Nghe thấy những lời này, trái tim tôi như vỡ tan thành nước, những giọt nước mắt thấm ướt lồng ngực ấm áp của anh:
- Cảm ơn vì anh đã đến!!!
Tôi tựa vào lòng Vũ, khóc một lúc rất lâu vẫn chưa thể dừng lại được. Tôi không biết sao lúc đó mình lại buông thả bản thân mình như vậy, nhưng khi nằm trong vòng tay của anh, tôi mới có cảm giác được bình yên. Tôi khóc đến khi cảm giác không còn nước mắt để khóc nữa mới dừng lại hẳn. Sau đó Vũ mới từ từ buông tôi ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khoé mi lau đi giọt nước mắt cuối cùng đang đọng trên đó:
- Tôi đưa cô về!
Tôi gật đầu, Vũ đỡ tôi dậy. Sau đó anh quay sang nhìn tên đại ca đang bị người của anh khống chế, lạnh lùng nói:
- Biết phải xử lý thế nào chưa?
- Dạ rồi thưa đại ca. Đại ca cứ yên tâm để tụi em, sẽ sạch sẽ!
Vũ gật đầu không nói gì nữa rồi dắt tay tôi đi. Khi anh mở cửa xe ô tô cho tôi chuẩn bị bước vào thì bất chợt tiếng hét của tên đại ca kia vang lên rất lớn, tựa như tiếng hét của con lợn bị chọc tiết. Tôi giật mình nhìn về phía cửa căn phòng, chẳng lẽ đàn em của Vũ đã ra tay giết hắn? Tuy là hắn vừa bắt cóc tôi, hắn là người xấu chẳng tốt đẹp gì nhưng cứ nghĩ đến cảnh giết người man rợn tôi thực sự không muốn. Đặc biệt tôi không muốn Vũ liên quan đến cái chết của ai, có thế nào cũng nên để pháp luật xử lý. Gương mặt tôi thoáng trở nên trắng bệch, Vũ nhìn tôi, dường như đoán được tôi đang nghĩ gì nên anh bảo:
- Yên tâm, hắn ta không chết đâu mà sợ. Tôi chỉ dạy cho hắn một bài học nhớ đời mà thôi.
Tôi quay sang nhìn Vũ, run run hỏi lại:
- Có thật là anh sẽ không giết anh ta chứ?
- Đối với tôi, chết không đáng sợ nên tôi sẽ không để cho một ai chết dễ dàng như thế.
Nói xong thì Vũ nổ máy, đạp bàn ga phi một mạch từ chỗ bắt cóc tôi về thẳng chung cư. Anh lái xe nhanh đến nỗi như muốn xuyên thủng màn đêm, làm cho tôi ngồi bên cạnh phải nín thở cầu nguyện. Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi bước vào phòng tắm. Nước vòi hoa sen xối xả dội xuống, những vết thương hở và vết tím bầm do ngã xe và bị tên kia đánh, lúc này mới thấy đau và sót vô cùng. Chỉ là bỗng nhiên tôi lại nhớ đến câu nói của Vũ, anh bảo "Dăm ba cái thứ đàn bà mà mày cũng lôi ra uy hiếp được tao hả Nhất";" Tao đến đây là vì thằng Minh em tao", những câu nói đó bỗng chốc khiến trái tim tôi nhói lên một nỗi đau mơ hồ nào đó không thể diễn tả thành lời, thậm chí nó còn lấn át được nỗi đau trên cơ thể tôi. Tôi tự hỏi, nếu như hôm nay người bị bắt cóc là cô gái kia thì liệu anh có nói những lời này không? Có bình tĩnh được như thế không?
Khi tôi tắm xong bước ra khỏi phòng thì đã thấy Vũ ngồi ở ghế sofa. Vừa thấy tôi, anh liền bảo:
- Lại đây!
Tôi ngập ngừng bảo:
- Hôm nay tôi hơi mệt, tôi muốn đi ngủ sớm.
Vũ kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:
- Lại đây!
Tôi đành ngoan ngoãn đi về phía anh. Khi tôi vừa ngồi xuống đã thấy Vũ lấy ra một hộp thuốc dưới ngăn bàn. Anh nhấc một chân tôi lên đặt lên đùi anh, hành động đó của anh khiến tôi vừa bất ngờ vừa kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn. Tôi vừa mới nhúc nhích chân một chút thì anh lại quát:
- Ngồi yên!
Nói xong anh liền dùng bông gòn đã thấm dung dịch sát khuẩn, lướt qua mặt vết thương hở ở đầu gối của tôi. Cả người tôi bất chợt căng cứng lại vì sót. Thấy vậy động tác của Vũ liền nhẹ nhàng hơn chút. Suốt quá trình khuôn mặt anh như chẳng có chút cảm xúc nào nhưng khi chạm đến vết thương sâu, hàng lông mày của anh bất giác chau lại cứ như thể đau hộ tôi vậy. Cuối cùng anh lấy ra một lọ thuốc bôi vào khoé môi tôi, khi đối diện với anh thế này tôi cảm giác như có một áp lực nào đó bao trùm lấy thân thể tôi, gượng gạo vô cùng. Vũ nói:
- Thuốc này tan bầm rất hiệu quả.
- Cảm ơn anh nhé.
Anh không trả lời tôi ngay, bôi xong anh mới đáp:
- Có gì đâu mà phải cảm ơn. Tôi nhìn phụ nữ đẹp quen rồi, giờ nhìn thấy cô xấu xí tôi thấy ngứa mắt.
Nói xong thì anh đứng dậy bước đi. Tôi đã quen với cách ăn nói kiểu này của Vũ rồi nên chẳng thèm chấp. Ngồi một lúc cho thuốc khô hẳn thì tôi quay trở về phòng ngủ. Tôi nằm một lúc rất lâu nhưng không thấy Vũ đi vào, cuối cùng tôi thiếp vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Cho đến khi tôi mơ thấy cảnh mình bị bắt cóc hồi tối nay, cảnh tên khốn kia sờ đùi tôi, rồi ánh mắt và nụ cười đê tiện của hắn khiến tôi ám ảnh ngay cả trong giấc mơ. Miệng tôi liên tục nói " tránh ra... tránh ra... đừng động vào tôi". Thế rồi một tiếng gọi vang lên đưa tôi trở về thực tại, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng kia:
- Lý Hạ An!!!
Tôi giật mình mở mắt ra đã thấy gương mặt của Vũ, không biết có phải là do tôi hoa mắt hay là dưới ánh đèn mờ mờ tôi thấy gương mặt anh dịu dàng, ôn hoà đến lạ. Anh kéo chăn nằm xuống bên cạnh tôi, không những thế còn kéo tôi ôm vào lòng mình tựa như đang cố gắng vỗ về những tổn thức trong tôi. Mùi hương trên cơ thể anh nhàn nhạt tỏa ra, lồng ngực ấm áp khiến tôi cảm thấy an toàn vô cùng. Rồi cũng chẳng mấy chốc, tôi lần nữa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sự rất ngon, không còn cơn ác mộng nào làm phiền nữa. Thậm chí sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã nghĩ mọi việc xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ đẹp do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi!!!
Lúc tôi bước ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy Vũ đang ngồi ghế sofa, trên tay anh ta là một tờ báo, trước mặt là một ly cafe vẫn còn bốc hơi nóng. Nhìn bộ dạng anh ta lúc này có vẻ rất thảnh thơi. Mà đại ca xã hội đen như anh ta cũng quan tâm đến mấy tờ báo giấy này hay sao? Tôi cảm thấy cứ có gì đó sai sai. Bất ngờ Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi, cái nhìn như muốn xuyên thấu linh hồn tôi vậy. Rồi anh hỏi:
- Dậy rồi à?
Tôi khẽ gật đầu:
- Tôi vừa dậy.
- Dậy rồi thì ra ăn sáng.
Nói xong Vũ đặt tờ báo xuống bàn, tay cầm cốc cafe đi về phía bàn ăn. Lúc này tôi mới để ý trên bàn ăn đã sắp sẵn mấy món ăn được trình bày khá đẹp mắt. Tôi tò mò hỏi:
- Anh mua đồ ăn sáng ở đâu vậy?
Vũ khẽ cau mày, anh đáp:
- Tôi nấu!
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn mấy món ăn rồi nhìn tới khuôn mặt anh để quan sát xem anh có nói xạo không. Gương mặt anh có vẻ rất nghiêm túc, không giống người nói xạo, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa:
- Hả? Anh nấu thật á?
- Ừ.
- Tôi không nghĩ là anh biết nấu ăn đâu đó.
Vũ im lặng một lúc rồi nói:
- 18 tuổi đã bôn ba ngoài xã hội, nếu không biết nấu ăn thì ai nấu cho mà ăn.
" 18 tuổi đã bôn ba ngoài xã hội" tôi kinh ngạc nhìn anh, chẳng phải tôi nghe nói nhà anh cũng thuộc dạng trâm anh thế phiệt, mà thường những gia đình như thế thì con cái sẽ được ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ cơm bưng nước rót đến tận miệng sao? Lâu nay tôi cứ thắc mắc tại sao Vũ lại không đi theo sự nghiệp của gia đình, tại sao sinh ra trong một gia đình tài phiệt như thế anh lại chọn con đường đầy rẫy những nguy hiểm này? Có vẻ như cuộc đời anh cũng không được suôn sẻ như tôi nghĩ. Có thể quá khứ đã rèn luyện anh bắt buộc trở thành con người như ngày hôm nay. Bản tính tò mò bắt đầu trỗi dậy, tôi lấy hết can đảm hỏi anh:
- Tức là 18 tuổi anh đã rời xa bố mẹ để ra ngoài tự lập sao?
- Mẹ tôi mất rồi. Mất từ khi tôi 8 tuổi.
Nói đến đây tôi thấy trong ánh mắt thâm sâu như trời biển ấy là cả một nỗi đau lớn lao bao trùm. Có vẻ dường như anh rất yêu mẹ mình, cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua nhưng đến bây giờ khi nhắc lại đến mẹ, một người có trái tim sắt đá như anh cũng không thể che giấu được cảm xúc. Hoá ra, đàn ông có lạnh lùng, kiêu ngạo đến mấy cũng có những nỗi đau không thể giấu. Tôi thở dài định lên tiếng an ủi anh một hai câu thì anh đã nói tiếp:
- Cũng hơn chục năm rồi, tôi chưa trở về ngôi nhà của mình.
- Tại sao vậy? Mẹ anh mất nhưng còn bố anh mà.
- Tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta và người đàn bà kia.
- Người đàn bà??? Ý anh là mẹ kế của anh sao?( tôi kinh ngạc hỏi lại)
Vũ nhìn tôi, đôi mắt anh bất chợt hiện lên vài tia đỏ, khoé môi anh giật giật mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại bảo:
- Ăn đi!
Thế rồi cả hai chúng tôi lại bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng. Một lát sau Vũ đứng dậy rời đi trước, chỉ còn mình tôi trên bàn ăn. Sau khi anh đi rồi mà tôi cứ có gì đó lấn cấn khiến mình nặng lòng mãi. Nhiều khi tôi cứ nghĩ tại sao cùng là một kiếp người mà tôi lại không thể có được một gia đình trọn vẹn như người ta, hoá ra không chỉ mình tôi, tuy Vũ không kể chi tiết nhưng tôi cảm nhận rằng chuyện tình cảm gia đình của anh cũng chẳng mấy vui vẻ. Thậm chí tôi còn cảm giác anh hận bố mình và người phụ nữ kia hơn là tôi hận mẹ ruột mình.
Ngày hôm đó trên người vẫn còn có vết bầm tím nên tôi không đến bệnh viện với Bông. Cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà làm mấy việc lặt vặt và dọn dẹp. Vũ tối đó lại về sớm, lần đầu tiên chúng tôi ăn tối cùng nhau, lên giường đi ngủ cùng nhau và thức dậy cùng nhau. Vì bình thường Vũ chỉ đến lúc nhát rồi đi luôn, có khi nửa đêm mới đến. Chưa bao giờ anh lại ở lại lâu như vậy. Chính vì vậy mà hôm đó anh đã mơ hồ tạo cho tôi cảm giác như chúng tôi không phải là tình nhân, mà là một cặp đôi yêu nhau thực thụ. Tuy nhiên cảm giác đó đến bất ngờ và đi cũng nhanh chóng như cơn gió lướt qua, tôi không dám suy nghĩ quá lâu, vội vã gạt bỏ đi vì tôi sợ mình sẽ đem mộng tưởng bước vào thế giới không có thực.
Mấy ngày tiếp theo nữa lại trôi qua, ban ngày tôi vẫn đến viện với Bông, tối trở về chung cư. Tôi cũng đã xin phép Vũ, điều tôi không ngờ là anh cũng rất dễ dàng đồng ý, không làm khó tôi như trước. Mà dạo gần đây tôi cảm giác anh có phần nhẹ nhàng và thả lỏng tôi hơn. Tôi cũng không biết tự dưng sao anh lại thay đổi như vậy, cũng có thể là anh đang dần chán tôi rồi nên không muốn quản chặt như trước nữa. Buổi chiều hôm ấy tôi vừa cho Bông xuống dưới khuôn viên bệnh viện chơi một lúc cho thoáng thì thấy Trường tay xách một giỏ trái cây và một túi đồ chơi đi tới. Tôi ngạc nhiên gọi anh:
- Anh Trường? Anh đi đâu đây?
Trường mỉm cười đáp:
- May quá, gặp em ở đây anh đỡ phải tìm phòng. Anh tới thăm Bông.
Nói xong Trường cúi xuống nhìn Bông, anh cười tươi nói:
- Chú chào Bông nhé. Chú là bạn của mẹ con. Hôm nay chú đến thăm con, có chút quà tặng con nè. Con có thích búp bê không?
Con bé rất ít khi tiếp xúc với người lạ nên khi Trường hỏi dồn dập vậy con bé có chút rụt rè lép sau lưng tôi. Tôi liền bảo con:
- Bông đừng sợ, đây là bạn của mẹ. Mà mẹ từng dạy Bông như thế nào nhỉ, khi con được tặng quà thì con phải làm sao?
- Dạ cảm ơn ạ.
- Chú Trường mua quà tặng con. Con đã cảm ơn chú chưa?
Con bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi rồi quay sang chỗ Trường:
- Con cảm ơn chú.
Trường cười tươi xoa đầu con bé. Một lúc sau thì con bé muốn chạy ra phía trước chơi nên tôi và Trường ngồi xuống ghế đá gần đó. Trường nhìn về phía Bông, anh bảo:
- Con bé đáng yêu quá!
- Dạ vâng, con bé đáng yêu lắm anh ạ. Lại rất ngoan và hiểu chuyện.
- Anh nghĩ con bé ngoan và hiểu chuyện được như vậy một phần cũng là do cách giáo dục và nuôi dưỡng của em hình thành nên tính cách của con bé đó.
Tôi cười gượng đáp:
- Thực ra trước giờ em chỉ sợ mình là một người mẹ thất bại.
- Không, em sao có thể là người mẹ thất bại được. Em không sinh ra con bé nhưng tình yêu thương của em dành cho con bé rất lớn, tất cả những gì tốt đẹp nhất em đều dành cho con bé. Mà Bông có biết sự thật em không phải mẹ con bé không?
- Con bé không biết anh ạ. Thấy con bé vui vẻ lớn lên trong vòng tay của em nên cả em và mẹ đều không đủ can đảm để nói cho con bé biết sự thật, sợ con bé sẽ tổn thương.
- Vậy em định chôn giấu bí mật này mãi sao? Ngộ nhỡ sau này con bé lớn lên sẽ phát hiện ra, hoặc mẹ ruột con bé sẽ hối hận và quay lại nhận con.
- Đợi con bé lớn lên em và mẹ sẽ nói cho con bé biết. Nếu mẹ ruột con bé hối hận quay lại nhận con thì đó cũng là chuyện tốt anh ạ.
Trường gật đầu cười nhẹ. Nói chuyện với anh thêm vài câu nữa thì Bông chạy đến chỗ chúng tôi. Thấy con bé chơi đùa mốt mát mồ hôi trên trán, tôi và Trường chẳng ai bảo ai cùng đưa tay lên lau mồ hôi cho con. Lúc lau xong, tôi ngẩng đầu lên, miệng nở nụ cười nhẹ, vừa định lên tiếng hỏi xem con bé chơi chán chưa thì cả người bỗng chốc sững lại khi thấy gương mặt thân quen của Vũ đang nhìn chằm chằm mình, cách đó một đoạn không xa. Trên tay anh còn xách theo một giỏ quà, dường như là đang đi thăm ai đó. Tôi ú ớ không biết phải làm sao, có lẽ lại bị anh hiểu nhầm rồi. Vì cái nhìn của anh khi nhìn tôi lúc này thật sự rất đáng sợ, ánh mắt ấy tựa như một con dao sắc bén chém ngang cơ thể tôi vậy. Sau đó ngay lập tức anh bước đi một mạch về phía trước. Khi anh đi khuất rồi mà dư âm của anh để lại vẫn khiến tim tôi đập rất nhanh, chân run nhẹ. Tôi không phải là con người quá nhát gan, nhưng cuộc sống của tôi gần đây mới dễ thở hơn một chút. Tôi rất sợ sau cảnh tượng anh thấy ngày hôm nay sẽ hiểu nhầm mình, lại trói chặt tôi, điên cuồng kiểm soát tôi như ngày trước.
Buổi tối tôi trở về nhà trong tâm trạng lo nơm nớp. Lúc tôi về thì Vũ đã về rồi, anh ở trong phòng tắm. Tôi thấy trên bàn để một giỏ quà, rất giống giỏ mà anh xách lúc ở bệnh viện. Không biết anh đi thăm ai mà chưa thăm được sao, sao lại xách giỏ quà về thế này? Trong lúc tôi còn đang còn tha thẩn suy nghĩ thì bất ngờ cánh cửa phòng tắm mở ra, anh chỉ mặc chiếc áo choàng tắm. Vừa nhìn thấy anh, tôi cứ như con gà mắc tóc, ấp úng hỏi:
- Anh về lâu chưa?
Vũ nhìn tôi, anh không trả lời câu hỏi của tôi mà lạnh lùng bảo:
- Nhìn cô với hắn ta... cũng đẹp đôi phết.
Tôi vội vàng giải thích:
- Không như những gì anh nghĩ đâu. Thực ra anh ấy đến thăm Bông nên chúng tôi ngồi xuống nói chuyện như những người bạn bình thường thôi. Tôi cũng không biết trước là anh ấy sẽ đến. Tôi thề là tôi không làm gì sai trái sau lưng anh cả.
Vũ nhíu mày nhìn tôi. Mà tôi giờ mới nhận ra, tại sao tôi lại khẩn trương giải thích cho anh ta như vậy? Cứ như một người vợ đang cố gắng giải thích cho chồng mình hiểu rằng mình không hề ngoại tình. Sau đó Vũ bảo:
- Hình như đây là lần đầu tiên cô chịu giải thích với tôi nhỉ?
- Tôi... tôi sợ anh hiểu nhầm.
Vũ không nói gì nữa, sau đó anh xoay người đi vào phòng thay đồ. Lúc sau anh bước ra trong bộ dạng đã chỉnh tề, anh mặc cả một cây màu đen, dường như không có ý định ở nhà. Vừa đi vừa đeo đồng hồ anh vừa nói:
- Tối nay tôi không về. Không cần phải đợi!
Sau khi anh đi khuất rồi mà mãi tôi vẫn chưa thể tiêu hoá hết lời anh vừa nói, vẫn chưa thể tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên anh thông báo cho tôi biết anh sẽ không về. Bình thường anh đến và đi tự do như cơn gió, có bao giờ nói với tôi đâu???
Tối đó cái Nga không đi làm nên tôi và nó nằm gọi điện buôn chuyện với nhau suốt 2 tiếng đồng hồ mà chưa hết chuyện. Đang nói tự nhiên cái Nga dừng lại một hồi rồi sau đó giọng nói vang lên đầy sửng sốt:
- Ui trời ơi, tao không biết tao kết bạn với cái con mụ này từ lúc nào?
- Mụ nào cơ?
- Người phụ nữ của ông Vũ đấy. Tên nick Facebook là Nguyễn Như Quỳnh này.
- Thế à?
- Đang lướt Facebook thấy mụ ta đăng bức ảnh kèm theo status "Một đêm sinh nhật ý nghĩa cùng anh".
Nghe cái Nga nói vậy, chẳng hiểu sao trái tim tôi lại vô thức nhói lên như một thói quen. Tôi cười nhẹ nói:
- Ừ, chắc nay sinh nhật cô ấy nên ông Vũ mới dặn tao tối nay không về.
- Vãi, vậy là tối nay ở bên mụ kia à?
- Ừ, thì người ta yêu nhau mà. Kể ra tao đang là người thứ ba đấy.
- Người thứ ba đếch gì, tao lại cảm giác ông này cũng chẳng yêu bà này như lời bà ấy nói đâu.
- Chẳng biết nữa, nhưng nghe bà ấy nói thì tao thấy bà ấy đáng thương thật sự.
- Mày tin người nó vừa vừa thôi. Chứ tao nghe mùi giả tạo vãi ra.
- Mày phải gặp cô ấy nói chuyện thì mới biết.
- Tao là tao vẫn giữ ý kiến "KHÔNG TIN ĐƯỢC".
- Ờ thôi muộn rồi, ngủ đi.
- Ừ. Ngủ ngon.
Tắt điện thoại xong tôi nhìn đồng hồ cũng 11 giờ kém 20 phút. Tôi muốn nhắm mắt ngủ luôn nhưng những lời cái Nga nói cứ dội về bên tai khiến tôi nằm xoay ngang xoay dọc mãi chẳng thể ngủ được. Cuối cùng tôi lại tò mò ấn tìm kiếm nick cô ấy, vì có 2 bạn chung là cái Nga và Vũ nên việc tìm ra nick rất dễ dàng. Tôi ấn vào xem thử, đập vào mắt là hình ảnh nắm tay cùng theo status như lời cái Nga nói. Có lẽ đây là lý do hôm nay Vũ không thèm nổi nóng với tôi về chuyện kia, vì tâm trạng của anh đang tốt. Phải chăng tôi nên cảm ơn vì cái sinh Nhật này mà tôi né được trận giày vò của Vũ. Chỉ là, từ tận sâu đáy lòng tôi không thể khống chế được niềm chua xót không ngừng dâng lên. Tại sao tôi lại như vậy? Chẳng lẽ tôi đã có chút rung động với người đàn ông này?
Không... không thể nào... tôi không thể cho phép bản thân mình có ý nghĩ điên rồ đó!!!
******
Sau hôm ấy thì mấy ngày tiếp theo Vũ cũng không đến chỗ tôi nữa. Tôi nghe mong manh hình như anh sang nước ngoài có việc gấp. Buổi sáng chuẩn bị đến viện thì tôi có rẽ vào siêu thị mua ít đồ. Khi vừa hạ chân chống xe xuống, bụng tôi lại nhói lên cơn đau. Không biết mấy ngày nay tôi ăn phải cái gì hay bị làm sao mà thỉnh thoảng lại có cơn đau ập đến. Cho đến lúc tôi bước đến cửa siêu thị, cơn đau lại nhiều hơn. Tôi cố dạo vòng quanh siêu thị một vòng, mong là cơn đau sẽ qua đi nhanh như những lần trước, nhưng không, lần này bụng tôi càng lúc càng quặn lại, cơn đau dữ dội khiến tôi không chịu nổi phải ôm chặt bụng ngồi bệt xuống một góc. Sau một hồi, một người phụ nữ trung tuổi bước đến gần tôi, nhẹ nhàng hỏi:
- Cô gái, sao thế?
Tôi ngước mắt nhìn người phụ nữ, vì cơn đau quá lớn khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, hai mắt mờ đi. Vừa mới mở miệng nói vài từ "Cháu... đau..." thì bóng tối như thủy triều ập đến khiến tôi ngã quỵ xuống chẳng còn biết gì cả.
Tôi không biết mình ngất đi bao nhiêu lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng trắng ở bệnh viện. Vừa mở mắt, chị y tá đang chỉnh bình dịch truyền cho tôi liền nói:
- Cô mới phẫu thuật xong nằm im đó thôi.
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Phẫu thuật gì cơ chị?
- Cô có thai ngoài tử cung mà không biết à? Để đến lúc vỡ ra rồi mới đến đây. Số cô hôm nay phúc lớn lắm đấy.
Lời chị y tá nói như tiếng sét đánh trúng màng nhĩ, khiến tai tôi ù đi, cả người như chết lặng. Có thai ngoài tử cung sao???