Cô Liên chậm rãi quay sang nhìn tôi, hai mắt cô ấy bỗng đỏ hoe, khoé môi mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng mãi không nói thành lời. Cho đến khi cô ấy vừa phát ra âm thanh đầu tiên thì mẹ tôi liền kéo tay cô ấy lôi đi:
- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người, rốt cục giữa mẹ tôi và cô Liên có mối quan hệ như thế nào? Tại sao bỗng dưng cô Liên lại xúc động như thế, cả mẹ tôi nữa, chưa bao giờ tôi thấy mẹ khẩn trương mất bình tĩnh như vậy. Tôi thở dài định bước vào phòng với Bông thì lại vô tình giẫm lên chiếc túi của cô Liên vừa làm rơi trên nền đất. Tôi cúi xuống nhặt chiếc túi lên, vội vã đuổi theo để trả lại. Nhưng khi vừa bước đến đầu cầu thang thì tôi đã nghe thấy giọng nói mẹ tôi vọng lớn ra, trong giọng nói dường như còn đang rất tức giận:
- Là cô sao? Cô đến đây làm gì?
Giọng cô Liên nghẹn ngào vang lên:
- Chị Ngừng... con bé... con bé có phải là...
Cô Liên nói đến đó thì mẹ tôi ngắt lời:
- Con bé là con gái của tôi, không liên quan gì đến cô.
Nghe đến đây, tôi mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nhưng tôi lại rất sợ suy nghĩ hiện tại của mình. Giọng nói cô Liên lại tiếp tục truyền đến:
- Chị ơi, mấy năm nay em đã tìm chị và con bé rất nhiều lần nhưng đều không có tung tích. Em còn về cả quê chị, họ nói mảnh đất và ngôi nhà dưới quê chị đã bán rồi. Bây giờ gặp lại chị, em mừng lắm. Em xin chị nói cho em biết, con bé có phải là con gái em không?
Trong nháy mắt, toàn thân tôi như bị đóng băng lại, sững sờ đứng bất động tại chỗ, đôi mắt kinh ngạc mở lớn nhìn về phía mẹ tôi. Cảm giác chờ đợi công trả lời của mẹ không khác gì một phạm nhân chờ bản tuyên án cuối cùng của toà án. Mẹ tôi im lặng một hồi mới đáp:
- Phải, con bé là con gái cô đấy. Nhưng từ ngày cô bỏ nó đi thì nó đã không còn là con gái cô nữa rồi. Mà cô cũng hay thật đấy, cô còn dám nói đến hai từ "con gái" à? Bao nhiêu năm qua, cô biệt tăm biệt tích không một lần về thăm con bé, thì cô lấy cái tư cách gì để nhận con bé làm con nữa đây. Ừ thì cứ cho rằng nhà tôi chuyển đi, nhưng nhà tôi mới chuyển chưa đến chục năm nay. Vậy lúc con bé còn nhỏ, sao cô không về thăm con bé? Hay là cô lấy chồng giàu, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống của mình nên đã quên mất mình có con? Tôi không thể hiểu cô là cái loại người gì nữa.
Từng lời mẹ nói tựa như một tia sét đánh xuống bầu trời quang đãng, đánh trúng màng nhĩ của tôi khiến hai tai tôi ù đi. Người phụ nữ ở trước mặt tôi là mẹ ruột của tôi sao? Là người mà tôi rất hận và cũng là người mà tôi từng mong ngóng được gặp một lần?
Tin tức này quá chấn động, tôi không cách nào chấp nhận nổi. Thế rồi giọng mẹ tôi lại tiếp tục vang lên:
- Bao nhiêu năm nay, tuy cuộc sống của mẹ con tôi chẳng giàu sang phú quý gì nhưng hiện tại đang rất tốt. Con bé cũng không mong có người mẹ như cô đâu. Tôi xin cô đấy, đừng xuất hiện trước mặt tôi và con bé nữa, để cho mẹ con tôi yên. Cô về đi.
Khi mẹ tôi định xoay người bước đi thì cô Liên vội vàng túm tay mẹ tôi lại, vừa khóc vừa nói:
- Em biết, lỗi lầm của em quá lớn, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội. Nhưng chị ơi, em cũng có nỗi khổ tâm lắm mới phải làm vậy, bao năm nay chưa ngày nào em quên mình có con cả, cũng chưa bao giờ quên ơn của chị. Ngày nay gặp lại chị rồi, chị cho em nhận lại con được không? Dù sao em cũng là người dứt ruột đẻ ra con bé. Có người con nào mà không cần mẹ đâu chị.
Nghe đến đây, tôi không thể kiềm chế được nữa, bất chấp tất cả xông ra:
- Đúng, không có người con nào mà không cần mẹ. Nhưng cũng không có người mẹ nào mà bỏ rơi con mình như cô đâu.
Nghe thấy giọng tôi, cả mẹ tôi và cô Liên quay đầu lại nhìn, cả hai sững sờ khi nhìn thấy tôi. Bầu không khí trở lên căng thẳng mất vài phút. Miệng cô Liên lắp bắp:
- An...
Sống mũi tôi cay xè, hai hốc mắt nóng ran lên, tôi phải cố gắng kìm nén lắm mới ngăn không cho nước mắt rơi tự do. Tôi nhớ cái ngày mà mình biết bản thân là đứa trẻ bị bỏ rơi, người mẹ hiện tại không phải mẹ ruột mà là mẹ nuôi, tôi đã khóc rất nhiều. Khi ấy còn trẻ con mà tôi đã không chấp nhận được sự thật. Trời hôm đó mưa rất to, tôi lao như con thiêu thân rời khỏi nhà. Tôi cứ đi, đi trong vô thức dưới cơn mưa rồi cuối cùng dừng chân lại dưới một cái chòi. Tôi ngồi ôm chân bó gối xuống nền đất lạnh lẽo, bật khóc nức nở thành tiếng, nước mắt rơi không khác gì mưa rơi ngoài kia. Tôi tự hỏi tại sao bà ấy lại bỏ rơi tôi? có phải bà ấy ghét tôi lắm đúng không? trong đầu tôi đặt ra ti tỉ câu hỏi. Tinh thần tôi khi ấy hoàn toàn rối loạn, giống hệt với bây giờ.
Chắc có lẽ mẹ tôi sợ tôi mất bình tĩnh nên bảo:
- An... có gì bình tĩnh con ơi.
- Mẹ yên tâm, con đang rất bình tĩnh đây ạ.
Nói xong tôi hít một hơi thật sâu, bàn tay run run đưa chiếc túi xách ra trước mặt bà uấy rồi nói:
- Cô đánh rơi túi xách, cháu đem trả cho cô.
Bà ấy nhìn tôi, nước mắt thi nhau tuôn rơi trên gò má, nghẹn ngào gọi:
- An... mẹ...
- Cháu với cô chỉ là người dưng, đừng xưng mẹ với cháu, chữ "mẹ" nó "NẶNG" lắm cô ạ.
Bà ấy bỗng dưng nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nói:
- An... mẹ xin lỗi. Mẹ biết con chưa thể chấp nhận được sự thật này nhưng thực sự mẹ có nỗi khổ tâm lắm mới phải làm vậy. Mấy năm nay mẹ cũng đã đi tìm con nhưng...
Bà ấy nói đến đây thì tôi cắt ngang:
- Nếu cháu là cô, cho dù có phải đứng đường cháu cũng không bao giờ bỏ rơi con cháu. Còn một khi đã nhẫn tâm bỏ rơi con mình thì không xứng đáng làm mẹ đâu ạ.
- Mẹ...
- Cháu chỉ có duy nhất một người mẹ, là mẹ Ngừng đang đứng bên cạnh cháu.
- Nhưng mẹ mới là mẹ ruột của con.
Mẹ ruột sao? Nói đến đây tôi không thể kìm nén được nữa, bởi lồng ngực tôi càng lúc càng quặn thắt cơn đau, đau đến mức tôi cảm tưởng sắp không thở nổi. Nỗi uất hận dâng trào, tôi như một quả bóng sắp nổ, vừa khóc vừa nói hết ra những suy nghĩ trong lòng mình:
- Nếu bà là mẹ ruột của tôi, tại sao bà lại nhẫn tâm bỏ rơi tôi khi tôi còn là đứa trẻ đỏ hỏn? Hay là bà chỉ biết bao biện rằng mình có nỗi khổ riêng. Bà nghĩ mình bà có nỗi khổ à, mẹ của tôi thì không có nỗi khổ chắc? Mẹ của tôi đây này, còn khổ hơn bà gấp trăm ngàn lần. Ăn không đủ ăn, cả đời không dám mua một cái áo mới quá 200 ngàn đồng, nhưng lại luôn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho tôi, thậm chí còn thỉnh thoảng bán máu để nuôi tôi học đại học. Bà thấy bà có xứng với mẹ của tôi không? Những lúc tôi ốm đau, cũng chỉ có người phụ nữ này lo lắng đêm hôm, chăm sóc tôi. Còn bà, lúc đó bà ở đâu, hay là đang hạnh phúc, ăn sung mặc sướng bên người ta? Bà nói bà luôn nhớ mong tôi sao? Vậy sao khi tôi còn bé bà không về thăm tôi, mà tới tận khi tôi trưởng thành rồi bà mới đi tìm. Lúc tôi cần bà nhất thì bà không xuất hiện, lúc tôi đã trưởng thành tự lo được cho mình thì bà xuất hiện còn nghĩa lý gì không? Bà làm vậy có phải chỉ để chuộc ít lương tâm còn sót lại khi về già?
Những lời nói này là những lời nói mà tôi chôn vùi suốt bao nhiêu năm nay. Hôm nay khi được bộc phát ra, tôi cứ tưởng nó sẽ khiến lòng mình nhẹ bớt, không ngờ nói đến đâu tim tôi thắt lại đến đó. Bà ấy nhìn tôi, vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt, mãi mới nói lên lời:
- Mẹ xin lỗi... xin lỗi con... nhưng xin con hãy nghe mẹ nói đã.
- Chúng ta bây giờ chẳng còn gì để nói nữa đâu. Túi xách của bà đây. Bà cầm về đi.
- An... nghe mẹ nói đã con. Mẹ biết là mẹ sai, nhưng...
Tôi cắt ngang:
- Nếu bà không đi, thì... tôi đi!
Nói xong tôi một mạch rời khỏi bệnh viện, tiếng gọi mẹ tôi vang lên phía sau, tôi cố gắng không quay đầu nhìn lại. Ra đến cổng, theo con đường dài dằng dặc, tôi rảo bước mỗi lúc một nhanh. Rồi cuối cùng dừng lại ở chiếc ghế đá ven hồ. Trước mắt tôi là dòng người hối hả qua lại nhưng trong tâm trí tôi toàn là những lời nói, ánh mắt, cử chỉ, bao gồm cả giọt nước mắt của bà ấy. Trước kia tôi đã từng rất nhiều lần hình dung được gặp bà ấy, ngay cả trong giấc mơ tôi đã mường tượng ra hình ảnh bà ấy, cảnh trong mơ thật bẽ bàng, nhưng không ngờ, khi gặp nhau ở hiện thực còn cảm thấy tàn khốc hơn cả trong mơ. Những ký ức thuở nhỏ như thước phim tua chậm về lại càng khiến lòng tôi nhức nhối.
Tôi đã tập xác định từ lâu rằng mình chỉ có một người mẹ, cho nên tôi cứ tưởng sau khi gặp lại bà ấy tôi có thể bình thản đối diện với bà ấy như người dưng nước lã với nhau. Vì chỉ khi được như vậy thì vết thương trong tôi mới thực sự được chữa lành. Thế nhưng, trái tim tôi vẫn rất đau, đau như bị ai chém đến mức tan nát không thể chắp vá được nữa. Càng lúc tôi lại càng khóc nấc lên, nước mắt ướt đẫm mặt, rơi vào miệng mặn chát. Tôi nắm chặt tay cho những ngón tay đâm sâu xuống lòng bàn tay để tìm lại ý chí kiên cường trong nỗi đau ấy. Tôi tự nhủ mọi thứ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Rồi bỗng dưng gió thổi mạnh, những hạt mưa thi nhau rơi xuống. Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói " Ông trời khóc hộ lòng người đau khổ". Có phải ông thấy tôi bi ai quá nên khóc hộ tôi không? Nước mưa hoà cùng giọt nước mắt của tôi, tan vỡ trên gương mặt đau khổ. Tôi ngồi khóc chán chê mới uể oải đứng dậy, lê bước rời khỏi đó. Người ướt sũng, tôi không quay trở về bệnh viện mà về chung cư.
Khi tôi về đến nhà thì thấy Vũ cũng đang ở nhà, nhìn bộ dạng của anh hình như cũng mới về. Thấy tôi, hàng lông mày anh khẽ cau lại, nhưng anh không nói gì, đi thẳng vào nhà tắm. Tôi cứ nghĩ anh muốn đi tắm trước nên cũng chẳng tranh giành với anh, lặng lẽ đứng đó chờ khi nào anh tắm xong thì tới lượt mình. Chẳng ngờ một lát sau Vũ đã đi ra, trên tay còn cầm theo chiếc khăn bông lớn choàng lên đầu tôi, khó chịu bảo:
- Tôi thật không biết cô có phải người bình thường không nữa, trời mưa không biết trú à?
Tôi cãi:
- Đâu có, tôi thích tắm mưa ấy chứ.
- Thần kinh!
Lần đầu tiên bị người khác chửi mà tôi còn khẽ mỉm cười. Tắm giặt sấy khô tóc xong xuôi tôi đi thẳng vào giường nằm. Được một lúc thì điện thoại tôi rung chuông lên cuộc gọi của cái Nga, giọng nó gấp gáp từ trong điện thoại vọng ra:
- Mày đang ở đâu đấy?
- Tao đang ở chung cư, sao thế?
- Vừa mẹ mày gọi điện cho tao hỏi mày có qua đây không. Tao nói dối là mày đang ở bên này, xong mẹ mày bảo có gì thì động viên mày giúp cô. Có chuyện gì xảy ra à?
Tôi trầm tư im lặng một lát rồi mới nhàn nhạt đáp:
- Tao gặp được bà ấy rồi. Tao biết mặt bà ấy như thế nào rồi.
- Gặp ai cơ?
- Người đã nhẫn tâm vứt bỏ tao.
Có lẽ cái Nga cũng rất bất ngờ nên giọng nó vang lên đầy kinh ngạc:
- Hả? Mẹ ruột mày á?
- Ừ.
- Nhưng sao lại gặp? Bà ấy quay về tìm mày à?
Đúng lúc này tôi thấy Vũ đang từ ngoài bước vào, thế nên tôi bảo cái Nga:
- Nào gặp tao kể cho nhé.
- Ừ, cũng được.
- Nếu mẹ tao có gọi thì nói tao ngủ chỗ mày nhé.
- Mày không cần dặn thì tao cũng biết rồi mà. Tao đoán tâm trạng của mày bây giờ đang rất hoang mang, thôi cố gắng ngủ sớm đi.
- Ừ, thế nhé.
Kết thúc cuộc gọi, tôi mệt mỏi vất điện thoại sang một bên. Vũ đi vào, anh mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ màu đen. Trông anh không có vẻ chỉ ở nhà một lát rồi đi. Tôi buột miệng hỏi:
- Này, tối nay anh ngủ ở đây à?
- Ừ. Sao không?
- À không.
Vũ không trả lời lại nữa, tay cầm bộ đồ ngủ đi về phía phòng tắm với vẻ mặt vô cảm. Sau khi anh đi được một lát thì điện thoại anh để trên bàn reo lên âm thanh cuộc gọi đến. Tôi vốn không muốn quan tâm, nhưng theo phản xạ tự nhiên tôi đã quay qua nhìn màn hình điện thoại, tôi thấy tên Quỳnh hiện lên. Rồi sau đó là một tin nhắn gửi đến:" Tối nay anh có qua không".
Lòng tôi bỗng chùng xuống, tôi đoán chắc mấy hôm trước Vũ không xuất hiện là ở bên cô ấy, bởi vậy hôm nay cô ấy mới gọi điện và nhắn tin hỏi như một thói quen. Giống kiểu một người vợ ở nhà đợi chồng. Rõ ràng tôi biết hai người vốn dĩ là một đôi, nhưng tại sao lòng tôi lại chua xót thế này. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện chồng chất những câu hỏi không có lời giải đáp. Khi ở bên cô ấy, anh có lạnh lùng như ở bên cạnh tôi? Khi hôn cô ấy, có giống như hôn tôi? Những câu hỏi thật nực cười và điên rồ bào khoét trái tim tôi đến trống rỗng.
Trong lúc còn đang tha thẫn suy nghĩ thì tôi đã thấy Vũ đi vào tới cửa. Tôi giật mình đưa mắt nhìn đi hướng khác, vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng nói:
- Vừa anh có điện thoại đấy.
Vũ không trả lời, anh không xem điện thoại mình mà đi đến bên giường, kéo cái chăn rồi nằm xuống ngay bên cạnh tôi. Tim tôi bất giác đập điên cuồng. Có lẽ hôm nay anh mệt nên rất nhanh tôi đã thấy anh chìm vào giấc ngủ. Còn tôi, nằm loay hoay mãi chẳng thể ngủ được nên chỉ biết mở to mắt, nhìn lên trần nhà. Đêm càng khuya, những tâm tư lại ồ ạt kéo về. Cứ nghĩ đến những gì xảy ra chập tối nay lại cảm thấy lòng nhức nhối. Đến bây giờ, chuyện gặp lại mẹ ruột của mình đối với tôi vẫn như là một giấc mơ. Suy nghĩ mãi, đặt ra ti tỉ câu hỏi mà không có câu trả lời hợp lý, cuối cùng tôi đã buột miệng hỏi trong vô thức:
- Làm sao bây giờ?
- Cô vừa nói cái gì?
Giọng Vũ vang lên, tôi giật mình quay sang nhìn anh, thấy hai mắt anh cũng đang mở lớn nhìn mình. Tôi kinh ngạc hỏi:
- Ơ, anh chưa ngủ à?
- Cô nghĩ tôi có ngủ được không khi cô cứ liên tục thở dài bên tai?
- Tôi...
- Mà cô vừa nói cái gì?
Tôi nói dối:
- Không có gì. Chỉ là tự nhiên tôi muốn đi đâu xa vài ngày.
- Thích đi đâu?
Từ trước đến giờ ngoài cái mảnh đất Hà Nội này ra thì tôi chỉ được đi đến vài nơi khác ở miền Bắc như Quảng Ninh, Vĩnh Phúc, Hải Phòng, chưa có dịp đi miền Nam bao giờ. Nghe nói Phú Quốc đẹp lắm, cũng ao ước đến đó một lần nên tôi trả lời theo mong ước của bản thân bấy lâu nay:
- Tôi thích đi Phú Quốc. Nhưng chắc phải đợi thêm mấy năm nữa mới đi được.
Vũ im lặng vài giây rồi bảo:
- Ngủ đi, muộn rồi.
Nói xong Vũ xoay người quay lưng về phía tôi. Tôi buồn bã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từng tia chớp ngoằng nghèo vẫn đang loé lên, rực sáng cả một góc trời. Thế rồi sau đó tôi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết.
Trải qua được một giấc ngủ, sáng sau tôi tỉnh dậy cảm thấy tinh thần đỡ hơn hôm qua rất nhiều. Tôi tự nhủ chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng ta không thể trốn tránh thực tại, bắt buộc phải đối mặt thôi. Ăn sáng xong thì tôi đến viện, trên đường đi có ghé vào chợ mua cho mẹ tôi mấy cái bánh khúc. Khi bước đến cửa phòng thì bác sĩ đang khám cho Bông, đợi bác sĩ khám xong rồi tôi mới lên tiếng hỏi:
- Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Con có mua bánh khúc cho mẹ đây.
- Mẹ ăn rồi, con để đó lúc nữa đói mẹ ăn sau.
- Dạ vâng.
Sáng đó tôi và mẹ chỉ tập trung lo cho Bông, không hề nói đến chuyện gì khác. Cho đến trưa Bông ngủ say rồi mẹ tôi mới hỏi:
- An à... con ổn chưa?
Tôi ngước mắt nhìn mẹ, cười nhẹ đáp:
- Con ổn mà mẹ.
- Thế con tính sao?
- Tính sao... là tính gì cơ mẹ?
- Đêm qua mẹ cũng suy nghĩ kỹ rồi. Dù sao thì máu mủ ruột già nói vứt bỏ là không thể vứt bỏ được đâu con.
- Bà ấy cũng đã vứt bỏ con hai mấy năm nay rồi đó mẹ.
- Nhưng mà...
- Mẹ à, con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi.
- Có phải vì con sợ mẹ buồn nên mới nhẫn tâm vậy không? Nếu con sợ mẹ buồn thì đừng lo, mẹ không buồn đâu, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc. An! Con hãy hỏi lòng mình xem có thể tha thứ cho bà ấy được không. Nếu được, thì hãy tha thứ con à.
Tha thứ sao? Tôi không thể làm được, những ký ức tuổi thơ như một bức tường kiên cố ngăn cách giữa tôi và bà ấy, không thể dung hoà nổi. Giá như hai mươi mấy năm qua bà ấy từng về thăm tôi dù chỉ một lần thì có lẽ những tổn thương trong tôi sẽ được vỗ về phần nào. Giá như bà ấy bỏ rơi tôi vì không đủ khả năng nuôi nữa thì sẽ khiến tôi bớt đau hơn là việc bỏ con mình đi theo một người đàn ông giàu có, mong cầu một cuộc sống ăn sung mặc sướng. Người mẹ đó có đáng để tha thứ không? Tôi nắm lấy tay mẹ mình, dùng giọng nói kiên quyết bảo:
- Mẹ... lòng con bây giờ chỉ nhận định một người mẹ duy nhất là mẹ thôi. Đúng là hồi con còn bé, khi con biết mẹ không phải mẹ ruột của con, con đã rất đau lòng, rất buồn, thậm chí khoảng thời gian đó con đã ngày đêm mong ngóng mẹ ruột của mình sẽ về đón con. Nhưng giờ sau hai mấy năm, mọi thứ đã khác rồi mẹ ạ. Con có một người mẹ tuyệt vời như mẹ nên con không cần gì thêm nữa. Từ giờ, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?
Nói đến đây thì giọt nước mắt mà tôi giam cầm trong hốc mắt cũng bất giác rơi xuống. Mẹ mỉm cười nhìn tôi nhưng hai mắt mẹ cũng sớm đỏ hoe, tay mẹ vỗ nhẹ lên tay tôi:
- Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ không nhắc nữa. Mẹ tôn trọng mọi quyết định của con.
- Con cảm ơn mẹ.
*****
Bông ở viện thêm chục ngày nữa thì được xuất viện về nhà. Trộm vía sức khỏe của con bé hồi phục rất tốt, mọi thứ gần như đã trở lại bình thường, con bé ăn ngon ngủ ngoan. Từ hôm đó tới giờ tôi cũng không gặp lại bà ấy nữa, bản thân tôi cũng đang dần cân bằng lại được cảm xúc. Hôm làm thủ tục xuất viện, thanh toán nốt viện phí thì bệnh viện báo đã có người thanh toán toàn bộ chi phí còn thiếu cho Bông rồi. Tôi tần ngần người mất một lúc, nghĩ tới nghĩ lui không thể đoán ra được người đó là ai, chỉ lờ mờ trong đầu kiểu người hay làm bất thình lình thế này chỉ có thể là Vũ. Thế nhưng, tôi chẳng dám chắc vì dù sao chẳng có lý do gì khiến anh phải tốt với mẹ con tôi đến mức này.
Mấy ngày sau, vào một buổi tối đang kể chuyện cho Bông ngủ thì tôi nhận được tin nhắn của Vũ gửi đến:
- Đang đâu?
Tôi cứ tưởng anh bất ngờ quay về chung cư không thấy tôi đâu nên nhắn tin hỏi. Tôi vội vàng trả lời lại:
- Tôi đang ở nhà tôi. Anh đợi chút, cho Bông ngủ xong tôi sẽ qua.
- Sắp đồ đi, sáng mai 6 giờ bay.
- Hả? Bay đi đâu cơ?
- Đi Phú Quốc.
Tôi tròn xoe mắt nhìn dòng tin nhắn, còn sợ mình hoa mắt. Đi Phú Quốc sao? Tôi lại nhớ đến đêm hôm ấy mình từng nói với Vũ rằng mình thích đi Phú Quốc. Liệu có phải như vậy nên anh đã giúp tôi thoả mong ước? Thế nhưng vài giây sau tin nhắn khác gửi đến, đập tan nát ảo tưởng của tôi. Vũ bảo:
- Tôi có việc phải vào trong đó vài ngày. Mang cô theo phòng khi cơ thể bức bối còn có chỗ giải tỏa.