tin lời cô nói. Cô đừng quên, chủ dự án này là của tôi. . và chủ cuộc chơi này cũng là tôi! - Cuộc chơi??? - Phải. Nếu cô muốn chấm dứt cuộc chơi này thì hãy tìm cách để tôi chán cô đi. - Tại sao bao nhiêu người con gái, cứ phải là tôi? Vũ nhìn chằm chằm tôi vài giây, anh không nói gì mà bước đi. Tôi sợ anh sẽ làm những điều anh vừa nói nên đành lên tiếng tiếp: - Tối nay... mấy giờ? Vũ dừng chân lại, khoé môi anh khẽ nhếch lên nụ cười đầy hài lòng: - Phòng 105, tầng 3. Thẻ phòng trong túi áo. Tôi xỏ tay vào trong túi áo vest thấy đúng là có thẻ phòng thật. Cái tên chết tiệt này nhét thẻ phòng vào túi áo lúc nào mà tôi chẳng hay biết gì cả. Mãi đến khi Vũ đi khuất một lúc rồi, gió lạnh phả vào mặt mới khiến tôi tỉnh táo quay trở về phòng tiệc. Cuối cùng, bữa tiệc kết thúc khi đã 10 giờ 30 phút khuya. Nhân lúc Vũ tiễn mọi người lần lượt ra về tôi phải trốn đi lối cửa sau của khách sạn để lên phòng Vũ yêu cầu. Cho tới khi Trường gọi điện tôi nói dối là mình có việc đột xuất nên về trước rồi. Tắt điện thoại, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy mọi người trong công ty tôi thấy bản thân mình thật hèn mọn và rẻ mạt. Trong lúc còn đang tha thẫn suy nghĩ thì giọng Vũ vang lên: - Còn chưa cởi đồ? - Tôi đợi anh! Vừa dứt lời Vũ liền kéo tôi đẩy thật mạnh vào tường, thân hình cao lớn của anh ép chặt người tôi. Anh bóp cằm tôi, môi phủ xuống, một nụ hôn với tốc độ thật nhanh, chiếc lưỡi cay nồng vị rượu chui vào khoang miệng tôi, khiến tôi chỉ có một cảm giác đau đớn. Đau từ bờ môi đến tận sâu đáy lòng. Tôi nhìn khuôn mặt hưng phấn của Vũ, biết trước kết quả nếu phản kháng thì hậu quả sẽ như thế nào nên mặc kệ, đứng im không nhúc nhích, mặc anh giày vò. Tôi không hiểu sao hôm nay anh ta đột nhiên muốn chiếm hữu tôi, cũng có thể vì hôm nay anh ta uống khá nhiều rượu, hơi men trong người khiến anh ta khó chịu nên cần được giải tỏa. Và tôi, suy cho cùng cũng chỉ là món đồ để anh ta giải tỏa những bí bách và khó chịu trong người. Dục vọng đang bừng cháy, Vũ hôn tôi mỗi lúc thật sâu, đầu lưỡi cuống quýt đến mê loạn. Bàn tay nóng bỏng của anh không ngừng vuốt ve đường cong trên cơ thể tôi, rồi dừng lại nơi bầu ngực căng tròn bóp thật mạnh. Khi cơ thể thoát khỏi sự gò bó thì anh đẩy mạnh tôi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Cả người tôi đau điếng nhưng không dám kêu nửa lời. Thân hình to lớn của anh đè lên người tôi, hơi thở khàn đục của anh phả ra khiến tôi có thể cảm nhận rõ ngọn lửa đang bùng cháy trong anh. Mọi chuyện xảy ra như đêm đầu tiên hôm ấy. Nhưng cớ sao hôm nay lòng tôi còn đau hơn đêm ấy. Có phải con người ta khi đã trải qua lần 1 là sẽ có nhiều lần tiếp theo? Mới ban đầu tôi cứ chủ quan cho rằng Vũ sẽ không lên giường với một người đàn bà quá một lần. Vậy tại sao anh lại làm như vậy với tôi, tôi có gì khác với những người kia? Khi dục vọng nóng bỏng của anh đâm sâu thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, giọt nước mắt trong tôi vô thức chảy ra lăn dài xuống hai bên thái dương. Dù đau đớn, dù thế nào đi nữa tôi cũng không phản kháng hay kêu lấy nửa lời, ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, chỉ mong anh sớm buông tha mình, thoát khỏi cuộc sống của mình. Có lẽ vì sự vô tri vô giác của tôi mà nét mặt hưng phấn của anh đột nhiên biến đổi trở nên cau có, hàng lông mày nhíu lại đầy khó chịu, động tác cũng dừng lại dứt khoát rút ra khỏi cơ thể tôi, miệng buông ra mấy lời: - Mẹ kiếp, nhìn mặt cô chán bỏ con mẹ! Tôi mở to mắt nhìn anh, không biết khi ấy tôi lấy dũng khí ở đâu mà không sợ sệt gì cả, ngược lại còn dùng thái độ kiên định bảo: - Nếu chán rồi thì anh buông tha cho tôi đi. Vũ quay sang nhìn tôi, nhìn chằm chằm đến nỗi có thể dùng ánh mắt đưa linh hồn tôi xuống hố sâu của địa ngục. Tôi cứ tưởng sau đó mình sẽ bị chịu một trận lôi đình từ anh, nhưng không ngờ anh lại nói một từ nhẹ bẫng như lông tơ hồng: - Được. Nghe được câu trả lời từ anh, tôi như không tin hỏi lại: - Anh đồng ý buông tha cho tôi thật sao? - Phải. Trước khi tôi đổi ý, tốt nhất cô cút khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi không biết sao anh lại đồng ý buông tha cho mình dễ như vậy, cũng có thể là hành động lẫn thái độ của tôi hôm nay khiến anh thật sự chán ghét và mất hứng. Nhất là khi anh thấy nước mắt tôi rơi thì sắc mặt anh đã hoàn toàn thay đổi, có lẽ anh rất ghét nhìn thấy đàn bà khóc. Mà thôi giờ phút này tôi chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều như thế, tôi vội vàng ngồi dậy mặc lại quần áo rồi rời khỏi phòng. Xuống đến cổng khách sạn cũng may tôi bắt được chiếc taxi về thẳng nhà. ***** Ngày hôm sau tôi vẫn đi làm như thường lệ, nay cũng là ngày tôi được nhận lương làm tháng thứ hai ở bar. Cả đêm qua tôi suy nghĩ rất kỹ, cộng tất cả các khoản tiền mà tôi có bây giờ cũng hòm hòm để lo chữa trị cho Bông. Thế là tôi quyết định làm hết buổi hôm nay ở bar, sau khi nhận lương xong tôi sẽ xin nghỉ hẳn việc. Thứ nhất tôi muốn trở về cuộc sống bình thường như trước kia, thứ hai tôi muốn có nhiều thời gian chăm sóc Bông đỡ mẹ và cuối cùng tôi muốn tránh xa người đàn ông mang tên Cao Minh Vũ, suy cho cùng cũng chẳng dễ dàng gì anh ta mới chịu buông tha cho tôi, tôi sợ khi mình còn làm việc ở bar, còn gặp lại anh là cuộc đời tôi càng bước sâu xuống vũng bùn. Hào nhoáng, tiền tài, tất cả mọi thứ với tôi lúc này chẳng quan trọng bằng được sống những tháng ngày bình yên bên mẹ và Bông. Cái Nga sau khi nghe tôi nói nghỉ việc nó cũng rất đồng tình, nó bảo: - Mày giờ có công việc ổn định nghỉ là đúng đấy. Chứ như tao không bằng cấp, không trình độ nên mới cố bám víu vào nơi này thôi. - Ừ, dù thế nào tao với mày cùng cố gắng. Mà thôi đi làm việc đã, không mấy con chim lợn nó đang soi mình kia kìa. Tao thì chẳng sợ vì nốt hôm nay tao nghỉ rồi, chỉ lo cho mày thôi. - Ừ, đi thôi. Nói xong tôi cầm khay rượu lên bê đến phòng bar số năm theo lịch phân công ngày hôm nay. Lúc bước tới cửa phòng bà Kiều từ đâu đụng phải tôi khiến chai rượu trên tay tôi đang cầm suýt chút nữa rơi xuống đất. Tôi còn chưa kịp nói gì thì bà Kiều đã nói: - Mắt mù hả con kia? Mấy lần trước tôi còn nhịn chị ta chứ bây giờ xác định nghỉ việc rồi tôi chẳng việc gì phải nhịn cả. Tôi nói thẳng: - Mắt tôi mù thì chị không có mắt à? Chị đi va phải tôi không biết đường xin lỗi, chị còn sừng cồ lên với ai? Bà Kiều tròn xoe mắt nhìn tôi, chắc bất ngờ với thái độ của tôi lắm. Tôi cứ tưởng hôm nay mình và chị ta sẽ có trận cãi nhau nảy lửa, nhưng cuối cùng chị ta lại không nói gì, khẽ cười khẩy một cái rồi bước đi. Thái độ đó của chị ta khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, nhưng khi bước vào phòng bar điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là trong căn phòng ấy chính là những người đồng nghiệp của tôi ở công ty. Trong giây lát, tôi chết đứng ngay tại chỗ. Thấy tôi trong bộ dạng này, người nào người nấy đều tròn xoe mắt ngạc nhiên thốt lên: - Ủa An... sao... sao em... ?? - Chị An... chị làm gì ở đây vậy? Sao lại mặc bộ đồng phục nhân viên thế kia? - An... đừng nói em đi làm nhân viên rót rượu ở đây đấy nhé. Một loạt câu hỏi đặt ra nhưng miệng tôi cứng ngắc không nói lên lời. Đối diện với mọi người trong bộ dạng này, cho dù là vì hoàn cảnh hay gì đi chăng nữa tôi cũng thấy hổ thẹn vô cùng. Ở nơi này, không cần biết mọi người làm gì nhưng đã là nhân viên của quán thì ít nhiều cũng bị mang tiếng. Phải mất một lúc rất lâu tôi mới lấy lại được chút ít bình tĩnh mà trả lời: - Dạ vâng. Em làm thêm ở đây. - Trời ạ, em thiếu tiền đến mức phải đi vào nơi này làm sao? Một anh đồng nghiệp buột miệng nói, chị đồng nghiệp ngồi bên cạnh lay lay tay anh ấy. Tôi cười gượng đặt chai rượu xuống bàn, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt đối diện với Trường. Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ngoài tia kinh ngạc ra còn có vẻ thất vọng. Theo bản năng tôi không dám đối diện với anh lâu, liền lảng tránh ánh mắt ấy. Vừa rót rượu vào ly từng người một, tôi thấy cuộc đời mình mới có tí ánh sáng lại phải vụt tắt nhanh chóng. Ở trước mặt những người đồng nghiệp đồng hành cùng tôi trong chặng đường dài sắp tới, vậy mà giờ đây tôi lại mang dáng vẻ vô cùng hèn mọn. Rót rượu xong, tôi đang định quay trở về vị trí của mình thì bất ngờ cánh cửa phòng mở toang ra, hai người mặc đồng phục công an ập vào nói: - Chúng tôi vừa nhận được tin quán này có người sốc thuốc. Chúng tôi nghi ngờ nhân viên quán đã tàng trữ chất cấm để bán cho khách. Yêu cầu tất cả những người trong phòng phối hợp điều tra. Nói xong người công an đi tới khám xét lần lượt từng người một. Tất cả đều không có gì cho tới khi đến lượt tôi, đồng chí công an lôi trong túi áo tôi ra một chiếc túi ni lông màu trắng, ở trong có vài viên nén tròn tròn đủ sắc màu. Tôi không biết viên đó là gì cho tới khi đồng chí công an lên tiếng: - Cô đã bị bắt về hành vi tàng trữ chất ma túy tổng hợp!