Chương 12

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:17:07

Vũ không nói không rằng, từng bước chân tiến về phía tôi, đẩy mạnh tôi xuống chiếc ghế sofa, cả thân hình to lớn đè lên người tôi, đôi bàn tay mạnh mẽ xé tan chiếc áo tôi đang mặc trên người, khuy áo rơi vung vãi, bắn lách cách trên sàn nhà. Rồi anh rít lên: - Để hôm nay tôi cho cô biết tôi khốn nạn cỡ nào! Nói xong anh đưa tay bóp mạnh cằm tôi, môi phủ xuống. Đôi môi lạnh phủ lên môi tôi, tôi muốn tránh nhưng bị anh ta giữ chặt, không tài nào cựa quậy, để mặc lưỡi anh ta tách hàm răng, mơn trớn đầu lưỡi tôi đến đau đớn, làm tôi cảm giác sắp không thở nổi. Tay còn lại của anh thô bạo bóp chặt eo tôi, từng động tác mạnh mẽ dứt khoát như muốn nghiền nát tôi ra thành những mảnh vụn vỡ. Tôi bị đau nhưng không dám kêu cứ để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Vừa hôn tôi anh vừa nói: - Từ giờ không có sự cho phép của tôi, tôi cấm cô bước chân ra khỏi nhà. - Anh không có quyền làm vậy, tôi không phải con búp bê trong lồng kính của anh. - Cô đừng để tôi phải điên thêm một lần nào nữa! Dứt lời anh cắn mạnh vào khoé môi tôi một cái khiến cả người tôi đau điếng, máu ở khoé môi chảy ra hoà vào nụ hôn có vị mặn. Theo bản năng tôi đưa tay đẩy Vũ ra khỏi: - Vũ... anh đúng là bị điên rồi! Với một cái đẩy tay của tôi so với thân hình cao lớn của anh chẳng có tác dụng gì, khoé môi anh khẽ nhếch lên: - Giờ cô mới biết à? Sau đó anh ta xé nốt chiếc áo vốn dĩ đã tả tơi của tôi. Lần này không thèm dạo đầu, phần thân dưới thúc mạnh xuống người tôi. Cảm giác đau đớn ập đến khiến người tôi run lên, hai tay bám chặt thành ghế sofa, cố gắng gồng người để giảm bớt đau đớn. Đã từng trải qua nhiều lần ân ái nhưng sao lần này lại đau quá đỗi, đau hơn cả lần đầu. Lẽ nào người đàn ông có thể điều khiển được cuộc chơi trên giường, là sung sướng hay đau đớn đều nằm trong tầm tay anh ta? Giờ tôi mới biết mình thật ngu xuẩn, chọc tức anh ta khác nào chọc tức ác quỷ, cho nên tôi phải trả giá cho sự ngu xuẩn đó, phải chịu sự dày vò của anh bằng sự đau đớn muốn tê liệt toàn thân. Lúc này Vũ lại ra lệnh: - Rên to lên... Rên! Dù biết tôi đau đớn nhưng vẫn bắt tôi rên như kiểu đang sung sướng, anh ta cũng thật biết cách hành hạ người khác. Cổ họng tôi khó khăn lắm mới tạo ra được những tiếng rên giả tạo. Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi không biết rõ, chỉ biết sự đau đớn không ngừng tràn lan khắp cơ thể, khiến tôi cảm giác cả người như nát vụn. Môi tôi ứa máu, mồ hôi đầm đìa. Mỗi lần anh ta thúc sâu vào bên trong là mỗi lần tôi đau đến tê dại. Tôi biết anh ta cố tình thô bạo để hành hạ tôi, để cho tôi thấm thía 4 từ " SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT". Tuy nhiên tôi cũng chỉ là một con người bình thường, khi cơn đau lên đỉnh điểm tôi đã chẳng thể kiên cường được nữa, đành vứt bỏ chút tự tôn cuối cùng để mở miệng cầu xin anh: - Đừng như vậy nữa... tôi sắp không chịu nổi rồi! Anh ta nhìn tôi, khoé môi lại cong lên nụ cười của một kẻ chiến thắng. Sau đó động tác của anh giảm dần, tiết tấu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cơ thể tôi dần thích ứng được với anh, trái tim như lấy lại được nhịp đập bình thường, hơi thở cũng đều đặn hơn. Nỗi đau vẫn còn đó nhưng đỡ hơn ban nãy rất nhiều. Khi tất cả kết thúc, Vũ đi thẳng vào nhà tắm, còn tôi không còn đủ sức để ngồi dậy ngay, cơ người mềm nhũn nằm đơ như một khúc gỗ trên chiếc ghế sofa. Thật nhơ nhớp và nhục nhã! Đang trong lúc mơ màng với tất cả thì tiếng chuông điện thoại của Vũ vang lên khiến tôi giật mình thức tỉnh. Tôi liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn, đang nhấp nháy tên Quỳnh. Rất nhanh sau đó Vũ từ trong nhà tắm bước ra, anh cầm điện thoại lên, vội vã bấm nhận máy. Nhìn sắc mặt anh lúc này đã hoàn toàn thay đổi so với ban nãy, ngay cả giọng nói cũng vậy: - Được... em ở đó chờ tôi! Tôi thầm nghĩ anh đúng là đại diện của một người đàn ông khốn nạn. Vừa nãy còn lên giường với gái, phút sau liền dịu dàng đến chỗ người mình yêu, thái độ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ tôi lại càng thấy thương cô gái kia. Chỉ vì để được bên anh mà rời xa vòng tay yêu thương của gia đình. Vậy mà anh lại chẳng toàn tâm toàn ý bên cô ấy. Tôi tự hỏi rốt cuộc người đàn ông như anh có gì mà để cô ấy phải hi sinh như thế? Sau khi Vũ đi được một lúc rồi tôi mới lồm cồm ngồi dậy, lết cái tấm thân tàn tạ vào nhà vệ sinh rửa ráy. Sau khi tắm rửa xong xuôi tôi leo lên giường ngủ luôn, vì cơ thể đang rã rời nên rất nhanh tôi liền chìm vào giấc ngủ. Nhưng đêm đó tôi cũng bị tỉnh giấc vài lần vì nằm mơ thấy ác mộng, cho nên lúc tỉnh dậy vẻ mặt tôi đầy mệt mỏi, thỉnh thoảng lại lấy tay che ngáp miệng liên tục. - Dậy rồi à? Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói, tôi giật mình ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh băng của Vũ. Anh nhìn tôi, tư thế từ trên cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén. Tôi dùng giọng điệu thờ ơ đáp lại: - Tôi vừa mới dậy. Anh về từ khi nào? - Ra ăn sáng! Tôi còn chưa kịp tiêu hoá hết ba từ anh vừa nói thì anh đã xoay người bước đi. Đánh răng rửa mặt xong, tôi thấy Vũ đang ngồi trên bàn ăn chờ mình. Vừa nãy tôi còn cứ tưởng mình nghe nhầm hoặc nằm mơ, nhưng xem ra không phải rồi. Anh ta đi cả đêm qua, rồi sáng nay trở về nhà chỉ để ăn sáng cùng tôi sao? Còn nữa, mấy món trên bàn ăn là anh ta nấu hay là mua ngoài mang về? - Còn đứng đó? Giọng Vũ vang lên kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ. Tôi lật đật đi tới bàn ăn, vừa kéo ghế ngồi xuống chưa nóng chỗ thì điện thoại tôi rung lên cuộc gọi của mẹ. Tôi vội vàng đứng dậy ra chỗ khác nghe máy, giọng nói của mẹ vang lên: - An à... con dậy chưa? - Dạ con dậy rồi mẹ ạ. - Bao giờ thì con về Hà Nội? Mẹ nói đến đây thì tiếng khóc của Bông vang lên. Bình thường con bé rất ngoan, không hiểu sao hôm nay lại khóc lớn như vậy, tôi sốt ruột hỏi: - Mẹ ơi Bông đang khóc đó à? - Ừ, con bé bị sốt từ hôm qua đến nay, người chắc khó chịu nên quấy hơn bình thường. - Bông sốt? Sốt cao không mẹ? Mẹ có đưa con bé đi viện không? - Mẹ cho vào viện rồi, vừa làm thủ tục nhập viện xong. Mẹ biết con bận việc nên định không gọi đâu, nhưng con bé hay nhắc tới con quá. Lúc nào con rảnh gọi video nói với con bé nhé. Sống mũi tôi bất giác cay xè, phải cố gắng kìm nén lắm mới giam cầm được những giọt nước mắt đang chực trào. Tôi quay lại nhìn về phía Vũ đang thong thả ngồi trên bàn ăn, cổ họng tôi nghẹn lại đáp: - Mẹ bảo với con bé ngoan nhé, mẹ An hôm nay sẽ về. - Hôm nay con về sao? - Dạ mẹ. Tắt điện thoại xong tôi hít một hơi thật sâu lấy lại tâm trạng bình tĩnh rồi trở về bàn ăn. Không ngồi xuống ngay, tôi đặt thẳng vấn đề: - Tôi có việc phải đi luôn bây giờ. Anh ăn một mình đi. Anh ta phớt lờ như không nghe thấy lời tôi nói, cúi đầu cắt miếng bít tết cho vào miệng mình, nhai xong mới đáp: - Ngồi xuống đi. Tôi nhắc lại: - Tôi có việc phải đi luôn bây giờ. - Hôm qua tôi nói với cô thế nào? Chưa có sự cho phép của tôi, tôi cấm cô bước chân ra khỏi nhà. Tôi nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể phát ra hai chữ "đồ điên" thẳng mặt anh ta. Tôi uất ức nói: - Anh đừng có mà ép người quá đáng. Anh tưởng anh giam cầm tôi trong cái ngôi nhà này thì tôi chỉ thuộc về anh sao? Nếu hôm nay anh không cho tôi đi, tôi sẽ liều mạng sống chết với anh. Dù sao cuộc đời tôi chẳng có gì để mất nữa rồi. Nghe tôi nói đến đây, anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt là ngọn lửa cháy rực cơ hồ có thể thiêu rụi tâm hồn người khác. Nhưng rất nhanh, ánh mắt đó liền biến đổi, khoé môi nở nụ cười như có như không: - Thật là cô không còn gì để mất nữa sao? Tôi tưởng là còn đứa con gái cô đang nuôi nấng? Lời nói của Vũ vang lên khiến cơ thể tôi không rét mà run. Tại sao anh ta biết tôi có con gái, lẽ nào anh ta đã điều tra tất tần tật về tôi? Hình như không chuyện gì liên quan đến tôi mà anh ta không biết. Trong lúc tôi còn đang sững sờ thì Vũ khẽ nói tiếp: - Ngồi xuống ăn đi, ăn xong rồi đi. Thấy thái độ của anh ta đã hạ nhiệt, tôi cứ làm căng cũng chẳng được lợi gì nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cho đến khi anh ta đứng dậy. Sau đó tôi thấy đồ, bắt xe đi thẳng tới bệnh viện. Lúc tôi tới thì Bông vừa ngủ. Mẹ thấy tôi về nhanh như vậy ngạc nhiên vô cùng. Mà tôi cũng thật sơ ý, vì lo cho Bông mà tôi quên mất mình đang nói dối đi công tác xa, làm gì có chuyện từ Nam ra Bắc trong một tiếng đồng hồ như thế. Cuối cùng tôi lại nói dối: - Cũng may là con về tới Hà Nội rồi thì mẹ gọi. Con muốn cho mẹ và Bông bất ngờ, ai ngờ Bông lại nằm viện thế này. - Thế con đi vậy có mệt lắm không? Hay về nhà nghỉ ngơi chút đi. - Dạ không sao đâu mẹ. Con thấy con khỏe mà, mẹ đừng lo. - Hôm qua mẹ nhìn thấy cái Hoài ở ngoài cổng con à. Đấy nhắc mới nhớ, từ hôm chị ta lừa bán tôi cho lão già kia thì không thấy chị ta xuất hiện nữa. Tôi hỏi mẹ: - Vậy chị ấy có vào trong nhà không mẹ? - Không, mẹ có gọi nhưng nó không thưa, rồi nó vội vã bước vào trong cái xe ô tô màu đen đi mất. Lâu nay con có liên lạc được cho nó không? Tôi không dám nói đến vụ kia cho mẹ biết nên lắc đầu đáp: - Dạ không mẹ ạ. - Haizzz Không biết bao giờ nó mới chịu tỉnh ngộ mà quay về đây. Mẹ không biết kiếp trước mình đã làm gì nên thân nên tội mà lại đẻ ra đứa con gái như vậy. - Mẹ à, mẹ đừng suy nghĩ nhiều lại ảnh hưởng tới sức khỏe. Con tin nhất định sẽ có ngày chị ấy hối hận về những việc mình từng làm rồi quay về thôi. - Biết bao giờ mới tới ngày đó. Con đâu thể nuôi Bông mãi như vậy được, con còn tương lai của con. Năm nay cũng hai mươi lăm tuổi rồi, đến tuổi yên bề gia thất rồi. - Mẹ lại nói vậy rồi, con bảo rồi, con sẽ ở mãi như thế này. Hạnh phúc của con là được bên mẹ và Bông, con không cần gì cả. - Là con gái không được có suy nghĩ đó. Chẳng gì bằng có một đứa con của riêng mình. - Thì Bông cũng là con con mà mẹ. - Mẹ biết con thương Bông, nhưng mẹ thật lòng mong muốn con có một gia đình nhỏ của riêng con. An à, gặp được người đàn ông nào tốt con hãy mở lòng với người ta nhé. Đừng lo cho mẹ và Bông mãi như thế, mẹ thấy nặng lòng lắm. Tôi biết nếu không kết thúc vấn đề này sớm thì mẹ còn lo lắng và nói mãi nên đành trả lời: - Dạ vâng con biết rồi. Bác sĩ nói Bông bị sốt virus nên hai hôm sau con bé vẫn còn sốt cao, tôi không yên tâm nên ở viện với con bé. Tôi có nhắn tin thông báo cho Vũ rằng mình bận nên không về chung cư được. Cũng chẳng biết anh ta có đọc tin nhắn chưa hay đọc rồi mà không thèm trả lời tôi. Được cái anh ta không gọi điện chất vấn hay bắt tôi trở về chung cư là tốt rồi. Nhưng tới cuối ngày hôm thứ tư, tôi vừa dỗ dành Bông ngủ xong, đang định đi lòng vòng cho thoáng thì nhận được tin nhắn điện thoại của Vũ: - Đang làm gì? Tôi tròn xoe mắt đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, không biết hôm nay có phải mặt trời mọc đằng tây, lặn đằng đông hay không mà anh ta lại hỏi tôi đang làm gì. Tôi ngờ vực nhắn lại: - Tôi đang chuẩn bị đi ngủ. - Xuống dưới cổng viện đi. Tôi tưởng Vũ sẽ bắt tôi trở về nên liền bảo: - Làm gì? Tôi đang chuẩn bị đi ngủ rồi. - Bây giờ tự xuống hay để tôi phải lên lôi cô xuống. - Anh đợi chút. Tôi chẳng biết anh ta sẽ làm gì nếu lên tận trên phòng bệnh nên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới. Mà bây giờ tôi mới nhớ, tôi chưa từng nói cho Vũ biết tôi ở viện, vậy tại sao anh ta lại biết tôi ở đây? Tôi vừa ra tới cổng đã thấy xe của Vũ đậu bên đường, đèn xe đang nhấp nháy. Tôi đi lại gần, mở cửa xe bước vào ghế lái phụ, dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: - Tìm tôi có chuyện gì? Vũ không trả lời tôi mà trực tiếp nhấn chân ga phi xe thẳng về con đường phía trước. Tôi không biết anh định đưa tôi đi đâu, mà có hỏi thì anh cũng không nói nên chỉ phí lời, thế là đành im lặng ngồi yên một chỗ. Cả quãng đường chúng tôi không ai nói với ai câu nào, thỉnh thoảng tôi lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi cuối cùng ánh mắt không tự chủ được lại dừng trên khuôn mặt anh. Hôm nay tôi cảm giác anh trầm lặng hơn thường ngày, ánh mắt như chất chứa nỗi tâm tư nào đó mà khó có thể diễn tả thành lời. Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nhỏ ven đường, tôi không nghĩ là Vũ đến tận bệnh viện đón tôi chỉ để dùng bữa tối muộn với anh nên ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn anh: - Tối giờ anh chưa ăn gì à? - Ừ. Xuống xe đi. Vào đến nhà hàng Vũ cho tôi gọi món trước, nhưng hồi tối có ăn no rồi nên tôi chỉ gọi một bát súp thôi. Trong lúc chờ đợi món ăn đưa lên bàn, tôi buột miệng bảo: - Tôi cứ tưởng là anh tìm tôi có việc gì quan trọng. Hoá ra là cao hứng rủ tôi đi ăn đêm. - Tôi với cô thì có việc gì quan trọng hơn việc trên giường. Vũ nói rất thản nhiên, lại nói to và rõ ràng. Dù sao xung quanh cũng có rất nhiều người đang dùng bữa, anh nói thẳng toẹt ra như thế làm tôi ngại tới cứng họng. Khi phục vụ mang đồ ăn tới thì chúng tôi không ai nói thêm gì nữa. Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn anh, vô tình ánh mắt tôi phát hiện ra có một mảng áo ở vai anh màu thẫm hơn bình thường. Mới đầu chỉ một mảng nhỏ sau đó lan rộng hơn. Để xác nhận lại suy đoán của mình, lúc chúng tôi ra về, tôi đã cố tình chạm vào vai áo anh. Dưới ánh đèn, tôi kinh ngạc khi thấy màu đỏ của màu dính trên tay mình. Tôi ngước mắt nhìn vẻ mặt bình thản của Vũ, bộ anh ta không biết mình đang bị chảy máu ở vai sao? Hoặc có thể anh ta biết nhưng anh ta mặc kệ. Anh ta muốn chết à? Con người này thật quá chủ quan! Tôi muốn làm ngơ như không biết gì cả nhưng cuối cùng lương tâm tôi không cho phép tôi làm vậy, ngồi vào trong xe tôi liền hỏi: - Vết thương ở vai của anh, có cần đến bệnh viện để xử lý không? Vũ hơi sững người, bất giác nhìn xuống vai mình. Chắc anh không nghĩ là tôi đã phát hiện ra vết thương ở vai của anh. Anh lạnh nhạt đáp: - Không cần! - Vậy trong xe anh có hộp sơ cứu vết thương nào không? Vũ im lặng không trả lời, tôi lại bổ sung một câu: - Làm nghề của anh chắc chắn không thể thiếu được dụng cụ sơ cứu vết thương chứ nhỉ? Để ở đâu, tôi lấy cho. Lần này Vũ không từ chối nữa mà mở cái cốp nhỏ trước xe, lấy ra một chiếc hộp đặt xuống bên cạnh tôi. Tôi trực tiếp cởi bỏ cúc áo sơ mi cho anh, sau đó đến gần xem miệng vết thương. Vết thương vẫn còn rất mới, đã được quấn băng một lượt nhưng không kỹ nên để lại hậu quả máu vẫn thấm ra ngoài. Vết thương khá dài, hình như là vết chém. Tôi nhẹ nhàng tháo băng gạt, không dám làm mạnh tay vì sợ anh ta đau. Tôi căng thẳng đến mức trán bịn rịn mồ hôi, thậm chí không dám thở mạnh. Khi chiếc băng gạt được tháo ra khỏi, tôi lấy bông thấm một lượt thuốc sát trùng, lúc này tôi thấy hàng lông mày của anh khẽ chau lại, tôi buột miệng nói: - Tôi còn cứ tưởng anh không biết đau là gì. Vũ không thèm trả lời chỉ nhìn chằm chằm tôi, mặc kệ để tôi xử lý vết thương cho mình. Tôi không hiểu sao khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên vai anh, trái tim tôi có chút nhói đau cứ như chính tôi là người trải qua vậy. Là tôi đang thương xót cho anh sao? Gia thế nhà anh cũng hiển hách hơn người, tại sao anh lại lựa chọn một con đường nguy hiểm như vậy? Tôi buột miệng nói: - Với kinh tế của anh hiện tại, thừa sức để anh sống một cuộc sống hơn rất nhiều người. Không thể từ bỏ con đường nguy hiểm này được sao? Bộ anh không sợ chết à? - Chết thì có gì mà đáng sợ. Có những thứ còn kinh khủng hơn cả chết. Tôi ngước mắt nhìn anh, giờ khắc này tôi có thể nhìn ra trong ánh mắt anh chan chứa nỗi buồn nào đó, tuy không rõ đó là nỗi buồn gì, nhưng có thể cảm nhận được lời anh nói vừa nãy là hoàn toàn nghiêm túc. Rốt cuộc, anh đã trải qua chuyện gì nghiêm trọng mà anh còn thấy nó kinh khủng hơn cái chết? Tự nhiên, tôi lại tò một về quá khứ của anh, muốn bước chân tìm hiểu một lần! Tôi chỉ lặng lẽ thở dài rồi không nói gì nữa. Khi quấn lớp băng gạt xong xuôi, đột nhiên Vũ hỏi: - Trong mắt cô, có phải tôi xấu xa lắm đúng không?