Chương 10

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:16:50

Nghe anh nói vậy tôi lại càng khóc lớn hơn, không phải là vì Vũ mắng tôi, chỉ là bỗng chốc tôi không thể kìm nén được nước mắt, cảm xúc từ đâu kéo đến làm tôi khóc một trận long trời lở đất mới dừng lại hẳn được. Rồi bất ngờ một chiếc khăn tay màu trắng dơ ra trước mắt tôi, anh bảo: - Lau nhanh rồi lên xe, tôi không có thời gian đứng xem cô diễn hài. "Diễn hài?" Tôi khóc đến mức hai mắt sưng húp như vậy mà anh lại nghĩ đó là diễn hài. Nhưng thôi kệ, tôi chẳng buồn đôi co với anh mà chỉ lặng lẽ nhận lấy khăn tay từ anh, lau khô nước mắt nước mũi xong tôi mới lững thững bước ra xe. Trên đường đi, tôi mặc kệ chẳng buồn hỏi anh định đưa tôi đi đâu. Chiếc xe cứ thế lao vun vút thẳng tiến con đường phía trước, rồi cuối cùng dừng lại trước một toà chung cư cao cấp. Tôi nhìn toà chung cư trước mặt, thầm nghĩ hôm nay anh ta cao hứng đổi gió hay sao? Thế nhưng sau đó Vũ ném cho tôi một câu khiến người tôi khẽ run lên: - Từ nay cho đến lúc tôi chán cô, thì đây sẽ là nơi ở của cô! Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn anh, không thể thế được, tôi đang sống cùng mẹ và Bông, làm sao có thể dọn đến nơi này sống được. Tôi vội vàng phản bác: - Không được. Tôi... Tôi còn chưa kịp nói xong thì Vũ đã cắt ngang: - Tôi cho cô cái quyền nói câu "không được" với tôi à? Được hay không không phải do cô quyết định. - Nhưng tôi đang sống cùng gia đình mình, làm sao tôi có thể dọn đến đây ở được? - Tôi không cần biết, đó không phải là vấn đề của tôi. Tôi ức đến tận cổ, cái giọng nói đúng kiểu độc đoán của một kẻ có tiền. Tôi vẫn kiên trì nói tiếp: - Anh yên tâm, bất cứ lúc nào anh cần tôi cũng sẽ có mặt. Một con tép riu như tôi thì anh không cần phải sợ tôi nuốt lời đâu. Vũ quay sang nhìn tôi chằm chằm, anh không trả lời câu nói của tôi mà nhắc lại câu nói ban đầu bằng thái độ và giọng nói vẫn kiên định trước sau như một: - Nhớ kỹ, từ nay cho đến lúc tôi chán cô, thì đây sẽ là nơi ở của cô! Tôi vẫn cố gắng nhìn anh ta bằng ánh mắt van vỉ, chỉ thiếu điều muốn quỳ trước mặt anh ta thôi: - Vũ... tôi xin anh... - Nếu không muốn tôi phải điên thì tốt nhất cô im mồm vào và ngoan ngoãn làm theo. Vũ ném cho tôi một câu lạnh như băng rồi bước xuống xe. Tôi không cách nào khác đành lững thững bước xuống theo anh. Tôi nhận ra, cố gắng thuyết phục một người như anh cũng vô ích. Bởi vì anh giống như một vị vua, lời nói chính là thánh chỉ, một khi thánh chỉ đã phát ra thì dân thường như tôi không thể từ chối mà chỉ có cách phải tiếp nhận. Tôi không biết căn chung cư này là Vũ thuê hay là của anh, anh đã từng dẫn bao cô gái về đây rồi, nhưng khi bước vào trong căn nhà, tôi nhìn xung quanh một lượt, tôi cảm giác anh cũng thường xuyên qua lại ở đây, bằng chứng là khi cánh cửa mở ra mùi hương thơm thoang thoảng đã xộc thẳng vào hốc mũi tôi, hương thơm này rất đặc biệt, là mùi hương trên cơ thể Vũ. Vừa vào đến nhà anh liền đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, thấy vậy hai má tôi bất giác đỏ bừng lên khi nghĩ đến cảnh tượng sau đó. Dù tôi biết nhiệm vụ của mình đến đây là gì nhưng mỗi lần đối mặt, cơ thể tôi vẫn không khỏi run lên. Thế rồi Vũ lên tiếng: - Nấu cơm đi, tôi đi tắm. - Hả? - Hả cái gì mà hả? Cô có bị điếc không thế? - À, tại tôi nấu ăn không ngon lắm đâu. - Trong tủ lạnh đầy đủ đồ, thích món gì thì nấu đi. Nói xong Vũ bước đi về phía phòng tắm, còn tôi đặt túi xách xuống rồi trở vào phòng bếp. Tôi nghe nói dân xã hội đen thường chẳng quan tâm đến bếp núc, nhưng hình như Vũ thì khác, tuy không phải là nơi ở chính thức của anh nhưng căn bếp rất gọn gàng, đầy đủ gia vị, tủ lạnh cũng đầy đủ thực phẩm, rau củ quả các kiểu. Tôi tự hỏi liệu đã có bàn tay người phụ nữ nào giúp anh làm điều này? Tôi trước giờ chẳng giỏi nấu ăn, bởi vì đa số ở nhà toàn là mẹ tôi nấu, sau khi đi làm về tôi đã có sẵn bữa cơm ngon đặt trên bàn. Cho nên hôm nay tôi cũng chỉ chọn vài món ăn đơn giản để nấu. Nấu xong xuôi được một lát tôi mới thấy anh bước ra khỏi phòng tắm. Tôi cứ tưởng với mấy món đơn giản mà cũng không mấy đẹp về hình thức của tôi thì sau khi Vũ nhìn thấy sẽ chẳng buồn động đũa đến. Nhưng không, tôi thấy anh ăn rất ngon lành, không ra dáng vẻ bị miễn cưỡng một chút nào. Xem ra, khẩu vị của anh cũng không quá khó như tôi tưởng tượng. Khi chúng tôi ăn xong thì Vũ có điện thoại, tôi nghe thấy anh nói với đầu dây bên kia rằng "Trước khi tôi đến, để nó được nguyên vẹn". Tắt điện thoại xong thì anh quay sang nhìn tôi, rồi giơ một chiếc thẻ ATM ra trước mặt tôi: - Trong thẻ này có 100 triệu, coi như là tiền phí tôi trả cô trong thời gian làm tình nhân của tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống chiếc thẻ ATM rồi lại nhìn thẳng khuôn mặt Vũ. Khi nghỉ việc công ty tôi đã lo sợ mình sẽ làm gì để có tiền trang trải cuộc sống. Tôi không nghĩ Vũ sẽ chi trả phí làm tình nhân cho mình vì suy cho cùng là tôi đang trả nợ anh vì anh đã cứu tôi thoát khỏi cảnh ngục tù. Tôi còn chưa biết nói gì thì Vũ lần nữa lên tiếng: - Tôi không thích chơi gái free!!! Nói xong anh đặt chiếc thẻ xuống bàn rồi rời khỏi căn nhà. Tôi cầm chiếc thẻ trên tay, có số tiền này kể ra cũng tốt, cuộc sống chắc chắn trong thời gian tới sẽ không còn là một màu ảm đạm, xám xịt. Thế nhưng không hiểu sao, đâu đó trong trái tim tôi vẫn không khỏi dâng lên cảm giác nhức nhối. Tối đó tôi đợi Vũ đến 11 giờ đêm mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tuy nhiên tôi lại chẳng dám tự ý rời khỏi căn hộ, tôi sợ đột xuất anh về sẽ không thấy tôi lại nổi điên lên thì tôi biết phải làm sao. Cuối cùng cả đêm đó tôi nằm một mình trong một căn phòng rộng lớn, chắc do lạ nhà nên tôi nằm lăn lộn đủ kiểu vẫn không tài nào ngủ được. Sau đó tôi cũng không biết mình thiếp vào giấc ngủ lúc nào, cơ hồ cũng phải gần sáng. Đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên tôi mới tỉnh giấc. Mơ màng mở mắt, thấy trên người mình là chiếc chăn mỏng, mà tôi nhớ rất rõ tối qua trước khi đi ngủ tôi không thấy chiếc chăn nào để ở giường. Tôi với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên số của mẹ tôi. Tôi vội vàng nhấn nút nghe máy: - Dạ mẹ, con nghe đây mẹ ơi. - Mẹ gọi để thông báo với con mẹ đang chuẩn bị sắp xếp đồ ra viện. - Hôm nay Bông được ra viện hả mẹ? Con nhớ là ngày mai mà. - Ừ, được ra sớm hơn một ngày con à. - Vậy mẹ sắp xếp đồ dần đi, con qua luôn đây. - Con không phải đi làm à? - Dạ nay con được nghỉ. - Ừ mẹ biết rồi. Trên đường đến bệnh viện tôi có ghé vào cửa hàng bán đồ lưu niệm mua cho Bông một chú gấu misa màu hồng. Con bé nhìn thấy gấu thì thích lắm, vui vẻ cười tít mắt lên bảo: - Gấu đẹp quá mẹ An ơi. - Con thích không? - Con thích lắm ạ. - Bông thích là được rồi. Từ giờ Bông thích cái gì cứ bảo với mẹ, mẹ sẽ mua cho Bông nhé. - Dạ vâng. Nhưng con thích được ở bên mẹ An nhất. Từ nay mỗi tối con được ngủ cùng mẹ An rồi đúng không ạ? Câu nói của con bé khiến cả người tôi khựng lại. Nếu như không có sự trao đổi kia thì chắc chắn tôi đã có thể tự tin nói với con bé rằng "Tất nhiên rồi con gái", nhưng giờ phút này tôi làm sao có thể nói dối con bé được. Tôi ngập ngừng một hồi rồi bảo: - Mẹ xin lỗi Bông, thời gian này công việc của mẹ cũng rất bận. Con chịu khó ngủ cùng bà ngoại một thời gian nhé. Đợi mẹ xong xuôi hết việc, mẹ sẽ dành thời gian cho Bông sau. Có được không? Nghe tôi nói vậy mặt con bé hơi buồn nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: - Dạ vâng. Bà ngoại bảo mẹ bận kiếm tiền nuôi Bông. Bông sẽ ngoan ạ. - Cảm ơn con gái, mẹ yêu con! Đưa Bông từ viện về nhà, trên đường về tôi phải nghĩ đủ loại lý do để trong thời gian tới không ở nhà mẹ cũng không lo lắng. Cuối cùng không còn cách nào khác tôi đành nói dối mẹ rằng tôi phải đi công tác một thời gian nên không ở nhà được. Cũng may trước giờ mẹ luôn tin tưởng tôi nên cũng không mảy may suy nghĩ gì nhiều, chỉ dặn dò tôi yên tâm đi công tác, ở nhà có mẹ lo cho Bông, còn dặn tôi ăn uống nghỉ ngơi điều độ, giữ gìn sức khỏe. Những lời mẹ nói tôi phải cố gắng lắm mới kiềm chế cảm xúc được, ngăn không cho nước mắt rơi. Trong thâm tâm tôi tràn ngập sự áy náy, nhưng tôi không còn cách nào khác. Buổi chiều tôi sắp xếp đồ cho vào cái vali như mình đi công tác thật. Sau đó tôi lấy ít tiền mặt đưa cho mẹ, cũng dặn dò mẹ và Bông các kiểu rồi kéo vali rời khỏi nhà. Tuy nhiên tôi không đến chung cư ngay mà ghé sang nhà cái Nga trước. Cái Nga thấy tôi thất thần, lại còn khéo vali, nó mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên hỏi: - Mày kéo vali đi đâu đây? Đừng nói với tao là dọn qua đây ở cùng tao đó nhé. - Được dọn đến ở cùng mày đã sướng. Tao dọn đến chung cư ông Vũ thuê cho tao. Mà thuê hay của ông ấy thì tao cũng đếch biết. - Hả? Sao phải dọn đến đấy ở? Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, uống một cốc nước lọc xong tôi mới bình tĩnh kể hết cho cái Nga tất tần tật mọi chuyện. Cái Nga nghe xong liền thở dài nói: - Chẳng trách, hôm tao đến đồn công an xin vào gặp mày nhưng không được. Nghe tính chất sự việc cũng quan trọng lắm, ai ngờ 2 hôm sau mày được thả. Hoá ra là nhờ ông Vũ. - Ừ. - Nhưng sao ông ấy lại muốn mày làm tình nhân của ông ấy. - Tao cũng không biết nữa, nghĩ mãi không hiểu. Nhiều lúc tao cảm giác như cuộc sống của tao nằm trong tầm tay anh ta, do anh ta điều khiển vậy ấy. Kiểu như lúc tao quyết tâm dứt khoát rồi thì lại có chuyện ập đến, mà mỗi khi có chuyện anh ta lại xuất hiện kịp thời, sau đó thì mày cũng biết đấy, tao lại phải đi cầu xin anh ta. - Ừ tao thấy cũng trùng hợp thật. Nhưng mà lý do gì để ông ấy phải làm vậy nhỉ? Trong khi đầy gái đẹp xung quanh anh ta, thích dạng gái nào anh ta đều có thể có được. - Đó, vấn đề là như vậy đấy. - Ê, hay là có khi anh ta thích mày không? Kiểu như tình yêu sét đánh gặp một lần đã yêu đó. Nghe cái Nga nói vậy tôi vội vàng phản bác: - Không, không bao giờ có chuyện đó đâu. Mà thôi khỏi suy đoán cho đỡ đau đầu. Giờ tao chỉ đợi anh ta chán tao rồi buông tha cho tao thôi. - Tao có linh cảm ngày đó hơi xa mày ạ. - Thui thủi cái mồm mày. Mà hôm nay mày đi làm không? - Tao có. À nói mới nhớ, lát tao đi làm thì mày đi cùng tao luôn đi. Đến còn lấy lương nữa. Hôm trước tao muốn lấy hộ mày nhưng không được, bà quản lý bảo lương của ai người đó lĩnh. Không làm việc ở đó nữa nhưng lương tháng trước thì vẫn phải đến mà lấy chứ công sức của mình mà. - À ừ, tao cũng suýt quên vụ lương luôn đấy. Để lát tao đi cùng mày. Chúng tôi nấu cơm sớm ăn xong mới đi đến quán bar. Lúc tôi đến hỏi nhân viên quán thì mới biết chị quản lý vừa ra ngoài nên thành ra tôi phải đứng chờ. Tôi và cái Nga đang đứng nói chuyện thì ánh mắt tôi bất chợt dừng lại chỗ một cô gái mặc váy cúp ngực màu đen siêu ngắn đang ngồi uống rượu trên quầy. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như tôi không biết cô ấy chính là người phụ nữ được Vũ bao nuôi 5 năm qua. Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, lại ở trong bộ dạng khác hoàn toàn so với những lần tôi từng gặp. Thấy tôi ngơ ngác nhìn về một phía, cái Nga liền hỏi: - Này, mày nhìn cái quái gì mà mặt đần thối ra thế? - Mày thấy cô gái kia không? - Thấy, nhưng mà sao? - Cô ấy chính là cô gái mà thiên hạ đồn được Vũ bao nuôi 5 năm qua đấy. Cái Nga tròn xoe mắt nhìn tôi như kiểu không tin được rồi lại nhìn về phía cô ấy: - Hả? Thật á? Nhưng sao mày biết? - Mày quên tao từng gặp cô ấy 2 lần rồi à? Cái Nga nhìn cô ấy rất kỹ, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Bất ngờ hàng lông mày nó chợt cau lại như nhớ ra điều gì đó: - Ê ê, để ý kỹ mới nhớ nha. Tao cũng gặp con mụ này rồi, gặp cách đây khoảng chục ngày, tao thấy con mụ này đứng nói chuyện cùng bà Kiều. Mà mấy ngày sau mày bị bắt, liệu cái vụ thuốc kia có liên quan tới bà này không? Tôi ngẩn người suy nghĩ, bà Kiều ghét tôi nên hãm hại tôi đã đành, đằng này cô ấy và tôi rốt cục có thù hằn gì mà khiến cô ấy phải làm như vậy? Với lại qua hai lần từng tiếp xúc tôi thấy cô ấy cũng không đến nỗi. Tôi nghi hoặc hỏi lại: - Hay mày có nhìn nhầm không? Chứ tao thấy cô ấy chẳng có lý do gì mà phải làm vậy với tao cả. - Sao lại không có lý do? Cũng giống như bà Kiều, ghen ăn tức ở vì mày với ông Vũ đó. Kẻ thù của kẻ thù là bạn chung mà. - Chắc là bà ấy chưa biết ông Vũ qua lại với tao đâu. - Mày đừng có mà đánh giá thấp phụ nữ khi yêu. Nói không ngoa chứ thính như chó ấy. Có những người động tí là sồn sồn lên, nhưng có những người giả vờ không biết rồi âm thầm ra tay. Những đứa giả vờ không biết mới là những đứa khôn và nguy hiểm. Cái Nga vừa dứt lời thì căn phòng bỗng chốc trở nên quỷ dị khi tất cả đều hướng mắt nhìn về phía Vũ đang đi đến cạnh cô ta. Tôi không biết anh có nhìn thấy tôi không, hay là giờ phút này ánh mắt anh chỉ hướng về cô ấy nên đã đem tất cả mọi người biến thành không khí. Vũ đi đến cầm ly rượu trên tay cô ấy rồi đặt xuống bàn, anh bảo: - Uống thế đủ rồi! Cô ấy ngước mắt lên nhìn Vũ, giống kiểu đang giận dỗi gì đó rồi lại cầm ly rượu lên uống tiếp. Vũ kiên nhẫn nhắc lại: - Uống thế đủ rồi! - Em đã bảo từ giờ trở đi anh không cần phải lo cho em nữa mà. - Quỳnh... đứng dậy về nhà. - Em không về... đó không phải nhà của em. - Em uống say rồi, để tôi cho người đưa em về. Vũ vừa dứt lời thì cô gái kia liền đứng dậy, nhưng không phải là đi về mà là ngả vào lòng người đàn ông ngồi gần cô ấy, dáng vẻ giống như đang cố tình chọc điên Vũ vậy. Cô ấy nói với người đàn ông kia: - Anh... anh thấy em đẹp không? Cả khuôn mặt người đàn ông cứng đờ khi đối diện với ánh mắt của Vũ. Tôi cứ tưởng Vũ sẽ vô lý đến mức nổi điên lên cho người đàn ông kia một trận, vì theo như tôi được biết với tính cách của anh, dù là người kia cố tình hay vô tình, chỉ cần chạm đến đồ của anh, anh đều không cho phép. Đến tôi, chỉ là một người anh xem như món đồ để giải tỏa, khi anh bắt gặp tôi có hành động thân thiết với Trường anh đã nổi điên lên rồi, huống gì cô gái kia là người đặc biệt với anh, là người anh chăm sóc suốt 5 năm trời ròng rã. Thế nhưng không, Vũ chỉ bình tĩnh kéo cô ấy rời xa khỏi vòng tay người đàn ông, thậm chí giọng nói không hề cáu kỉnh một chút nào: - Để tôi đưa em về. Đừng bướng nữa! Nói xong anh đã cầm tay cô ấy bước đi trước mặt bao nhiêu người, bao gồm cả tôi. Bây giờ thì tôi mới biết, hóa ra một người như anh cũng có lúc dịu dàng như thế. Chỉ là sự dịu dàng ấy chỉ dành cho người con gái đặc biệt trong trái tim anh. Nghĩ vậy, tôi không biết sao đâu đó ở trong tim mình, có một góc nhỏ rấy lên nỗi chua xót mà không thể lý giải nổi. Có thể là tôi chua xót cho chính bản thân mình, cùng là phận phụ nữ nhưng tôi lại chỉ là thứ rẻ mạt trong mắt anh. Cái Nga đứng bên cạnh tôi thở dài bảo: - Người ta đi rồi! - Ừ, kệ chứ. Liên quan gì đến tao đâu. - Không liên quan mà tao thấy mặt mày đần thối ra đấy. Mà con mụ kia sao tao cảm giác như đang cố tình chọc tức ông Vũ, cơ mà hình như phản tác dụng. - Phản tác dụng là sao? - Thì tao thấy ông Vũ kia có điên lên đâu. Vẫn bình chân như vại mà. - Chắc vì yêu nên nhẫn nhịn được thôi. - Yêu cái con khỉ, nếu mà yêu thì khi thấy người yêu mình sà vào lòng người đàn ông khác phải nổi điên lên rồi. Lời cái Nga nói cũng có lý nhưng nếu áp dụng vào trường hợp của tôi và Vũ thì thấy sai sai. Anh ta động tí là nổi điên lên với tôi nhưng chắc chắn không bao giờ có chuyện anh ta yêu tôi đâu. Tôi vội vàng phản bác: - Không, cũng tuỳ người. Còn trường hợp của ông Vũ là kiểu quạu với cả thế giới nhưng dịu dàng với mình em. - Sao tao nói mày cứ phủ nhận thế nhỉ? Để rồi xem... tao linh cảm hơi bị chuẩn đấy. Tôi bật cười trêu: - Thế thì mai mốt khéo mày phải đổi nghề làm thầy bói đi. - Má, thôi tao không nói với mày nữa. Đi làm việc đây. - Ừ đi đi. Tôi đứng đợi thêm một lúc thì chị quản lý về, sau khi nhận được tiền lương tôi bắt xe về chung cư. Biết rằng tối nay Vũ cũng chẳng về chung cư đâu, nhưng giờ cái Nga đi làm rồi, tôi thì nói dối mẹ đi công tác cũng chẳng quay về nhà được nữa. Tôi kéo chiếc vali để vào một góc, sau đó đi tắm rửa thay đồ. Tắm xong tôi mặc chiếc váy hai dây rộng rãi, rút khăn gội lau mái tóc ướt rượt, đẩy cửa đi ra ngoài. Đúng lúc này cả người tôi va sầm vào một thân hình cao lớn, đến khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt Vũ, tim tôi đập loạn xạ, không biết ngọn gió nào lại thổi anh về đây, tôi cứ tưởng giờ này anh còn đang bận dỗ dành cô gái kia chứ. Tôi ngạc nhiên hỏi: - Sao anh lại về đây? Vũ nhướng mắt, anh cúi xuống nhìn chằm chằm bộ dạng không mấy chỉnh tề của tôi, lạnh lùng đáp: - Tôi không về thì để cô làm vương tướng trong cái ngôi nhà này à? - Không phải, ý là tôi tưởng... - Tưởng gì? - Tưởng anh còn bận dỗ dành cô ấy. Vũ không trả lời tôi nữa, anh cởi chiếc áo vest bên ngoài vất phịch xuống chiếc ghế sofa. Không biết khi ấy cái tật nhiều chuyện của tôi từ đâu kéo đến, tôi lại bảo: - Thực ra người con gái nào khi yêu cũng chỉ muốn người đàn ông của mình có duy nhất một mình mình bên cạnh mà thôi. Yêu vào, ai chẳng ích kỷ như vậy. - Loại phụ nữ như cô... cũng hiểu được như vậy cơ à? Phải... loại phụ nữ vì tiền mà bán rẻ thân xác như tôi thì có tư cách gì mà nhắc đến chuyện tình yêu đôi lứa. Từ cái ngày tôi đồng ý bán thân cho anh, tôi đã tự mình tước đoạt cái quyền đó rồi. Chỉ là khi nghe từ chính miệng anh nói mấy từ " loại phụ nữ như cô" khiến trái tim tôi bỗng co thắt một hồi, không biết là vì đau nhói hay là vì bị nói trúng nỗi đau. Tâm trạng bỗng chốc tụt xuống như bị thả tự do xuống mười tám tầng địa ngục làm tôi chẳng buồn tranh cãi với Vũ nữa. Vả lại có lẽ tôi cũng đã dần quen với những lời mỉa mai của anh. Tôi nói sang vấn đề khác: - Anh muốn đi tắm không, để tôi chuẩn bị nước và quần áo cho anh. Vũ hơi ngạc nhiên nhìn tôi: - Hôm nay cô biết thân biết phận phết nhỉ? - Tôi mà, có tiền thì cái gì chẳng biết. Vũ nhíu mày nhìn tôi, khoé môi anh mấp máy định nói gì đó, tôi đoán chắc lại mỉa mai tôi tiếp đó mà. Nhưng cuối cùng anh lại bảo: - Đi chuẩn bị luôn đi. Sếp xếp đồ và chuẩn bị nước tắm cho Vũ xong xuôi thì tôi lên giường nằm trước. Chừng vài phút sau tiếng nước chảy vang lên, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những gì diễn ra sau khi anh tắm xong. Không phải là tôi thèm khát chuyện chăn gối với anh, mà là tôi biết bản thân mình là ai, có vị trí thế nào trong ngôi nhà này. Vũ đưa tôi về đây sinh sống, ngoài là người để anh giải tỏa những dục vọng ra thì tôi chẳng là gì cả. Hơn nữa anh cũng đâu rảnh từ chỗ người yêu về đây chỉ để nằm không cùng tôi qua hết đêm dài. Nếu vậy, chẳng phải thà anh ở bên cạnh người mình yêu còn sướng hơn tôi gấp trăm vạn lần sao? Thế nhưng, khi cánh cửa phòng tắm mở ra, Vũ lặng lẽ đi đến bên giường, kéo một nửa cái chăn đang đắp trên người tôi rồi nằm xuống. Tim tôi bất giác đập loạn xạ. Qua một lúc rất lâu tôi không thấy động tĩnh gì mới xoay người quay lại, thấy anh hai mắt đã nhắm nghiền, hơi thở phát ra đều đều. Hoá ra là anh đã ngủ, có lẽ hôm nay vì giận dỗi với người yêu nên anh chẳng còn tâm trạng mà làm chuyện khác. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thoát được một đêm. Mà bây giờ tôi mới phát hiện ra khuôn mặt anh khi ngủ dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc thức, dáng vẻ lạnh lùng xa cách hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này. Ánh đèn ngủ dịu dàng chiếu xuống khuôn mặt đẹp không tì vết của anh, mùi hương trên cơ thể anh tỏa ra bao vây khắp căn phòng, chiếm đoạt tất cả không gian, khiến tôi không chốn dung thân. Tôi nằm xoay đi xoay lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tài nào ngủ được, cuối cùng chỉ biết mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Thế rồi bất chợt một vòng tay ấm vòng qua eo tôi khiến tôi hơi giật mình, đang định xích ra một chút thì lại bị anh kéo gần hơn. Không biết có phải người bên cạnh tôi đang ngủ mơ hay là nhầm tưởng tôi thành ai khác mà anh bảo: - Để tôi ôm em ngủ! Từ đáy lòng lẫn cả cơ thể tôi bất giác mềm nhũn cả ra. Nhưng có lẽ... đây chỉ là sự nhầm lẫn mà tôi là người may mắn được hưởng ké thôi.