Chương 21

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:18:17

Tôi cố gắng dùng toàn bộ lý trí để điều khiển bàn chân mình bước đi, chậm rãi quay đầu lại. Tôi không thể chứng kiến khoảnh khắc này thêm một giây phút nào nữa, tôi sợ trái tim mình sẽ bị vỡ tan tành theo khoảnh khắc ngọt ngào của hai người. Vừa đi tôi vừa nhớ lại những gì mà cô ấy nói với tôi, nhớ cả những gì mà cô bạn gái của Minh kể. Tôi cũng từng nghe nói khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, anh ấy sẽ trở nên điên cuồng vì cô ấy, có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ mong cô ấy được vui. Cũng giống như chuyện Vũ mua một mảnh đất lớn, xây một căn villa, biết rõ không thường xuyên sử dụng sẽ rất lãng phí nhưng vẫn làm vì niềm vui của cô ấy. Nghĩ vậy, lòng tôi càng cảm thấy bi thương. Vũ ở bên tôi vì cảm giác lạ, còn trái tim anh chỉ dành duy nhất cho cô ấy mà thôi. Rõ ràng điều này tôi phải biết rõ, chỉ là tôi cố chấp gieo vào lòng mình vài tia hi vọng. Để rồi hôm nay, một từ "đau" cũng không thể lột tả hết được cảm giác của tôi lúc này. Thế mới biết, khi yêu vào thì người thông minh thế nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đến đâu cũng biến thành điên dại. Tất cả mọi nguyên tắc đều trở thành vô nghĩa. Theo con đường dài dằng dặc, tôi cứ thế bước đi trong vô thức. Thần kinh tôi giống như bị rút đi từng sợi, đau đến nỗi tôi phải ngồi sụp xuống một chỗ khóc thầm. Nước mắt tuôn rơi như mưa, nhưng không thể xối được nỗi đau trong lòng trôi tuột ra ngoài. Có lẽ khi đau quá, con người ta lại bắt đầu cố gắng lừa dối lòng mình để áp chế cơn đau. Tôi cũng vậy! tôi hít một hơi thật sâu để không khí tràn đầy lồng ngực như tiếp thêm sức mạnh cho mình, tôi tự nhủ: "Không... tôi không hề yêu Vũ... không hề... không hề... làm sao tôi lại yêu một người như anh ta được chứ. Con người anh ta có gì tốt đẹp đâu, bệnh hoạn, chuyên quyền độc đoán, lăng nhăng nữa..." Thế nhưng, càng dối lòng bao nhiêu tim tôi lại quặn thắt lên bấy nhiêu, trái tim vạch trần lý chí, ép buộc tôi phải thừa nhận rằng "Tôi đã yêu anh thật rồi!". Tôi đã yêu một người không nên yêu, tôi đã bước chân vào một tình yêu lạc lối! Sóng biển xô tới đưa những hạt cát xa bờ, tựa như trái tim tôi lúc này đã bị Vũ đưa đi mất. Từng cơn gió biển, từng tiếng va đập của sóng như đập tan cõi lòng tôi. Bảo sao khi buồn, người ta hay tìm về với biển, có lẽ là vì cùng chung một nhịp điệu. Thời gian trôi qua, tôi cũng không biết chính xác mình đã ngồi đó bao nhiêu lâu, chỉ là cho đến khi tâm trạng thấy ổn hơn chút mới đứng dậy ra về. Khi vừa xoay người, cả người tôi đã va phải một thân thể cao lớn. Ngước mắt nhìn lên thấy khuôn mặt của Trường hiện rõ dưới ánh đèn đường, tôi vừa có chút hụt hẫng, vừa có chút kinh ngạc: - Anh Trường??? - Anh còn tưởng anh nhìn nhầm, hoá ra là em thật. Em vào đây chơi lâu chưa An? - Dạ em mới vào hôm qua anh ạ. Không ngờ lại tình cờ gặp anh thế này. - Như vậy có được gọi là có duyên không em? Tôi cười trừ thay cho câu trả lời. Trường lại hỏi tiếp: - Mà em vào đây chơi với ai? Sao lại ngồi đây một mình thế này? Tôi không thể nói cho anh biết sự thật rằng mình đi với Vũ, càng không thể để anh biết mối quan hệ giữa chúng tôi. Vì dù sao đi nữa tôi vẫn muốn giữ lại một chút tự tôn của bản thân trước một người tử tế như Trường. Tôi đành nói dối: - À em đi cùng bạn. Bạn em đang bận với cuộc hẹn khác nên em đi lang thang chơi vài vòng cho đỡ chán rồi về ngủ. - Ồ, thì ra là vậy. Mà em ở khách sạn nào? - Em ở Mường Thanh anh ạ. - Vậy cũng khá gần với chỗ anh ở này. - Vậy ạ. Đúng lúc này chiếc bụng tôi ồng ộc réo lên vì đói. Có lẽ Trường nghe thấy âm thanh đó nên liền bảo tôi: - Anh đi công tác cùng với sếp. Mà sếp tối nay cũng bỏ rơi anh để đi với bạn rồi. Tối giờ anh chưa ăn gì, hay là anh em mình đi ăn đi. Anh biết một quán lẩu hải sản tươi ngon lắm. Tôi ngẫm nghĩ một lát, đằng nào bụng cũng đang đói, giờ quay về cũng chết buồn trong căn phòng ấy nên gật đầu đáp: - Dạ vâng ạ. Trường đưa tôi tới một quán chuyên các món lẩu, đi một đoạn từ chỗ tôi ngồi vừa nãy là tới. Chúng tôi chọn góc ngồi ngay bên ô cửa sổ. Đợi chừng 10 phút, nhân viên quán bê lên một nồi lầu hải sản thơm phức còn đang bốc khói nghi ngút. Tôi cứ tưởng bụng đang đói sẽ ăn được rất nhiều, nhưng khi gắp được một hai miếng đã có cảm giác chán ăn. Tôi thử đổi ăn nhiều thứ khác nhau, cảm giác vẫn vậy, không hề kích thích được cảm giác thèm ăn của tôi. Mặc dù hương vị bốc lên thơm nhức mũi. Hoá ra, ăn ngon hay không còn phù thuộc vào tâm trạng. Tâm trạng không tốt, có khi húp cháo cũng mắc nghẹn. Tôi thở dài đặt đũa xuống, Trường thấy vậy liền hỏi tôi: - Em sao thế? Không hợp khẩu vị của em à? Tôi lắc đầu đáp: - Dạ không đâu anh. Lẩu ngon lắm. - Con gái tụi em buổi tối thường hay ăn ít để giữ dáng lắm. Em đừng có vậy nhé, dáng người như em tăng thêm mấy cân nữa vẫn đẹp. - Ý là anh đang chê em gầy đó hả? - Đâu? Lại oan cho anh, anh nào dám chê em. Mà em có muốn uống gì không, để anh gọi. Tôi từng nghe nói khi thất tình người ta hay uống rượu, vì khi say sẽ khiến người ta chìm vào giấc ngủ nhanh, sau một giấc ngủ tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều. Tự nhiên tôi muốn thử một lần, tự cười nhẹ trong lòng" mấy khi mới có dịp thất tình". Tôi mạnh dạn bảo: - Em muốn uống một chút rượu. Có lẽ trong ký ức của Trường, tôi chưa từng như vậy bao giờ nên khi nghe tôi nói, anh ngạc nhiên nhìn tôi như thể mình vừa nghe nhầm, anh còn hỏi lại: - Em... muốn uống rượu sao? Tôi khẽ gật đầu: - Dạ vâng. Không được sao anh? - Không phải là không được, nhưng xưa nay em làm gì biết uống rượu. - Em nghĩ uống một chút không sao đâu anh. Trường khẽ thở dài, sau đó anh cũng chiều theo ý của tôi, gọi ra một chai rượu vang. Anh rót đầy vào ly của anh, còn ly của tôi anh chỉ rót một nửa. Tôi nhấp môi một ngụm nhỏ, hơi rượu cay xè xộc thẳng vào hai hốc mũi, vị ngọt lẫn vị đắng hoà tan cùng nhau trong khoang miệng. Nhưng so với vị ngọt thì tôi thấy đắng nhiều hơn. Tôi khẽ nhăn mặt, Trường thấy vậy mới bảo: - Nếu không uống được thì bỏ đi em à. Tôi nhận ra sự quan tâm trong đôi mắt của Trường, nhưng tôi lại ước ánh mắt ấy là của Vũ thì tốt biết mấy. Tôi khẽ nở nụ cười khổ "Tôi đang ước, đang nghĩ cái gì vớ vẩn thế này". Tôi cố gắng kìm nén nỗi đắng chát trong lòng, khẽ nhấp tiếp một ngụm rồi đáp: - Không, em uống được mà. Tôi cứ nghĩ càng uống vị đắng, vị cay trong rượu sẽ lấn át được vị chua chát trong lòng tôi. Vậy mà càng uống tôi càng thấy lòng mình thật lạnh lẽo, không những thế càng cảm thấy khó chịu. Thế nhưng vẫn cố chấp không tin rằng rượu không thể giúp tôi giải tỏa nỗi đau. Tôi cứ uống hết ly này tới ly khác, uống như một con sâu rượu bất cần đời. Nhoáng cái, chai rượu đã vơi nửa. Cũng không biết đến ly thứ bao nhiêu thì Trường chủ động giữ tay tôi lại, anh bảo: - An... uống thế đủ rồi. - Đã hết chai rượu đâu anh. Trường khẽ thở dài, dứt khoát đặt chai rượu xuống bàn: - Em có chuyện gì sao? Trường nhìn tôi chăm chú, dưới cái nhìn đó tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên. Xúc cảm từ đâu lại kéo về ồ ạt, suýt chút nữa thì tôi không thể ngăn nổi được giọt nước mắt đang giam cầm trong hốc mắt. Thấy tôi im lặng, Trường nói tiếp: - Nếu như em không muốn nói, anh cũng không miễn cưỡng. Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên... - Anh đã bao giờ yêu đơn phương chưa? Tôi cắt ngang lời của Trường. Anh bị câu hỏi của tôi mà sững sờ hỏi lại: - Sao cơ? Tôi hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại tinh thần được một chút, tôi mới phát hiện câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn làm sao. Tôi khẽ nở ra nụ cười khổ: - Không có gì, em buột miệng hỏi linh tinh thôi. - Thực ra anh đang nếm trải cảm giác yêu đơn phương một người đây. Em biết rõ mà. Nhìn ánh mắt Trường, tôi cũng lờ mờ đoán được tâm ý của anh dành cho mình. Trường là một người đàn ông tốt, điềm đạm, nhẹ nhàng, như dấu trái ngược với Vũ. Từ trước đến nay, không phải là anh không thể hiện tâm ý của mình dành cho tôi, chỉ là tôi luôn cố tình gạt đi, không thể gượng ép bản thân chấp nhận đoạn tình cảm của anh. Có lẽ mọi người đang nghĩ tôi rất ngốc đúng không? Tôi ngốc thật đấy, ngốc mới đem lòng yêu một người không bao giờ thuộc về mình. Sau cùng tôi nở nụ cười miễn cưỡng, khẽ cúi đầu, không nói thêm một lời nào nữa. Gió biển càng lúc càng thổi mạnh, tôi khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người mỗi lúc một thưa thớt. Trường chủ động bảo: - Cũng muộn rồi, để anh đưa em về nhé. Tôi gật đầu, nếu là trước kia tôi sẽ từ chối vì sợ Vũ nhìn thấy rồi hiểu nhầm. Nhưng cho đến giờ phút này, tôi còn sợ gì nữa đâu. Có lẽ cũng nên kết thúc mối quan hệ ngang trái này thôi!!! Trên đường trở về khách sạn, tôi cũng đã dần khôi phục được sự bình tĩnh. Trường đưa tôi về đến tận cổng khách sạn, trước khi tôi bước vào trong, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi như một hành động an ủi vỗ về những thổn thức trong tôi: - Anh không rõ em đang gặp chuyện gì, chỉ là thấy hôm nay em rất khác với mọi ngày. An à, dù chuyện gì đi nữa thì em hãy nhớ, phía sau em luôn có anh, anh sẵn sàng nghe em tâm sự mọi lúc. Thôi em vào đi, chúc em ngủ ngon nhé cô gái! Những lời nói của Trường giống như dòng nước ấm áp, âm thầm thấm vào tim tôi. Tôi khẽ nở nụ cười đáp: - Cảm ơn anh. Em biết rồi. Tôi bước đi được một đoạn rồi vẫn cảm thấy Trường đang đứng nhìn mình phía sau, chắc có lẽ anh đợi cho đến khi bóng tôi khuất hẳn. Từng cơn gió thốc đến khiến dạ dày tôi cuồn cuộn cơn khó chịu, đó là hậu quả của việc tôi uống nhiều hơn ăn. Nhìn về phía trước, lòng tôi nặng trĩu, không biết giờ này Vũ đã về chưa, hay vẫn còn ở bên cô ấy. Càng đến gần căn phòng, bước chân tôi càng trở nên nặng nề. Vừa mở cửa, tôi đã thấy Vũ đang đứng bên cửa sổ, nhìn từ phía sau, tôi cảm giác người anh đang tỏa ra một nguồn hàn khí lạnh lẽo, dây thần kinh mẫn cảm nhắc nhở tôi sắp có chuyện không lành. Qua một lát Vũ mới chậm rãi xoay người lại, ánh đèn phòng chiếu xuống, rọi rõ khuôn mặt lạnh băng cùng đôi mắt thâm sâu đang phóng ra vài tia sắc lạnh, hàng lông mày khẽ nheo lại. Tôi nhìn anh, vốn chẳng có ý định giải thích gì nên đi thẳng vào tủ lấy quần áo thay đồ. - Đứng yên! Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự không hài lòng vang lên, khi lọt vào tai tôi giống như một quân vương đang ra lệnh cho nô tỳ. Tôi dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt mệt mỏi đối diện với anh: - Tôi đang mệt, tôi muốn đi ngủ sớm. - Mệt??? Khoé môi anh khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉa mai, sau đó anh nói tiếp: - Cô... vừa đi đâu về? Giọng nói lúc này có chút thay đổi, giống như kiểu đang tra tấn một người. Tôi nhàn nhạt đáp: - Tôi đi dạo cho khuây khỏa. - Đi dạo? Hay tranh thủ đi kiếm tiền??? Tôi đoán chắc chắn Vũ đã nhìn thấy cảnh Trường đưa tôi về. Hai từ "kiếm tiền" mà anh nói tôi có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nó mang hàm ý gì. Lời nói cực kỳ khó nghe này giống như là lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim tôi đau nhói. Trong đầu lại hiện lên cảnh anh cùng cô ấy tình tứ, máu sôi sục sự bất công, tôi thẳng thắn nói: - Tôi thấy tôi và anh cũng giống nhau cả thôi. - Cô... nói vậy là ý gì? - Anh khát tình nên có thể qua lại với 2, 3 người cùng lúc. Thì tôi khát tiền cũng có thể đi với 2, 3 người kiếm thêm thu nhập. Khi tôi nói câu đó, ánh mắt Vũ trở lên u ám vô cùng. Anh sải những bước chân về phía tôi, sau đó dùng một lực rất mạnh, kéo cả người tôi nhào về phía anh. Giọng anh rít lên: - Chết tiệt! Cô dám để thằng khác động vào cô? Cô có tin tôi đập chết cả hai người không? Lúc này ngoài cảm thấy cánh tay bị đau nhức ra thì tôi không có cảm giác gì nữa, có lẽ là trái tim tôi đã vỡ ra, đau đớn đến mức tê liệt rồi. Tôi nhìn thằng vào đôi mắt bừng bừng lửa giận của Vũ, lớn giọng nói: - Anh có giỏi thì anh giết chết tôi luôn đi này, ngày ngày ở bên cạnh anh tôi sống có khác gì đã chết đâu. Anh có quyền gì mà cấm tôi qua lại với người khác chứ? Anh là chồng tôi à? - Tôi không là chồng cô nhưng cô chính là món đồ chơi của tôi. Tôi chơi chưa chán thì tôi không cho phép ai được sở hữu! Cô hiểu chưa? ( Vũ cắt ngang lời tôi nói) Lời anh nói ra lạnh lùng tàn nhẫn đến thấu xương, giống như một lằn roi quất lên người tôi. Tôi cười đắng đáp lại: - Nếu đối với anh tôi chỉ là món đồ chơi thì đối với tôi, anh chỉ là một cái máy rút tiền của tôi mà thôi. "Máy rút tiền?" lửa giận trong mắt Vũ càng trở nên rừng rực, cơ hồ ánh mắt ấy có thể thiêu rụi tôi hoá thành tro tàn trong một tích tắc. Thực ra khi nói những lời này, tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một trận cuồng phong lớn. Bởi một người đàn ông cao ngạo như anh, đâu dễ dàng để yên cho những lời nói như vậy. Nhưng... việc khiến tôi bất ngờ nhất chính là khoé môi Vũ bất chợt nở ra nụ cười giễu cợt: - Hạ An... cô đang ghen đến mức không còn tỉnh táo nữa sao? Cả người tôi khựng lại theo câu nói của anh, nhất thời không hiểu anh đang nói gì. Vũ trước giờ tính tình luôn thay đổi thất thường, là một người cực kỳ khó đoán, nên tôi phải suy nghĩ kỹ lắm ý tứ của anh mới dám trả lời. Bàn tay anh bất ngờ nâng cằm tôi lên, thẳng thắn hỏi tiếp: - Có phải... cô đã yêu tôi rồi? Tôi cảm thấy như có một tia sét vừa xẹt qua tâm trí mình, đầu óc bất giác trống rỗng, giật mình nhìn anh hồi lâu. Rất muốn nói " Tôi yêu anh thì đã sao", và rất muốn hỏi "Còn anh, anh có yêu tôi không". Nhưng tiếc là, đối diện với một người đàn ông sắp kết hôn với người khác, câu nói hay câu hỏi kia có nghĩa lý gì nữa. Ngay từ đầu gặp nhau, chúng tôi đã giống như hai người của hai thế giới khác nhau. Có cố gắng đến đâu cũng không thể dung hoà. Tôi đành gói ghém đoạn tình cảm này vào một góc nhỏ trong tim, cười nhạt đáp: - Đương nhiên là không. Tôi có thể yêu bất kỳ người đàn ông nào trên đời này chứ không thể ngu ngốc đi yêu người đàn ông như anh. Anh có biết ở trên người anh hội tụ đầy đủ những yếu tố mà tôi ghét bỏ không? - Tại sao lúc đó... cô lại khóc? Người tôi chợt cứng đờ, máu như chảy ngược dòng. Chẳng lẽ Vũ đã nhìn thấy tôi xuất hiện lúc hai người hôn nhau? Nhưng tôi vẫn kiên quyết nói: - Tôi chẳng hiểu anh nói cái quái gì cả. Anh chỉ cần biết rằng tôi không yêu anh, tuyệt đối không yêu anh, không bao giờ yêu anh. Loại đàn ông như anh, không đáng để tôi yêu! Bàn tay của anh đột nhiên nắm chặt lại, vẻ mặt đang bình tĩnh dường như cũng đột ngột biến đổi, có chút không vui mà biến thành xanh mét, dường như đang cố nén nhịn điều gì đó. Anh nhấn mạnh tên tôi, giọng điệu như thể đang gọi tên kẻ thù vậy, tôi còn nghe được tiếng răng anh va vào nhau cồm cộp: - Lý Hạ An! - Sao? Những lời cần nói tôi đã nói hết rồi đấy. Anh đánh, anh giết hay làm gì tôi thì anh làm đi. Dù sao ở bên anh tôi cũng có khác gì một người đã chết đâu. - Vậy là... từ trước đến giờ cô không hề muốn ở bên tôi? - Đúng. Tôi hi vọng anh sớm buông tha cho mình. Dây dưa mãi thế này mệt lắm. Cánh tay Vũ siết chặt lại. Không biết lúc ấy có phải tôi hoa mắt không mà tôi thấy trong ánh mắt anh tràn đầy vẻ thất vọng cùng cực. Sau đó anh không nói một lời, lặng lẽ cất bước rời đi. Khi cánh cửa phòng đóng sập lại tôi mới dám thở mạnh một hơi. Có trời đất mới biết lúc nãy tôi phải gồng mình kìm nén đến cỡ nào. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố ngăn không để cho nước mắt tuôn rơi. Bên ô cửa sổ, tấm rèm cửa phấp phới bay, từng cơn gió lùa vào, đem hương thơm của anh thoang thoảng khắp căn phòng, càng làm lòng tôi tan nát. Cả đêm đó Vũ không về lại phòng, tôi nằm đến nửa đêm không ngủ được mới mò vào xem điện thoại. Màn hình vừa sáng, tôi đã thấy hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ của Vũ gọi cho tôi lúc 8 giờ 20 phút. Như vậy có nghĩa là sau khi tôi ngoảnh mặt bước đi chưa được bao lâu thì anh đã gọi cho tôi. Nhưng chỉ vì điện thoại tôi để chế độ im lặng nên không biết. Nghĩ lại những gì xảy ra vừa rồi, tôi nghĩ nếu như hôm nay không có men rượu, tôi sẽ vĩnh viễn không thể nào can đảm được như thế!!! Sáng hôm sau có một người đàn ông mặc đồ đen đến đưa cho tôi một phong bao. Tôi nhận ra người này, anh ta chính là người đưa xe cho Vũ hôm chúng tôi mới đến. Anh ta bảo: - Cái này đại ca tôi gửi cho cô. Tôi nghi hoặc hỏi: - Đây là... ??? - Vé máy bay của cô trong 1 tuần tới. Trong tuần này, cô thích về ngày nào cũng được. Còn đại ca về Hà Nội đêm qua rồi. Cả người tôi bất chợt hẫng một cái giống kiểu đi hụt xuống cái hố sâu. Người đàn ông kia lại nói tiếp: - Cô cầm giúp tôi. - Cảm ơn anh. Sau khi vào phòng, tôi mới mở phong bao kia ra. Ngoài 7 tấm vé máy bay cho 7 ngày thì trong đó còn có một bản hợp đồng tình nhân mà tôi với Vũ từng ký với nhau. Nhìn xuống dòng chữ xác nhận " Hợp đồng hết hiệu lực", có chữ ký đầy đủ họ tên anh mà trái tim tôi như ngừng đập. Một mối quan hệ không nên bắt đầu, cuối cùng cũng đã kết thúc, như vậy thật tốt. Mà cớ sao lúc này lại đau thấu cả tâm can thế này???