Từ ngày làm việc ở đây, dù một thời gian ngắn thôi nhưng đã dạy cho tôi cách nở ra một nụ cười giả tạo. Tôi nén hết cảm xúc thật của mình xuống tận cùng đáy lòng, gượng cười bảo:
- Anh nghĩ quá nhiều rồi. Tôi thật lòng chỉ muốn hỏi anh về chị gái của mình thôi.
- Cô vừa nói chị gái cô tên gì?
- Tên Hoài.
- Đàn bà đi qua đời tôi, chưa ai khiến tôi phải nhớ đến tên. Nên hôm nay không cho cô được câu trả lời như ý rồi.
- Rõ ràng hôm ấy chị quản lý nói đến tên Hoài là anh nhớ luôn mà.
- Thế sao? Nhưng bây giờ tôi lại chẳng nhớ gì cả. À mà cũng không hẳn là không thể nhớ, nếu cô làm tôi vui thì may ra tôi sẽ nhớ ra được.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, trong đầu không ngừng gào thét hai chữ "nhẫn nhịn". Tôi biết rất rõ anh ta chắc chắn là có nhớ nhưng lại đang cố tình làm khó tôi. Tôi cất giọng đầy bất mãn hỏi:
- Vậy tôi phải làm sao mới khiến anh vui?
- Cô nghĩ đàn ông vui nhất là khi làm gì, ở đâu?
Đầu óc tôi vốn dĩ chẳng nghĩ đen tối đâu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng cùng vẻ mặt đầy hứng thú của anh ta nhìn mình, tôi không nghĩ đen tối không được. Không biết lấy can đảm ở đâu, tôi lại đi nói thẳng một câu vốn dĩ không dám nói:
- Anh không phải gu tôi!
Nụ cười của anh ta chợt tắt, anh ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như mũi kiếm đâm vào ngực tôi. Cũng may khi đó giọng chị quản lý vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi:
- Anh Vũ, phòng của anh đã chuẩn bị xong.
Vũ không nói gì nữa mà sải chân bước đi. Sau khi thấy anh ta đi được một đoạn rồi tôi thầm thở phào. Không biết tại sao mỗi lần đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh ta, tôi đều tim đập chân run. Tôi có cảm giác con người anh ta có thể dễ dàng giết chết ai đó bằng ánh mắt.
Tôi xoay người để tiếp tục công việc của mình, thế nhưng vừa đi được vài bước thì tôi bị bàn tay của một người kéo lại. Nhân viên ở quán này nhiều đến mức tôi không nhớ nổi, làm việc đến nay cũng được già nửa tháng nhưng số người tôi nhớ mặt chỉ giới hạn trên năm đầu ngón tay. Có điều, người kéo tay tôi lúc này tôi lại nhớ rất rõ, chị ta là Kiều, là hoa khôi của quán. Cái Nga cũng nhắc nhiều về chị ta với tôi, nghe đâu chị ta thích Vũ lắm. Tôi nghĩ chị ta vừa thấy tôi đứng nói chuyện với Vũ nên đang hiểu nhầm gì đó. Và quả đúng như tôi dự đoán, chị ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, giọng tức giận chất vấn:
- Mày vừa tìm anh Vũ làm gì?
Tôi nghĩ chị ta chẳng là cái thá gì để tôi phải báo cáo việc riêng của mình cho chị ta biết. Tôi bảo thẳng:
- Việc đó không phải việc của chị.
- Tao nói cho mày biết, ở cái quán này con nào mà vượt mặt tao để tán tỉnh anh Vũ thì đừng có trách. Muốn yên ổn làm việc ở đây thì tránh xa anh ấy ra. Cái loại chúng mày không có cửa đâu!
Tôi biết chị ta đang đố kỵ nhưng cách đố kỵ của chị ta thật nực cười. Không biết tên Vũ kia đã phải là người đàn ông của chị ta ngày nào chưa mà chị ta lên cơn điên đòi quản chặt thế này. Chỉ đứng nói chuyện với anh vài ba câu, chị ta đã cho rằng tôi muốn tán tỉnh Vũ, thật bái phục lối tư duy của chị ta. Tôi cười nhạt đáp:
- Chị yên tâm, tôi không giống chị đâu mà lo.
Nói xong tôi mặc kệ chị ta mà bước đi. Một lúc sau cái Nga đi tới chỗ tôi hỏi nhỏ:
- Con mụ Kiều nó vừa nói gì với mày đấy?
- Thì tao muốn biết tung tích của bà Hoài nên đã đi đến hỏi Vũ. Chị ta nhìn thấy tưởng tao có ý định mồi chài anh ta nên lên cơn ghen vớ vẩn ấy mà.
- Hả, mày đi đến tìm Vũ để hỏi về bà Hoài á?
- Ừ, lần trước tao với mày rót rượu trong phòng đó thì cũng thấy bà Hoài nhà tao nói chuyện với anh ta đó. Tao nghĩ là quen biết nên mới đến tìm. Giờ Bông đang bệnh như thế, dù gì chị ấy là mẹ ruột vẫn nên biết để sau này có gì cần còn hỗ trợ.
- Thế kết quả sao?
- Anh ta nói đàn bà trên đời này chưa ai khiến anh ta nhớ tên.
- Vãi! Nhưng mà cũng đúng thôi, đại ca xã hội đen thiếu đếch gì gái vây quanh. Chẳng nói đâu xa mấy đứa con gái trong quán bar này chẳng chết mê chết mệt ổng. Chỉ là rén bà Kiều nên không dám thể hiện lố quá thôi, chứ thèm bỏ mẹ. Mà ở đây mày cũng chẳng cần phải quan tâm đứa nào cả, cái bọn suốt ngày chỉ tranh giành đấu đá lẫn nhau chẳng đáng để mình bận tâm.
- Ừ tao biết rồi. Thôi đi làm việc tiếp không quản lý nhìn thấy lại mệt.
- Ừ.
Buổi tối hôm nay, tôi và cái Nga đều phải tiếp khách ở phòng bar hạng thường. Nhưng vì số lượng khách đến càng lúc càng đông dẫn tới việc quá tải nên chúng tôi phải làm thêm giờ. Tới 2 giờ sáng hai đứa mới lết cái thân xác mệt mỏi về đến nhà. Sau khi về đến nhà, cả hai không còn sức đâu để tắm rửa, thậm chí không cả tẩy trang, vừa bỏ đôi giày ra khỏi liền nhào đến chiếc giường nằm sõng soài trên đó, hai mắt nhíu lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tôi vừa mở mắt dậy đã thấy màn hình hiện lên 2 cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ. Khi tôi bấm máy gọi lại thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói:
- Chào cô, cô có phải là Lý Hạ An không?
- À dạ vâng, tôi là Lý Hạ An.
- Tôi gọi điện từ phòng nhân sự công ty An Mỹ, chúng tôi đã xem hồ sơ xin việc vào bộ phận thiết kế của cô. Tôi gọi để thông báo cho cô biết cô đã trúng tuyển.
Tảng đá lớn trong lòng tôi thời gian qua đã được trút bỏ, cuối cùng thì tôi cũng được nhận vào làm ở một công ty đúng với chuyên ngành của mình. Tôi vui vẻ đáp:
- Dạ vâng. Cảm ơn cô và công ty nhiều. Không biết bao giờ thì tôi có thể bắt đầu đi làm ạ?
- Ngay hôm nay cũng được.
Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 7 giờ sáng, tôi bảo:
- Bây giờ đã 7 giờ sáng rồi, tôi sợ muộn giờ làm.
- Không sao. Buổi đầu tiên đi làm coi như đến nhận việc thôi.
- À dạ vâng. Vậy tôi đến luôn đây.
Tắt điện thoại xong tôi phi như bay xuống giường, đi một mạch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong thay đồ. Tôi bảo cái Nga:
- Hôm nay mày ăn sáng một mình đi nhé, tao không ăn đâu.
- Mày đến viện luôn à?
- Không, tao tìm được việc làm rồi.
- Thật á? Nhưng mà làm gì?
- Cái công ty thiết kế An Mỹ đợt trước tao bảo mày đó. Mới đầu cứ tưởng nộp hồ sơ để lấy hi vọng thôi, ai ngờ hôm nay họ gọi tao đã trúng tuyển rồi nè.
Cái Nga cười tươi:
- Chúc mừng mày nhé. Thật tốt quá rồi, cuối cùng mày lại tìm được một công việc ổn định. À mà quên tìm được công việc mới rồi nhưng cũng phải làm hết tháng ở bar để còn lấy lương nhé.
Tôi nhìn cái Nga, đột nhiên cả người khựng lại. Mới đầu đi làm ở bar tôi cũng chỉ coi là công việc tạm bợ, sau khi xin được việc làm ổn định sẽ lập tức nghỉ việc. Nhưng bây giờ Bông còn đang nằm viện điều trị, số tiền cần trong thời gian này cũng không phải là nhỏ, cho nên dù không thích những nơi như bar thì tôi vẫn phải cố gắng bám trụ vào đó, ít nhất cho tới khi Bông kết thúc quá trình điều trị. Một tháng đi làm ở công ty mức lương thử việc cũng chỉ 8 triệu, bõ bèn gì so với số tiền kia. Tôi thở dài đáp:
- Bông bây giờ như thế nên tao không nghỉ việc ở bar ngay đâu, vì tính ra bây giờ ở đó mới là thu nhập chính của tao.
- Nhưng song song 2 công việc cùng lúc trong một thời gian dài sẽ rất vất vả đó.
- Vất vả cũng được, miễn là có tiền chữa trị cho Bông mày ạ. Mà tao đi đây, muộn rồi.
- Lấy xe tao đi cho nhanh. Chứ con xe cà tàng của mày bao giờ mới đến nơi.
- Tao biết rồi. Cảm ơn nhé.
Nói xong tôi vội vàng bước đi. Công ty mới này cách chỗ cái Nga ở 15km nhưng lại khá gần với bệnh viện Bông đang nằm. Công ty không lớn như công ty cũ tôi từng làm việc nhưng tôi thấy mọi người ở đây ai cũng rất thân thiện. Bằng chứng là tôi nhớ ngày đầu tiên nhận việc ở công ty cũ đủ loại ánh mắt nhìn tôi, đi làm thiết kế mà tôi cứ ngỡ như mình đi thi hoa hậu. Còn khi đến đây, mọi người đều rất nhiệt tình, niềm nở và còn chủ động bắt chuyện với tôi để không khí bớt gượng gạo. Đến buổi trưa, con bé Lan ngồi cùng bàn với tôi bảo:
- Chị An đi ăn cơm thôi. Em dẫn chị đi ăn quán này giá bình dân mà ngon cực.
- Ừ, chị cảm ơn em nhé.
Khi tôi vừa dứt lời thì cái Lan nói lớn:
- Ơ anh Trường về rồi ạ? Anh đi ăn cơm trưa với tụi em không? Nay phòng mình có chị An là nhân viên mới đó ạ.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một khuôn mặt từng quen thuộc với tôi nhưng phải đến 3 năm rồi mới gặp lại. Trường là một đàn anh học cùng trường với tôi, anh học trên tôi 3 khoá, ngày tôi mới bước chân vào trường được anh giúp đỡ rất nhiều. Nhớ khi đó anh em chơi với nhau rất thân thiết và vui vẻ, sau khi anh ra trường còn đi học nâng cao bên Pháp, và chúng tôi cũng dần mất liên lạc từ đó. Trong lúc tôi còn đang đứng ngẩn ngơ hồi tưởng lại quá khứ thì Trường đã chủ động lên tiếng:
- Hạ An? Phải em không? Lâu ngày không gặp em rồi!
- Dạ vâng. Lâu quá không gặp anh rồi.
Cái Lan ngạc nhiên hỏi:
- Ơ anh chị quen biết nhau ạ?
- Ừ, ngày xưa chị với anh Trường học chung trường.
- Eo ơi có duyên quá. Anh Trường giờ làm trưởng phòng phòng thiết kế công ty mình đó chị. Anh giỏi lắm chị ạ.
Trường cười nhẹ đáp:
- An cũng giỏi lắm em à, không kém gì anh đâu. Mà hai chị em chuẩn bị đi ăn cơm trưa hả? Anh đi cùng được không?
- Được chứ anh.
Ngồi xuống bàn ăn, chúng tôi gọi ra vài món đơn giản. Chỉ là tôi không thể ngờ Trường vẫn nhớ được tôi bị dị ứng gia vị gì, thích ăn món gì. Cái Lan háo hức hỏi:
- Mà anh ơi, anh đã nộp được hồ sơ dự thầu chưa?
- Anh chưa, sáng nay anh đến có rất nhiều người đến nộp. Thời buổi cạnh tranh khốc liệt, công ty của chúng ta không phải quá lớn. Anh còn đang sợ người ta còn chẳng thèm nhìn hồ sơ của chúng ta.
- Em và mọi người cũng lo như vậy. Nhưng nếu mà lần này chúng ta trúng thầu công trình đó thì sau này chúng ta không thiếu việc để làm anh nhỉ? Chủ khách sạn đó danh tiếng lẫy lừng vậy cơ mà.
Tôi nghe hai người nói nhưng không hiểu cho lắm. Là người mới vào làm tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình công việc nên liền hỏi:
- Có vụ gì vậy ạ?
Cái Lan lập tức giải thích:
- À, quên không bảo chị. Nghe nói anh Cao Minh Vũ đang tìm công ty để thiết kế khách sạn. Công ty mình đang cố gắng liên hệ để nộp hồ sơ trúng thầu công trình này.
"Cao Minh Vũ" tôi đột nhiên nhớ đến tên Vũ tôi hay gặp ở quán bar. Lại nhớ đến lời cái Nga bảo anh ta tuy là dân xã hội đen nhưng có kinh doanh thêm cả mảng bất động sản, khách sạn. Tôi ngờ ngợ hỏi lại:
- Cao Minh Vũ? Hình như anh ta có hoạt động trong giới xã hội đen nữa thì phải.
- Đúng rồi đó chị. Ở đây ai mà không biết đến anh ta, nhắc đến tên khiến nhiều người phải kiêng dè.
- Nhưng công trình lớn lắm sao mà nhiều người phải chạy theo vậy?
Tôi vừa dứt lời thì Trường cười bảo:
- Công trình lớn là một phần, nhưng nếu chúng ta được thiết kế công trình này thì sau này khi giao dịch với đối tác, chỉ cần nói công trình khách sạn của Cao Minh Vũ là do chúng ta thiết kế. Lúc ấy, không sợ không ký được hợp đồng em à.
Tôi gật đầu hiểu ra vấn đề, chỉ là không ngờ danh tiếng của người đàn ông này lại có sức mạnh lớn như vậy. Cảm giác như anh chính là người đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, mọi thứ đều nắm trong tay. Ngay cả đàn bà, muốn dạng nào cũng có!
******
Buổi chiều vừa tan làm, Trường có đề nghị đưa tôi về nhưng tôi từ chối vì tôi phải chạy qua viện với Bông một lúc. Sau đó 8 giờ lại phải đi đến bar.
Lúc tôi đến viện Bông vừa ăn cháo xong, vừa nhìn thấy tôi còn bé liền hỏi:
- Mẹ An hôm nay đi đâu vậy ạ?
Tôi nhìn đứa con gái bé bỏng, mới có một tuần thôi mà nhìn gầy đi hẳn, tóc cũng bắt đầu rụng. Tôi nhẹ nhàng đáp:
- Mẹ đi làm kiếm tiền mua thật nhiều quần áo mới cho Bông.
- Con không cần mua nhiều quần áo mới đâu ạ.
- Sao vậy? con không thích sao?
- Con sợ mẹ vất vả.
- Không, mẹ không vất vả gì đâu. Con đừng lo nhé. Mà hôm nay con thấy trong người thế nào, có chỗ nào mệt không?
- Dạ không ạ.
Tôi ôm con bé vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu nhưng đầy vết tích do những mũi kim tiêm để lại mà lòng quặn thắt đau đớn. Cũng may bác sĩ nói con bé trộm vía phản ứng với thuốc rất tốt nên tôi cũng được an ủi phần nào. Trông Bông cho mẹ tôi ăn uống tắm rửa xong thì cái Nga đến đón tôi đi tới quán bar.
Những ngày tiếp theo trôi qua, ban ngày tôi đi làm, sau khi tan làm thì tới thăm Bông rồi lại đi tới quán bar phục vụ đến nửa đêm. Đúng là làm 2 công việc một lúc rất mệt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có tiền điều trị cho Bông là những mệt mỏi đó như xua đi phần nào. Với lại trộm vía công việc của tôi dạo này cũng rất thuận lợi. Ở công ty tôi đã làm quen được với quỹ đạo làm việc của mọi người nên cũng không quá chật vật. Ở quán bar, tuy là lâu lắm giờ không được rót rượu phòng hạng nhất nhưng những phòng tôi rót rượu gần đây toàn là người tử tế, số tiền boa có tối được cả triệu, bình thường thì 400-500 ngàn.
Hôm ấy tôi vừa đến công ty làm việc thì Trường bảo tôi:
- Em đi nộp hồ sơ dự thầu với anh nhé.
- Hồ sơ dự thầu công trình của Cao Minh Vũ hả anh?
- Ừ đúng rồi, hôm nay người của anh ta đã hẹn chúng ta đến khách sạn để nộp hồ sơ. Anh muốn rủ em đi cùng để anh thay đổi phong thủy xem sao.
Trường vừa nói vừa cười. Mấy chị trong phòng cũng hùa vào trêu:
- Đúng rồi, An xinh gái nhất phòng nên phong thuỷ chắc chắn sẽ rất tốt.
- Các anh chị lại trêu em rồi.
Thế là sáng đó tôi theo Trường đến khách sạn mà bên kia hẹn. Lúc chúng tôi đến lễ tân đưa chúng tôi vào phòng ngồi chờ. Thời gian trôi qua không biết chính xác bao nhiêu lâu nhưng cơ hồ cũng phải gần 2 tiếng đồng hồ trôi qua mà chúng tôi vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Tôi sốt ruột bảo:
- Hay họ có hẹn nhầm thời gian mình không anh?
- Không, anh nhớ rất rõ mà.
- Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì mà cho mình ngồi chờ lâu như vậy nữa anh à.
Tôi vừa dứt lời thì một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:
- Nếu không chờ được thì có quyền đi về. Tôi đâu có ép phải chờ tôi.
Tôi đang quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói kia bất giác hơi run lên. Giọng nói này xuyên thẳng vào màng nhĩ, khiến tâm tình tôi cũng theo đó mà hoảng hốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Khác với những lần trước, hôm nay Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, cả người toát lên khí chất tao nhã chẳng giống một ông trùm xã hội đen chút nào. Tôi luôn nghĩ người đàn ông này có thể đẹp đến mức lay động lòng người là do dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu thì mọi khuyết điểm trên gương mặt sẽ bị che lấp. Nhưng hôm nay gặp anh ở một không gian yên tĩnh lại sáng choang thế này, tôi mới nhận ra rằng trên đời này cũng có một người có gương mặt hoàn hảo đến nỗi một khuyến điểm nhỏ cũng không có.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, khoé môi hơi cong lên. Trường thấy vậy hơi ngẩn ra, sau mười mấy giây mới có phản ứng, lập tức bước nhanh về phía trước, lịch sự chào:
- Xin chào anh, tôi là Nguyễn Nhật Trường, trưởng phòng thiết kế công ty An Mỹ. Còn đây là...
Trường vừa nói đến đó, chưa kịp đọc đến tên tôi đã bị Vũ chặn lại:
- Được rồi. Anh có thể đưa hồ sơ cho tôi rồi ra về.
Chờ đợi gần 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi chỉ nhận được thái độ không mấy thiện chí và một hai câu nói của anh ta. Tôi biết thương trường như chiến trường, mạnh được yếu thua, là mình cần đến người ta nên đương nhiên sẽ bị chèn ép. Nhưng cái thái độ của anh ta thật khiến người khác khó chịu, đặc biệt là cái ánh mắt như thể chẳng bao giờ để ai vào trong tầm mắt. Anh ta đã nói thẳng như vậy rồi nên chúng tôi cũng không thể mặt dày ở thêm nữa. Tôi nén hít một hơi thật sâu cùng Trường chào anh ta theo phép lịch sự rồi ra về.
Lúc bước xuống đến cửa khách sạn, trong lúc đứng chờ Trường đi lấy xe thì bất ngờ tôi thấy chị Hoài đang lững thững từ ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy chị tôi như bắt được vàng, vội vàng gọi lớn:
- Chị Hoài!
Chị Hoài giả vờ như không thấy tôi mà bước đi thì tôi chạy nhanh đến trước mặt chị gọi tiếp:
- Chị Hoài!
Chị Hoài nhíu mày nhìn tôi, giọng khó chịu hỏi:
- Mày đến đây làm gì?
- Em đến đây có chuyện gì cũng không quan trọng. Quan trọng là tại sao 3 năm nay chị không về nhà, không về thăm mẹ, không về thăm Bông?
- Nhà nào? Tao làm đếch gì có nhà mà về.
- Chị đừng nói vậy, mẹ nhớ nhớ chị lắm đấy. Chẳng lẽ chị quên mẹ, quên luôn cả bé Bông rồi sao?
Chị Hoài nhìn tôi, dừng lại vài giây rồi mới trả lời:
- Bà ấy mà cũng biết nhớ tao cơ à? Tao tưởng trong mắt bà ấy bây giờ chỉ còn có đứa con nuôi là mày. Năm xưa bà ấy từng bảo thế nào nhỉ, bảo thà bà ấy chỉ có đứa con không cùng huyết thống là mày còn hơn là có đứa con dứt ruột đẻ ra là tao. Bà ấy đã chọn rồi thì đừng hối hận.
- Chị cũng biết đó là những lời mẹ nói ra trong lúc tức giận thôi mà. Được rồi, bây giờ cứ cho rằng chị vẫn giận mẹ, nhưng chẳng lẽ chị không nhớ đến bé Bông? Dù sao con bé cũng là đứa con chị mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày đó. Chị có biết bây giờ Bông đang ốm nằm viện không?
- Mày đừng nhắc tới nó trước mặt tao. Nếu năm xưa không có nó thì đời tao cũng không khổ thế này.
Nghe những lời nói tàn nhẫn này khiến cả người tôi cứng ngắc lại, cổ họng như có thứ gì đó chắn ngang khiến tôi mãi không thể thốt ra được câu hoàn chỉnh. Sắc mặt tôi lúc này tưởng chừng cắt không ra giọt máu vì tôi không thể ngờ rằng chị Hoài lại tuyệt tình như vậy. Thế rồi chị Hoài đẩy tôi sang một bên để bước đi tiếp. Tôi ở phía sau, khó khăn lắm tôi mới nói được tiếp:
- Bông, con bé nó bị ung thư máu đấy. Làm ơn về thăm nó một lần đi!!!
Bàn chân đang bước của chị Hoài hơi khựng lại, tôi cứ tưởng sau khi nghe vậy bản năng làm mẹ trong chị sẽ trỗi dậy, nhưng không ngờ sau đấy chị lại lạnh lùng bước đi tiếp. Đúng lúc này giọng của Trường vang lên phía sau:
- An, lên xe thôi em.
Tôi đưa tay lau nhẹ đi giọt nước mắt đang đọng ở khoé mi rồi xoay người bước ra xe. Trên đường về tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện của chị Hoài. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi nếu Bông biết mình có một người mẹ như vậy thì con bé sẽ buồn biết nhường nào. Lại nhớ đến bản thân tôi ngày xưa, khi tôi biết người mẹ ruột của mình đã nhẫn tâm vứt bỏ mình, cảm giác khi ấy đau đớn lắm, trong đầu không ngừng đặt ra hàng loạt câu hỏi "tại sao mẹ lại bỏ mình"," có phải tại mình là đứa trẻ không ngoan"," mẹ có bao giờ yêu mình không"," mẹ có hối hận khi đã bỏ rơi mình không ". Dù thế nào đi chăng nữa thì trong trái tim của những đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi luôn khắc sâu một vết sẹo, liều thuốc nào cũng không thể chữa lành.
Một tuần sau thì công ty tôi bỗng dưng nhận được cuộc gọi bên phía Vũ đồng ý giao công trình cho chúng tôi thiết kế, và bên đó hẹn cuối tuần sẽ gặp mặt trao đổi kỹ hơn. Sau khi nghe tin tức này, người nào người nấy phấn khởi mừng reo như được mùa. Mấy chị trong phòng còn trêu:
- Thấy chưa? An như làn gió mới đổi phong thủy cho phòng chúng ta đó. Trưởng phòng đi gặp 3 lần đều thất bại, lần này có An đi cùng khác bọt ngay.
- Đúng đấy. Trúng dự án lớn thế này phải ăn mừng thôi. Nhân tiện làm bữa chào mừng An đến phòng mình luôn. Anh thấy sao trưởng phòng?
Trường nhìn mọi người rồi nhìn sang tôi, cười nhẹ đáp:
- Được, anh thấy hợp lí đấy. Vậy tối nay triển luôn, bữa này anh mời.
Tối nay tôi còn phải đi làm ở bar, nghe vậy tôi liền nói:
- Tối nay em bận mất rồi. Hay để cuối tuần được không?
- Em bận à? Hơi buồn nhưng thôi cuối tuần cũng được.
- Dạ em cảm ơn.
Sau khi tan làm, như thường ngày tôi lái xe đến thẳng viện với Bông. Khi tôi vừa gửi xe dưới bãi đỗ của bệnh viện thì điện thoại trong túi quần tôi reo lên. Vừa nhấn nghe máy, tôi không ngờ giọng chị Hoài vang ra:
- Mày đang ở đâu?
- Em đang ở viện. Sao chị lại có số em?
- Mày đến đón tao được không? Tao tới viện xem con Bông nó thế nào.
Nghe vậy tôi liền cười tươi đáp:
- Được, chị đang ở đâu em tới đón.
- Để tao gửi định vị qua. Đi luôn nhé, không lúc nữa tao bận.
- Vâng, em biết rồi.
Ngay sau khi tắt máy tôi liền nhận được định vị chị Hoài gửi. Lúc tôi đến không thấy chị Hoài đâu. Tôi dừng xe lại ven đường, ngó nghiêng một vòng thấy nơi này khá vắng vẻ. Tôi bấm số gọi lại cho chị nhưng cuộc gọi cứ đổ chuông từ hồi này sang hồi khác rồi tự kết thúc. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì từ đâu đã bị một lực rất mạnh đập thẳng vào gáy khiến toàn thân tôi ngã quỵ xuống. Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, tôi chỉ kịp nghe tiếng người đàn ông nói:
- Đưa nó đến khách sạn Seoul.
Khách sạn Seoul? Chính là khách sạn mà hôm vừa rồi Vũ hẹn công ty tôi gặp ở đó... Và hình như đó cũng là khách sạn của anh ta!