Tâm tư của tôi dường như nổ tung theo câu hỏi của anh ta. Cả người tôi ngây ngẩn, đôi mắt cũng mở lớn, kinh ngạc mà nhìn anh. Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ tôi lại bảo" đúng, anh là tên đàn ông xấu xa nhất tôi từng gặp. Anh không những vừa xấu xa mà còn vô lý, biến thái, độc đoán, lắm lúc còn rất khốn nạn". Trong thâm tâm tôi từng nghĩ vậy nhưng cũng không thể phủ nhận từ ngày gặp anh, tuy bị anh trói buộc nhưng cuộc sống về kinh tế của tôi dễ thở hơn rất nhiều, giúp tôi trang trải nhiều khoản quan trọng, đặc biệt là việc chữa trị cho Bông. Tiền anh đưa cho tôi anh không tiếc, rất hào phóng. Từ trước đến nay chưa có ai dễ dãi với tôi về tiền bạc như vậy. Cuối cùng tôi chọn cách né tránh trả lời thẳng thắn bằng một câu trả lời khác:
- Tôi tưởng anh không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Thế sao hôm nay lại quan tâm đến suy nghĩ của tôi về anh làm gì.
Hàng lông mày của Vũ bất giác chau lại, ánh mắt trở nên u ám dường như không hài lòng với câu trả lời của tôi. Anh nói:
- Trả lời thẳng vào trọng tâm.
- Bắt buộc tôi phải trả lời sao?
- Ừ.
- Ừ thì cũng không phủ nhận có lúc tôi cảm thấy anh xấu xa thật. Nhất là lúc anh ép tôi phải làm theo ý anh, khống chế tôi trong sự giám sát của anh. Đặc biệt là những lúc mạt sát tôi bằng những lời lẽ vô cùng gây tổn thương.
Tôi nói đến đây khuôn mặt Vũ càng lạnh lùng, càng u ám khiến tôi cảm giác có một nguy hiểm nào đó đang dần ập đến. Mà tôi cũng nể mình thật, tại sao lại dám nói thẳng toẹt ra như thế, đặc biệt với một người xem mình là bậc đế vương như anh. Anh bảo:
- Còn gì nữa? Sao không nói tiếp?
- Thì đó là những lúc tôi cảm thấy anh xấu xa. Ngoài những lúc đó ra thì tôi thấy anh cũng tốt mà.
- Tốt vì cho cô nhiều tiền à?
Bị Vũ nói trúng tim đen, tôi như con gà mắc tóc ấp úng đáp lại:
- Ờ thì cũng đúng. Ai mà chẳng thích tiền. Anh không nghe câu "Có tiền mua tiên cũng được" à?
Vũ khẽ cười nhạt một cái rồi nổ máy lái xe quay trở về con đường đi tới bệnh viện. Lúc chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện đã là 12 giờ đêm. Trong phòng mẹ và Bông đã ngủ say nên tôi không vào mà ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang. Tự nhiên trong đầu tôi lại cứ xuất hiện từng biểu cảm của Vũ tối nay, cảm giác anh có gì đó nặng lòng, mà tôi lúc này cũng nặng lòng không kém. Nghĩ chán chê đủ thứ rồi tôi cũng thiếp vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Sáng hôm say lúc tôi tỉnh dậy, thấy messenger hiện lên có tin nhắn chờ. Tôi ấn vào xem thử, là nick Facebook tên "Đỗ Quỳnh" gửi tin nhắn cho tôi cách đây 5 giờ đồng hồ với nội dung:
- Bạn ngủ chưa?
Tôi nhìn ảnh đại diện thì cô ấy chính là người bạn gái của Vũ. Không biết sao tự nhiên cô ấy lại gửi tin nhắn cho tôi làm gì? Sao lại biết nick Facebook của tôi? Thế nhưng tôi vẫn lịch sự nhắn lại:
- Hôm qua cô nhắn tin tôi ngủ rồi. Có chuyện gì sao?
Rất nhanh tin nhắn trả lời liền được gửi đến:
- À cũng không có gì, hôm qua tôi gọi anh Vũ không được, tưởng anh ấy xảy ra chuyện gì nên hỏi thử xem anh ấy có đến chỗ bạn không để tôi yên tâm. Vừa nhắn cho bạn được một lúc thì anh ấy về, cả đêm qua ở bên này, ngủ đến giờ còn chưa chịu dậy.
Đọc xong dòng tin nhắn, tôi càng khâm phục sức chịu đựng của cô ấy, tại sao lại có thể bao dung như vậy. Chỉ là cũng không biết sao đọc đến đoạn " cả đêm qua ở bên này, ngủ đến giờ còn chưa chịu dậy" lại khiến trái tim tôi nhói lên một cái như vừa bị kim chích. Đúng là khi ở bên cạnh người mình yêu cũng khác hẳn với một người xem là công cụ giải tỏa như tôi. Mỗi lần làm tình xong với tôi đa số Vũ đều rời đi luôn, tôi chưa bao giờ được chứng kiến khoảnh khắc sáng mai khi anh vẫn còn say giấc cả. Mỗi lần tôi thức dậy, bên cạnh đã là khoảng trống vô hình. Tôi không trả lời lại nữa mà chỉ thả tim vào dòng tin nhắn rồi đi xuống căng tin mua cháo cho Bông, mua phở cho mẹ.
8 giờ 30 phút bác sĩ đi khám một lượt, hôm nay Bông đã cắt sốt, ăn ngoan ngủ ngon nên bác sĩ cho xuất viện về nhà. Vì cũng còn khoảng 1 tuần nữa là Bông phải quay trở lại viện huyết học điều trị tiếp căn bệnh bạch cầu cấp tính kia nên tôi chủ động gọi điện xin Vũ cho tôi ở nhà một tuần. Mới đầu tôi cứ tưởng anh không đồng ý, hoặc trước khi đồng ý phải bắt bẻ tôi đủ kiểu, ít nhất cũng có điều kiện gì đó. Nhưng không ngờ anh lại chỉ "Ừ" một câu rồi tắt máy. Tôi đoán chắc giờ này anh vẫn đang ở chỗ cô ấy nên mới không muốn nói nhiều.
Trưa đó dỗ Bông ngủ xong thì cái Nga đến chơi. Tôi và nó lôi nhau ra ngoài hiên ngồi, cái Nga hỏi:
- Bông sao rồi?
- Con bé ổn rồi. Nhưng tuần sau phải quay trở lại viện huyết học điều trị đợt hai.
- Ừ. Thế mày với ông Vũ, dạo này thế nào?
- Vẫn thế mày ạ. Cũng chẳng biết bao giờ anh ta sẽ buông tha cho tao nữa.
- Mày có bao giờ nghĩ, ở bên anh ta lâu ngày mày sẽ có tình cảm với anh ta không? Dù sao thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ đối với một người đàn ông cuốn hút như anh ta.
Nghe cái Nga nói vậy tôi liền lắc đầu phủ nhận:
- Không thể nào. Tao làm sao có thể có tình cảm với một người đàn ông xấu xa như anh ta được chứ. Không thể nào!!!
Nói xong cả người tôi bất chợt hơi khựng lại, trong đầu tự nhiên đặt ra câu hỏi. Có thật là tôi không có chút cảm giác gì với Vũ sao? Tại sao gần đây thỉnh thoảng trái tim tôi lại vô thức nhói lên vì anh ta? Nhìn anh ta nặng lòng tôi cũng vô thức nặng lòng theo. Bởi vì tôi có trái tim dễ dàng thương cảm với nỗi lòng của người khác sao? Cái Nga dường như nhận ra vẻ khác thường trên gương mặt tôi, nó liền cười cười nói:
- Nếu trong mắt mày anh ta xấu xa thật thì lẽ ra ở bên anh ta mày phải ghê tởm và buồn nôn. Nhưng đằng này mày có cảm giác đó không?
Tôi như bị cái Nga nói trúng vào tim đen khiến cả người cứng ngắc không biết trả lời sao. Đúng là tôi chưa từng một lần ghê tởm hay buồn nôn khi ở bên Vũ, thậm chí ngay cả lần đầu tiên tiếp xúc. Tôi sợ càng nói càng sẽ đào ra những lỗ hổng trong lòng mình nên liền lảng sang chuyện khác:
- Mà thôi, đang yên đang lành mày nhắc tới anh ta làm gì. Nói chuyện khác đi.
- Ừ thì nói chuyện khác. ( cái Nga bật cười nhìn tôi).
******
Một tuần trôi qua nhanh hơn cơn gió, suốt tuần này tôi và Vũ không liên lạc với nhau. Tôi chủ yếu dành thời gian để chăm sóc Bông, đưa con bé đi chơi và phụ mẹ nấu cơm, làm việc nhà. Khoảng thời gian này thật bình yên biết mấy. Thế nhưng rồi cũng đến ngày Bông nhập viện, sáng đó làm thủ tục cho Bông xong, ở với con bé một ngày trong viện rồi 7 giờ tối tôi quay trở về chung cư. Khi đi đến ngã rẽ cách chung cư khoảng chừng 1km thì bỗng nhiên một chiếc xe lao tới khiến tôi phải phanh gấp lại, chiếc xe theo đà bị rê máy khiến tôi ngã nhoài xuống. Cả người tôi đau điếng, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên đã bị một lực rất mạnh từ đâu đập thẳng vào gáy khiến toàn thân tôi quỵ xuống. Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, tôi chỉ kịp nghe thấy giọng người đàn ông xa lạ nói:
- Thằng ngu! Sao mày đập nó mạnh thế, nhỡ nó chết thì lấy cái gì mà trao đổi.
Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình bị trói chặt trong một căn phòng tối. Ngoài trời đang mưa lớn, sấm chớp loé lên qua ô cửa sổ khiến tôi giật mình. Tôi không biết sao những người này lại bắt tôi, tôi đã gây thù chuốc oán gì với họ mà để xảy ra sự việc này. Họ bắt tôi vì việc gì tôi không rõ nhưng chắc chắn cũng chẳng phải mục đích tốt đẹp gì. Tôi cố gắng giãy giụa cho dây trói nới lỏng ra nhưng hình như càng giãy càng bị thít chặt lại. Thế rồi có tiếng bước chân đang đến gần, cửa phòng mở toang ra, một người đàn ông đầu trọc to béo từ ngoài bước vào, tia chớp loé lên chiếu vào gương mặt có hai vết sẹo dài của anh ta. Khi hắn ta cười, tôi khẽ rùng mình bởi trông hắn như một con quỷ biết nói tiếng người:
- Cô em tỉnh rồi sao?
- Anh là ai? Sao lại bắt tôi, mau thả tôi ra.
Tôi vừa dứt lời đã thấy hắn ở ngay trước mặt mình, chưa kịp định hình thì đôi bàn tay thô ráp đã thò vào trong váy tôi, bóp đùi tôi. Cả người tôi giật thót, miệng liền chửi:
- Thằng điên này mày làm cái gì vậy? Tránh xa tao ra!
Hắn lại nhoẻn miệng nở nụ cười dâm tặc, bàn tay còn lại định sờ lên khuôn mặt tôi, tôi chỉ hận giờ phút này tay mình không được tự do không thì đã ngay lập tức giáng cho hắn vài cái bạt tay. Cả người tôi co rúm lại, theo bản năng né tránh sang hướng khác thì bị hắn dùng tay bóp chặt cằm lại, bắt tôi đối diện với khuôn mặt tởm lợm của hắn:
- Em đẹp gái thế này, quyến rũ thế này bảo sao thằng Vũ nó lại bảo dưỡng em suốt 5 năm qua.
Vũ? Những người này liên quan tới Vũ? Nhưng hình như là kẻ thù của anh. Tôi lại nhớ đến câu nói mà tôi nghe được trước khi mất đi hoàn toàn ý thức, hắn nói trao đổi gì đó. Chẳng lẽ bọn chúng bắt tôi làm con tin để trao đổi với Vũ? Sau đó cả người tôi chợt khựng lại một hồi, hình như hắn đang hiểu nhầm gì rồi, nói tôi được Vũ bảo dưỡng suốt 5 năm qua. Đó chẳng phải là cô Quỳnh kia sao? Tôi không biết mình có được xem là người xui nhất thế giới này không khi bị bắt cóc nhầm. Có điều giờ phút này tôi nói tôi không phải Quỳnh thì chắc gì hắn ta đã tin. Mà nếu có tin thì đối với đôi mắt dâm tặc kia, liệu hắn có để tôi bình yên rời khỏi nơi này. Run quá miệng tôi lắp bắp lại câu cũ:
- Thả tôi ra, tôi không biết các người là ai cả.
Hắn nhìn tôi, bàn tay bóp chặt lấy đùi khiến tôi đau điếng kêu lên:
- Thằng điên này!
Tôi vừa dứt lời, đôi mắt hắn liền chuyển màu, bất ngờ giáng cho tôi một cú đau đớn xuống mặt. Dưới tác động mạnh mẽ đó, miệng tôi chảy máu, trong miệng toàn mùi máu tanh.
- Còn dám chửi tao à?
Tôi cố gắng kiềm chế từng cơn run rẩy đang phát ra, tôi hỏi:
- Mày muốn gì?
- Trông cũng giống khí chất một con đàn bà bên cạnh Cao Minh Vũ rồi đấy. Để tao xem mày có cái vị gì mà thằng đó nó lại giữ mày lâu như thế?
Nói xong hắn liền đưa tay giựt đứt chiếc cúc váy tôi đang mặc, hơi thở hôi thối phảng phất mùi men rượu xộc thẳng vào hốc mũi tôi khiến tôi không tự chủ được mà oẹ thành tiếng. Bàn tay hắn đang cởi quần áo mình chợt dừng lại, hắn ngước mắt hỏi tôi:
- Mày có bầu rồi sao?
Tôi không biết sao tự nhiên hắn hỏi vậy nên cả người ngơ ra mất vài chục giây. Xong hắn lại tiếp tục cởi bỏ quần áo của mình:
- Mà kệ con mẹ mày có bầu đi nữa thì tao cũng phải chơi thử mày một lần. Thằng Vũ nó khiến mặt tao có hai vết sẹo, tao xiên lại hàng của nó một phát, thế nó vẫn lời chán.
Khi tôi thấy cơ bụng đầy lông lá của hắn lộ ra, tôi biết tên này không hề nói chơi. Lúc này tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật sự, cả người như bị rơi xuống cái hố sâu không thấy đáy. Gai ốc khắp người nổi hết lên. Tuy tôi không phải là gái còn trinh nhưng cứ nghĩ đến cảnh tên này động vào cơ thể mình, tôi thà chết quách đi còn sung sướng hơn. Sau đó cả thân hình to bé của hắn nhào về phía tôi, xô ngã cả chiếc ghế tôi đang ngồi. Tôi giãy giụa kêu lên, sợ hãi và tuyệt vọng hoá thành nước mắt, ào ào tuôn rơi:
- Tránh ra... tránh ra... !!!
Hắn dường như không thèm quan tâm đến lời tôi nói, hùng hục đưa bàn tay tốc váy tôi lên để kéo chiếc quần lót xuống. Khi bàn tay hắn vừa mới chạm vào cạp quần thì bên ngoài cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông từ đâu phi tới kéo hắn ra khỏi cơ thể tôi, giọng khó chịu vang lên:
- Thằng điên này, tao bảo mày không được làm gì nó cơ mà.
- Bỏ tao ra, tao chơi nó một lần thì làm sao.
- Mày nghĩ xem, nếu thằng Vũ nó biết con đàn bà của nó đã bị mày chơi, liệu nó còn đồng ý giao dịch không? Giao dịch này mà không thành công, đại ca chôn sống mày luôn đấy thằng ngu.
Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt vẫn còn do dự. Tuy tôi không dám chắc mình có vị trí quan trọng thế nào trong lòng Vũ. Nhưng bọn này đang nhầm tưởng tôi là người phụ nữ được anh ta bảo dưỡng suốt 5 năm thì chắc hẳn người ấy phải quan trọng rồi. Tôi liền nói:
- Phải đấy, anh Vũ rất yêu thương tôi, nếu anh ấy biết được các người làm gì tôi, nhất định sẽ không tha cho các người đâu. Chỉ cần các người không làm hại gì đến tôi, giao dịch trao đổi gì nhất định sẽ thành công.
Hắn ta không nói gì nữa, lẳng lặng cài lại cúc áo của mình, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc sau điện thoại của một tên đổ chuông. Tên kia nghe xong liền bảo tên còn lại:
- Đại ca đang trên đường tới đây. Nhưng đại ca nói chưa liên lạc được với thằng Vũ, hình như hắn ta đang không ở Việt Nam. Đại ca muốn chúng ta ép cô gái này liên lạc được với hắn.
Lòng tôi bỗng thắt lại, nếu như Vũ không có ở Việt Nam như lời hắn ta nói thì tôi biết phải làm sao? Tên kia vẻ mặt bực mình quay sang nhìn tôi, sau đó đi tới cởi dây trói ở tay cho tôi, rồi hắn túm tóc giữ chặt đầu tôi, ném cho tôi chiếc điện thoại ra lệnh:
- Mau... mau ấn số gọi cho thằng Vũ.
Cũng may tôi nhớ như in số của Vũ nên liền ấn số gọi cho anh. Đầu dây bên kia đổ chuông, chưa bao giờ tôi lại mong ngóng anh như lúc này. Cuộc gọi đổ chuông một hồi dài nhưng không có ai nghe máy, tôi đã có chút tuyệt vọng thì bất chợt giọng nói của Vũ vang lên:
- Alo!
- Vũ...
Tôi vừa gọi tên anh chưa kịp nói gì nhiều thì hắn ta đã cướp lấy điện thoại:
- Mày nhận ra giọng nói vừa nãy là của ai không? Là của con đàn bà đã bên mày 5 năm qua đấy. Nó đang ở trong tay bọn tao. Nếu mày muốn nó sống còn nguyên vẹn thì mau đến đây giao dịch trao đổi với đại ca của tao.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, tôi cứ tưởng anh đã nhận ra giọng mình rồi nên chẳng thèm bận tâm, lòng tôi nóng như lửa đốt. Rồi cuối cùng giọng anh lạnh lùng phát ra:
- Địa điểm?
- Tao sẽ gửi định vị cho mày. Bọn tao cho mày 1 tiếng, nếu như mày không xuất hiện thì chuẩn bị tinh thần nhận xác con đàn bà này đi. Đừng quên nhớ đến một mình.
Hắn vừa dứt lời thì tiếng tút tút vang lên, Vũ còn chẳng thèm trả lời hắn. Ở một thời gian với anh, tôi hiểu phần nào tính cách của anh. Anh ghét nhất là bị người khác đe doạ, vừa nãy tên kia đã đe dọa anh, có lẽ nào vì vậy mà anh không thèm đến luôn không? Dù sao với anh đàn bà cũng chỉ như một món đồ chơi, huống hồ tôi cũng chẳng phải là người quan trọng với anh. Thế nhưng tôi vẫn cầu nguyện, suốt một tiếng đồng hồ trôi qua dài hơn cả thế kỷ, tôi không ngừng cầu nguyện Vũ có chút nhân tính mà đến cứu tôi.
Lúc sau tên đại ca của hai tên kia xuất hiện, hắn dẫn theo rất nhiều người, vẻ mặt hắn đầy hung ác, từ trên xuống dưới xăm kín mình, thậm chí xăm trên cả khuôn mặt. Tôi thầm nghĩ, chắc có lẽ tôi sẽ không thể nào tìm được một tên đại ca xã hội đen nào sạch sẽ, đẹp trai, phong cách ăn mặc như tổng tài giống Vũ. Hắn hỏi hai tên đàn em của mình:
- Thằng Vũ đã liên lạc lại chưa?
- Dạ thưa đại ca, em đã hẹn hắn trong vòng 1 tiếng phải có mặt rồi.
- Bao nhiêu phút trôi qua rồi?
- Dạ được 45 phút rồi.
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt nheo lại nhìn về phía tôi, tay cầm điếu xì gà rít một hơi:
- Hàng của nó đây à?
- Vâng, con nhỏ này dạo gần đây đã dọn về chung sống cùng nó.
Khoé môi hắn nhếch lên nụ cười nham hiểm. Từng phút trôi qua, lòng tôi đầy bồn chồn và lo lắng. Có khi nào Vũ sẽ không đến không? Tôi không dám tưởng tượng nếu anh không đến tôi sẽ có kết cục như thế nào. Mắt tôi chăm chú nhìn về hướng cánh cửa, cơn ớn lạnh từ bàn chân lan ra toàn thân. Một lát sau, tên đàn em kia lại lên tiếng:
- Còn 5 phút nữa thôi đại ca, có khi nào hắn không đến thật không?
Tên đại ca ngay lập tức dập tắt điếu xì gà trên tay mình, vẻ mặt mất kiên nhẫn nói:
- Cũng có thể. Vì thằng đó trước giờ nổi tiếng máu lạnh.
- Nếu vậy thì chúng ta phải làm sao hả đại ca? Con đàn bà này giải quyết thế nào?
Hắn lại đưa mắt nhìn về phía tôi, tức giận tuyên bố:
- Nếu như hôm nay Cao Minh Vũ không tới thì chính tỏ con đàn bà này cũng chẳng có giá trị gì trong lòng nó. Tao cho phép tụi mày chơi chán nó thì thôi, chơi xong xử lý sạch sẽ là được.
Mấy tên kia nghe hắn ta nói vậy mà vui mừng ra mặt, rối rít đáp:
- Cảm ơn đại ca!!!
Cả cơ thể tôi không ngừng run theo từng câu nói của hắn, khuôn mặt biến sắc như tờ giấy trắng. Mấy tên kia bắt đầu tranh luận xem ai là người chơi tôi trước, giờ phút này tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến việc chúng cãi cọ nữa. Cả người tôi đờ đẫn tựa vào chiếc ghế, cơ thể như bị ai đó khoét sạch tới trống rỗng. Nếu ông trời lúc này ban cho tôi một năng lực nào đó, tôi ước tiếng hét của mình sẽ truyền đến thẳng tai Vũ, nói với anh rằng" Tên khốn nhà anh, sao giờ anh chưa đến cứu tôi?"
Đúng cái khoảnh khắc mà tôi tuyệt vọng nhất, chấp nhận sự thật Vũ sẽ không vì tôi mà đến thì bất ngờ cánh cửa phòng mở ra, Vũ từ ngoài bước vào, đơn độc một mình, không như tưởng tượng ban đầu của tôi là theo sau anh sẽ có rất nhiều người khác. Giây phút nhìn thấy anh, tôi như một đứa trẻ lạc đường tìm thấy mẹ, muốn vỡ oà cảm xúc mà khóc thành tiếng, cảm giác như bây giờ bầu trời có sập xuống thì tôi cũng không còn sợ nữa. Nhưng mà tại sao anh lại đến đây một mình, trong khi tên kia có rất nhiều đàn em cùng những vũ khí quanh người. Đèn phòng bất ngờ bật sáng chưng, rọi thẳng đến gương mặt anh, lúc này tôi có thể nhìn thấy kỹ khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén đến nỗi như có thể dùng ánh mắt chém tan nát tâm hồn người khác. Tên đại ca thấy sự xuất hiện của Vũ, liền đứng bật dậy nở nụ cười:
- Cuối cùng mày cũng đến!
Vũ từng bước chân bình tĩnh đi về phía tên đại ca, đứng đối diện với hắn. Tôi khẽ liếc mắt nhìn về phía hai người, hai ông trùm đứng đối diện nhau nhưng cảm giác Vũ vẫn trên anh ta nhiều bậc, khí phách từ người anh tỏa ra không phải ai cũng có thể có được. Vũ trực tiếp đặt thẳng vấn đề:
- Mày muốn gì?
- Vũ, tao cũng không muốn làm khó mày đâu. Nhưng mà mày cũng biết đấy, địa bàn khu xxx phía Nam thực sự rất quan trọng với tao, nó là nguồn thu nhập chính của tao để tao nuôi sống gia đình và rất nhiều anh em. Tao với mày trước giờ nước sông không phạm nước giếng, vậy hà cớ gì mày lại chiếm địa bàn của tao. Nên hôm nay tao muốn trao đổi với mày, chỉ cần mày trả lại địa bàn đó cho tao, tao sẽ để mày và con đàn bà của mày ra về trong nguyện vẹn.
- Nếu tao không muốn trao đổi thì sao?
Tên đại ca kia gương mặt lập tức trở nên khó chịu, nghiến răng nói:
- Nếu mày không trả lại địa bàn đó cho tao thì ngay lập tức, tao sẽ giết chết con đàn bà này.
Hắn vừa dứt lời thì tên đàn em của hắn liền chĩa súng thẳng vào đầu tôi. Chẳng hiểu sao giờ phút này tôi lại không thấy run sợ như lúc Vũ chưa đến. Có vẻ như tôi đang đặt niềm tin vào anh quá lớn. Vũ khẽ liếc mắt nhìn về phía tôi, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lùng và dứt khoát, giống như kiểu trên đời này chẳng có gì có thể uy hiếp được anh:
- Dăm ba cái thứ đàn bà mà mày cũng lôi ra uy hiếp được tao hả Nhất?
Tên đại ca nhíu mày nghi hoặc đáp:
- Mày đừng có mà cố tình nói vậy để đánh lạc hướng tao. Nếu hôm nay nó không quan trọng với mày thì mày đến đây làm gì?
- Tao đến đây là vì thằng Minh em tao. Hôm trước mày làm gì nó, chắc mày vẫn nhớ rõ chứ?
Tên đại ca bất chợt khựng lại rồi nói:
- Em mày thì liên quan gì đến tao.
Nói xong tôi thấy tên đại ca rút từ trong túi ra một khẩu súng chĩa thẳng về hướng của Vũ, tôi hốt hoảng nhìn anh, tim gan như dừng hoạt động.
- Mày đừng có mà nhiều lời với tao. Nếu như hôm nay mày không ký vào tờ giấy trả lại địa bàn cho tao thì không những cả mày và con đàn bà của mày đều phải chết.
Vũ nhìn chằm chằm tên đại ca, khoé môi nhếch lên nụ cười nhưng ánh mắt tựa như ác quỷ đến đòi mạng chúng sinh:
- Và cả mày cũng chết cùng luôn!
Nhanh như chớp một khẩu súng từ tay anh chùa thẳng về hướng tên đại ca, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho đối phương và những người xung quanh phải ngơ ngác. Khi thấy Vũ chĩa súng về đại ca của mình, những tên đàn em đồng loạt chĩa súng về phía anh, không khí căng thẳng tới ngột ngạt. Bất ngờ trong số đàn em của tên đại ca kia, có một người chĩa thẳng súng về phía sau gáy đại ca mình. Vũ nói lớn:
- Đứa nào nhúc nhích, ngay lập tức hai viên đạn sẽ xuyên thấu đầu đại ca chúng mày.
Tên đại ca vẻ mặt căng thẳng quát:
- Thằng Đại, mày làm cái chó gì thế, mày dám phản tao? Chúng mày đâu, không phải sợ nó đe dọa. Cứ tiến lên cho tao.
Ngữ khí của Vũ lại càng lớn hơn:
- Đứa nào dám?
Anh vừa dứt lời, bất ngờ từ đâu một đám đông ập đến qua bốn phía, người nào người nấy đều mặc đồ đen, gương mặt lạnh lùng cầm súng chĩa thẳng vào đầu những tên đàn em của hắn ta, bao trọn vòng ngoài. Tên đại ca và đàn em của hắn thấy vậy, vẻ mặt hoang mang nói:
- Mày... mày đã làm trái thỏa thuận? Giới giang hồ chúng ta quan trọng nhất là lời nói, vậy mà mày không những không đến một mình mà còn mang theo rất nhiều người.
Vũ cười nhạt:
- Mày sai rồi, tao chưa hề làm trái thỏa thuận. Lúc tao mới đến, tao đã đến một mình. Mà bây giờ tao đã đến được một lúc khá lâu rồi, anh em tao tiện đường đi qua thôi. Lâu rồi cũng không được dùng súng, nay lôi ra test chơi chơi thử xem hiệu quả của súng còn cao không.
- Mày... ???
- Chúng mày bây giờ cũng đã biết, bên nào là người yếu thế hơn rồi đấy. Nếu hôm nay chúng mày giết tao, thì cũng là tự kết thúc sinh mạng của chúng mày. Tao tin chúng mày đủ thông minh để quyết định. Trừ ra... có vài thằng ngu nó không cần mạng sống của mình.
Nói đến đây Vũ liếc mắt nhìn những tên đàn em của hắn. Mấy tên như bị anh đánh cho đòn tâm lý nên tâm tình có chút lung lay. Một tên bất ngờ hỏi:
- Cao Minh Vũ, nếu như chúng tôi đầu hàng thì anh tha cho chúng tôi chứ?
- Tao sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tên đại ca nghe vậy liền tức đến độ mặt đỏ au quát:
- Thằng ngu, mày tin gì lời thằng chó này nói. Đứa nào dám phản bội tao nữa, tao sẽ bắn chết.
Nói xong hắn liền chĩa mũi súng về phía tên đàn em vừa nãy của mình, bóp cò bắn một cách đầy dứt khoát như thể để cảnh cáo với những tên còn lại. Tất cả mọi người trơ mắt nhìn viên đạn xuyên thấu qua bụng tên kia rồi ngã gục xuống, ngay bên cạnh tôi. Khi tiếng súng vang lên như chọc thủng màng nhĩ tôi. Trong đời, có lẽ tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng âm thanh nào kinh khủng như vậy. Máu chảy ra, tôi cảm giác mùi máu tanh đã bao trùm kín căn phòng này khiến cả người tôi run lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ngược lại những người ở đây dường như đã quen với cảnh này rồi nên gương mặt người nào người ấy đều rất bình tĩnh. Đối diện với cái chết của người khác, Vũ lại bắt đầu nở nụ cười:
- Chúng mày nhìn thấy chưa? Nhìn thấy tương lai của chúng mày chưa?
Vũ vừa dứt lời thì chưa đầy một phút sau, bất ngờ tất cả những tên kia đồng loạt bỏ súng xuống đầu hàng. Thấy vậy, tên đại ca vẻ mặt hoảng hốt, dáng vẻ hùng hổ vừa nãy hoàn toàn biến mất. Lại một tiếng súng nữa bất chợt vang lên, lần này là Vũ nổ súng, anh đã bắn trúng tay cầm súng của tên đại ca khiến khẩu súng trên tay hắn văng xuống đất. Hắn bị bắn bất ngờ, âm thanh la như muốn xuyên thủng thời gian:
- Thằng chó này... mày chơi dám chơi đểu tao?
- Tao chỉ chơi đẹp với người từng chơi đẹp với tao mà thôi.
Nói xong Vũ buông thõng tay xuống, đem súng tuỳ tiện vất cho một tên đàn em của mình. Anh rảo bước đi về phía tôi, đầu tiên là tháo sợi dây trói chặt quanh người tôi rồi cởi chiếc áo vest choàng lên vai tôi. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi một hồi rất lâu, vẻ mặt như đang cố kìm nén điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi:
- Có sao không?
Cô đơn, tuyệt vọng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tôi như đứa trẻ tìm lại được người thân xa cách đã lâu, nước mắt bất chợt tuôn trào xối xả như thác lũ. Thế rồi bỗng dưng Vũ đưa tay kéo tôi ôm vào lòng mình, anh nói:
- Đừng sợ. Có tôi ở đây rồi!