Tôi không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lâu, khi tỉnh dậy là khi tôi cảm giác có một bàn tay đang mơn trớn đùi mình. Tôi vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xa lạ của người đàn ông đầu hói, hắn khoác chiếc áo choàng tắm nằm bên cạnh tôi. Theo phản xạ tôi kêu lên:
- Ông là ai? Làm cái gì vậy, tránh xa tôi ra đồ biến thái.
Người đàn ông nghe vậy khoé môi liền nở nụ cười rồi cất giọng khiến tôi phải nổi da gà:
- Tình yêu bé nhỏ của anh tỉnh rồi à? Cái mỏ xinh xinh này coi bộ cũng hỗn lắm nghe.
Nói xong ông ta dùng bàn tay mình bóp mông tôi một cái. Tôi vội vàng bật dậy thì mới phát hiện cả chân và tay mình đã bị trói chặt. Tôi run run hỏi:
- Ông là ai? Tôi không quen biết ông, mau thả tôi ra.
- Ơ kìa, trước không quen nhưng lát nữa sẽ quen thôi. Vì chẳng mấy chốc hai ta hoà vào một thôi mà.
- Ông thần kinh à, nói cái gì tôi chẳng hiểu gì cả. Mau thả tôi ra, không tôi báo công an vì ông bắt cóc tôi đấy.
Ông ta nghe vậy càng cười lớn hơn:
- Bắt cóc? Bằng chứng đâu mà em nói anh bắt cóc em?
- Tôi với ông không quen biết, ông cho người đánh lén tôi rồi nhốt tôi vào trong này. Như vậy không phải là bắt cóc thì là gì hả đồ khốn?
- Ổ không, em nói vậy oan cho anh quá. Anh không hề cho người đánh lén em nhé cưng. Anh cũng không hề nhốt em vào trong này. Những việc đó em phải hỏi chị gái của em mới đúng. Mà nhìn em vừa xinh vừa ngon hơn chị gái em nhiều nhỉ? À em còn thơm nữa, nhìn em anh chỉ muốn xơi em liền.
Tôi nhìn gã đàn ông sấp sỉ bằng tuổi bố mẹ mình mà cổ họng mắc ói. Vừa dứt lời hắn ta liền đưa đầu rúc vào cổ tôi ngửi ngửi, tôi vội vàng né sang một bên, tức giận bảo:
- Cút, ông tránh xa tôi ra đồ dê già biến thái. Cút... cút ra!
- Em gái à, anh tốn cả trăm triệu để mua em. Con chị gái của em nó đã nhận tiền và rời khỏi đây rồi, vậy thì em cũng ngoan ngoãn mà phục vụ anh đi chứ.
- Ông vừa nói gì? 100 triệu gì?
- Ơ em không tin à? Giấy trắng mực đen vẫn còn đây. Chữ ký của Lý Thu Hoài đồng ý bán em gái Lý Hạ An với giá 100 triệu Việt Nam đồng.
Nói xong ông ta giơ ra trước mặt tôi một tờ giấy. Nhìn tờ giấy và chữ ký của chị Hoài, cả người tôi như chết lặng một hồi. Chị ta đã bán tôi cho lão già này với giá 100 triệu. Tôi thực sự không muốn tin chị ta lại tàn nhẫn với tôi như vậy. À mà cũng đúng thôi, một người đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra thì một người chẳng có máu mủ với chị ta như tôi có là cái thá gì đâu. Lúc này tôi thực sự sợ hãi van xin:
- Tôi xin ông, ông thả tôi ra đi. Tôi sẽ coi như không biết gì, tôi sẽ không báo công an đâu. Ông biết thừa kiểu mua bán người thế này là phạm pháp mà. Tôi cầu xin ông đấy!
- Haha em đừng lôi mấy thằng công an đó ra doạ anh. Tốt nhất bây giờ là nằm im cho anh chơi. Chơi chán rồi anh sẽ thả em ra thôi. Chứ em nhìn mặt có ngu đâu mà ném tiền qua cửa sổ.
Nói xong hắn ta giống như một con thú, một khắc cũng không chờ đợi nổi nữa mà ập cả cái thân hình to béo lên người tôi, đầu ông ta rúc xuống cổ tôi hôn ngấu hôn nghiến. Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi dây thừng đang trói mình nhưng càng vùng vẫy càng thấy đau, cổ họng không ngừng gào thét:
- Cút ra... cút... có ai không, cứu tôi mới.
Lão già nghe được tiếng gào thét của tôi như lại càng phấn khích hơn. Lão đưa hai tay giựt tung những chiếc cúc áo tôi đang mặc trên người để lộ ra bầu ngực căng tròn. Tôi gào thét trong bất lực, hai hàng nước mắt chảy dài vì sợ hãi. Cả cuộc đời tôi đâu dám ước mơ gì cao sang, chỉ mong sau này gặp được một người đàn ông bình thường, yêu thương tôi, trân trọng tôi, để tôi có một bến đỗ bình yên. Nhưng có lẽ sau hôm nay, ước mơ đó cũng chỉ như bong bóng xà phòng tan biến như chưa từng tồn tại. Vết thương này, nỗi nhục này sẽ theo tôi đi đến hết cuộc đời. Cả cơ thể tôi run lên, chỉ hận không thể cắn lưỡi tự kết thúc đời mình ngay trong giây phút này. Trên vai tôi còn có Bông, còn có mẹ, tôi không cho phép mình được làm điều đó.
Khi mà bàn tay lão già kia vừa chạm xuống cúc quần của tôi thì bất ngờ từ bên ngoài tiếng đập cửa uỳnh uỵch vang lên, giọng nói của người đàn ông vang lớn.
- Mở cửa... mau mở cửa.
Tôi không biết người bên ngoài là ai, nhưng khi giọng nói ấy vang lên tôi cảm thấy cuộc đời mình như được thắp sáng ngọn lửa hi vọng. Tôi lại càng gào lớn hơn:
- Cứu tôi mới, làm ơn cứu tôi!
Lão già dường như không quan tâm đến tiếng gào của tôi và tiếng đập cửa bên ngoài. Chỉ cho đến khi cánh cửa tự động bật tung ra, giọng nói tức giận truyền đến thì lão mới hoảng hốt dừng lại
- Đm thằng Chồn già, mày bị điếc hả?
Lão quay người lại, sắc mặt lẫn dáng vẻ run như cầy sấy, miệng lắp bắp:
- Cậu... cậu Vũ?
Cả cơ thể tôi yếu ớt ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên tôi đã đối diện với ánh mắt của Vũ. Trong giây phút ấy tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng khi nhìn rõ sự lạnh lùng và khinh thường trong ánh mắt anh thì tôi mới biết mình không nhìn nhầm. Vũ mặc bộ đồ đen, phía sau lưng là hai người đàn em của anh. Ngay sau đó anh thong thả ngồi xuống ghế sofa, hàng lông mày nhíu lại nhìn lão già kia. Chỉ một ánh nhìn thôi mà dường như đã đưa lão ta xuống tận cùng của địa ngục, lão lắp bắp mãi chẳng nói lên lời, bộ dạng chẳng giống vừa nãy một chút nào. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác không hiểu sao Vũ lại có mặt ở đây thì đàn em của anh lên tiếng:
- Thằng già, mày cũng giỏi đấy. Mày thiếu nợ đại ca của tao mà dám vác mặt đến khách sạn của đại ca tao chơi gái. Gan mày cũng to quá nhỉ?
- Cậu Vũ, khách sạn này của cậu sao?
Đàn em của anh quát lớn:
- Tao táng chết con mẹ mày luôn giờ. Tóm lại nếu hôm nay mày không trả đủ số tiền mày đã vay thì đừng mong bước qua khỏi cánh cửa này.
Vừa dứt lời, lão già kia liền phi xuống giường rồi quỳ từ giường bò tới chỗ Vũ, lão sợ đến mức nói năng lắp bắp:
- Cậu Vũ! Xin cậu thư thư cho tôi thêm vài bữa nữa, tôi nhất định sẽ trả đủ cho cậu cả gốc lẫn lãi. Ai chứ riêng cậu tôi không dám nói hai lời đâu.
Vũ không trả lời ngay, anh cầm điếu thuốc trên tay hít một hơi dài, sau đó lườm lão già kia một cái, chỉ nói bằng giọng rất bình thường thôi nhưng đủ khiến đối phương không rét mà run:
- Không có tiền trả nợ mà có tiền đi chơi gái?
Lão già càng lúc càng run, sợ đến mức như bùn nhão nằm dưới sàn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi:
- Tôi biết tôi sai rồi. Cũng tại vì tôi mê gái đẹp, lại nghe nói gái còn nguyên nên mới hồ đồ như vậy.
- Lúc vay tiền tôi, ông biết rõ nguyên tắc chưa?
- Tôi...
- Chậm một ngày, chặt đứt một ngón tay. Đến nay ông đã chậm 3 ngày... ông biết kết quả rồi chứ?
- Đừng, tôi xin cậu mà. Xin cậu cho tôi thời hạn thêm 3 ngày... à không... một ngày nữa thôi cũng được.
Vũ không trả lời, lão lại nói tiếp:
- Hay là thế này được không cậu Vũ. Tôi biết đàn bà bên cạnh cậu rất nhiều nhưng nếu hôm nay cậu đồng ý cho tôi khất nợ thêm một ngày thì tôi xin được tặng con đàn bà kia cho cậu. Tôi vừa mua lại nó với giá 100 triệu, nghe nói vẫn còn nguyên. Cậu xem xét mắt nhắm mắt mở đồng ý cho tôi được không?
Gã nói đến đây Vũ liền đưa mắt nhìn về phía tôi. Trong đầu tôi lúc này vô cùng hỗn loạn, trong tim tràn ngập nỗi nhục. Bọn họ ở trước mặt tôi, giao dịch tôi như một món đồ chơi. Nhưng lúc này tôi lại chẳng có quyền quyết định, quyền sinh sát nằm gọn trong tay những người đàn ông này. Bọn họ là những thợ săn, tôi là một con mồi, và số mệnh con mồi thì luôn luôn nằm trong tay thợ săn. Vũ lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác. Tôi cứ tưởng với thái độ đó anh ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ vài giây sau đó anh ta lại nói:
- Cũng được!
Nghe được hai từ này từ miệng của anh, lão già kia như con cá sắp ngộp thở được bơm ôxy, hớn hả nói:
- Cảm ơn cậu Vũ... cảm ơn cậu rất nhiều.
- Cút!
Lão già vội vàng lồm cồm bò dậy cun cút rời khỏi căn phòng như con chó cụp đuôi. Sau đó hai tên đàn em của Vũ cũng rời khỏi. Cánh cửa phòng đóng sập lại, căn phòng giờ đây chỉ còn mình tôi và anh. Tôi vô thức đưa mắt nhìn anh, tim đập liên hồi. Anh cũng không nói gì, từng bước chân tiến về phía tôi càng lúc càng sát lại gần. Một cảm giác nguy hiểm ập đến, tôi liền lắc đầu nói lớn:
- Anh... đừng lại gần đây!!
Vũ không trả lời, những bước chân vẫn đều đặn tiến về phía tôi. Vì thân thể anh cúi về phía trước mà để lộ ra cơ ngực rắn chắc, cùng với mùi nước hoa thoang thoảng. Sau đó bất ngờ anh đưa tay mình nâng cằm tôi lên, tôi không hiểu bàn tay anh bằng gì mà khi lực ngón tay hơi dùng sức mạnh một chút thôi là khiến tôi cảm giác da mình đang bị bỏng như thiêu như đốt. Ở khoảng cách gần nhau, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng nhưng ánh mắt anh như nhấn chìm tôi vào dòng nước không thấy đáy. Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng:
- Đến một lão già cô còn trao thân được, thì ở trước mặt tôi cô còn tỏ vẻ thanh cao cái gì.
- Tôi không trao thân cho ai cả. Là tôi bị lừa bán cho ông ta!
Khi tôi vừa dứt lời, đột nhiên một nụ hôn nóng bỏng ập xuống môi tôi. Tôi cố gắng dãy dụa để né tránh nụ hôn ấy nhưng sau gáy tôi đã bị giữ chặt. Sau một hồi chống cự không được, cả thân thể tôi mềm nhũn, tựa như không còn chút sức lực nào cả. Mà lúc này, anh ta dường như đã đùa bỡn xong, buông tôi ra khỏi anh ta đưa tay lau khoé miệng mình rồi nói:
- Thật vô vị!
Tôi nhìn anh ta, nếu như bây giờ tay tôi không bị trói thì chắc chẳng đủ kiên nhẫn mà lập tức đưa tay lên cho anh ta ăn cái bạt tai. Tôi gào lên:
- Thả tôi ra...
Vũ không trả lời câu nói của tôi mà nói sang một câu khác:
- Hình như làm tình trong cái tư thế trói chặt chân tay thế này cũng thú vị phết!
- Anh điên rồi... nếu anh làm gì tôi, tôi sẽ báo công an tội anh cưỡng hiếp tôi.
- Ô thật à? Muốn báo luôn không, để tôi gọi giúp cô.
Ngữ điệu của anh giống như chẳng thèm để tâm lời tôi nói, khiến cho sự uy hiếp của tôi khi đến tai anh không có một chút uy lực. Tôi cố hít một hơi thật sâu, danh tiếng và quyền lực của anh thế nào thì dạo gần đây tôi cũng đã được nghe nhiều, xem ra không thể dùng cách này để đối phó với anh. Cuối cùng tôi lại đành chuyển sang giọng nói đầy ủy khuất:
-Tôi nghĩ xung quanh anh thiếu gì gái đẹp, nói đúng hơn người như anh vẫy một ngón tay cả tá người đẹp tự nguyện đổ vào lòng. Thế thì cần gì ép buộc một người bình thường như tôi. Tôi xin anh, thả tôi ra đi. Tôi thực sự bị lừa bán cho ông ta. Anh làm ơn làm phúc tha cho tôi, tôi không thể hủy hoại tương lai của mình trong cái hoàn cảnh bị lừa như thế này được.
Tôi đã nói bằng một giọng điệu rất sức nhẹ nhàng và cả đáng thương nhưng cuối cùng anh lại bảo:
- Thời gian của tôi không phải để đứng nghe người khác khóc mướn.
Cổ họng tôi đột nhiên cứng ngắc lại, còn chưa biết nói gì để anh tha cho mình thì anh lại lên tiếng tiếp:
- Nhưng mà cô cũng nói đúng, xung quanh tôi thiếu gì đàn bà, muốn hạng nào chẳng có. Vì thế tôi cũng không thích cưỡng bức ai phải ngủ với mình.
Nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi mới thả lỏng ra được chút. Sau đó anh cởi trói cho tôi. Khi bàn tay bàn chân đã được thoát khỏi, tôi lập tức chỉnh đốn lại trang phục trên người. Những chiếc cúc áo vừa nãy đã bị lão già kia giựt đứt nên cuối cùng tôi chỉ có thể đưa chéo hai bàn tay ôm lấy cơ thể mình. Tôi quay sang nhìn Vũ rồi bảo:
- Cảm ơn anh.
Nói xong tôi lập tức bước xuống giường, chỉ muốn rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt. Nhưng khi tôi bước được 3 bước thì giọng Vũ lại vang lên phía sau:
- Khoan đã!
Tôi cứ tưởng anh đổi ý nên mặc kệ bước đi tiếp. Chỉ là sau đó cánh tay tôi bị kéo lại khiến cơ thể tôi run lên vì sợ hãi. Đột nhiên, một chiếc áo vest còn mang hơi ấm được khoác lên người tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh sáng đèn phòng vẻ mặt Vũ lúc này lại ôn hoà đến lạ. Sau đó một làn hơi thở nam tính phả vào gáy tôi, một giọng nói trầm khàn phát ra:
- Đừng để có một ngày cô phải quỳ gối xuống xin tôi ngủ với cô!
Câu nói ấy khiến cơ thể tôi như bị thả tự do xuống 18 tầng địa ngục, bởi lẽ ngữ khí tràn đầy tự tin, thậm chí còn có một chút khinh miệt, giống như một người có thể nắm rõ vận mệnh tương lai của người khác. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời bằng một giọng nói vô cùng quật cường:
- Có chết tôi cũng không để ngày đó xảy ra!
Nói xong tôi lập tức bước đi, không muốn chần chừ ở đây thêm một giây phút nào nữa. Ra đến bên ngoài, gió lạnh màn đêm ập đến, chiếc áo vest trên người giúp tôi xua đi phần nào giá lạnh. Đường Hà Nội tuy đã khuya nhưng xe cộ vẫn nối đuôi nhau qua lại trên đường, chỉ là thưa thớt hơn ban ngày mà thôi. Tôi nhìn ngang nhìn dọc vẫn không tìm thấy được chiếc taxi hay xe ôm nào cả, cuối cùng đành lết cái thân xác mệt mỏi đi trên vỉa hè. Nghĩ đến chuyện chị Hoài làm với tôi ngày hôm nay, chỉ hít thở thôi tôi cũng cảm thấy đau đớn. Đi được một đoạn, hai chân tôi cơ hồ đã sắp như gãy làm đôi. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
- An, phải mày không đấy?
Tôi quay đầu lại, thấy cái Nga đang lái xe ở phía sau mình. Sau đó nó dừng xe lại, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi lo lắng hỏi:
- Mày làm gì mà tao gọi cho mày không được thế hả? Đã thế bây giờ lại lang thang ở đây như hâm dở thế này.
- Chở tao về đã, rồi tao kể cho sau.
- Ừ lên xe đi. May cho mày là không gặp mấy thằng du côn đấy nhá.
Cái Nga chở tôi về nhà, vừa về đến nhà đầu tiên là tôi đi thẳng vào nhà tắm, kỳ cọ thật mạnh, mạnh đến nỗi cảm giác như sắp trượt hết lớp da khỏi cơ thể. Lúc tắm xong bước ra ngoài cái Nga đã nấu xong hai bát mì tôm trứng, nó bảo:
- Mì tôm tao nấu xong rồi đó, mới tắm xong ăn đi cho nóng.
- Ừ tao biết rồi.
Rõ ràng bụng thì đói nhưng ăn được vài miếng tôi đã chẳng muốn ăn nữa, cổ họng toàn vị đắng và chát, cuối cùng chán nản đặt đũa xuống bàn. Cái Nga thấy vậy mới hỏi:
- Sao thế?
- Tao không muốn ăn.
- Có chuyện gì thì kể tao nghe đi.
Lúc này tôi mới chậm rãi kể cho nó nghe chuyện xảy ra tối hôm nay. Bây giờ khi nhớ lại hành động của lão già ấy vẫn khiến cơ thể tôi nổi da gà. Cái Nga nghe xong liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn:
- Đm con Hoài mặt l**. Tao không hiểu đầu mụ ta chứa cái quằn què gì mà lại nhẫn tâm làm như vậy được với mày. Mẹ ức vãi, nếu hôm nay mày mà có chuyện gì tao sống chết với mụ ta.
- Tao cũng không ngờ bà ấy lại đối xử với tao như vậy. Cũng may là cuối cùng ông Vũ kia cũng không làm gì tao. Mà thôi chuyện qua rồi, tối nay tao không đi làm quản lý nói gì tao không?
- Bà ấy có hỏi nhưng tao nói dối mày bị ốm. Mà điện thoại mày đâu?
- Tao cũng không biết, khi tỉnh dậy đã chẳng thấy điện thoại đâu nữa. Mai lại phải mua điện thoại mới thôi.
- Ừ thôi đi ngủ sớm đi, sáng mai mày còn phải đi làm mà đúng không?
- Ừ. Tao hơi mệt, đi ngủ trước nhé.
- Ngủ đi. Mà từ giờ có gặp lại mụ Hoài thì chẳng cần tử tế với mụ ta làm gì. Cũng khỏi cần gọi chị ta là chị, chị cái quằn què gì ngữ đấy.
Tôi không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng. Tôi nằm nghĩ miên man đủ thứ, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy một người đàn bà trung tuổi bước chân xuống từ một con xe hạng sang, tôi cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt người ấy nhưng bằng cách nào cũng không thể thấy rõ, chỉ nghe được giọng nói:
- An... đi theo mẹ được không? Bao năm qua mẹ để con gái mẹ quá khổ rồi.
Tôi lắc lắc đầu đáp:
- Tôi không quen biết bà. Bà nhận nhầm người rồi.
- Mẹ là...
Người đàn bà nói đến đó thì tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Tôi nằm tha thẩn mãi, đã bao lâu rồi tôi không nghĩ về người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi mình, vậy mà hôm nay lại gặp bà ấy trong giấc mơ, rốt cuộc là báo hiệu điều gì sắp xảy ra? Là tôi sắp được gặp lại bà ta sao? Tôi cười nhạt lắc đầu... không thể nào!
Lúc tôi đến công ty, thấy bộ dạng uể oải của tôi con bé Lan liền trêu:
- Bà chị làm gì mà sáng sớm đã như bị ai rút sạch năng lượng vậy. Chị mà có chồng rồi khéo em nghĩ đêm qua chị bị chồng hành hạ cả đêm ấy chớ.
Tôi cười nhẹ đáp:
- Con bé này lại trêu chị rồi.
- Ơ em nói thật mà. Hay chị bị thất tình à?
- Chị có yêu ai đâu mà thất tình.
- Eo, xinh như chị không yêu ai phí lắm.
- Chị chưa tìm được người thích hợp để yêu.
- Vậy đối với chị người thích hợp là như thế nào?
- Nghe thì đơn giản nhưng lại rất khó em à. Vì chị cần một người đủ bao dung, đủ yêu thương để cùng chị chăm sóc đứa con gái nhỏ.
- Đứa con gái nhỏ? Nói vậy là chị có con rồi hả?
Tôi còn chưa kịp giải thích tường tận cho cái Lan hiểu thì giọng Trường ở phía sau vang lên:
- Tất cả mọi người tạm thời dừng các bản thiết kế đang làm. Chúng ta tập trung mỗi người thiết kế một bản cho khách sạn của anh Cao Minh Vũ. Vì đây là công trình lớn nên mọi người cố gắng làm thật tốt vào nhé. Bản thiết kế của ai được chọn thì công ty sẽ có thưởng riêng cho người đó, mà phần thưởng chắc chắn không nhỏ đâu. Tôi đã gửi tất cả tài liệu liên quan đến công trình cho mọi người, mọi người nghiên cứu kỹ nhé.
- Dạ vâng trưởng phòng. ( cả phòng đồng loạt nói)
- Ừ thôi mọi người làm việc đi. Tất cả phải cố gắng lên.
Nói xong thì Trường bước đi, trước khi đi anh vẫn không quên nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy vẻ khích lệ. Vậy là mấy ngày sau đó tôi lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ. Buổi tối sau khi làm việc ở quán bar về tôi còn tranh thủ nghĩ thiết kế thêm một lúc mới đi ngủ. Cứ tưởng sau những cố gắng không ngừng nghỉ ấy thì những người thân bên cạnh tôi sẽ bớt vất vả. Nhưng hôm ấy khi tôi tan làm về, bắt gặp mẹ tôi đang ở trong quán cơm gần cổng bệnh viện, mẹ không phải đứng mua cơm như những người khác mà là đứng nghe một người đáng tuổi con mình chửi mắng:
- Cái bà già này, tiền bà đi làm không biết đủ tiền mua bát cho quán tôi không nữa. Bà xem, lại làm vỡ bát rồi, bà tính sao?
Mẹ tôi cúi gằm mặt xuống đáp:
- Tôi... tôi xin lỗi.
- Xin lỗi... suốt ngày chỉ biết xin lỗi. Chúng tôi nghe thấy hoàn cảnh của bà đáng thương mới nhận vào làm. Nhưng bà cứ như vậy thì ai mà chứa nổi. Từ mai bà nghỉ việc đi.
- Đừng mà cô cậu ơi, tôi thật sự rất cần công việc này. Từ mai tôi sẽ chú ý hơn.
Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị mắng chửi và bị khinh thường, nước mắt trong tôi không tự chủ được mà chảy ra như đê vỡ. Tôi muốn chạy đến chỗ mẹ, kéo mẹ rời khỏi quán nhưng có lẽ người mà mẹ không muốn gặp nhất lúc này chính là tôi. Phải quyết tâm lắm tôi mới bình tĩnh đứng chờ bên ngoài cho tới khi mẹ bước ra.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt mẹ tràn đầy kinh ngạc hỏi:
- An?
- Mẹ, con xuống mua cơm.
- Mẹ mua rồi đây, mình về thôi.
Về đến bệnh viện, đợi mẹ và Bông ăn uống xong xuôi rồi tôi mới gọi mẹ ra một góc hành lang hỏi chuyện. Hỏi mãi thì mẹ mới chịu nói, hoá ra bác sĩ mới thông báo cách đây vài ngày là phải nộp tiền viện cho Bông 70 triệu. Dạo này mẹ thấy tôi bận rộn với vất vả nên chưa dám nói cho tôi biết. Thấy Bông ngoan nên chiều đến mẹ tranh thủ gửi Bông cho một bác giường bên cạnh rồi đi làm, nghĩ là sẽ đỡ tôi được phần nào hay phần đó. Nghe mẹ kể trong tim tôi tràn ngập đau đớn và xót xa. Hai mẹ con vừa nhìn nhau vừa rơi nước mắt. Dạo gần đây số tiền tôi kiếm được cũng kha khá nhưng cũng chỉ đủ để đóng viện phí, mua sữa bỉm, thuốc bổ và chi tiêu. Con số 70 triệu mà mẹ nói quả thực quá lớn với tôi trong thời gian này. Xung quanh tôi bạn bè cũng chẳng có ai khá giả để vay mượn, lúc Bông nhập viện cái Nga còn phải đập lợn tiết kiệm để cho tôi vay. Nhưng cũng không vì thế mà tôi để cho mẹ khổ và vất vả, tôi bảo:
- Mẹ, lần sau có chuyện gì mẹ phải nói với con, không được giấu diếm như vậy nữa. 70 triệu con lo được mà, mẹ yên tâm nhé. Từ mai mẹ đừng đi làm nữa. Con biết mẹ muốn đỡ đần con khoản tiền sinh hoạt nhưng số tiền đó cũng chẳng đáng bao nhiêu, Bông đang điều trị thế này nên rất cần người bên cạnh. Đừng bỏ bẵng con bé, tội nghiệp lắm mẹ.
- Nhưng 70 triệu kia... con lấy ở đâu ra?
Nghe mẹ hỏi mà cổ họng tôi vô thức cứng ngắc lại, lúng túng một hồi tôi nói dối:
- Con quên không khoe với mẹ, con mới được thưởng tiền dự án mẹ ạ.
- Dự án gì mà thưởng nhiều vậy con?
- À đây là dự án lớn của công ty con nên tiền thưởng cũng lớn lắm mẹ.
- Ừ vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.
*******
7 giờ tối cái Nga chạy qua đón tôi đến quán bar. Khi chúng tôi vừa đến trước cửa quán thì một chiếc xe màu đen lao đến, dừng lại ngay bên cạnh xe chúng tôi. Sau đó một người đàn ông mặc bộ đồ đen bước xuống, anh ta ngay lập tức chạy vòng sang phía đối diện, cúi người kính cẩn mở cửa. Người đàn ông trong xe bước xuống, anh mặc bộ đồ màu đen, người đó không ai khác chính là Vũ.
Anh dẫn đầu đi vào, khi đi qua chỗ chúng tôi ánh mắt anh tựa như xem chúng tôi là không khí. Cái Nga thấy vậy mới trêu:
- Ê kể ra mày là người phụ nữ của Vũ cũng hay nhỉ? Cảm giác oai vãi.
- Mày lại đến giờ tào lao rồi đấy. Anh ta thiếu gì phụ nữ.
- Nhưng ít ra cũng phải có một người khiến anh ta thật lòng chứ nhỉ?
- Người đó chắc chắn không phải là tao. Thôi vào làm không muộn giờ, mà nay lấy lương nhỉ?
- Ừ.
Chúng tôi vừa bước vào cửa quán thì chị quản lý gọi lại để phát lương. Cái Nga lĩnh lương xong rồi rời đi luôn, lúc này chỉ còn tôi và chị quản lý. Tôi nhận lấy số tiền trong phong bao, lại nghĩ đến số tiền 70 triệu kia mà lòng chùn lại. Chị quản lý như nhìn ra được tâm trạng của tôi liền chau mày hỏi:
- Sao thế? Chị chưa thấy ai lấy lương mà mặt như đứa đám như mày cả.
Tôi chần chừ một lát rồi lí nhí hỏi thử:
- Chị ơi, bây giờ em muốn ứng trước tháng lương sắp tới được không?
- Theo quy định của quán thì không được. Vì nhân viên ít ra phải làm trên 6 tháng mới được ứng trước lương. Mà mày mới làm 1 tháng, chị sao có thể ứng trước cho mày được.
- Vậy... vậy chị có biết chỗ nào cho vay lãi suất thấp không? Em muốn vay một ít.
- Ít là bao nhiêu?
- Khoảng 70 triệu chị ạ. À không thì 50-60 triệu cũng được.
Nghe tôi nói vậy chị quản lý liền tròn xoe mắt hỏi ngược lại:
- Từng ấy là ít hả? Mà chị nói thật, nếu không đường cùng thì đừng dính vào vay lãi làm gì. Bây giờ người ta toàn cho vay lãi nóng, rẻ cũng phải 5 ngàn / 1 triệu/ 1 ngày. Mày cứ nhân lên thử xem, có mà chẳng mấy lãi bằng gốc. Vay thì dễ nhưng nhắm trả được không em.
Nghe chị quản lý nói, niềm hi vọng nhỏ nhoi duy nhất của tôi cũng bị vụt tắt. Cái Nga tháng này còn phải lo tiền xây mộ cho bà ngoại và bố nó nên tôi cũng chẳng dám hỏi. Bòn mót cả nhà cả cửa tôi bây giờ may ra được gần 20 triệu, chưa được 1 phần 3 số tiền viện phí kia. Thấy tôi im lặng chị quản lý thở dài nói:
- Nhìn mày là chị biết mày chắc đang gặp vấn đề gì quá khó khăn đúng không? Nhưng chị nói thật, chị làm ở đây cũng chỉ là làm công ăn lương, chị không phải chủ nên không quyết định được. Chị nghe danh quản lý tưởng sang chảnh lắm nhưng cũng chỉ đủ nuôi gia đình. Thời buổi kinh tế khó khăn, muốn có tiền phải tự thân vận động thôi em. Như chị ngày xưa, để có tiền chữa bệnh cho mẹ mà chị phải bán thân. Khi con người bị dồn vào đường cùng thì cái thân thể hay phẩm giá chẳng là cái chó gì. Chị nói không phải là dụ dỗ em đi khách cho quán, chị chỉ chia sẻ những gì chị trải qua mà thôi. Có những thứ bắt buộc phải đánh đổi. Như em thấy con Kiều đó, mới đầu vào làm cũng như em, bây giờ cũng thuộc dạng có tiền rồi. Nó nuôi cả cái gia đình nó luôn đấy.
Chị quản lý nói rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ biết gật đầu đáp:
- Dạ vâng, em biết rồi. Thôi em xin phép đi làm việc đây ạ.
- Ừ đi đi em, cứ suy nghĩ cho kỹ.
- Vâng chị.
Tôi thở dài đi về phía phòng thay đồ. Vừa đi tới cửa đã nghe thấy hai người đang nói chuyện với nhau:
- Trời ơi nghe nói bà Kiều tối qua được anh Vũ boa tận 2 ngàn đô lận đó.
- Ôi thật hả? Nếu 2 ngàn đô là bao nhiêu tiền Việt mình?
- Trời má ơi, gần 50 triệu đấy.
Vừa nghe đến số tiền, người kia liền phấn kích hét lên:
- Ui là trời, có một đêm mà được boa gần 50 triệu bằng chúng ta làm sấp mặt gần nửa năm. Anh Vũ này đúng là đại gia vung tiền không tiếc tay nhỉ?
- Chứ còn gì nữa, người ta không có gì ngoài tiền mà. Đã thế lại đẹp trai nữa chứ. Ước được một lần như bà Kiều quá.
- Thôi má ơi tỉnh mộng đi, bà Kiều đẹp vậy mà. Chứ như tôi với bà, chắc chờ kiếp sau chẳng tới lượt.
Đợi hai người đi khỏi rồi tôi mới bước vào phòng thay đồ. Tối đó về đến nhà, tôi không chợp mắt được một chút nào. Sáng hôm sau mẹ tôi gọi điện nói bác sĩ bảo hạn cuối đóng tiền vào ngày mai. Bất lực bủa vây khiến nước mắt tôi lại chảy dài xuống hai má. Từ trong ký ức, những lời nói của chị quản lý, hình ảnh của mẹ trong quán cơm và cuộc nói chuyện của hai người kia lần lượt dội về như thác, khiến cho lý trí mà tôi cố gắng xây dựng bao lâu nay cũng bị lung lay. Hình như con người ta khi bị dồn vào đường cùng thì liêm sỉ, lòng tự trọng hay phẩm giá sẽ chẳng là cái thá gì cả.
Chỉ là cái thân thể này thôi mà! Tôi cố suy nghĩ một cách nhẹ nhàng nhưng trái tim lại như có ai đó bóp nát thành trăm ngàn mảnh. Nếu đã quyết định bán thân, người đầu tiên trong đầu tôi nghĩ đến chính là Vũ. Ít ra anh ta vừa đẹp trai, quan trọng lại nhiều tiền. Mất trinh lần đầu cho người như vậy còn đỡ hơn cho những ông già đầu hói. Nghĩ vậy nên buổi tối hôm đó, sau khi đến quán bar tôi quyết tâm phải đi tìm Vũ. Không biết ông trời có thương xót cho hoàn cảnh của tôi mà giúp tôi để mọi thứ thuận lợi hơn không mà khi đến cửa quán tôi đã gặp Vũ. Thấy anh, tôi lấy hết can đảm mà 25 năm cộng lại của mình để lên tiếng:
- Anh Vũ!
Vũ quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt giống như biết thừa điều tôi sắp nói là gì. Lúc này dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cổ họng tôi lại nghẹn cứng lại, tự nhiên không biết mở miệng thế nào. Vũ không kiên nhẫn đứng tiếp, anh xoay người bước đi, thái độ cao ngạo như bậc đế vương chẳng thèm bận tâm đến một kẻ giống như là con nô tì như tôi. Thấy vậy tôi sợ mình không còn cơ hội nên vội vàng nói:
- Anh trả giá tôi được bao nhiêu?