Lần đầu tiên đặt chân tới quán bar khiến tôi không khỏi choáng ngợp bởi những gì đang diễn ra trong đây. Ở đây, chính là thiên đường của đàn ông. Ánh sáng mờ ảo, rượu mạnh, tiếng nhạc đinh tai nhói óc và những cô gái váy ngắn lả lơi vây xung quanh đám đàn ông, người nào người nấy gương mặt thỏa mãn, thân thể như đang được giải thoát đến mê loạn. Trên sân khấu, Dj tưng bừng nhảy khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy. Nghe nói, khi bước chân vào đây có những người đàn ông bỏ ra cả vài trăm triệu một đêm là điều bình thường. Tự nhiên tôi lại nghĩ bản thân mình đến ngày mai còn chẳng biết no hay đói, vậy mà cuộc sống của những người này lại xa hoa đồi truỵ đến như vậy. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì giọng nói cái Nga vang lên bên tai:
- Đi, tao dẫn mày đi gặp bà quản lý. Ở đây ai làm việc người nấy, mày cứ kệ đi đừng quan tâm nhiều. Mình làm việc mình, hết giờ thì về.
- Ừ, nhưng tao đang cảm thấy sao sao ấy.
- Kiểu không quen đó. Lần đầu đến đây làm việc tao cũng vậy. Cố lên!
Tôi gật đầu, cái Nga dẫn tôi đến một căn phòng. Cánh cửa phòng vừa mở ra thịt bên trong một người phụ nữ cũng đang trong tư thế bước ra ngoài. Cái Nga nhanh nhảu bảo:
- Chị Tình, đây là An bạn em, người hôm qua em bảo chị ấy.
Chị Tình đưa mắt nhìn tôi một lượt, tôi gật đầu chào:
- Em chào chị ạ.
- Ừ, lần đầu em đi rót rượu đúng không?
- Dạ vâng. Em chưa có kinh nghiệm làm nghề này ạ.
-Vậy công việc thế nào thì Nga hướng dẫn em nhé. Chị đang bận chút việc, có gì chị phổ biến lại sau.
Cái Nga vui vẻ nói:
- Dạ vâng, chị cho An với em làm một đội nhé.
- Ừ.
- Em cảm ơn chị. Giờ em dẫn An đi thay đồ.
Nói xong cái Nga kéo tôi đi đến phòng thay đồ. Bộ trang phục chúng tôi mặc cũng không quá ngắn cũn như tôi tưởng tượng. Ở phòng thay đồ có treo một tấm bảng, là lịch phân công việc làm trong tuần của nhân viên. Cái Nga nhìn lên tấm bảng rồi cười tươi nói:
- An ơi số mày hên vãi nha. Ngày đầu tiên đi làm nhưng được rót rượu ở phòng bar hạng nhất rồi.
- Phòng bar hạng nhất là sao?
- Là phòng bar hạng Vip nhất của quán. Người vào phòng đó đều là đại gia giàu nứt đố đổ vách thôi. Nói chung phục vụ phòng đó tiền boa nhiều vãi chưởng.
Tôi khẽ nở nụ cười, từ ngày đi làm đến bây giờ mới thấy hôm nay có một ngày may mắn. Sau đó tôi và cái Nga ra quầy rượu, chọn lấy loại rượu đắt nhất của quán rồi đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tôi thấy bên trong là ba người đàn ông khá trẻ, người nào người nấy bên cạnh đều có một cô gái nóng bỏng mặc những chiếc váy siêu ngắn để tôn lên thân hình quyến rũ. Sáng ngày hôm nay ở nhà cái Nga có dạy tôi cách bật lắp chai rượu và cách rót rượu rồi nên khi thấy nó đặt chai rượu xuống bàn tôi cũng vội vàng làm theo nó. Có điều động tác vẫn lóng ngóng và chậm chạp. Một người đàn ông thấy vậy khẽ cười hỏi tôi:
- Em là nhân viên mới của quán à?
Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông, tim đập mạnh, miệng lúng túng đáp:
- À dạ vâng ạ.
- Bảo sao anh đến đây nhiều nhưng hôm nay mới gặp em.
- Dạ vâng. Nay là buổi đầu tiên đi làm của em, kinh nghiệm rót rượu vẫn còn non nớt ạ.
- Ừ. Từ từ rồi sẽ quen thôi. Lại đây rót rượu vào ly của anh.
- Vâng.
Tôi cầm chai rượu rót vào ly của anh ta. Sau khi rót rượu xong xuôi thì tôi và cái An đứng gọn vào một góc để chờ những người này uống hết thì rót tiếp. Mấy cô gái ngồi bên cạnh mấy người đàn ông chủ động cầm ly đưa đến tận miệng những người đàn ông. Tôi khẽ thở dài, cuộc sống của những người có tiền thật sướng, dùng tiền để mua vui hưởng thụ, ăn uống còn có người đưa đến tận miệng.
Một người đàn ông lên tiếng bảo:
- Đại ca sao hôm nay đến muộn thế nhỉ?
- Dạo này đại ca đang bận giải quyết mấy chuyện tranh chấp ở khu vực phía Nam thì phải. ( người đàn ông khác trả lời).
- Vụ đó vẫn chưa giải quyết xong à?
- Chưa, nghe nói thằng báo đen nó lại lật mặt.
- Thằng đó mà cũng dám lật mặt với đại ca nhà mình?
- Trước thì có cho nó mười lá gan nó cũng chẳng dám. Nhưng nghe đâu dạo này nó được ông trùm nào đó bên Cam bảo kê.
- Bất kể thằng trùm nào một khi đã chơi đểu thì mình cũng chẳng cần phải chơi đẹp với nó làm gì. Chỉ cần đại ca nói một tiếng thôi, ngày mai thằng chó đó có thể không nhìn thấy ánh mặt trời.
Nghe đến đây, khuôn mặt của tôi thoáng trở nên trắng bệch. Hoá ra những người này đều là dân xã hội đen. Người đàn ông ban đầu hỏi chuyện tôi khẽ cười bảo:
- Anh Long hôm nay nóng quá rồi. Anh nói vậy các em ở đây lại sợ bây giờ. Anh xem, em kia mặt sắp cắt không ra giọt máu rồi.
Nói xong anh ta khẽ nhìn về phía tôi, người đàn ông kia cũng nhìn về phía tôi. Sau đó không nói gì nữa mà cầm ly rượu lên uống một hơi dài. Thấy rượu trong ly anh ta đã gần tới đáy, tôi cố nén lại cảm xúc xuống mà chủ động đi tới cầm chai rượu rót cho đầy ly. Khi tôi vừa đứng thẳng người lên để quay lại vị trí ban nãy thì cánh cửa phòng mở ra, tiếng nhạc từ bên ngoài dội vào. Ba người đàn ông cùng đứng dậy nói:
- Đại ca, anh đến rồi!
Theo phản xạ tôi cũng đưa mắt nhìn về phía cửa. Một người đàn ông mặc bộ vest từ bên ngoài bước vào, theo sau anh ta còn có 2 người mặc bộ đồ đen nữa, dáng vẻ như kiểu vệ sĩ của anh ta. Ở dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, khuôn mặt người đàn ông kia gần như là hoàn hảo, trên người tỏa ra một loại khí phách không phải ai cũng có, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén. Không biết sao nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta đã tạo cho tôi cảm giác anh ta giống như bậc đế vương trong cái thế giới này, vì mỗi bước chân anh ta bước khiến cho người khác phải kiêng dè. Anh ta gật đầu:
- Ngồi xuống đi!
Nói xong anh ta đi về phía chiếc ghế gần chỗ tôi đứng như một thói quen. Khi đi qua chỗ tôi thì hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng bước qua. Tôi thấy vậy cũng lùi lại phía sau vài bước, thế nhưng sau đó một người đàn ông trong đó lên tiếng nhắc nhở tôi:
- Mau tới rót rượu cho anh Vũ.
- À dạ vâng.
Tôi lại cầm chai rượu lên, đến gần anh ta rồi rót đầy một ly sau đó bảo:
- Rượu của anh đây.
Anh ta không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm không bao giờ tan chảy, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác, cơ hồ không muốn nhìn thêm. Khi tôi chuẩn bị trở về vị trí của mình thì bất ngờ anh ta lấy ví tiền ra, rút ra trong đó vài tờ 500 ngàn đặt xuống trước mặt tôi nhưng vẫn không nói gì. Lần đầu tiên đi rót rượu, tôi không biết số tiền này là tiền boa hay gì nên nhất thời không biết phản ứng ra sao. Thấy tôi đứng ngây người ra đó, một người đàn ông khẽ cười bảo:
- Tiền anh Vũ boa cho em đấy, mau nhận lấy đi.
Tôi nhìn mấy đồng tiền trước mặt, nếu không nhầm chỗ đó cũng phải 5 triệu đồng, bằng nửa tháng lương tôi vất vả đi làm ở công ty. Nhưng giờ phút cầm những tờ tiền đó lên, tôi lại cảm thấy không được vui cho lắm. Tôi gượng cười:
- Cảm ơn anh!
Sau đó thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi và cái Nga chỉ cần đứng chờ hết rượu thì thay nhau rót vào ly. Tôi phải công nhận những người đàn ông này có tửu lượng rất tốt, dù uống hết ly này tới ly khác nhưng mặt người nào người nấy đều tỉnh bơ. Vừa uống bọn họ vừa nói chuyện, một người bảo:
- Anh Vũ, em nghe nói ông Báo muốn tặng đứa con gái nuôi mới tròn 18 tuổi cho anh. Được không anh?
- Được hay không cậu phải hỏi thằng Cảnh.
Một người đàn ông khác bật cười đáp:
- Thằng già đó nghĩ anh Vũ nhà mình hứng thú với gái mới lớn nên muốn dùng đứa con gái nuôi để trói buộc chân anh Vũ. Nhưng cậu không biết à, anh Vũ đã chuyển nhượng con bé đó sang cho tôi rồi. Thực ra thì cũng được, mỗi tội còn hơi non.
Mấy người vừa nói vừa cười, tôi đứng đó nghe mà sởn hết da gà. Dường như trong mắt những người này phụ nữ không hề có chút giá trị nào cả. Bọn họ có thể lên giường với bất kỳ ai, bất kể thích hay không thích.
Một lúc sau cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, chị quản lý từ bên ngoài bước vào, trên mặt nở ra nụ cười nịnh nọt:
- Anh Vũ, em Hoài đang chờ anh bên ngoài. Có cho gọi vào không anh?
- Gọi vào đi.
Nghe đến tên Hoài tôi có chút chột dạ nhìn ra phía cửa, bởi vì bà chị gái của tôi cũng tên Hoài. Nhưng chắc không phải chị ấy đâu, thế gian này có biết bao nhiêu người tên Hoài cơ chứ. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người chị đã lâu không gặp xuất hiện ngay trước mặt mình, hai chân tôi cơ hồ muốn mềm nhũn ra, trong đầu ong ong tiếng thét. 3 năm nay tôi và mẹ đã tốn biết bao nhiêu công sức để tìm chị, không ngờ giờ phút này lại gặp nhau ở nơi này. Tôi muốn chạy về phía chị Hoài để hỏi xem chị đã đi đâu 3 năm nay, sao lại không về thăm bé Bông. Nhưng đúng lúc này bàn tay tôi bị túm chặt bởi bàn tay của cái Nga. Giọng cái Nga vang khe khẽ bên tai:
- An, bình tĩnh.
Mắt tôi ngấn lệ nhìn cái Nga, nghẹn ngào nói:
- Mày không thấy chị Hoài kia à?
- Tao biết, nhưng giờ phút này mày mà ra đó là chết cả mày lẫn chị ta đó. Có gì thì đợi sau khi ra khỏi căn phòng này rồi tính.
- Tao...
- Nghe tao!!!
Cái Nga vừa dứt lời thì chị quản lý nói:
- Ơ hai đứa này còn không ra rót rượu cho mấy anh đi. Đứng đực ra đó làm gì?
Cái Nga chủ động tiến về phía bàn rót rượu đầy ly cho từng người một. Chị Hoài đi tới ngồi gần với Vũ, rõ ràng chị đã nhìn thấy tôi nhưng lại thản nhiên vô cùng, xem tôi như người vô hình. Sau khi cái Nga rót rượu xong thì Vũ lên tiếng:
- Hai cô có thể ra ngoài được rồi!
Tự nhiên tôi lại không muốn đi, tôi muốn đứng đây xem bà chị gái của mình làm gì, tại sao lại có liên quan tới mấy người này. Nhưng khách đã đuổi ra ngoài, tôi không thể không rời đi. Trước khi chúng tôi ra khỏi phòng thì mấy người đàn ông có gọi chúng tôi lại để đưa tiền boa, cái Nga là người cầm.
Ra khỏi phòng cái Nga bảo tôi:
-Tao làm ở đây đã lâu nhưng nay là lần đầu tiên tao thấy bà Hoài đến đây.
- Mấy người đàn ông trong đó là ai vậy? Mày biết không?
- Toàn là những người máu mặt trong giới ngầm. Nhất là người đàn ông đến sau cùng, cái người đẹp trai nhất hội đó. Anh ta là ông trùm xã hội đen khét tiếng, tên Cao Minh Vũ, nhắc đến tên anh ta thì ai trong giới ngầm đều phải biết. Anh ta là chủ của nhiều casio, vũ trường và cả khách sạn nữa. Nói chung đất đai rải rác khắp nơi luôn ấy. Tao còn nghe nói đấy là tài sản riêng của anh ta thôi, chứ gia đình nhà anh ta cũng giàu lắm, bố là nhà tài phiệt thì phải.
- Không biết bà Hoài nhà tao sao lại có liên quan tới anh ta nhỉ?
- Cái này thì tao cũng chịu thôi. Bà Hoài xuất hiện ở đây tao cũng bất ngờ không kém mày. Nhưng mà lúc đó mày mà xông tới chất vấn với bà Hoài trong phòng đó là lớn chuyện luôn đấy. Vì làm ở đây, có những việc không thể hành động theo cảm xúc được, tốt nhất giả câm giả điếc cho yên thân. À mà tiền boa này, mỗi đứa được 10 củ luôn.
- Cả tiền ban đầu tên Vũ kia boa nữa, tao với mày chia luôn.
- Thôi con hâm, đó là tiền boa riêng của mày, không phải chia cho tao.
- Ơ, như vậy sao được.
- Không phải nói nhiều, tiền đó không phải chia cho tao làm gì. Để đấy lo cho Bông và mẹ mày nữa. Tao nuôi có mình thân tao, khỏe re à.
Cái Nga hoàn cảnh cũng na ná giống tôi, bởi vậy từ ngày đầu tiên gặp nhau chúng tôi cứ ngỡ như là thân thiết với nhau từ bao giờ. Bố cái Nga mất sớm, mẹ nó đi lấy chồng để nó cho bà ngoại nuôi. Sau khi bà ngoại qua đời thì mẹ nó đón nó về ở cùng nhưng nghe nó kể khoảng thời gian đó thật sự rất kinh khủng bởi những trận đòn roi bạo hành hằng ngày của bố dượng dành cho nó nhưng mẹ nó lại chẳng thể làm gì được. Khi nó học xong cấp 3 thì lên Hà Nội làm. Từ đó đến giờ 1 năm nó cũng chỉ về quê 1 ngày giỗ bố và 1 ngày giỗ bà, tết nhất cũng không về. Tôi quen với nó khi ấy tôi đang là sinh viên, còn nó làm công nhân, hai đứa ở cùng dãy trọ. Hồi ấy nó đi làm được tiền nên cũng giúp đỡ cho tôi rất nhiều khoản lặt vặt trong thời gian đi học.
Tôi hỏi:
- Dạo này mày không cần phải gửi tiền về cho mẹ mày nữa à?
Cái Nga cười nhạt đáp:
- Không, tao không gửi nữa đâu. Vì những đồng tiền này tao vất vả mới kiếm được nhưng bà ấy đâu biết trân trọng. Gửi về rồi bà ấy lại đưa cho ông ấy đốt vào bài bạc. Nên giờ tao nghĩ kỹ rồi, tao chẳng dại nữa. Nhiều lúc tao còn ước kể tao cũng gặp được người mẹ nuôi như mày còn sướng hơn ở bên mẹ ruột mà không nhận được chút tình thương. Mà thôi không nói nữa, đi thay đồ rồi về.
- Ơ đến giờ được về rồi hả?
- Lẽ ra là chưa nhưng hôm nào được tiếp khách ở phòng bar hạng nhất, chỉ cần khách không có nhu cầu rót rượu nữa là mình được về. Còn tiếp những phòng hạng thường thì phải đúng giờ mới được về.
- Ở đây người ta không bắt chia lại phần trăm tiền boa luôn hả?
- Không, ở đây hay chỗ đó ấy. Chứ không bắt chẹt như những nơi khác.
Tôi nhìn vào căn phòng, vì là phòng cách âm nên tôi không thể nghe được bên trong đang nói gì, diễn ra những gì. Tôi chần chừ bảo:
- Hay mày về trước đi, tao ở đây đợi thêm một lúc.
- Mày định đợi bà Hoài ra á?
- Ừ, chứ biết bao giờ mới được gặp bà ấy nữa.
- Con hâm, mày định đợi tới bao giờ. Thường những nơi này người ta còn chơi thông đêm tới sáng luôn đó. Được về sớm cứ tranh thủ về không nhỡ mẹ mày ở nhà lại lo.
Tôi nhìn xuống đồng hồ trên tay mình đã điểm 10 giờ 15 phút, từ đây về nhà cũng mất khoảng 20 phút. Mà trước khi đi tôi nói dối mẹ mình là tôi đi làm thêm, phiên dịch tiếng anh cho một trung tâm. Đắn đo đứng chờ thêm một hồi tôi vẫn thấy căn phòng không có động tĩnh gì nên đành theo cái Nga ra về.
Lúc tôi về đến nhà là 11 giờ kém, tôi vừa bước vào tới cửa thì đèn trong phòng đã sáng lên. Mẹ tôi lên tiếng hỏi:
- Sao về muộn vậy con?
Tôi cứ nghĩ giờ này mẹ đã ngủ rồi nhưng không ngờ mẹ vẫn thức chờ tôi. Tôi lúng túng đáp:
- Dạ do hôm nay buổi đầu tiên đi làm nên con còn mất thời gian làm quen mẹ ạ. Mà sao mẹ còn chưa đi ngủ?
- Mẹ chờ con về mẹ mới ngủ được. Muộn rồi chưa thấy con về mẹ cứ thấy thấp thỏm kiểu gì ấy.
- Lần sau mẹ không phải chờ con đâu, mẹ ngủ sớm không ảnh hưởng tới sức khỏe. Mà Bông ngủ rồi hả mẹ?
- Ừ con bé ngủ từ 9 giờ tối rồi.
- Vậy mẹ cũng đi ngủ đi, con thay đồ rồi cũng ngủ đây.
- Thế con đã ăn gì chưa?
- Con ăn rồi. Mẹ yên tâm nhé, con gái mẹ không để bụng đói đâu ạ.
- Ừ thế thôi đi thay đồ rồi ngủ sớm. Nếu mệt quá thì không cần đi làm thêm đâu con à. Sức khỏe là quan trọng nhất.
- Dạ vâng.
Thay đồ xong, tôi mệt mỏi leo lên giường, đầu tiên là tôi lấy số tiền boa ngày hôm nay ra, lần đầu tiên trong đời một ngày tôi kiếm được một số tiền bằng cả tháng lương lao động vất vả. Nghe cái Nga nói rót rượu phòng thường số tiền boa cùng lắm 500 ngàn, nhưng nay là ở phòng Vip lại gặp được những người vung tiền không tiếc tay mới được như vậy. Cất số tiền trong một ngăn kéo tủ, tôi gạt bỏ hết đắng cay và chua sót trong lòng, tạm thời hài lòng với tất cả vì số tiền này có thể đảm bảo được cuộc sống của ba người chúng tôi trong một tháng tới.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn đi làm với cái Nga, trong thời gian này tôi cũng có tìm thêm việc nhưng chưa tìm được công ty nào phù hợp. Vì công việc đi về đêm hôm sợ mẹ lo lắng nên tôi đã xin phép mẹ cho mình đi làm về qua thẳng nhà cái Nga ở, lấy cớ nhà nó gần chỗ làm chỉ vài bước là tới. Mẹ tôi thì chủ yếu lo tôi thân con gái đi về đêm khuya một mình nên liền đồng ý ngay.
Một buổi tối khi tôi vừa bước đến cửa quán thì nhận được điện thoại của mẹ tôi, giọng mẹ vọng ra đầy hoảng loạn:
- An ơi... con... con đang ở đâu?
Nghe giọng mẹ là tôi liền linh cảm được có chuyện gì đó chẳng lành, tôi vội vàng đáp:
- Con đang trên đường đi làm. Có chuyện gì thế mẹ, mẹ cứ bình tĩnh nói nhé.
- Con xin nghỉ làm về luôn được không? Mẹ vừa tắm cho Bông mà thấy con bé chảy máu mũi. Lần này chảy nhiều lắm con à, khác hẳn so với những lần trước, mãi mẹ không cầm được hẳn nên phải nhờ cô Thuỷ hàng xóm nhà mình chở đến bệnh viện. Mẹ sợ quá, cô Thuỷ còn bảo cháu ngoại cô ấy cũng hay bị chảy máu mũi, xét nghiệm ra thì bị bệnh gì liên quan đến bạch cầu ấy.
- Dạ vâng. Thế mẹ đang cho Bông ở viện nào thế?
- Cô Thuỷ chở mẹ tới viện huyết học. Con có qua viện thì về nhà lấy ít đồ cho con bé nhé, vừa mẹ đi vội không mang theo gì.
- Dạ vâng mẹ.
Tắt điện thoại xong tôi vội vàng quay sang bảo cái Nga xin quản lý cho mình nghỉ một buổi hôm nay để đến viện với Bông. Cái Nga nghe Bông nằm viện vội vàng giục tôi về nhà, chuyện ở đây để nó lo. Tôi lúc này cũng cuống quá rồi, không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nhanh chóng xoay người chạy nhanh tới hầm đậu xe. Khi đi được vài bước, bất ngờ cả người tôi lao sầm vào một thân hình cao lớn của ai đó. Tôi cuống quýt định nói hai từ "xin lỗi" nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì giọng một người đàn ông khó chịu vang lên:
- Mắt cô mù à? Va phải đại ca tôi rồi!
Xã hội này thật là có nhiều người ích kỷ, là do tôi vội quá nên va phải anh ta chút thôi làm gì mà căng. Lúc này tôi mới ngước mắt nhìn lên, thấy người trước mặt mình chính là Vũ. Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, chẳng hiểu sao khi ở khoảng cách gần với anh ta như thế này khiến tim tôi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi ấp úng nói:
- Xin lỗi, tôi có việc gấp nên không để ý đường.
Nói xong tôi vội vàng bước đi, vì lúc này tôi chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm người khác thế nào. Từ quán bar tôi lái xe đi thẳng về nhà, thu dọn vài bộ quần áo của Bông xong thì tôi bắt taxi tới bệnh viện. Khi đến nơi tôi thấy cô Thuỷ đang từ trong bước ra, tôi liền hỏi:
- Cô ơi mẹ cháu và Bông đâu ạ?
- À bác sĩ vừa cầm máu cho con bé xong rồi cho con bé về phòng rồi. Mẹ cháu đang trong phòng với con bé đấy, cháu vào đi. Cũng muộn rồi nên cô về trước đây.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn cô nhiều ạ.
- Không có gì, hàng xóm với nhau nên giúp đỡ nhau là bình thường mà. À mà cô bảo này, thường trẻ em hay chảy máu cam thì có thể là do thiếu vitamin C hoặc cơ thể quá nóng. Nhưng mà để cho chắc thì cháu vẫn nên làm thêm vài xét nghiệm chuyên sâu cho bé. Như cháu ngoại nhà cô đấy, chảy máu không cầm được đi xét nghiệm bị bạch cầu dòng tủy cấp tính đó.
- Vậy giờ cháu cô thế nào rồi ạ?
- Điều trị bằng hoá trị liệu. Nói chung cũng may là phát hiện ra sớm nên bác sĩ bảo cơ hội chữa khỏi cao hơn. Đấy giờ trẻ em cũng nhiều bệnh lắm, không chủ quan được đâu.
- Dạ vâng. Cháu biết rồi ạ.
Lúc tôi bước vào phòng bệnh thấy Bông đã ngủ rồi, mẹ tôi đang ngồi xoa lưng cho con bé. Thấy tôi mẹ liền bảo:
- Con bé nó vừa ngủ rồi. Biết thế mẹ không gọi con về không lại nhỡ hết việc của con. Chỉ tại mẹ vừa nãy thấy con bé chảy nhiều máu quá nên lo lắng cuống cả lên.
- Mẹ, sao mẹ lại nói vậy. Bông hay mẹ có chuyện gì thì phải lập tức gọi cho con chứ. Chẳng có gì quan trọng bằng mẹ và Bông đâu.
- Thế hôm nay nghỉ đột xuất họ có phạt gì con không?
- Không mẹ ạ, chỗ này con chỉ là làm thêm thôi mà, có phải nhân viên chính thức đâu. À bác sĩ khám cho Bông bảo sao hả mẹ?
- Bác sĩ bảo chảy máu cam thì cũng có thể là do nóng trong hoặc thiếu vitamin C thôi. Nhưng nghe mẹ nói con bé dạo gần đây bị chảy nhiều lần thì bác sĩ cũng đề nghị làm thêm gói xét nghiệm chuyên sâu. Sáng mai các bác sĩ sẽ tiến hành lấy mẫu làm xét nghiệm.
- Dạ vâng. Vậy mẹ nằm xuống đấy nghỉ ngơi chút đi.
- Ừ. Mẹ biết rồi.
Đợi mẹ ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Tôi ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang. Nhìn lên bầu trời cao, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Tôi chỉ ước ngày mai khi xét nghiệm xong, kết quả chuẩn đoán Bông của tôi hoàn toàn bình thường, hoặc con bé chỉ là thiếu vitamin C thôi. Nhưng giờ phút này tự nhiên trong tôi lại có một nỗi sợ vô hình nào đó, cứ nghĩ đến những lời cô Thuỷ nói, từng cơn gió thoảng qua khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
Ngày hôm sau từ sáng sớm các bác sĩ đã đến lấy máu của Bông mang đi xét nghiệm. Tôi không nhớ rõ sau bao lâu thì mới có kết quả, chỉ nhớ ngày hôm ấy là một ngày rất dài, một ngày mà mỗi phút giây trôi qua không ngừng cầu nguyện. Thế nhưng dường như ông trời chưa thể nghe thấu lời tôi, đến khi bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng trả kết quả, bác nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa, lúc đấy tôi đã đoán được lờ mờ trong đầu là một kết quả không tốt nhưng tôi vẫn hi vọng. Cho tới khi giọng bác vang lên, chính thức chặt đứt mọi hi vọng của tôi:
- Bệnh nhân Lý An Nhiên, kết quả xét nghiệm tế bào máu chẩn đoán bệnh bạch cầu cấp dòng tủy AML. Tuy nhiên chúng tôi cần phải tiến hành chọc tủy để có kết luận chính xác hơn.
Bạch cầu cấp dòng tủy AML, bệnh này giống bệnh của cháu cô Thuỷ, nói đơn giản hơn nó là một dạng máu trắng. Tôi nghe xong, thế giới dường như cũng sụp đổ ở thời khắc này. Ánh mắt tôi đau đớn nhìn bác sĩ, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn trào khỏi bờ mi, vì quá đau đớn mà cổ họng tôi bỗng chốc nghẹn lại mãi không nói lên lời. Bông bé bỏng, tôi chỉ mong con bé được bình an, mạnh khỏe lớn lên như bao người khác, có thể thôi mà khó vậy sao?
Người bác sĩ nhìn thấy tôi như vậy liền thở dài nói thêm:
- Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy AML là một bệnh bạch cầu khá thường gặp ở trẻ em, nó chỉ sau dòng Lymphocytic cấp tính. Chúng tôi tiến hành chọc tủy để có kết quả chính xác nhất, đưa ra phương án điều trị tốt nhất. Bệnh nhân mới chỉ ở giai đoạn đầu nên gia đình đừng quá suy sụp, nếu như cơ địa của bệnh nhân có thể đáp ứng được với phương pháp điều trị thì cơ hội chữa khỏi rất cao. Quan trọng bây giờ người nhà bệnh nhân phải vững tin các bác sĩ và làm nguồn động lực tinh thần để bệnh nhân vượt qua hành trình chữa bệnh sắp tới.
Sau đó bác sĩ còn nói nhiều lắm nhưng giờ phút này đầu tôi ong ong nghe chẳng rõ, câu được câu không. Rời khỏi phòng bác sĩ, tôi bước những bước chân thật nặng nề, cảm tưởng như dưới chân mình là tảng đá ngàn cân. Trời ơi là trời, một đứa bé mới 3 tuổi thôi mà sao lại nhận về nhiều bất hạnh quá đỗi, bất hạnh từ khi mới chỉ là một bào thai trong bụng mẹ. Tôi ôm ngực ngồi sụp xuống ngay một góc khuất ở ngoài hành lang, tôi khóc đến mức tưởng chừng không còn nước mắt để khóc. Cuối cùng mãi cho đến khi túi quần tôi reo lên tiếng chuông điện thoại từ mẹ gọi đến thì tôi mới lau sạch nước mắt đứng dậy về phòng bệnh. Tôi không muốn nói cho mẹ biết về bệnh của Bông vì sợ mẹ sẽ lo lắng và suy sụp, nhưng hành trình sắp tới còn rất dài nên tôi không thể giấu được. Tôi bước tới cửa thì mẹ cũng từ trong bước ra, mẹ hỏi:
- Có kết quả chưa con?
Rõ ràng tôi đã cố ngăn không cho mình được phép rơi nước mắt nữa nhưng cuối cùng nước mắt vẫn tuôn trào xối xả như thác lũ. Giọng tôi nghẹn đi:
- Rồi mẹ ạ. Bác sĩ nói chẩn đoán con bé bị bệnh bạch cầu cấp dòng tuỷ AML. Nhưng mẹ ơi bác sĩ bảo vì là giai đoạn đầu nên cơ hội cao là chữa khỏi được mẹ ạ. Mẹ đừng lo nhé.
Mẹ nhìn tôi, run run hỏi lại:
- Bệnh giống cháu nhà cô Thuỷ?
Sau khi thấy tôi gật đầu, những bước chân mẹ loạng choạng lùi lại phía sau, dường như sắp đứng không vững. Tôi vội vàng đỡ lấy mẹ ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang, hai mẹ con vừa an ủi nhau, vừa ôm nhau vừa khóc, cơ hồ cũng phải mất một lúc rất lâu cho tới khi mắt cả hai đều sưng đỏ cả lên.
Ngày hôm sau tôi nhận được kết quả chọc tủy của Bông trùng khớp với kết quả xét nghiệm máu ngoại vi. Bác sĩ đưa ra phác đồ điều trị cho con bé bằng hoá trị liệu cảm ứng để đạt được sự lui bệnh và hoá trị liệu sau lui bệnh. Sau đó có ghép tế bào gốc để tránh tái phát. Bác sĩ cũng nói trước cho tôi chi phí chữa bệnh rơi vào khoảng 200-300 triệu đồng để gia đình chuẩn bị dần dần. Nghe đến số tiền, cả người tôi chết lặng một hồi bởi vì số tiền quá lớn so với hoàn cảnh của gia đình tôi hiện tại. Bây giờ gom cả nhà cả cửa chắc cũng chẳng đủ 50 triệu, nói gì đến con số gấp 5, 6 lần thế kia. Thế nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc, tôi tự nhủ bằng mọi giá, kể cả là đánh đổi mạng sống này tôi cũng phải cứu đứa con gái bé nhỏ đầy tội nghiệp này.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, Bông bắt đầu vào bước điều trị đầu tiên, ban ngày tôi ở viện với con bé, buổi tối thì đến quán bar phục vụ. Tâm trạng có buồn bã thế nào đi nữa thì việc chính vẫn phải là kiếm tiền. Buổi tối hôm ấy tôi vừa thay bộ đồng phục của quán xong thì nghe thấy mấy người ráo rác nhau:
- Anh Vũ đến mọi người ơi!
Nghe đến tên Vũ, tôi lại nhớ đến bà chị gái của mình. Dù sao chị ta cũng là người sinh ra Bông, việc Bông bị bệnh chị ta cần phải biết, để sau này trong quá trình điều trị cần đến máu hay tế bào gốc thì người mẹ ruột vẫn thích hợp hơn là tôi hay mẹ. Mà bây giờ người biết tung tích của chị ấy, tôi chẳng biết hỏi ai ngoài Vũ. Nghĩ vậy tôi đưa mắt nhìn về phía anh ta đang bước, hít một hơi thật sâu tôi chạy đến gần anh ta, cất giọng:
- Này anh...
Vũ dường như đã nghe thấy tiếng tôi gọi nhưng anh ta giả như không nghe thấy, bàn chân dừng lại vài giây rồi lại lạnh lùng bước đi tiếp. Tôi nói tiếp:
- Này anh... tôi muốn nói chuyện với anh.
Lúc này bàn chân của Vũ mới dừng lại hẳn. Anh quay đầu nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu lại:
- Chuyện gì?
- Anh biết chị Hoài đúng không? Làm ơn cho tôi xin địa chỉ hay số điện thoại của chị ấy. Chị Hoài là chị gái tôi, tôi có việc gấp cần tìm chị ấy.
Nghe xong, bàn chân của anh ta tự động tiến gần về phía tôi, nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó anh cúi người xuống, đôi môi mỏng đỏ khẽ cong lên nụ cười như có như không:
- Lại giở trò gì?
Tôi khó hiểu hỏi:
- Gì? Giở trò cái gì cơ?
- Giở trò muốn làm quen tôi. Lần trước cố tình va vào lòng tôi, lần này lại lấy chị gái cô ra để bắt chuyện. Bộ cô thích tôi à nên mới làm quen theo cách này?
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ta... hận không thể phát ra ba chữ " đồ thần kinh!"