Chương 9

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:16:42

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt anh. Ông trời quả thực quá ưu ái anh, cho anh một ngoại hình hơn người lại có quyền lực hơn người. Ở trước mặt anh, tôi cảm thấy mình chẳng là gì cả, có chăng cũng chỉ như một hạt cát trên một sa mạc lớn. Tôi lờ mờ hiểu ra ý tứ trong câu nói của anh muốn ám chỉ điều gì nhưng vẫn giả vờ ngu ngốc không hiểu hỏi lại: - Anh... ý anh là gì? Vũ thẳng thắn trả lời: - Làm tình nhân của tôi, cô thấy sao? Tôi không hiểu sao đột nhiên Vũ lại muốn tôi làm tình nhân của anh. Nhưng đối với tôi lúc này, chỉ cần anh ta đưa ra yêu cầu trao đổi với tôi đã là may mắn lắm rồi. Khi bản thân đang sợ hãi đi trong bóng tối quá lâu mà khi nhìn thấy chút ánh sáng thì sẽ vội vàng chạy đến, chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều. Tôi cũng vậy, giữa lựa chọn ở tù thì thà tôi làm tình nhân của anh, thậm chí là con nô lệ tình dục cho anh còn hơn là bị nhốt trong 4 bức tường lạnh lẽo này. Tôi liền gật đầu: - Được, tôi đồng ý! Có lẽ là Vũ không nghĩ tôi sẽ đưa ra câu trả lời nhanh chóng, dứt khoát không vòng vo như vậy nên ánh mắt anh thoáng hiện lên tia ngạc nhiên: - Dễ dàng thỏa hiệp? - Vì tôi không còn lựa chọn nào khác. So với việc ngồi đây thì làm tình nhân của anh chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Vũ nghe tôi nói, khuôn mặt kia đầy vẻ hài lòng: - Cô cũng biết điều đấy. Không ngu ngốc như tôi tưởng! Nói xong anh buông tay mình ra khỏi người tôi. Đúng lúc này cánh cửa phòng giam một lần nữa mở ra, một người công an bước vào. Anh ta bước về phía tôi và Vũ đang đứng, dáng vẻ nhiệt tình hỏi: - Cậu đến đây lâu chưa? - Cũng được một lúc rồi. - Tôi vừa nghe cậu Phương nói, còn tưởng cậu ta nói đùa. Cô gái này là người quen của cậu à? - Phải. Thời gian cô ấy ở trong này, tôi phải nhờ đồng chí Quý để ý dùm rồi. - Tưởng ai chứ người quen của cậu, đương nhiên sẽ có chế độ đặc biệt. Vũ mỉm cười gật đầu: - Cảm ơn anh. - Có gì đâu. Mà cậu rảnh không, vào phòng tôi uống trà một lúc. Đêm nay tôi trực. - Hẹn anh khi khác, hôm nay tôi bận mất rồi. Người công an cười cười gật đầu, sau đó anh ta nhìn tôi vài giây rồi bảo: - Vậy cậu tranh thủ thăm người quen của mình đi. Tôi đi giám sát các phòng một lượt. Vũ gật nhẹ đầu, sau khi người công an đi khuất rồi thì anh cũng quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn tới chiếc đồng hồ trên tay mình, cuối cùng anh bảo: - Chịu khó tận hưởng không gian ở đây thêm ít thời gian nữa. Sợ ra khỏi đây sớm quá cô lại luyến tiếc không được ở lâu hơn. Tôi nhíu mày nhìn anh, cái tên thần kinh này, có trời mới biết tôi cầu nguyện cho mỗi giây mỗi phút ở đây trôi qua thật nhanh chứ điên đâu mà luyến tiếc nơi này. Nhưng khi nghiền ngẫm kỹ câu nói của anh thì tôi hiểu đại loại như lời nhắc nhở của anh dành cho tôi là "cô sẽ sớm ra khỏi đây thôi". Tôi đáp: - Tôi sợ ở trong này lắm rồi, anh cố gắng giúp tôi thoát khỏi đây càng sớm càng tốt nhé. - Biết rồi! Vũ trả lời cộc lốc, nói xong thì anh rời đi. Hai từ "biết rồi" của anh tạo cho tôi cảm giác an tâm lạ thường. Thậm chí nó như một lá bùa hộ mệnh khiến đêm đó, tôi đã có một giấc ngủ ngon! Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy được một lúc thì có người mang cho tôi một bát phở bò tới. Tôi nghĩ tôi được ăn một bữa sáng ngon lành thế này khả năng lớn là dựa vào mối quan hệ của Vũ. Cứ nghĩ đến cảnh mình sắp được ra ngoài, tâm tình của tôi tốt lên rất nhiều nên ăn cũng rất ngon miệng. Thế nhưng tôi ngồi đợi tới gần chiều không thấy có động tĩnh gì lại trở nên sốt ruột. Liệu Vũ có thay đổi quyết định mà không giúp tôi nữa không? Còn đang băn khoăn suy nghĩ thì một người công an bước vào kêu tôi đi theo anh ta. Tôi được dẫn tới một phòng, lúc tôi đến có một người công an và một người đàn ông ở sẵn trong đó. Người công an mời tôi ngồi ghế đàng hoàng rồi mới hỏi: - Cô nhận ra người này không? Tôi lắc đầu: - Thưa đồng chí công an, tôi không biết anh ta. Xong người công an quay qua hỏi người đàn ông: - Anh nhận ra cô ấy không? Người đàn ông nhìn tôi chăm chú vài chục giây rồi lắc đầu: - Tôi không thưa đồng chí. - Đây là cô Lý Hạ An, người mà anh khẳng định là bán thuốc cho anh buổi tối hôm đó. Sao giờ anh lại nói là không nhận ra? - Hôm đó có một người phụ nữ mang thuốc tới cho tôi, cô ta tự xưng là Lý Hạ An nhưng không phải cô gái này. Tôi lần đầu tiên tới quán bar này nên cũng không biết nhân viên quán là ai, chỉ nghe người ta giới thiệu sao thì biết vậy. - Anh nhìn kỹ cô ấy lại lần nữa, anh chắc chứ? - Tôi chắc chắn không phải cô gái này. Người công an quay sang nhìn đồng nghiệp của mình, gật đầu một cái rồi sau đó người kia dẫn tôi quay trở lại phòng. Tôi về phòng được 1 tiếng thì lại một người công an khác tới gõ cửa phòng tạm giam, thông báo với tôi đã được thả tự do, người bỏ thuốc vào túi của tôi đã bị bắt. Tôi tò mò người hãm hại tôi là ai, muốn biết xem có giống như những gì tôi suy đoán hay không nên hỏi: - Thưa đồng chí công an, anh có thể nói cho tôi biết người hãm hại tôi là ai không? - Một người đồng nghiệp làm trong quán bar cùng cô. Tên Phạm Mỹ Kiều. Kiều? Nghe đến tên chị ta tôi không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm vì đã lờ mờ đoán trước trong đầu. Chỉ là không ngờ chẳng lẽ chỉ vì ghen tức với tôi vài lần thôi mà chị ta lại mất công giăng bẫy tôi vậy sao? Bộ chị ta không nghĩ đến hậu quả nếu như công an điều tra ra rõ mọi chuyện? Tôi hỏi tiếp: - Làm sao các anh có bằng chứng để bắt chị ta vậy ạ? - Cái này là nhờ cậu Vũ, cậu ấy đã nộp cho chúng tôi trích xuất camera của quán hình ảnh cô Kiều bỏ thuốc vào túi của cô. Và chính cậu ấy cũng là người tìm ra kẻ bán thuốc cho cô Kiều. Vừa nãy chúng tôi gọi cô đến gặp người đàn ông mà mua thuốc của cô Kiều để xác nhận lại lần nữa. Anh ta không nhận ra cô mà nhận ra cô Kiều. Chứng tỏ cô Kiều đã mạo danh cô. Bây giờ cô được tự do, cô có thể kiện cô ta tội vu khống và mạo danh cô để làm điều trái với pháp luật. Tôi nghe đồng chí công an kia nói cũng hiểu ra được vấn đề, nói tóm lại Vũ đã giữ đúng lời hứa cứu tôi ra khỏi đây. Tôi cúi đầu cảm ơn đồng chí công an rồi bước đi. Khi bước ra ngoài sân, tôi thấy Vũ đang đứng nói chuyện với một đồng chí công an, trên vai áo người công an đó có 3 ngôi sao. Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thấy tôi Vũ liền nói: - Cảm ơn thượng tá Nam, anh vất vả rồi. - Có gì đâu, đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà. Chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nhờ cậu mà chân tướng sự việc sớm được sáng tỏ. Tôi cúi đầu chào người công an theo phép lịch sự, anh ta cười cười hỏi: - Hoá ra đây là người mà đã khiến cậu Vũ hao tâm tổn tứ đến tận đây à? - Có gì đâu, lâu ngày không gặp cũng phải đến thăm các anh chút. Người công an bất ngờ quay sang tôi bảo: - Cô may mắn lắm mới được làm bạn gái cậu Vũ đấy nhé. Chứ cậu Vũ đây bao năm nay không dính đến đàn bà rồi. Cũng may trong miệng tôi khi đó không có gì không thì cũng chết vì sặc. Hoá ra anh ta đã tạo cho mình một hình tượng sạch sẽ như vậy trước mặt các đồng chí công an. Nhưng tôi thà tin trên trời chỉ có một ngôi sao duy nhất, con cá biết bay, con chim biết bơi còn hơn là tin Cao Minh Vũ lâu nay không dính dáng tới đàn bà. Tôi không biết nói gì nên chỉ cười trừ cho qua chuyện. Vũ cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình rồi bảo: - Cũng không còn sớm nữa, không làm phiền thượng tá Nam làm việc. Lúc nào rảnh rỗi, mời anh qua nhà tôi chơi, chúng ta làm một bữa nhé. - Nhất trí. Vậy hai người về nhé. Vũ gật đầu, sau đó hai chúng tôi rời khỏi đồn công an. Ra đến bên ngoài Vũ chủ động mở cửa xe cho tôi bước vào ghế lái phụ. Trên đường đi, cả hai chúng tôi không ai nói với ai câu nào nên thành ra không khí trên xe càng lúc càng ngột ngạt. Cuối cùng để phá vỡ bầu không khí đó, tôi chủ động lên tiếng trước: - Cảm ơn anh nhé. - Vì gì? - Vì đã cứu tôi. - Khỏi cần cảm ơn vì giữa chúng ta chỉ là trao đổi. Tôi khẽ cười nhạt, không biết nói gì tiếp theo vì anh nói quá đúng rồi, giữa chúng tôi chỉ là trao đổi. Có điều tôi vẫn không hiểu tại sao Vũ lại muốn tôi làm tình nhân của anh ta, tôi đang định quay sang hỏi thì anh có điện thoại. Đầu dây bên kia nói gì tôi không nghe rõ, chỉ thấy anh bảo: - Giải quyết sạch sẽ chưa?... - Tốt lắm. Tôi đến giờ! Tắt máy xong Vũ lái xe đưa tôi về thẳng nhà tôi, khi chiếc xe dừng lại trước cổng, tôi ngạc nhiên không hiểu sao anh lại biết cả nhà mình, nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã bảo: - Xuống xe! Sau đó chiếc xe vụt đi mất. Về đến nhà điều đầu tiên là tôi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sặc pin điện thoại rồi sau đó sẽ tới viện. Lúc tôi vừa tắm xong thì mẹ tôi bước vào tới cửa nhà, vừa nhìn thấy tôi mẹ liền hỏi: - Con về bao giờ vậy? Hai hôm nay sao mẹ gọi con không được? Cũng may là con bé Nga nó nói con đi công tác, không thì làm mẹ lo lắng chết mất. - À dạ vâng. Chắc tại điện thoại con mất sóng mẹ ạ. Với lại con đi vội quá không kịp nói cho mẹ biết. - Cái con bé này, lần sau đi đâu thì đi, vội thế nào cũng phải nói cho mẹ biết, rõ chưa? - Dạ vâng ạ. Con biết rồi mẹ. Mà sao mẹ lại về nhà giờ này? Mẹ về thì ai ở viện với Bông? - Mẹ tranh thủ về lấy ít đồ, cô Thuỷ vừa sang thăm Bông nên mẹ nhờ cô trông hộ. Bác sĩ nói Bông đã xong đợt hoá trị lần đầu, tuần sau có thể xuất viện được rồi. - Vậy hả mẹ? Nếu vậy thì tốt quá rồi. - Ừ. Con bé cũng mong về nhà lắm rồi. Hai hôm nay nó hỏi con suốt đấy, miệng liên tục hỏi mẹ An đâu sao không tới với con. - Con cũng đang định vào viện với con bé đây. Mẹ lấy đồ xong đi rồi con chở mẹ đi. - Ừ, đợi mẹ lát. Tối đó tôi ở viện với Bông luôn chứ không đến quán bar làm. Cái Nga sau khi biết tin tôi đã được tự do thì liền gọi điện tới hỏi thăm nhưng đang ở viện tôi không dám nói nhiều nên chỉ bảo khi nào gặp tôi sẽ kể chi tiết. Sáng hôm sau, tôi vẫn đến công ty làm như thường lệ. Nhưng lần này vừa bước chân tới cửa phòng, tôi đã bắt gặp ánh mắt khác lạ của mọi người khi mình, cảm giác có phần xa cách chứ không thân thiện như trước được nữa. Tôi cố làm vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ bối rối. Thực ra cũng không thể trách được mọi người thay đổi nhanh, vì dù sao nhìn thấy tôi làm việc ở quán bar cái nhìn mọi người đã phần nào thay đổi, lại tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị công an lôi đi vì nghi ngờ tàng trữ chất ma tuý, giờ đây tôi đã được thả tự do nhưng đâu đó trong lòng mỗi người hẳn vẫn còn bán tín bán nghi. Giống như một trái tim khi đã có vết xước thì vĩnh viễn không thể nào nguyên vẹn được như thuở ban đầu. Cả phòng không ai nói câu gì chỉ có con bé Lan là vui vẻ hỏi tôi: - Chị An nay đi làm trở lại rồi ạ? - Ừ em. - Công ty mình mới có dự án mới. Đợi anh Trường đi họp về sẽ phổ biến cho chị rõ hơn. - Chị biết rồi, cảm ơn em nhé. - Dạ không có gì chị ạ. Sáng đó tôi cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt và chỉnh sửa nốt mấy bản thiết kế cũ. Bình thường tới buổi trưa là mọi người trong phòng sẽ rủ nhau đi ăn. Hôm nay cũng vậy, mọi người rủ nhau nhưng ngoại trừ tôi. Cuối cùng vẫn chỉ là con bé Lan động viên: - Em với chị đi ăn quán mới này, nghe nói ngon lắm. - Em không đi ăn cùng mọi người à? - Ăn quán đó nhiều rồi, thỉnh thoảng đổi bữa chị ạ. Con bé Lan biết ý nên không hỏi tôi chuyện vừa rồi xảy ra, suốt bữa ăn nó chỉ kể về tình hình công ty mấy ngày qua. Khi chúng tôi ra về, vừa bước ra khỏi cửa quán thì thấy mấy người trong công ty bước đi trước. Chắc không nhìn thấy chúng tôi ở phía sau một đoạn nên mọi người thoải mái bàn tán: - Nghe nói giám đốc đã biết chuyện của An, yêu cầu trưởng phòng Trường tạm thời cho cô ấy nghỉ việc một thời gian hay sao đó. Không biết ý trưởng phòng Trường sao nhỉ? - Tôi thấy thư ký của giám đốc nói trưởng phòng Trường và giám đốc đã to tiếng với nhau. Giám đốc rất tức giận. Thực ra nếu trưởng phòng Trường không phải là cháu của giám đốc thì không chừng lúc đó cũng bị đuổi việc luôn rồi đó. - Vậy là trưởng phòng Trường đứng về phía của An. Mà cũng đúng thôi, nghe nói hai người quen nhau từ trước mà. - An thì cũng xinh gái, có năng lực. Tiếc là đi sai con đường. Bảo sao độc thân chưa yêu ai. - Độc thân để còn vơ được nhiều anh chứ sao. Cứ như tụi mình, hoa đã có chủ đố dám. - Còn cái vụ thuốc kia, không biết thực hư thế nào nhỉ? - Trưởng phòng Trường cũng đã bảo An vô tội rồi còn gì. - Biết đâu được. 50/50 thôi, giờ chẳng nhìn mặt đánh giá được con người nữa rồi. Từng câu từng chữ mọi người nói dội thẳng vào tai tôi, tôi cố làm vẻ mặt như không quan tâm nhưng trong lòng lại cực kỳ để tâm. Con bé Lan thở dài nhìn tôi rồi hỏi: - Chị không sao chứ? - Chị không sao, cảm ơn em. - Chị đừng để ý mấy lời nói của mọi người làm gì. Mọi người nói thế thôi nhưng cũng nhanh quên lắm. - Ừ, chị biết rồi. Quay trở về phòng làm việc, tôi không cách nào tập trung vào công việc như thường ngày được. Tôi không muốn nghĩ ngợi về những lời mọi người nói, chỉ là nếu chuyện của tôi mà làm ảnh hưởng tới Trường như mọi người nói thì tôi thật sự cảm thấy rất áy náy. Cả chiều rảnh rỗi tôi suy nghĩ rất nhiều, cứ băn khoăn giữa ở lại công ty hay làm việc tiếp. Bây giờ mọi người trong công ty đã có cái nhìn khác về tôi, chưa kể giám đốc đã đích thân yêu cầu Trường cho tôi nghỉ việc. Tôi cũng không thể mặt dày ở trong cái phòng đó như không khí, càng không thể để Trường vì mình mà liên lụy. Thế là buổi chiều gần tan làm, sau khi nộp báo cáo cho Trường xong, tôi ngập ngừng một hồi mới nói được câu dứt khoát: - Anh ơi, em muốn xin nghỉ việc. Trường nghe tôi nói thế liền kinh ngạc hỏi: - Sao thế? Sao tự dưng em lại muốn xin nghỉ việc. Công việc ở đây không tốt sao? - Không, công việc rất tốt anh ạ. - Tốt sao em lại muốn xin nghỉ. Tôi không muốn nói thẳng lý do ra nên đành nói dối: - Mẹ em chăm Bông ở viện cũng một thời gian dài rồi. Tuổi mẹ cũng đã cao, sức khỏe không còn được như trước. Em muốn nghỉ một thời gian để chuyên tâm dành thời gian chăm sóc cho gia đình. Trường nghe tôi nói vậy anh trầm ngâm vài giây rồi gật đầu thở dài: - Lý do nghỉ như này thì anh không thể cản em được rồi. Vậy em cứ nghỉ tạm một thời gian, khi nào cảm thấy mọi thứ ổn thì quay về công ty làm việc tiếp. Công ty rất cần một người giỏi như em. - Vâng, em biết rồi. Dù mọi người đã có cái nhìn khác về tôi nhưng sau một thời gian gắn bó, trước khi rời khỏi công ty tôi vẫn chào tạm biệt mọi người như bình thường. Khi nghe tôi nghỉ việc, mọi người cũng không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm. Chỉ có con bé Lan là liên miệng kêu tôi ở lại. Làm việc với nhau trong thời gian không quá dài, có một người đồng nghiệp như con bé, tôi thật sự rất trân trọng. Lúc tôi bước ra khỏi công ty thì điện thoại đổ chuông tin nhắn của một dãy số mà tôi không hề lưu tên nhưng nhìn thoáng qua tôi đã biết là của ai. Vũ nhắn: - Cô đang ở đâu? - Tôi đang ở cổng công ty, vừa tan làm xong. - Đứng yên đó chờ tôi! Tôi sợ mọi người trong công ty nhìn thấy nên đi bộ về phía công viên cách công ty một đoạn, sau đó mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá chờ Vũ đến. Tôi ngửa đầu tựa vào thành ghế phía sau, toàn thân như bị khoét sạch không còn chút cảm giác. Gần đây, mọi thứ xung quanh như đang bóp nghẹt tôi vậy. Một cuộc sống xô bồ, một công việc chẳng như ý. Bao nhiêu chuyện ập đến một lúc khiến tôi mệt mỏi. Giờ đây, nhìn vào đâu cũng thấy buồn, thấy chán. Kể cả chính bản thân tôi cũng trở nên trống rỗng và nhẹ bẫng. Tưởng như, chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cũng có thể loạng choạng rồi quỵ ngã. Thế nhưng tôi cũng không thể làm gì khác ngoài mạnh mẽ đối diện và tiếp tục bước đi trên con đường đầy chông gai này. Chỉ là hôm nay, tự nhiên trong đầu tôi xuất hiện câu hỏi tại sao ngay cả một chiếc ghế gãy chân lại được quyền yếu đuối, phải nương nhờ những chiếc đinh và cái chân giả? Còn tôi, lại không được quyền khóc òa nói mình không chống chọi nổi với sức nặng thời gian? Nghĩ vậy, sống mũi tôi bất chợt cay xè. Rồi đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, giọng cáu kỉnh vang lên: - Cô không dùng điện thoại nữa thì vất mẹ nó luôn đi. Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt Vũ đang bực tức nhìn mình. Bỗng chốc giọt nước mắt bị giam cầm trong hốc mắt cũng bất giác tuôn rơi. Vũ thấy tôi khóc, vẻ mặt anh thoáng khựng lại, hàng lông mày rậm đen hơi nhíu lại, có chút bối rối hỏi: - Điên à? Ai làm gì mà cô phải khóc?