Đêm qua, tôi cũng không biết mình thiếp vào giấc ngủ từ lúc nào, chỉ biết đó là một giấc ngủ khá ngon vì tôi không một lần thức giấc, đánh một giấc cho đến khi mặt trời lên cao. Lúc mở mắt tôi không thấy Vũ đâu cả, nghĩ bụng chắc giờ này anh ta cũng đã rời đi rồi. Khi tôi bước xuống giường, tay vừa mở cánh cửa phòng thì đã nghe thấy giọng Vũ vang ra:
- Hôm nay ông lại có cao hứng gọi cho thằng con trai bất hiếu này cơ đấy.
Vũ đứng bên cạnh ô cửa sổ ngoài phòng khách nghe điện thoại, tôi không rõ nét mặt anh thế nào vì mặt anh hướng ra ngoài cửa sổ. Đầu dây bên kia trả lời thế nào tôi cũng không rõ, chỉ vài giây sau anh lại nói tiếp:
- Tôi tưởng vào trong cái ngày trọng đại của cuộc đời, ông càng phải giấu nhẹm cái thằng con trai mất dạy, đầu đường xó chợ này cơ chứ. Ông muốn tôi về, không sợ mọi người biết thằng con trai duy nhất của ông là dân xã hội đen à?...
- Từ cái ngày ông quyết định chọn bà ta thì ông chẳng là gì với tôi cả. ...
-Tôi không rảnh để đến chúc ông mấy lời nhảm nhí như "sống lâu trăm tuổi" được. Tôi không nói ra được mấy lời trái lương tâm vậy đâu. À quên, đâu cần lời chúc của tôi thì ông yên tâm ông cũng sống lâu trăm tuổi, vì bên cạnh ông có người phụ nữ mà ông yêu thương nhất cơ mà.
Nói xong Vũ lập tức cúp điện thoại. Khi anh xoay người lại, tôi thấy khoé môi anh hơi nhếch lên. Nhưng khi nhìn kỹ, tôi như nhìn thấy nỗi khổ không nói lên lời trong mắt anh. Tôi chăm chú quan sát đôi mắt ấy, con ngươi đen láy, sâu thẳm như biển cả, nỗi đau thương không thấy bến bờ. Nếu không tận tai nghe thấy những lời nói này thì tôi không thể ngờ rằng cuộc nói chuyện vừa nãy là của một người con với một người bố. Rốt cuộc giữa hai bố con anh đã xảy ra chuyện gì mà để mối quan hệ căng thẳng như vậy? Theo như Vũ nói thì có vẻ như người đang sống cùng bố anh bây giờ không phải mẹ anh. Chẳng lẽ là mẹ kế của anh? Vậy còn mẹ anh đâu? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi liên quan đến Vũ liên tiếp đặt ra trong tâm trí tôi. Ôi là trời, tại sao tự nhiên tôi lại tò mò về cuộc sống của người đàn ông này, tôi đúng là điên thật rồi. Vừa định thần lại một chút, khi ngẩng đầu lên tôi đã thấy Vũ đang nhìn mình chằm chằm. Tim tôi thót lại, cảm giác như đi ăn trộm bị chủ nhà phát hiện, tôi lúng túng hỏi:
- Anh... anh chưa đi à?
Vũ không thèm trả lời tôi, khuôn mặt lạnh lùng đi đến chiếc ghế sofa lấy chiếc áo vest khoác lên rồi rời khỏi căn nhà. Sau khi cánh cửa đóng sập lại tôi mới dám thở mạnh một hơi.
******
Những ngày tiếp theo trôi qua, hằng ngày tôi vẫn gọi điện về nói chuyện với Bông và mẹ. Nhiều lúc nghe con nói " mẹ An ơi con nhớ mẹ" làm lòng tôi lại quặn thắt lại nhưng không thể làm gì khác, chỉ ước có phép thuật tàng hình để về gặp con, ôm con một cái thôi cũng đủ rồi. Tôi luôn dặn lòng cố gắng, cố thêm thời gian nữa thôi là Vũ sẽ chán tôi, tôi sẽ được tự do. Thời gian này không biết anh bận hay đang có dấu hiệu chán tôi rồi nên lắm khi vài ngày mới đến một lần. Mỗi lần đến đều là lúc nửa đêm, sau khi hành hạ tôi bởi những trận làm tình tới long trời lở đất thì anh lại rời đi luôn. Khi thì có điện thoại công việc, khi thì có điện thoại từ cô gái kia. Vì ở trong cùng quận với mẹ nên tôi cũng không dám ra ngoài nhiều, chỉ loanh quanh ở nhà với đến chỗ cái Nga. Buổi chiều hôm ấy sau khi từ chỗ cái Nga về tôi có ghé vào một cửa hàng bán cây cảnh, mua mấy loại hoa về trồng ngoài ban công cho đỡ buồn. Đang loay hoay nhìn về khóm hoa hồng thì một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau:
- Hoa hồng đó là dạng thân bụi, trồng ở ban công hay trước cửa nhà đều rất đẹp. Nhưng trồng hồng hơi khó cho người mới bắt đầu vì loài hoa hồng nào cũng đều rất dễ sinh bệnh và côn trùng gây hại. Không biết bạn đã có kinh nghiệm trồng hoa lâu chưa?
Tôi giật mình quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt cô gái trước mặt không khỏi ngạc nhiên. Cô gái ấy chính là cô gái đặc biệt bên cạnh Vũ. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy màu trắng, từ ngoại hình lẫn thần thái đều toát lên vẻ ngọt ngào dịu dàng như thời tiết đầu thu. Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lúng túng của tôi, khoé môi nở nụ cười hiền hoà lan tràn tận đáy mắt. Cả người tôi sững lại một hồi, còn chưa chưa kịp trả lời thì cô ấy lại nói tiếp:
- Bạn không nhận ra mình sao?
Tôi lắp bắp, đầu gật gù như gà mổ thóc:
- À có, tôi nhận ra cô rồi. Thật không ngờ lại tình cờ gặp cô ở đây.
- Tôi cũng không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy. Tôi rất thích trồng hoa, đặc biệt là hoa hồng và lan hồ điệp. Đó là hai loại hoa mà anh ấy thích nhất.
"Anh ấy?" Có dùng đầu gối để suy nghĩ thì tôi cũng biết người đó chính là Vũ. Nhìn vào ánh mắt cô ấy khi nhắc đến anh ta, tôi có thể cảm nhận rằng dường như cô ấy rất yêu Vũ, chỉ nhắc đến thôi mà ánh mắt đã tràn ngập yêu thương. Tôi cười gượng đáp:
- Tôi thì lại chẳng có kinh nghiệm trồng hoa. Dạo này rảnh rỗi nên mới định mua về trồng thử thôi.
- Nếu chưa có kinh nghiệm trồng hoa nhiều thì bạn nên lấy hoa đồng tiền đi. Hoa hồng rất đẹp nhưng mà chăm khó hơn hoa đồng tiền.
- Vậy à? Cảm ơn cô nhiều nhé.
- Có gì đâu, bạn là người quen của anh Vũ thì cũng là người quen của mình. Đừng khách sáo.
Tôi mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng lịch sự cùng thái độ niềm nở của cô ấy khiến cho lòng tôi bất giác chùng xuống. Một người con gái xinh đẹp dịu dàng như này mà tên Vũ lại không trân trọng. Cứ nghĩ đến mối quan hệ hiện giờ giữa tôi và anh, tôi cảm thấy xấu hổ khi đối diện với cô ấy. Tôi chọn đại mấy chậu hoa đồng tiền rồi tạm biệt cô ấy để về trước thì bất ngờ cô ấy bảo:
- An, tôi và bạn có thể nói chuyện với nhau một chút được không?
Cô ấy biết cả tên của tôi? Tim tôi thót lại một hồi, tôi nghĩ giữa tôi và cô ấy có chuyện gì để nói đâu. Nhưng cô ấy lại nói tiếp:
- Chúng ta sang quán cafe đối diện nói chuyện một chút thôi, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của bạn đâu.
Không cách nào từ chối được lời mời chân thành đó cuối cùng tôi đành miễn cưỡng gật đầu:
- Được.
Cô ấy nghe vậy, khoé môi nở nụ cười tươi tắn. Ngồi trong góc quán cafe, đối diện với cô ấy khiến tôi cảm thấy có áp lực nào đó bao trọn lấy tôi. Cô ấy chủ động lên tiếng trước:
- Không biết bạn đã biết tên tôi chưa, nhưng để tôi giới thiệu nhé. Tôi tên là Quỳnh, hai mươi lăm tuổi. Theo như tôi được biết thì chúng ta bằng tuổi nhau.
Tôi gật đầu:
- Đúng rồi, chúng ta bằng tuổi nhau.
Sau khi cô ấy nhấp một ngụm cafe nhỏ, khuôn mặt bỗng trở nên trầm ngâm, rồi cô ấy nhìn tôi một hồi mới lên tiếng tiếp:
- Cuộc gặp của chúng ta hôm nay là tình cờ thật nhưng thực ra tôi cũng muốn đến gặp bạn để nói chuyện một lần.
Nói đến đây cô ấy khẽ nở ra nụ cười khổ, ánh mắt mang theo nét đượm buồn. Dựa vào trực giác của mình, tôi có thể đoán được cô ấy đã phần nào biết được mối quan hệ giữa tôi và Vũ. Chỉ là tôi thắc mắc nếu cô ấy thực sự biết thì tại sao cô ấy lại có thể bình tĩnh khi đối diện với tôi như vậy? Cuối cùng cô ấy trực tiếp nói ra một câu giải đáp hết thắc mắc trong lòng tôi:
- Thật ra, tôi biết bạn và anh Vũ không phải mối quan hệ bạn bè bình thường. Hai người đã xảy ra mối quan hệ trên xác thịt. Thậm chí, anh Vũ còn thuê chung cư cho bạn ở.
Những lời nói của cô ấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai, đánh thẳng vào màng nhĩ khiến tai tôi ù đi, trong đầu ong ong, nhất thời như bị liệt dây thần kinh nào đó. Một cảm giác tức ngực cùng bất an không cách nào giải thích được đang cuồn cuộn dâng lên. Cho dù tôi không muốn nhưng ở trước mặt cô ấy, tôi chính là người thứ ba. Tôi vô thức nhìn về phía cô ấy, cổ họng nghẹn đắng mãi mới nói lên lời:
- Tôi... tôi không biết giải thích sao cho cô hiểu. Nhưng...
Tôi mới nói tới đó thì bị cô ấy cắt ngang:
- Bạn không cần phải sợ sệt hay lúng túng trước tôi. Vì... tất cả là lỗi ở tôi.
Tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn cô ấy, nơi ngực tràn ngập cảm giác nặng nề. Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này, nữ chính trong câu chuyện tình yêu khi phát hiện bạn trai mình ngoại tình đã chủ động nhận lỗi về mình. Tôi tự hỏi, rốt cuộc trái tim cô ấy làm bằng gì mà có thể cao thượng được như thế? Sau đó cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của cô ấy và Vũ, một câu chuyện vô cùng cảm động nhưng đầy bi thương. Cô ấy và Vũ quen nhau từ khi cô ấy được 20 tuổi, đến bây giờ tròn 5 năm như thiên hạ đồn. Cô ấy từ nhỏ đã sinh sống ở nước ngoài, năm 20 tuổi gặp Vũ cũng chỉ là trong lần tình cờ về chơi ở Việt Nam. Chỉ là một lần tình cờ đã khiến cô ấy quyết tâm ở lại Việt Nam, rời xa vòng tay yêu thương của gia đình chỉ để được ở gần anh. Khi hai người yêu nhau được 3 năm thì cô ấy phát hiện mình bị bệnh, tôi có hỏi cô ấy là bệnh gì thì cô ấy chỉ cười khổ đáp bệnh này có thể khiến cô ấy ra đi bất cứ lúc nào, nghĩa là cô ấy xác định mình không có nhiều thời gian sống trên đời này như những người bình thường khác. Suốt mấy năm qua, Vũ và gia đình cũng đã tìm rất nhiều bệnh viện lớn, các bác sĩ giỏi cả trong lẫn ngoài nước để chữa trị cho cô ấy nhưng kết quả đều là không thể chữa khỏi hoàn toàn. Gia đình rất nhiều lần muốn cô ấy trở về Mỹ nhưng cô ấy nói muốn dành thời gian trong những năm tháng ngắn ngủi còn lại để ở bên cạnh người mình yêu. 5 năm qua, anh luôn chăm sóc và yêu thương cô, thậm chí đã ngỏ lời để lấy cô nhưng cô đã từ chối vì biết được tình trạng sức khỏe của mình, cô không cần danh phận, chỉ cần được bên anh là đủ rồi. Cho nên việc anh có ra ngoài ngủ với ai khác để giải quyết nhu cầu sinh lý thì cô đều thông cảm được. Kể đến đoạn này, cô ấy nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy chua xót, bàn tay có chút run rẩy kéo tay tôi, cắn môi nói tiếp:
- An, tôi không trách bạn. Vì tôi biết Vũ của tôi gặp bạn là để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi. Còn bạn, bạn chấp nhận lên giường với anh ấy là vì tiền.
So với việc để anh ấy ngủ với một mình bạn tôi yên tâm hơn rất nhiều với những dạng con gái lẳng lơ chơi bời khác. Nhưng mà có những lúc tôi cũng sợ, sợ Vũ của tôi xuất sắc như vậy sẽ khiến bất kỳ cô gái nào cũng cam tâm tình nguyện trao cả trái tim cho anh ấy. Huống hồ bạn cũng chỉ như bao cô gái khác, lại thường xuyên gặp anh ấy, có thể bây giờ bạn chưa có tình cảm với anh ấy nhưng tương lai thì cũng không thể nói trước được. Tôi rất sợ khi bạn yêu anh ấy rồi sẽ làm mọi cách để có được trái tim của anh ấy. Thân xác anh ấy tôi có thể san sẻ với bạn nhưng trái tim anh ấy, xin cho tôi được ích kỷ chỉ giữ cho riêng mình. Bởi vậy tôi xin bạn, dù ở bên cạnh anh ấy nhưng đừng cố gắng tìm cách chiếm lấy trái tim anh ấy. Nếu có muốn chiếm, hãy đợi khi tôi rời xa thế giới này, còn một ngày nào đó khi tôi còn hơi thở, trái tim ấy chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi.
Cô ấy cười nhẹ, sau một khắc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên đôi má ửng hồng. Lúc này, trông cô ấy có một vẻ đẹp vô cùng thê lương khiến trái tim tôi giống như bị một cơn sóng lớn vùi dập. Tình yêu của hai người mang theo bi thương và sự hi sinh quá lớn. Càng suy nghĩ, càng đối diện với cô ấy tôi càng cảm thấy mình xấu xa và hèn mọn. Cả miệng tôi đều là vị chua chát, tôi muốn uống một ngụm cafe để xua tan vị chua chát trong miệng nhưng khi nhấp môi một ngụm cafe nhỏ tôi mới biết ngoài chua chát ra thì miệng tôi bây giờ còn đầy vị đắng ngắt. Tôi cố gắng nở ra nụ cười rồi đáp lại:
- Cô yên tâm, tôi không bao giờ có ý tranh giành với cô đâu. Vũ, trái tim anh ấy sẽ mãi chỉ có mình cô mà thôi, ai cũng không thể thay thế được.
Cô ấy nghe tôi nói xong, ánh mắt liền sáng bừng lên, giọng nói có chút kích động:
- An... cảm ơn bạn. Mong bạn giữ đúng lời nói của mình ngày hôm nay.
Tôi nhìn cô ấy, hít một hơi thật sâu để lấy quyết tâm rồi gật đầu dứt khoát. Nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa thì tôi đứng dậy ra về. Đứng trên vỉa hè đợi xe đến, nhìn dòng xe cộ di chuyển tấp nập, bọn họ đều gấp gáp đến một nơi thuộc về bọn họ. Tự nhiên tôi cảm thấy mình bị lạc lõng giữa thế giới này, nghĩ mãi cũng không ra, nơi nào mới là đích đến của tôi. Rồi những lời nói, dáng vẻ của Quỳnh cứ quanh quẩn hiện về trong đầu tôi, không thể xua đi được, cảm giác tội lỗi và day dứt như muốn xé nát tôi thành trăm ngàn mảnh. Đầu óc tôi hoàn toàn rối như tờ vò, cố gắng nghĩ tới những tháng ngày được bình yên bên Bông, lòng mới nhẹ đi đôi chút. Lại cầu nguyện cho cái ngày Vũ không còn tồn tại trong cuộc sống của mình đến càng sớm càng tốt.
- An... em đi đâu mà lại đứng đây một mình thế này?
Một giọng nói trầm khàn vang lên. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen thuộc của Trường.
- Dạ em đang chờ xe để về anh ạ. Còn anh đi đâu đây?
- Anh vừa đi ký hợp đồng với đối tác về. Đi ngang qua nhìn thấy em nên xuống hỏi thăm.
- À... ra vậy. Công ty dạo này nhiều việc không anh?
- Nhờ hợp đồng em ký thành công với bên Cao Minh Vũ nên danh tiếng công ty đã có bước tiến vượt bậc so với ngày trước. Cũng nhiều khách hàng tìm đến hơn em à.
- Dạ vâng.
- Em chờ xe buýt đến hay taxi?
- Em chờ xe buýt ạ.
- Vậy để anh đưa em về được không?
Tôi sợ Trường biết mình đang sống cùng Vũ nên liền từ chối:
- Dạ thôi, em tự về được. Không cần phiền anh đâu ạ.
Ánh mắt Trường nhìn tôi thoáng đượm buồn, trong nụ cười như có chút gì đó hụt hẫng:
- Chẳng lẽ bây giờ em lại khách sáo với anh vậy sao?
- Em...
- Tháng nay anh liên lạc với em không được. Anh rất buồn khi em nghỉ việc ở công ty. Hôm nay gặp em ở đây anh rất mừng, còn nghĩ sẽ mời được em ăn cùng anh bữa tối nay.
Nói đến đây Trường ngừng lại vài giây rồi nói tiếp:
- An, cùng ăn tối với anh được không? Anh cũng đang có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Từ ngày gặp lại nhau đến giờ, chúng ta chưa có bữa ăn nào riêng tư cả. Cho nên hôm nay anh thật sự rất mong em sẽ đồng ý.
Không phải là tôi muốn khó khăn với Trường, mà chỉ là thời gian này là thời gian nhạy cảm vì tôi đang làm tình nhân của Vũ, tôi sợ anh ta nhìn thấy tôi và Trường sẽ hiểu nhầm. Tôi đang định từ chối thì bất chợt thấy bóng dáng mẹ tôi đang dắt tay Bông ở bên kia đường. Sợ mẹ nhìn thấy tôi nên cuống quá tôi đã bảo:
- Được. Mình lên xe thôi anh.
Trường cười tươi gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa xe cho tôi bước vào. Sau đó anh đưa tôi tới một nhà hàng có cả món Âu - Á, gọi rất nhiều đồ ăn, trong đó đa số đều là món tôi thích. Nói chuyện một lát, anh đột nhiên hỏi:
- Em bây giờ làm gì? Đã xin việc vào công ty nào chưa?
Tay cầm đũa của tôi chợt khựng lại, chẳng lẽ tôi lại bảo em đang làm nghề tình nhân, nghề được người ta bao nuôi. Đứng trước một người thanh cao như anh, tôi không đủ can đảm để nói ra như thế nên đành nói dối:
- Em làm ở nhà thôi ạ. Em làm dịch thuật tiếng anh online.
- Hay em trở lại công ty làm đi.
- Tạm thời em chưa nghĩ đến việc quay lại công ty làm việc vì em cảm thấy công việc hiện tại cũng ổn, lại có nhiều thời gian dành cho Bông nữa.
- Nếu khi nào em muốn quay trở lại công ty làm việc, chỉ cần nói với anh một câu, anh và công ty luôn sẵn sàng chào đón em.
- Cảm ơn anh.
- Nuôi một đứa trẻ con bây giờ cũng chẳng dễ dàng. Em có bao giờ nghĩ sẽ mở lòng với một ai để người ta gánh vác cùng em không?
Câu hỏi của Trường khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng lại tràn ngập vị chua xót. Tôi có thể không? tìm được một người đàn ông tốt, cùng anh chăm sóc Bông và vun vén cho gia đình nhỏ của chúng tôi? Ước mơ đó nghe sao mà xa vời quá đỗi. Tôi cười nhạt đáp:
- Em... chưa nghĩ đến.
Bất ngờ Trường đặt tay mình ấp lên tay tôi, ánh mắt đầy vẻ chân thành:
- Nếu có một ngày em nghĩ đến, hãy cho anh một cơ hội.
Tim tôi đập mỗi lúc một mạnh, không nghĩ Trường sẽ nói những lời này với tôi. Còn nhớ ngày xưa thời còn đi học, mọi người hay gán ghép tôi và anh, có người từng bảo anh thích tôi, nhưng lúc đó tôi luôn ngây thơ nghĩ rằng Trường đối xử tốt với tôi vì anh coi tôi như là người em gái. Bởi lẽ anh từng nói anh ước có một người em gái giống tôi. Chẳng lẽ anh thực sự thích tôi như mọi người từng nói hay sao? Tôi đang băn khoăn suy nghĩ thì Trường lại nói tiếp:
- Anh biết nói ra những lời này với em hơi đường đột, sẽ khiến em nhất thời không tin và không chấp nhận nổi. Nhưng anh đã từng bỏ lỡ cơ hội đó vào 2 năm trước, anh không muốn 2 năm sau cũng vậy. Nếu em đồng ý cho anh một cơ hội, anh hứa sẽ chăm sóc, yêu thương em và bé Bông hơn cả những gì anh có.
Nếu là trước kia, có thể tôi sẽ bị câu nói này của anh làm cho cảm động và mủi lòng, thậm chí còn gật đầu đồng ý vì gặp được người đàn ông tốt như anh đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng giờ phút này, tôi thấy mình không đủ tư cách để xứng đáng với anh. Tôi rụt tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Trường, cười gượng nói:
- Em chưa thể đồng ý với anh bây giờ được. Với lại em nghĩ ngoài kia còn rất nhiều cô gái xứng...
Tôi nói đến đây thì bị Trường cắt ngang:
- Không sao, em không cần đồng ý ngay. Anh đợi được!
Thế rồi chúng tôi vừa ăn vừa nói đến những chuyện khác, chủ yếu là Trường hỏi thăm tôi về tình trạng sức khỏe của Bông, của mẹ tôi. Rồi anh nhắc đến tình hình ở công ty, anh nói từ ngày tôi nghỉ việc con bé Lan thỉnh thoảng lại hỏi anh về tôi. Anh còn kể cả khoảng thời gian 2 năm qua anh sinh sống bên nước ngoài, cũng từng quen một cô gái nhưng vì không thể có tình cảm cho nên chấm dứt đường ai nấy đi.
Ăn cơm tối xong thì cũng đã 9 giờ, Trường muốn đưa tôi về nhà nên tôi phải lấy cớ đi có việc xong bắt taxi về chung cư. Cũng đã 5 ngày rồi Vũ không đến, tôi tưởng hôm nay cũng vậy. Nhưng khi vừa mở cánh cửa ra tôi đã thấy anh ngồi ở ghế sofa phòng khách, trên tay cầm điếu xì gà đang hút dở. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh nhưng tôi lại cảm giác có một luồng hàn khí lạnh lẽo đang bao trùm lấy cả căn phòng. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, bất chợt dập tắt đầu điếu xì gà xuống gạt tàn, hàng lông mày hơi nhíu lại hỏi:
- Cô... vừa đi đâu về?
Tôi không dám nói cho Vũ biết mình vừa đi ăn tối cùng Trường về, sẵn trên tay đang xách mấy chậu hoa đồng tiền nên tôi bảo:
- Tôi đi mua mấy chậu hoa về trồng.
- Mua hoa hay là đi bán hoa?
Tôi không hiểu lời anh nói có ý gì, vừa định lên tiếng hỏi lại cho rõ thì anh đã vất xuống trước mặt tôi bức ảnh chụp khoảnh khắc Trường nắm tay tôi ở nhà hàng. Vũ cười khẩy nói:
- Xem ra bản chất của một con đĩ thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi được nhỉ? Nói dối không biết chớp mắt!
Hai từ "con đĩ" nghe sao mà đau lòng quá đỗi. Có nhất thiết phải tàn sát trái tim nhau bằng những lời lẽ cay nghiệt vậy không? Đang ức vì bị anh theo dõi, lại sẵn vì cái chuyện mà Quỳnh từng kể với tôi chiều nay, một dòng máu nóng xông thẳng lên não khiến tôi chẳng nhẫn nhịn nữa mà nói thẳng:
- Ít ra nói dối còn đỡ hơn là bản chất khốn nạn như anh. Tôi không hiểu sao anh khốn nạn như vậy mà vẫn có người tình nguyện sống chết bên anh. Nếu là tôi... tôi thà bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục còn hơn là cả đời bên anh.
Hai mắt Vũ bất chợt đỏ long sòng sọc nhìn tôi, ánh mắt đó cơ hồ có thể phát ra ngọn lửa thiêu rụi tôi thành tro tàn trong tích tắc. Tôi bỗng thấy có chút sợ hãi, bởi dần nhận ra mình giận quá mất khôn, đã chọc nhầm vào ác quỷ rồi!!!