Tâm trạng không tốt nên tôi cũng chẳng còn hứng thú gì ở lại đây nữa. Thế là theo vé máy bay ngày hôm đó, tôi cũng quay trở về Hà Nội. Xuống đến sân bay Nội Bài, thời tiết lúc này đang mưa. Vì nói dối mẹ đi du lịch vài ngày nên tôi không thể quay trở về nhà vào lúc này. Tôi gọi điện cho cái Nga, sau khi xác nhận nó ở nhà, tôi lập tức bắt taxi về thẳng nhà nó.
Khi tôi mở cửa bước vào, thấy cái Nga đang ngồi vắt chân thảnh thơi ăn mì cay, uống trà đá, xem phim ngôn tình. Tôi nghĩ bụng cứ độc thân như vậy có phải sướng không, yêu làm gì cho khổ đời ra. Tôi thở dài ngồi xuống ghế sofa, cái Nga giật mình bảo:
- Ôi trời má, mày về lúc nào thế, sao không thấy đánh tiếng gì thế hả?
- Thấy mày chăm chú xem phim quá nên không muốn gọi.
- Xem phim chỉ là phụ thôi, chủ yếu là xem trai đẹp.
- Bố tổ đồ mê trai!
Cái Nga cười hì hì, tôi liếc mắt nhìn bộ phim nó đang xem, đúng lúc hiện lên cảnh hai người đang hôn nhau. Làm tôi lại nhớ đến nụ hôn của Vũ, mỗi lần anh hôn tôi đều nhắm mắt, dù cho đó là nụ hôn tôi tình nguyện hay không tình nguyện thì chỉ trong phút chốc, dưới sự điều khiển của anh, cơ thể tôi đã chẳng mấy mềm nhũn cả ra. Từng mảnh ký ức như thước phim tua chậm khiến trái tim tôi bắt đầu se thắt lại.
Có lẽ vì chơi với nhau đã lâu nên chỉ cần liếc mắt một cái là cái Nga đã biết sự khác thường của tôi. Nó đột nhiên tắt điện thoại, quay sang hỏi:
- Sao thế?
Tôi lắc đầu đáp:
- Không có gì đâu.
- Mày còn xem tao là bạn nữa không hả con hâm này. Có chuyện gì, nói tao nghe xem nào. Tao nhìn mày bây giờ là có thể đoán được bảy tám phần sự tình rồi đấy. Liên quan tới ông Vũ đúng không?
Tôi buột miệng hỏi:
- Sao mày biết?
- Mày nói đi Phú Quốc với ông Vũ mấy ngày, thế mà nay chưa gì đã về với khuôn mặt như chứa cả bầu trời tâm sự thế kia thì tao có ngốc cũng phải nhận ra.
- Tao với ông Vũ kết thúc rồi.
Tôi mỉm cười đáp, miệng thì cười mà hốc mắt lại nóng ran cả lên. Cái Nga ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mà làm sao lại kết thúc.
Tôi bắt đầu chậm rãi kể cho cái Nga nghe đầu đuôi câu chuyện. Kể đến đâu tim tôi nhói lên đến đấy, cơ hồ như có hàng ngàn mũi kim găm sâu trong đó. Kể xong, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên:
- Nga, có khi tao phải ăn mừng vì đã thoát khỏi được anh ta nhỉ?
Một giọt nước mắt chẳng nghe lời, bất chợt rơi xuống gò má. Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi hướng khác, lau vội giọt nước mắt. Khi ngoảnh lại, tôi thấy cái Nga đã cầm sẵn khăn giấy giơ ra trước mặt tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi chăm chú. Tôi lại cười gượng:
- Đưa tao cái này làm gì?
Thế rồi lại thêm một giọt nước mắt chết tiệt nữa rơi xuống. Cái Nga thở dài bảo:
- Trước mặt tao, mày không cần phải gồng mình mạnh mẽ làm gì. Muốn khóc thì hãy khóc đi, khóc một trận long trời lở đất, trôi tuột được nỗi buồn càng tốt.
Đúng vậy, có lẽ tôi đã kìm nén vượt quá sức chịu đựng của mình nên khi nghe cái Nga nói thế, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra như thác lũ đổ về. Từ trước đến nay, thấy những cặp đôi yêu rồi chia xa, thấy họ đau khổ, tôi đã tự tin cho rằng nếu sau này có lỡ yêu một người mà không đến được với nhau thì tôi cũng sẽ không bao giờ đau khổ như thế. Nhưng hôm nay tôi thực sự đã lĩnh ngộ sâu sắc cảm giác đau không tả siết này rồi.
Một lúc lâu sau, cái Nga mới than nhẹ một tiếng:
- Có phải không lỡ buông tay đúng không?
Đôi môi tôi khẽ run lên, nước mắt nhạt nhoà khoé mi, tôi muốn lên tiếng trả lời nhưng lại như có gì đó khiến tôi tắc nghẹn trong cổ. Qua một hồi tôi mới có thể đáp, giọng nói đầy run rẩy:
- Tao... Tao không biết nữa. Nhưng thật sự tao không nghĩ tao lại đau đến mức này. Tao cảm thấy mình thật sự vô dụng, tao luôn nhắc nhở bản thân không được phép yêu anh ta, không ngừng cảnh tỉnh bản thân nếu như yêu người đàn ông ấy, kết cục sẽ khiến mình bị tổn thương. Thế nhưng... tao lại thua rồi!
Cái Nga nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau sạch gương mặt ướt đẫm nước mắt của tôi, hốc mắt của nó cũng sớm đỏ theo, nó bảo:
- Khi đã yêu thì lý trí làm sao thắng nổi được con tim? Tình yêu nó đến bất chợt lắm, có khi chỉ vì một vài khoảnh khắc đã nảy mầm rung động. Rồi cứ như thế theo thời gian, nó lớn dần. Đến khi mình phát hiện ra thì nó đã bám rễ ở trong tim rồi. Mà An này, có bao giờ mày nghĩ sẽ rãi bày lòng mình cho Vũ biết không?
Tôi lắc đầu đầy thống khổ:
- Không, tao không thể để Vũ biết được.
- Tại sao vậy? Biết đâu anh ta cũng yêu mày thì sao?
Tôi nghe mấy lời này bất giác ngây người mất mấy giây, một lúc sau mới kinh hãi lắc đầu:
- Anh ta chỉ muốn thân thể của tao thôi, sao lại có chuyện yêu tao cơ chứ? Anh ta mà yêu tao thì chuyện này hoang đường như kiểu mặt trăng chiếu sáng ban ngày, mặt trời chiếu sáng ban tối vậy ấy.
- Tao thì lại nghĩ khác. Tao đang nghĩ nếu như anh ta không có tình cảm với mày thì chẳng tự nhiên lại hỏi mày có yêu anh ta không, rồi thất vọng rời đi như thế.
Tôi lại nhớ ánh mắt của Vũ ngày hôm qua, có chút gì đó tuyệt vọng khi nghe được câu trả lời của tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như đang đi trên áng mây, mọi thứ thật mơ hồ. Nhưng rất nhanh tôi liền giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi không cho phép bản thân mình gieo thêm một tia hy vọng nào nữa:
- Không đâu. Nếu anh ta yêu tao thì đã chẳng kết hôn với cô ấy.
Cái Nga kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn tôi:
- Ông Vũ kết hôn á?
Trái tim tôi tràn ngập bi thương, nước mắt lại lần nữa rớt xuống, tôi không lau đi mà nhìn cái Nga qua hai hàng lệ, nghẹn ngào đáp:
- Ừ. Hai người họ... sắp kết hôn rồi. Cho nên, tao không muốn làm người thứ ba trong cuộc tình của người khác.
Cái Nga thở dài, có lẽ chính nó cũng đang không biết an ủi tôi thế nào nữa. Tôi nói tiếp:
- Mà thôi không nói đến chuyện này nữa, dù sao thì mọi thứ cũng kết thúc rồi. Đêm qua không ngủ, giờ tao mệt quá. Tao đi ngủ lúc nhé.
- Ừ ngủ đi. Tao đi nấu cơm, lát dậy rồi ăn.
Tôi gật đầu đứng dậy đi vào giường nằm. Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, làm cho nước mắt đang tràn ngập bờ mi ngược dòng trở lại. Tôi tự nhủ "mọi thứ sẽ ổn cả thôi... cố lên An ơi".
*******
Tôi ở nhà cái Nga hai ngày thì quay trở về nhà mình. Hai hôm nay tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn đôi chút. Hy vọng thời gian sắp tới, cuộc sống của tôi sẽ trở về quỹ đạo như trước, cái ngày mà tôi chưa biết yêu là gì, cái ngày mà tôi chưa gặp anh.
Khi tôi về đến nhà thì không thấy mẹ tôi đâu cả. Trên bàn có hai ly nước, hơi nóng bốc ra đọng lại trên thành ly như những giọt sương sớm mai. Tôi đoán nhà vừa có khách. Tôi gọi lớn:
- Mẹ ơi.
Gọi đến câu thứ 3 thì mẹ tôi mới từ nhà tắm bước ra:
- Ơi. Mẹ đây. Con vừa về hả?
- Dạ vâng. Bông đâu rồi mẹ?
- Bông nó vừa được cô Thuỷ cho đi chơi rồi. Con đi về có mệt không. Mệt thì nghỉ đi, mẹ đi nấu cơm trưa.
- Dạ con không mệt đâu mẹ. Mà nhà mình vừa có khách à?
Mẹ tôi ngập ngừng một hồi rồi gật đầu:
- Mẹ ruột của con vừa đến.
Mấy tuần nay bà ấy đã không đến tìm tôi nữa, tôi cứ tưởng sau khi nghe tôi vậy bà ấy đã có thể dứt khoát rồi. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Bà ấy... đến làm gì vậy mẹ?
- Bà ấy xin lỗi và muốn được nhận lại con. Mẹ nói với bà ấy, mẹ sẽ không phản đối hay ý kiến việc con nhận lại bà ấy. Mọi việc tuỳ thuộc vào việc con có tha thứ cho bà ấy không mà thôi.
Tôi thở dài đáp:
- Con đã có quyết định của mình rồi, quyết định đó con cũng đã nói với bà ấy. Tại sao bà ấy còn cố chấp như vậy làm gì.
- Mẹ biết việc bà ấy từng bỏ rơi con là bà ấy sai. Nhưng bây giờ mẹ thấy bà ấy có vẻ rất hối hận rồi. An à, hay là...
- Mẹ, chẳng phải mẹ đã hứa với con không được nhắc tới chuyện này nữa mà. Con chỉ có mình mẹ là mẹ thôi.
Tôi vừa dứt lời thì cô Thuỷ bế Bông về đến sân nên hai mẹ con tôi không tiếp tục nói nữa. Đến buổi tối khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì mẹ tôi đi tới đưa cho tôi một cái phong bì, mẹ bảo:
- Hồi sáng khi bà ấy khi chuẩn bị về có để lại cái này, mẹ nhất quyết không nhận nhưng bà ấy không cầm lại, sau đó lên xe đi luôn, mẹ cũng không biết phải làm sao.
Tôi cầm lấy phong bì, bên trong tôi đoán phải có rất nhiều tiền vì cầm rất chắc tay. Cả đêm thao thức, cuối cùng sáng hôm sau tôi quyết định hẹn gặp bà ấy ra nói một lần nữa cho rõ, đồng thời trả lại số tiền kia luôn.
Tôi ngồi quán cafe đợi chừng 10 phút thì bà ấy đến. Khoảnh khắc nhìn bà ấy bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, còn có người mở cửa xe phục vụ, tôi cười đắng trong lòng, bảo sao bà ấy bỏ tôi là cũng đúng thôi. Đời người, ai chẳng ước mình được ăn sung mặc sướng. Vừa nhìn thấy tôi, bà ấy liền hỏi:
- An, con đợi mẹ lâu chưa? Mẹ xin lỗi đến hơi muộn vì vừa có cuộc họp, mẹ không biết hôm nay con sẽ hẹn mẹ, nếu không mẹ đã rời cuộc họp rồi.
Tôi dùng thái độ xa cách đáp lại:
- Cũng không lâu lắm đâu, cô ngồi xuống đó đi.
Bà ấy kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi. Tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Tôi rút trong túi xách ra chiếc phong bì đặt xuống trước mặt bà ấy, tôi bảo:
- Cháu gửi lại cô cái này.
Bà ấy nhìn xuống phong bì rồi ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, giọng hơi nghẹn lại:
- An... cái này mẹ gửi cho mẹ con mà.
- Cô à, nhà cháu có nghèo nhưng cũng không đến mức phải xài tiền của cô. Hôm nay cháu đến đây gặp cô, thứ nhất là để trả lại số tiền này, thứ hai là cháu muốn nói rõ ràng với cô một lần cuối. Cháu xin cô từ giờ đừng đến làm phiền mẹ cháu nữa, xin cô hãy tránh xa cuộc sống của mẹ con cháu ra. Cháu chỉ có duy nhất một người mẹ, đó là mẹ Ngừng thôi ạ.
Khi nghe tôi nói những lời này, hai hốc mắt bà ấy bỗng đỏ hoe, rất nhanh những giọt nước mắt liền tuôn trào khỏi bờ mi:
- An... con ơi, mẹ... mẹ xin con đừng tàn nhẫn như vậy với mẹ.
- Cháu nghĩ cháu không tàn nhẫn bằng một phần của cô đâu ạ.
Bị tôi nói thẳng như vậy, gương mặt bà ấy bỗng chốc cứng đờ mất vài giây.
- Mẹ... mẹ xin lỗi. Mẹ biết mẹ đã sai, một sai lầm quá nghiêm trọng. Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ rơi con. Nhưng mà con ơi, trong thâm tâm mẹ, chưa bao giờ quên con cả. Con là đứa con gái duy nhất của mẹ.
" Đứa con gái duy nhất sao", vậy mà bà ấy lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa con gái duy nhất nay chỉ vì những tham vọng của bản thân. Tôi không biết mình nên khóc hay nên cười đây. Chỉ là mỗi khi đối diện với bà ấy, trái tim tôi như bị dây thừng siết chặt lại, đau đớn muốn ngạt thở.
- Từ cái ngày cô bỏ cháu đi thì cháu nghĩ cô phải xác định mình sẽ không có đứa con gái này rồi chứ nhỉ?
- Không, mẹ chưa bao giờ nghĩ vậy cả.
Bà ấy liên tục lắc đầu. Ở giữa quán đông người, bà ấy đã không màng đến tự tôn, không màng đến sĩ diện mà khóc như mưa. Nhìn những giọt nước mắt lã chã rơi khiến tâm can tôi như tê liệt. Tôi sợ chỉ một lúc nữa thôi là tôi cũng không thể cầm được những giọt nước mắt, tôi nghẹn giọng bảo câu cuối trước khi rời đi:
- Cháu cảm ơn cô đã mang nặng đẻ đau cháu suốt 9 tháng 10 ngày. Nhưng đối với cháu, công sinh không bằng công nuôi dưỡng. Mẹ Ngừng đã vất vả nuôi nấng cháu suốt 25 năm nay, nếu không có mẹ Ngừng thì đã không có cháu ngày hôm nay. Trên đời này ai cũng có một mẹ, đối với cháu, người mẹ duy nhất chính là mẹ Ngừng. Cháu với cô bây giờ giống như là quá khứ. Mà đã là quá khứ thì hãy quên đi để sống cho thực tại. Những lời cần nói cháu cũng đã nói hết rồi, cháu xin phép.
Nói xong tôi đứng dậy định bước đi thì bà ấy vội vàng níu tay tôi lại, khóc lớn:
- Đừng mà con ơi... mẹ biết con rất hận mẹ, giận mẹ, oán trách mẹ nên con mới nói ra những lời này. Mẹ không xin con tha thứ cho mẹ ngay, mẹ chỉ xin con từ nay về sau cho mẹ được làm đúng trách nhiệm của một người mẹ.
- Cháu đã 25 tuổi rồi, cháu đã tự lo được cho mình rồi cô ạ. Cháu cảm ơn ý tốt của cô, nhưng cháu không cần. Nếu một ngày cháu cần ai đó lo cho cháu thì người đó chính là mẹ của cháu. Còn đối vợ một người lạ như cô, ơn nghĩa gì cháu cũng trả không nổi.
Khoé môi bà ấy mấp máy định nói điều gì đó thì điện thoại đổ chuông, tôi thấy trên màn hình điện thoại hiện lên chữ " Ông xã". Trái tim tôi bỗng nhiên như có cả ngàn mũi dao nhọn đâm vào. Đây là người đàn ông mà bà ấy chấp nhận bỏ rơi tôi để đến bên cạnh ông ấy.
Tôi cười thống khổ bảo:
- Cô nghe điện thoại đi. Đừng tốn thời gian với cháu làm gì nữa.
Nói xong tôi rút tay mình ra khỏi tay bà ấy, khoảnh khắc đó tôi đã nhìn thấy trong mắt bà ấy tràn ngập sự tuyệt vọng. Tôi bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại. Chết tiệt thật, chẳng biết gió thổi khiến nước mắt tôi rơi hay là tôi lại rơi nước mắt vì đau lòng rồi!!!!
*****
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, tôi bảo mẹ hôm nay mẹ muốn ăn gì tôi sẽ đi chợ nấu. Lần đầu tiên thấy tôi chủ động như vậy, mẹ tôi trêu:
- Con đang tính học nấu ăn để lấy chồng à?
- Ơ kìa mẹ, con học nấu ăn để nấu cho mẹ và Bông ăn, chứ liên quan gì đến lấy chồng đâu.
- Thật???
Tôi cười tươi đáp:
- Thật 100% thưa chị mẹ. Thế chị mẹ hôm nay muốn ăn gì để con gái nấu cho nào.
- Lâu lắm rồi nhà mình không nấu súp gà, hay là làm nồi súp đi con.
- Súp gà ạ? Nhưng mà cái này con nấu không ngon. Hay là con cứ đi chợ mua đồ rồi về nhờ mẹ dạy thêm nhé.
- Mẹ nhất trí!!!
- Dạ mẹ. Con đi luôn đây.
Vì chợ gần nhà nên tôi đi bộ. Khi tôi vừa đi ra đến đoạn đường lớn, bỗng dưng từ đâu một chiếc xe với tốc độ khác thường lao đến. Khoảnh khắc mà tôi tưởng chiếc xe kia đâm thẳng vào người mình thì một lực nào đó đẩy mạnh tôi ra khỏi, khiến tôi ngã nhoài xuống đất. Đầu óc tôi chuyếnh choáng, cả người va xuống đường nên cơ hồ xương khớp như gãy làm đôi. Đến khi định thần lại được một chút, cả người tôi chết lặng khi thấy mẹ. Mẹ nằm cách tôi một đoạn, máu ở trên trán mẹ đang nhỏ từng giọt... từng giọt tạo thành một vệt dài trên bề mặt đường.
Cả người tôi như thụt xuống cái hố sâu của địa ngục, tôi hét lên tiếng hét thấu cả trời xanh, tôi muốn lao đến ôm lấy mẹ nhưng lúc này hai chân mềm nhũn cả ra, cộng với cơ thể đau nhức khiến tôi chẳng đủ sức để đứng dậy, chỉ có thể bò nhoài đi tới gọi:
- Mẹ... mẹ ơi...
Nghe được tiếng tôi gọi, đôi mắt mẹ mở ti hí ra nhìn tôi, giọng thều thào:
- An... con có... sao không?
Cả người tôi run bần bật nhìn chiếc áo mẹ đang mặc càng lúc càng chuyển sang màu đỏ của máu. Trên tay mẹ cầm chiếc ví tiền của tôi, có lẽ là do tôi đi chợ quên đem ví tiền nên mẹ mới đuổi theo. Và rồi mẹ ngốc đến mức không cần mạng sống của mình mà đỡ thay cho tôi. Tôi vừa khóc vừa trả lời:
- Con... con không sao.
- Không sao... là... tốt rồi!
Sau câu nói đó thì mắt mẹ tôi cũng nhắm nghiền lại. Tôi thật sự rất sợ... sợ rằng đây là câu nói cuối cùng mẹ nói với tôi, sợ rằng từ nay về sau sẽ không còn nghe thấy giọng nói ấm áp này nữa...
Mẹ ơi... làm ơn đừng làm con sợ... !!!