Chương 8

Cố Chấp Yêu Người

Trang Buby 01-10-2023 14:16:33

Giây phút đó, thế giới trong tôi dường như ngừng lại, ngay cả nhịp tim đập trong cơ thể cũng như ngưng trệ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, ánh mắt ngạc nhiên giống như kiểu không thể tin nổi sự việc xảy ra trước mắt. Tôi choáng váng đứng đờ ra đó, nhìn số thuốc trên tay người công an, tinh thần hoảng loạn, hai chân bủn rủn không biết giải thích sao cho họ hiểu, chỉ có thể run rẩy nói: - Không, số thuốc này không phải của tôi. - Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự mà thôi. Mời cô phối hợp điều tra, mọi lời nói của cô sẽ nói tại đồn công an. Nói xong người công an chủ động tiến lên áp giải tôi đi. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi trở tay không kịp. Ngồi trên chiếc xe thùng, tim tôi đập nhanh như sắp bắn tung ra khỏi lồng ngực. Cả đời này tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính dáng gì đó liên quan đến pháp luật. Tôi không biết sao số thuốc kia ở trong túi áo của tôi. Nếu nó có sẵn trước khi tôi mặc đồ thì cũng không đúng vì lần nào thay đồ tôi đều kiểm tra rất kỹ. Như vậy chỉ có thể xảy ra trường hợp ai đó đã cố tình bỏ thuốc vào túi của tôi. Giây phút này, tôi biết mình đã bị hãm hại rồi! Nhưng kẻ hãm hại tôi là ai? Lục lại toàn bộ ký ức trong buổi tối ngày hôm nay, ngoài tiếp xúc gần với cái Nga, chị quản lý thì còn có bà Kiều nữa thôi. Tôi lại chợt nhớ tới cái lúc ở cửa phòng, chị ta cố tình va phải tôi, liệu có phải lúc đó chị ta đã tranh thủ bỏ số thuốc đó vào túi tôi? Đang trong lúc tôi tần ngần người suy nghĩ thì chiếc xe dừng lại, giọng nói người công an vang lên: - Đến rồi, xuống xe! Tôi được áp giải thẳng vào phòng thẩm vấn. Ngồi một lúc thì hai người mặc đồng phục công an đi tới ngồi đối diện tôi. Một người trung tuổi, một người còn rất trẻ. Người công an trẻ nhìn tôi, gương mặt nghiêm túc nói: - Cô cho biết họ tên, ngày tháng năm sinh và quê quán? - Tôi tên Lý Hạ An, sinh ngày 22/6/199x, quê quán ở xã Tiến Đức, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình. Hiện đang sinh sống ở quận Cầu Giấy, Hà Nội. Trong lúc tôi nói thì người công an kia ghi vào sổ. Sau khi ghi xong anh ta ngước mắt hỏi tôi: - Số ma tuý tổng hợp kia, cô lấy ở đâu ra? Tôi nghe xong liền lắc đầu: - Không có, số ma tuý đá đó không phải của tôi. Thậm chí nếu các đồng chí công an không nói thì tôi còn không biết đó là ma túy tổng hợp. - Cô nói không phải của cô. Vậy cô giải thích sao về việc số ma túy đó ở trong túi áo cô? - Tôi... tôi không biết. Người công an khẽ nhíu nhẹ hàng lông mày nhìn tôi. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh nói tiếp: - Tại sao các anh không nghĩ đến trường hợp tôi bị người khác hãm hại. - Ý cô là đã có người cố tình bỏ ma túy vào túi áo của cô? - Phải! - Người đó là ai? Cô có bằng chứng gì không? Chúng tôi chỉ làm việc dựa vào những bằng chứng cụ thể. Nếu như cô không có bằng chứng mà đã vu tội cho người ta thì người ấy có thể kiện ngược lại cô tội vu khống. Nghe đồng chí công an nói vậy cả người tôi chợt khựng lại mất vài giây. Anh ta nói đúng, bây giờ cũng chỉ bản thân tôi biết mình bị hãm hại, người tôi nghi ngờ cũng chỉ mình tôi đoán già đoán non chứ không có căn cứ hay bằng chứng cụ thể. Tôi nghẹn giọng nói: - Đó cũng chỉ là nghi ngờ của tôi. Tôi chưa có bằng chứng cụ thể. - Chúng tôi yêu cầu cô khai báo thành khẩn người đã bán cho cô số thuốc đó. - Tôi... tôi thật sự không biết số thuốc đó ở đâu ra, tại sao lại có trong túi áo của tôi thì làm sao tôi biết được người bán số thuốc đó là ai. Đồng chí công an, xin anh hãy tin tôi. - Người phạm tội nào mới đầu cũng nói câu "không biết" giống cô. - Nhưng tôi thật sự không biết thật mà. - Chúng tôi không có thời gian để ngồi đây nghe cô nói không biết. Yêu cầu cô hợp tác điều tra, thành khẩn khai báo sẽ có lợi cho cô trước pháp luật. Tôi nhìn thẳng vào người công an, vẫn kiên định câu nói cũ: - Tôi thật sự không biết! Số ma túy đó không phải của tôi. - Vậy cô biết anh Lưu Ngọc Huỳnh không? - Tôi không biết. - Anh ta lại biết cô đấy. Anh ta chính là người hồi tối nay bị sốc thuốc ở quán bar. Sau khi tỉnh lại, anh ta đã khai nhận người bán thuốc cho anh ta tên Lý Hạ An. Tôi nghe xong liền kinh ngạc đến mức mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: - Sao có thể như vậy được? Có nhầm lẫn gì không chứ tôi không quen anh ta. - Mọi chứng cứ bây giờ đều hướng về phía cô. Lần nữa chúng tôi yêu cầu cô thành khẩn khai báo. Cũng nói cho cô biết trước là hành vi của cô có thể cấu thành tội tàng trữ chất ma túy theo quy định của bộ luật hình sự năm 2015 sửa đổi bổ sung năm 2017. điều 249 cụ thể bị phạt tù từ 1 năm đến 5 năm. Mặc dù tôi không làm những điều này nhưng nghe đến hai từ "phạt tù" cũng đủ khiến người tôi không rét mà run. Tôi không làm nhưng mọi chứng cứ đều chống lại tôi khiến tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể thanh minh nổi chứ đừng nói là nói suông bằng cái miệng này. Sắc mặt tôi thoáng chốc trở nên trắng bệch, không biết làm gì nên miệng không ngừng lắp bắp nói: - Không... tôi không làm... tôi không biết gì hết. Có lẽ thấy tôi như vậy, hai đồng chí công an nhìn nhau vài giây rồi cuối cùng bảo: - Buổi thấm vấn hôm nay dừng tại đây, ngày mai sẽ tiếp tục. Cô cứ suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi khuyên cô thành thật khai nhận để được nhận sự khoan hồng trước pháp luật. Nói xong hai người công an đứng dậy, tôi được đưa vào phòng tạm giam. Khi cánh cửa phòng tạm giam đóng lại, tôi cảm tưởng như cánh cửa tương lai của mình cũng khép lại. Tôi nhìn xung quanh căn phòng, mệt mỏi tìm một góc ngồi xuống. Nỗi sợ trong màn đêm lạnh lẽo dường như càng lúc càng dài rộng ra. Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi tự nói với chính mình, tôi không khóc, chỉ là tôi cần được giải toả. Sự việc phát sinh quá đột ngột, cứ tưởng sau hôm nay là bản thân mình sẽ bước sang trang mới, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn, ai ngờ hy vọng vừa nhen nhóm trong phút chốc đã bị hủy diệt. Tại sao? Tại sao lại làm như vậy với tôi? tại sao lại muốn hãm hại tôi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác cũng khó khăn vậy sao? Càng nghĩ tâm tư tôi càng trở nên hỗn loạn. Dù cuộc đời đã từng trải qua biết bao sóng gió thăng trầm, có những lúc bị vùi dập tả tơi nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Tôi nhớ đến mẹ và bé Bông, nỗi sợ trong lòng tăng lên gấp bội phần khiến tôi khóc nức nở thành tiếng. Nếu như công an không điều tra ra mà kết tội tôi thì mẹ tôi phải làm sao, bé Bông sẽ như thế nào. Mẹ già rồi làm sao chịu nổi cú sốc này, bé Bông còn nhỏ, ai sẽ nuôi con bé khôn lớn? Mọi thứ dường như đang sụp đổi dưới chân tôi, tất cả những gì đẹp đẽ trong phút chốc hoá thành tro tàn. Hai tay tôi nắm chặt vào nhau, một phần để kiềm chế sự run rẩy trong cơ thể, một phần để hy vọng như vậy có thể khiến bản thân bị đau mà bình tĩnh lại, thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đã xảy ra dường như không cách nào vãn hồi được nữa. Sau một hồi, toàn thân tôi bải hoải giống như đã bị rút sạch khí lực, ngay cả hơi sức để thở cũng cảm thấy khó khăn. Cứ như thế, một đêm dài trôi qua, chút ánh sáng từ ngoài hắt vào báo hiệu một ngày mới bắt đầu! Buổi sáng hôm ấy tôi không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy đồng chí công an nào dẫn tôi đi tra hỏi. Chỉ là trải qua một đêm, tới trưa hôm sau tôi vẫn chưa được ăn gì nên chiếc bụng không ngừng kháng nghị, liên tục réo lên ồng ộc vì đói. Giữa lúc tôi nghĩ mình sắp ngất lả tại nơi này thì đột nhiên cửa phòng tạm giam mở ra, một đồng chí công an tới dẫn tôi ra ngoài nói có người nhà đến gặp. Tôi vội vã đứng dậy đi theo đồng chí công an, mới đầu tôi cứ tưởng đó là cái Nga, nhưng không ngờ lại là Trường. Vừa nhìn thấy tôi, Trường vội vã lao lại hỏi: - An, em không sao chứ? - Em không sao. Mà sao anh vào được đây? - Anh chỉ có mười phút để gặp em thôi. Anh có mang cơm và vài thứ khác tới. Em cầm về phòng ăn nhé. Từ qua giờ em chưa ăn gì đúng không, anh nghe đồng chí công an nói em vẫn trong thời gian tạm giam nên đồ ăn thức uống người nhà phải chuyển vào. Sống mũi tôi bất chợt cay xè, nghẹn giọng đáp: - Cảm ơn anh. Em cứ tưởng... - Tưởng gì? Tưởng anh không tin em à? - Em... - Anh nghĩ kỹ rồi, chắc là nhầm lẫn gì đó thôi, chứ em làm sao dính phải những chuyện như vậy được. Em yên tâm đi, công an giờ người ta giỏi lắm, sẽ điều tra ra hết thôi. - Dạ vâng. Em cũng mong sớm điều tra ra mọi chuyện. - Vừa nãy anh có hỏi để xin bảo lãnh em ra ngoài, nhưng không được. Tuy trong lòng tôi còn đang rất nhiều mông lung và sợ hãi nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt Trường mà bảo anh: - Em biết mà, chắc chắn em sẽ không sao đâu, vì em không có tội nên em không sợ. Trường mỉm cười gật đầu. Nói chuyện với anh thêm vài câu nữa thì đồng chí công an thông báo đã hết thời gian. Hoá ra khi ở trong này, một phút trôi qua cũng vô cùng trân quý. Lúc tôi vừa đứng dậy để quay trở lại phòng tạm giam thì bỗng dưng tôi nghe được giọng nói của một người công an vang lên: - Anh Vũ, hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây à? Nghe thấy tên Vũ, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy bóng dáng anh ta thấp thoáng thì đã bị giục đi. Ngồi trong phòng giam tôi nghĩ mãi, tại sao Vũ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa giọng nói của người công an kia dành cho anh cảm giác vài phần kính nể. Từ bao giờ mà đối với một ông trùm xã hội đen và một người công an lại có mối quan hệ như kiểu rất thân thiết như vậy? Chẳng lẽ thiên hạ nói không sai, một tay Cao Minh Vũ có thể che nửa bầu trời? Bụng thì đói nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ ăn được mấy miếng cơm là miệng đã khô không khốc chẳng muốn ăn nữa. Buổi chiều có hai người công an dẫn tôi đi đến phòng thẩm vấn. Vẫn là những câu hỏi như ngày hôm qua, họ yêu cầu tôi thành thật khai báo. Mới đầu giọng nói của người công an còn rất bình tĩnh, nhưng tôi cứ một mực phủ nhận nên cuối cùng anh ta đã mất đi chút ít kiên nhẫn mà chuyển sang hỏi dồn dập tôi, như muốn ép tôi phải nhận tội bằng được. Sau một hồi dài đấu tranh tâm lý với các đồng chí công an thì cuối cùng tôi cũng được đưa trở lại phòng tạm giam. Cố gắng mạnh mẽ, cố gắng kiên cường là thế nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn là những nỗi sợ bao la như biển cả. Tôi biết mình có cố gắng đấu tranh cũng chỉ cùng lắm 1 đến 2 lần nữa thôi chứ không thể đấu tranh suông bằng miệng mãi mãi. Công an người ta làm việc dựa trên bằng chứng, còn tôi thì làm gì có bằng chứng gì để chứng minh mình vô tội? Ước gì bây giờ có ai đó giúp tôi thoát khỏi chốn khốn cùng này thì tốt biết mấy. Nghĩ vậy, tự nhiên trong đầu tôi lại nghĩ đến Vũ. Anh ta nhất định sẽ có cách giúp tôi chứng minh mình trong sạch. Chỉ là, làm thế nào để anh ta giúp tôi đây? Chỉ là, tại sao anh ta lại phải giúp tôi? Chẳng lẽ dựa vào mối quan hệ tình một đêm của chúng tôi? Không thể nào, người như anh ta chẳng rảnh đâu để làm việc đó. Thậm chí bây giờ đến cơ hội gặp anh còn khó hơn cả bắc thang lên trời hái sao. Cứ như vậy, niềm hy vọng vừa loé sáng lại vội vã bị dập tắt. Đêm khuya, tôi ngồi ôm chân bó gối trong một góc phòng, ngước mắt nhìn ra bầu trời qua chiếc khe cửa sổ nhỏ tôi càng thấy lòng mình chơi vơi. Bao suy nghĩ phức tạp, rối ren cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Rồi bất chợt tiếng bước chân bên ngoài vang lên, càng lúc càng tới gần. Chẳng lẽ đêm khuya rồi vẫn còn thẩm vấn sao? Lòng tôi lại càng bộn bề lo sợ, nhất là những cuộc thẩm vấn đêm khuya thế này. Cửa phòng mở ra, người đàn ông thân mặc bộ đồ màu đen bước vào. Tim tôi bất giác loạn nhịp khi nhận ra đó chính là Vũ. Anh nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng không hề thay đổi nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác an toàn lạ thường, giống như một người đang chơi vơi giữa dòng nước tưởng chừng sắp chết đuối đến nơi thì vớ được cọc. Chưa để tôi lên tiếng anh đã nói trước: - Sao thế? Không ngủ được à? Cổ họng tôi bất giác nghẹn đắng, chắc có lẽ vẫn chưa hết kinh ngạc khi nhìn thấy anh ở đây. Mãi vài giây sau tôi mới có thể khàn khàn cất giọng: - Tôi... tôi chưa? Vũ nhìn xung quanh căn phòng một lượt, rồi lại nhìn tôi, không biết tôi có phải hoa mắt không thì đã thấy anh cười, nhưng cũng chỉ là khoé môi hơi nhếch lên, giống như hạt tuyết rơi xuống nền đất, rất nhanh đã biến mất. Anh bảo: - Thay đổi môi trường, không gian nên mới đầu sẽ khó ngủ. Dần dần rồi cô sẽ quen thôi. Một câu nói mang ý trêu chọc nhưng giờ phút này tôi không cảm thấy tức giận, ngược lại còn bày đặt mang dáng vẻ đáng thương hạ mình cầu xin anh: - Vũ, tôi biết anh không tự nhiên mà đến đây... Lời tôi nói chưa hết thì đã bị anh chặn ngang: - Đúng, không tự nhiên mà tôi rảnh rỗi đến đây. Tôi đến thăm đàn em của mình, tình cờ thấy cô nên ghé vào hỏi thăm vài câu thôi. Dù gì chúng ta cũng đã từng quen biết nhau mà. Hoá ra anh đến đây là để thăm đàn em của anh, vậy mà tôi còn ôm mộng tưởng cho rằng anh đến đây là vì mình. Lý Hạ An ơi, mày có đánh giá bản thân mình cao quá không? Mày và anh ta có là gì của nhau đâu mà anh ta lại đến đây vì mày? Tôi khẽ cười thầm tự chế giễu cho cái suy nghĩ ngu ngốc của chính mình. Nhưng anh ta chính là cơ hội duy nhất của tôi, đã gặp anh ở đây, tôi không thể để vụt mất cơ hội duy nhất của mình. Tôi mặt dày nói: - Chắc anh cũng đã nghe chuyện của tôi. Số ma túy đá đó thực sự không phải là của tôi. - Vậy thì sao? Cô nói với tôi chuyện này để làm gì? Tôi đâu phải công an. - Vì tôi biết anh là người duy nhất sẽ giúp được tôi. Xin anh... hãy giúp tôi! Đáp lại sự thành khẩn của tôi, Vũ cười nhạt: - Giúp cô? Tại sao tôi phải giúp cô? Tôi không phải hiệp sĩ thích giang tay cứu người. - Tôi... - Có vẻ như cô đánh giá quá cao mối quan hệ giữa tôi và cô rồi. Đối với tôi thì cô cũng chỉ là hạng đàn bà tầm thường như bao người khác mà thôi. Dù bị anh sỉ nhục, bị anh mỉa mai hay xúc phạm nhưng tôi không có quyền được tức giận lúc này. Tôi nghiền ngẫm câu nói " một điều nhịn chín điều lành". Nghĩ tới tương lai, nghĩ tới mẹ và bé Bông, tôi vẫn mặt dày nói tiếp: - Tôi biết trong mắt anh tôi rất tầm thường. Nhưng tôi vẫn tha thiết cầu xin anh giúp tôi lần này, chỉ cần anh giúp tôi, anh bảo tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng. Vũ nghe vậy quay sang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng nụ cười lại đầy thoả mãn, có lẽ là anh đang thích thú khi nghe tôi nói những lời này. - Làm trâu làm ngựa? Tôi có nên lần nữa ngu ngốc tin cô thêm một lần? Tôi lại nhớ đến lần đầu tiên giao dịch giữa tôi và anh, và lần tôi cự tuyệt anh anh gần đây nhất, khi đó tôi đã khiến anh mất hứng biết nhường nào. Có thể lời nói của tôi bây giờ không giá trị đối với anh, vì tôi đã từng nói một đằng làm một nẻo. Cuối cùng tôi chỉ có thể nói: - Tôi biết tôi sai rồi. Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... Tôi liên miệng nói xin lỗi, Vũ khẽ nhăn mặt như kiểu cảm thấy rất phiền rồi cắt ngang: - Đủ rồi... tôi không cần nghe xin lỗi từ cô! - Vậy... vậy anh muốn gì? Vũ nhìn tôi, bất ngờ anh kéo tôi áp sát vào người anh, bàn tay nóng bỏng đặt lên eo tôi, khoé môi mỏng đỏ khẽ cong lên: - Tôi... cái gì cũng không thiếu... chỉ thiếu người ngủ cùng mỗi tối!!!!