Chương 38: Ngoại truyện 4

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:21:00

Chúng tôi nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười trên giọt nước mắt hạnh phúc. Những ngón tay đan vào nhau dạt dào tình yêu, tràn ngập khắp con tim. Sau bao sóng gió thăng trầm, hy vọng bàn tay này sẽ không phải buông bàn tay ấy thêm một lần nào nữa. Tôi hỏi Vũ: - Em nghe nói anh đã từng đi tìm em rất nhiều lần trong suốt 2 năm qua? - Phải, anh cứ nghĩ chỉ cần mình có tiền, có quyền, bằng mọi giá sẽ tìm được em. Nhưng thực tế nó phũ phàng, anh đi tìm em khắp nơi trên tổ quốc này, rồi anh sang cả bên Sing tìm. Thiếu điều dán tên em như tội phạm bị truy nã thôi đó. Vậy mà không tìm thấy em. Mãi gần đây trong một lần đi ký hợp đồng với đối tác, anh mới biết em làm công ty họ. Anh định sang chỗ em làm việc để tìm em, nhưng lại nghe tin em sắp về Việt Nam. Nên anh cố gắng chờ thêm. - Cái hợp đồng thiết kế phòng cưới, là do anh bày ra? - Phải. À mà em cũng đừng nói như anh bày trò thế chứ? Anh chỉ muốn em thiết kế phòng theo đúng sở thích của em thôi mà. - Anh hay quá ha, ai đã đồng ý lấy anh? - Em dám không đồng ý? Tôi tủm tỉm cười: - Vâng, em không lấy anh đâu. - Không lấy anh thì em lấy ai. - Ai cũng được. - Được, em cứ lấy đi, em lấy thằng nào anh đập chết thằng đó. - Haha thế em lấy anh đó, anh đập chết anh đi. - Em??? Tôi bật cười, kết quả lại bị anh hôn cho đến mức tưởng chừng sắp ngạt thở. Sau đó Vũ ôm chặt tôi vào lòng, chúng tôi bắt đầu kể cho nhau nghe cuộc sống của đối phương trong 2 năm qua. 2 năm xa nhau, đúc kết lại toàn là đau khổ, nhớ mong và dằn vặt. Hy vọng từ nay về sau, chúng tôi sẽ được hạnh phúc trọn vẹn, sẽ được cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu. Buổi chiều Vũ cùng tôi đi đón Bông. Vừa nhìn thấy tôi, con bé cười thật tươi: - Mẹ... mẹ! Khi nhìn thấy Vũ phía sau lưng tôi, nụ cười con bé càng rạng rỡ: - Chú! Tôi thật không ngờ đã 2 năm trôi qua con bé vẫn nhớ anh. Vũ giang vòng tay mình ra, con bé liền sà vào lòng anh, cười tít mắt. Vũ nói: - Con vẫn nhớ chú à? - Dạ vâng. Con còn nhớ cả truyện "cô bé lọ lem" chú từng kể. Hả? Vũ từng kể chuyện cho Bông nghe khi nào? Tôi đoán chắc là con bé nhầm với Trường rồi, nhưng Vũ lại trả lời: - Còn cả truyện" Chú Cuội"," Cậu bé thông minh" nữa. Chắc cháu quên rồi hả? Bông cười trừ, chắc con bé thích nhất truyện "Cô bé lọ lem" nên nhớ dai nhất. Có điều tôi thắc mắc không biết hai chú cháu nhà này kể chuyện cho nhau nghe lúc nào. Cuối cùng tôi được biết hóa ra ngày trước cái lúc mà tôi đi sang nhà Trường về muộn thì Vũ đã nhiều lần dỗ dành con bé ngủ và kể chuyện cho con bé nghe. Tự nhiên làm tôi liên tưởng đến cảnh sau này anh có con, mỗi tối anh sẽ ru con ngủ, kể chuyện cho con nghe, cảm giác hạnh phúc quá đỗi khiến tôi không tự chủ được bật cười. Tối đó Vũ đưa hai mẹ con tôi đi ăn, đi chơi mới trở về. Cái Nga thấy tôi đi cùng Vũ, ngạc nhiên đến đơ người một hồi lâu. Nhưng khi nghe tôi kể, nó hoàn toàn ủng hộ quyết định của tôi. Chuyện tôi và Vũ quay lại cũng sớm đến tai bố anh, ông cũng giống cái Nga, hoàn toàn ủng hộ hai đứa. Hằng ngày Vũ đến đón tôi đi làm, đưa Bông đi học, cuối tuần rảnh sẽ sang nhà anh thăm bố anh. Trộm vía sức khỏe của ông tốt lên mỗi ngày, được bác sĩ khen ngợi lắm. ***** Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian trôi qua rất nhanh trong vui vẻ. Hôm ấy trên đường đi làm về tôi có rẽ vào siêu thị mua đồ cho Bông. Chọn loanh quanh một hồi, lúc ra thanh toán, trước cửa ồn ào tiếng cãi vã, rất nhiều người xúm lại, có người còn lấy điện thoại ra quay: - Trời ơi đánh ghen. ... - Eo ơi ghê quá. Không có ai vào ngăn đi, giựt tóc thế kia bong cả da đầu mất. Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như tôi không nghe thấy giọng nói rất quen vang lên: - Đm con đĩ này, mày ăn không ngồi rồi, mày rảnh háng quá nên đi giật chồng tao đúng không. Còn thằng chó này nữa, mày còn bảo vệ nó, bỏ tao ra. - Mày là cái đồ biết đụ nhưng không biết đẻ! Nghe đến đây trong đầu tôi đã lờ mờ đoán đó là ai rồi nhưng vẫn hy vọng không phải. Tôi len vào giữa đám đông, thấy chị Hoài đang đánh nhau với một cô gái còn rất trẻ, hai người túm tóc giằng nhau qua lại. Ở giữa là người đàn ông đang cố kéo chị Hoài ra khỏi người cô gái kia, tôi đoán đây chắc là chồng chị ấy. Tôi thấy vậy liền chạy tới chỗ chị can ngăn, cuối cùng người đàn ông đẩy mạnh khiến cả tôi và chị Hoài ngã xuống đất. Tôi thì không sao nhưng đầu chị đập mạnh vào cạnh tường chảy máu. Rồi người đàn ông vội vã đưa cô gái kia lên chiếc ô tô rời khỏi. Tôi nhìn chị Hoài, lo lắng hỏi: - Chị có sao không? Chị Hoài ôm đầu, dường như choáng quá không đứng dậy nổi nên vừa khóc vừa nói: - Chị không sao. Còn em, có sao không? - Em không. Nhưng chị va đầu vào đây em thấy mạnh lắm đó, tốt nhất vào viện khám rồi người ta băng bó vết thương cho. - Thôi không cần đâu. Chị nghỉ tí là ổn. Tôi thấy máu chị chảy càng lúc càng nhiều, cuối cùng tôi vẫn quyết tâm đưa chị đến viện. Vào viện người ta băng vết thương lại, sau đó còn chắc chắn cho chị đi chụp phim nữa. Trong lúc chờ đợi kết quả, tôi nhân tiện cũng đăng ký khám. Mấy nay không biết sao tôi ăn gì cũng bị đầy bụng, lắm lúc còn đau tức nữa. Bác sĩ nhìn tôi, hỏi tất tần tật các biểu hiện trong thời gian gần đây của tôi, rồi cuối cùng hỏi: - Tháng này cháu đã chậm ngày nào chưa? Tôi nhớ tháng trước tôi bị ngày 12, tháng này hôm nay đã là ngày 28. Nói như vậy là tôi đã chậm 16 ngày? Tôi hoang mang nói: - Dạ, cháu đã chậm 16 ngày. - Cháu xuống mua một que thử đi. - Ý bác sĩ là... Bác sĩ cười nhẹ gật đầu. Tôi liền đứng dậy đi mua 3 loại que thử khác nhau. Sau đó tôi vào nhà vệ sinh, 5 phút sau, mấy que thử thai rõ ràng hai vạch đỏ bày ra trước mắt tôi. Dù kết quả nằm trong dự liệu nhưng vẫn khiến tôi thẫn thờ hồi lâu. Đủ loại cảm xúc đan xen, trong bụng tôi đã có một em bé của tôi và anh sao? Tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng rất nhanh một nỗi bất an mơ hồ kéo đến khi nghĩ về đứa con ngoài tử cung của chúng tôi lần trước. Phải cho đến khi bác sĩ chỉ định tôi đi siêu âm, nhìn thấy cái phôi thai tròn tròn đã có nhịp tim đập tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ nói thai của tôi được 6 tuần 1 ngày, nhịp tim thai 135l/ phút, hiện tại không thấy điều gì bất thường. Cầm kết quả ra khỏi phòng khám, cả người tôi lâng lâng, những bước chân như đi trên mây. Bé con... bình an trong bụng mẹ con nhé!!! Kết quả của chị Hoài nhận được bình thường. Chị hỏi tôi: - Em khám sao rồi? Tôi muốn người đầu tiên mình thông báo là Vũ nên không nói chuyện mình mang thai, chỉ bảo: - Em không sao. - Vậy thì tốt rồi. - Mà sao hôm nay chị dại thế? Đi đánh ghen làm gì, loại chồng đó có đáng để giữ không? Chị Hoài rơi nước mắt lắc đầu: - Không đáng... nhưng chị không cam tâm. Nói xong chị Hoài đặt vào tay tôi một chiếc phong bì, chị nói: - Em cầm giúp chị nhé. - Cái gì đây ạ? - Chị có vài lời gửi đến Bông, khi nào em về nhà hãy mở ra nhé. Chị đang định tìm gặp em nhưng may quá lại gặp em ở đây, không cần phải tìm nữa. - Sao chị không trực tiếp gặp con bé? - Đợi chị khỏi vết thương, chị sẽ đến gặp con bé. Còn giờ em cứ cầm cái này về giúp chị nhé. Khi tôi về đến nhà, mở phong bì ra thấy trong đó có một lá thư và còn có cả cái thẻ ATM kẹp ở giữa. Trong thư chị Hoài viết rất nhiều, bằng 3 trang giấy, đại loại là chị xin lỗi và cảm ơn tôi, chị nhờ tôi chăm bé Bông giúp chị một thời gian nữa để chị đi làm lại cuộc đời. Sau khi ổn định chị sẽ về đón con bé. Trong thẻ ngân hàng có 125 triệu, là số tiền cuối cùng chị có, mật khẩu rút tiền là ngày sinh của Bông. Đọc xong bức thư, tôi muốn chạy đi tìm chị Hoài nhưng cuối cùng lại không biết chị ở đâu. Cái Nga bảo tôi: - Có vẻ bà ấy cũng hối hận lắm rồi. Số tiền kia bà ấy biết không thể bù đắp được sai lầm nhưng là tất cả những gì bà ấy có thời điểm hiện tại. Ngụ ý bà ấy đã dành tất cả những gì bà ấy có cho Bông. Hay là mày cứ rút ra rồi làm cuốn sổ tiết kiệm cho Bông. Sau này khi bà ấy quay về, con bé nó lớn thêm một chút, khi ấy nó hiểu chuyện hơn thì cũng dễ nói hơn. Tôi khẽ thở dài gật đầu: - Ừ, đành vậy thôi. ****** Buổi tối, tôi thông báo kết quả mình mang thai cho Vũ biết, anh hạnh phúc đến mức như muốn thông báo cho cả thế giới biết rằng anh sắp làm bố. Nước mắt anh rơi, đây cũng là lần thứ 3 tôi thấy anh rơi nước mắt. Lần đầu là khi tôi thay anh đỡ đạn, lần thứ 2 là khi chúng tôi gặp lại nhau, còn lần thứ 3 là lúc anh biết mình sắp làm bố. Tôi biết một người như anh không thể tùy tiện rơi nước mắt, phải cảm xúc cực điểm thì anh mới rơi nước mắt như vậy. Ôm chặt tôi vào lòng, anh nói: - Hạ An... cảm ơn em... cảm ơn em rất nhiều. - Ngốc, cũng là con của em mà. - Anh nghe nói phụ nữ mang thai vất vả lắm. Có con thích thật nhưng anh thương em. - Đó là thiên chức thiêng liêng của người phụ nữ đó anh. Những ngày sau, tôi bị nghén, ngày nào cũng ói đến long trời lở đất. Vũ có cầu hôn tôi, anh muốn tổ chức đám cưới nhưng với tình trạng sức khỏe của tôi hiện tại, chúng tôi quyết định đăng ký kết hôn trước, còn hôn lễ đợi khi tôi khỏe thì tính sau. Vũ đã bắt tôi nghỉ hẳn ở công ty, anh đón tôi và Bông về nhà riêng của anh để dễ bề chăm sóc. Người ta nói triệu chứng nghén sẽ giảm khi qua 3 tháng đầu, nhưng tôi đến tháng thứ 4 vẫn không hề giảm. Xem ra, cậu nhóc này giống bố nó, hành mẹ lên bờ xuống ruộng xong mới cho mẹ nó nếm quả ngọt. Còn cái Nga đi học pha chế 3 tháng thì mở quán coffee. Ngày nó khai trương, tôi và Vũ đến từ rất sớm. Vì ở Hà Nội nó cũng không quen biết với ai ngoài tôi nên ngày đầu khai trương, để quán được đông đúc Vũ đã giao nhiệm vụ cho Mình, Long, Mạnh lo kéo gọi khách. Thành ra sáng đó số lượng khách đông không đếm xuể. Tôi ngồi bên cạnh Vũ, tủm tỉm cười trêu: - Quán nay nhiều gái xinh anh nhỉ? - Anh có nhìn đâu mà biết. Mà chắc chắn chẳng ai đẹp bằng vợ anh. Càng ngày anh lại càng khéo ăn nói, chẳng bù cho cái lúc mới gặp nhau. Tôi đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: - Cho anh Oder một ly bạc xỉu, tiện cho anh hỏi lối vào tim em. Tôi quay về hướng phát ra giọng nói, là Trường đang đứng dối diện cái Nga. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy cả hai không nói ra nhưng tôi biết dạo này hai người đang trong mối quan hệ tìm hiểu. Nhìn người bạn thân nhất của mình và một người mình coi là anh trai, cứ nghĩ đến cảnh hai người sau này sẽ về chung một nhà giống như tôi và Vũ, trong tim tôi tràn ngập hạnh phúc. Tôi mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay của Vũ, chỉ muốn nói rằng " Hạnh phúc có rất nhiều loại. Gặp anh là loại đầu tiên. Cao Minh Vũ, có anh là em có cả thế giới"