Hoá ra sự thật là thế, lòng tôi tràn ngập chua xót, sau tất cả thì tôi cũng chỉ như một món đồ để anh giải tỏa mà thôi. Tôi lập tức nhắn lại:
- Tôi không đi được không?
- Tôi cho cô quyền từ chối à?
Tôi nghiến răng nghiến lợi lẩm nhẩm trong đầu " Cái tên bệnh hoạn độc quyền độc đoán này". Rồi tôi bảo:
- Ở đó thiếu gì gái đâu mà anh phải tha tôi vào tận trong đó làm gì? Bình thường anh đi suốt có cần tôi đi cùng đâu. Anh đi một mình đi, tôi còn ở nhà chăm con gái tôi.
Tôi cứ tưởng dưới sự cứng đầu của tôi thì anh ta sẽ nổi đoá như mọi lần, nhưng cuối cùng anh lại nhắn lại, ngữ điệu có vẻ rất bình tĩnh:
- Cho cả nó đi cùng, tôi sẽ cho hai mẹ con cô đi vài nơi.
Đọc xong dòng tin nhắn này, lòng tôi được xoa dịu, cơ hồ như có dòng nước mát vừa chảy tới dập tắt những đốm lửa ban nãy. Từ nhỏ đến giờ Bông chưa được đi xa bao giờ, xem như đây là chuyến đi trải nghiệm đầu tiên của con. Tôi đồng ý với Vũ. Vì tôi nói dối mẹ mình đang dịch thuật tiếng anh online cho một trung tâm nên sáng hôm sau tôi nói với mẹ trung tâm cho đi du lịch, và có thể cho Bông đi cùng nữa. Mặc dù sức khỏe hiện tại của Bông đã ổn định bình thường, hoàn toàn có thể đi chơi xa được nhưng mẹ tôi vẫn lo lắng, mẹ bảo:
- Mình con đi thôi An, để Bông ở nhà với mẹ.
- Mẹ lo cho sức khỏe của Bông sao ạ? Mẹ yên tâm, con biết cách chăm sóc con bé mà.
- Mẹ biết là như vậy nhưng thôi cứ để ít nữa có dịp đi sau con ạ. Đối với 1 đứa trẻ bình thường đi du lịch xa còn có lúc mệt, huống hồ là Bông vừa trải qua ca phẫu thuật như thế. Mẹ vẫn không thể nào yên tâm được.
Tôi ngẫm nghĩ thấy mẹ nói cũng đúng nên đành gật đầu. Quyết định cho Bông đi cùng có lẽ quá vội rồi. Không có Bông đi cùng tôi cũng không có tâm trạng mấy đi chơi, nhưng lỡ đồng ý với Vũ rồi giờ huỷ ngang không được. Thế là tôi đành thu dọn đồ đạc của mình gấp gọn trong chiếc valy nhỏ. Vừa sắp xếp đồ xong thì Vũ tới, tôi dặn dò Bông:
- Bông ở nhà với bà ngoan nhé. Mẹ đi mấy hôm rồi mẹ về.
Con bé nhìn tôi, nở nụ cười xinh xắn:
- Dạ vâng ạ.
- Bông thích gì nào, để mẹ mua quà cho Bông?
- Con thích ăn bánh kem vị dâu giống bố mua.
Dạo gần đây con bé thường xuyên nhắc đến bố nhưng không đòi vì tôi nói dối sau khi đợi Bông phẫu thuật xong thì bố phải về chỗ làm có việc gấp, bố phải kiếm tiền nuôi hai mẹ con. Con bé nghe xong cũng vui vẻ đồng ý, mặc dù tôi biết nó rất khao khát được bố ở bên cạnh. Tự nhiên tôi ước, giá như bố của con bé được như Vũ thì tốt biết mấy!!!
- Được rồi, khi nào mẹ về sẽ mua bánh kem vị dâu cho con!
- Con cảm ơn mẹ An!
- Thơm mẹ một cái nào.
Con bé thơm chụt một cái vào má tôi. Tôi ôm con bé vào lòng mình, niềm hạnh phúc vô bờ tràn ngập trong tôi. Sau đó tôi đứng dậy kéo chiếc valy ra ngoài đường chính. Ra đến nơi tôi đã thấy chiếc ô tô màu đen của Vũ đậu bên đường, tôi mở cửa xe bước vào. Biết anh chờ mình nãy giờ hơi lâu nên tôi chủ động bảo:
- Xin lỗi anh nhé, để anh phải chờ.
Vũ không trả lời tôi mà hỏi sang một câu khác:
- Con bé đâu?
- Mẹ tôi không muốn cho con bé đi nên tôi để con bé ở nhà rồi.
Anh ta lạnh lùng gật đầu "ừ" một tiếng. Suốt đường đi, hai chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi ra tận đến sân bay. Do đây là lần đầu tiên đi máy bay, chưa kể tôi thuộc tuýp người sợ độ cao nên khi máy bay cất cánh hoặc lúc gặp xóc mạnh, sắc mặt tôi lúc đó cơ hồ trắng bệch như tờ giấy trắng. Tôi gồng mình nhắm chặt mắt lại, hai tay bấu chặt xuống ghế. Vũ ngồi bên cạnh, có lẽ là ngứa mắt với bộ dạng lúc này của tôi nên anh chủ động kéo đầu tôi dựa vào vai anh. Bờ vai anh rất vững chắc, đem đến cho tôi cảm giác an toàn lạ thường, cơ thể tôi cũng dần thả lỏng hơn. Vũ lẩm bẩm:
- Lần sau muốn dựa vào vai tôi thì cứ nói.
Tôi lập tức cãi lại:
- Đâu có, tại tôi sợ độ cao đấy chứ. Chưa kể vừa nãy hai tai tôi bị ù nên tôi khó chịu.
Tôi đang định ngồi thẳng người dậy thì Vũ lại ấn đầu xuống tiếp, anh bảo:
- Ngủ đi!
Tôi tủm tỉm cười, suốt chuyến bay tựa đầu vào vai anh rồi ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Khi máy bay hạ cánh rồi thì Vũ mới gọi tôi dậy. Chúng tôi đi ra đến cổng sân bay đã thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen mang xe ô tôi tới đưa cho Vũ. Vũ nhận lấy chìa khoá xe rồi lái xe đưa tôi về thẳng khách sạn. Nhìn nội thất và cách bài trí trong phòng, lại view nhìn ra biển, tôi đoán tiền thuê phòng chắc chắn sẽ rất đắt. Sau khi cất đồ xong thì nhân viên khách sạn mang đồ ăn vào tận phòng cho chúng tôi. Đang ăn thì Vũ có điện thoại phải rời đi, tôi ăn xong không biết đi đâu nên trèo lên giường ngủ. Chắc có lẽ do cơ thể đang uể oải nên tôi đánh một giấc ngủ đến tận chiều tối mới tỉnh.
6 giờ tối vẫn chưa thấy Vũ về, tôi nghĩ anh vào đây có việc nên chắc là không rảnh ăn cơm tối cùng tôi đâu. Thế là tắm giặt xong xuôi, tôi đang đi xuống dưới hỏi lễ tân xem nhà ăn chỗ nào thì thấy Vũ bước tới. Anh hỏi:
- Cô định đi đâu?
- Tôi tưởng anh bận nên đang định đi xuống dưới xem thế nào rồi ăn tối trước.
- Đi thôi, tôi đặt bữa tối rồi.
Nói xong Vũ xoay người bước đi trước, tôi lẽo đẽo bước theo anh. Tôi cứ tưởng đi biển thế này thì tối nay sẽ được chén một bữa no hải sản. Ai ngờ khi đến gần bàn ăn, nhìn các món bày sẵn trên bàn, tôi khẽ thở dài, lại là các món Á- Âu. Chúng tôi vừa ngồi xuống dùng bữa chưa được bao lâu thì một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt:
- Đại ca... phải anh không?
Cả tôi và Vũ đều ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đang đi tới chỗ chúng tôi, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi nhận ra người đàn ông này, anh ta chính là một trong nhóm bộ tứ của Vũ, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta tên Mình, cũng là người mà nói với tôi nhiều nhất ở quán bar. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khoé môi nở một nụ cười hỏi:
- Em có nên cảm thấy may mắn khi bắt gặp khoảnh khắc này của anh không?
- Cậu đi đâu vào đây?
- Em đưa Cẩm Đan đi chơi.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta lúc này mới lên tiếng:
- Anh ạ.
Nói xong cô ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt có chút nghi hoặc. Minh chủ động kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vũ:
- Mà hôm trước anh bảo anh đi Phú Quốc, bọn em còn tưởng anh đùa cơ. Hoá ra là...
Minh nói đến đây thì Vũ quay sang lườm anh ta một cái khiến anh ta phải lập tức nuốt ngược lời nói trở lại. Miệng cười trừ hỏi sang một câu khác:
- À đúng rồi, chẳng mấy khi anh em mình mới có dịp gặp nhau thế này, bọn em ngồi xuống dùng bữa tối cùng anh cho vui được không?
- Ngày nào tôi chẳng gặp cậu.
- Ý em là dịp đặc biệt hiếm có thế này đấy. Không hẹn mà gặp, các cụ bảo thế nào nhỉ? À đúng rồi... là tâm linh tương thông.
- Văn vở. Ăn gì gọi đi.
Minh cười tươi kéo ghế cho cô gái kia ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhìn hai người đàn ông trước mặt, nếu không biết rõ thì tôi không thể tin nổi lại là hai ông trùm xã hội đen. Suốt bữa ăn chủ yếu là Minh nói nhiều, sau đó là bạn gái anh ta, Vũ có nói nhưng rất kiệm lời, còn tôi thì chính xác hơn không biết nói gì.
Minh hỏi Vũ:
- À đại ca, em nghe nói anh mới mua được mảnh đất ở đây để xây villa à?
- Thằng Long bảo với cậu à?
- Dạ vâng.
- Tôi mới dự định thôi.
- Em quan sát thấy triển được đó đại ca à. Ít nữa anh lấy vợ, thỉnh thoảng đổi gió đưa vợ con vào đây nghỉ dưỡng. Sẽ rất tuyệt!
Tự nhiên tôi lại mong ngóng Vũ trả lời câu này của Minh, nhưng không, anh lại hỏi sang chuyện khác:
- Thế còn cậu, bao giờ đây? Nghe nói cậu đã về nhà Cẩm Đan gặp phụ huynh.
Khi Vũ vừa dứt lời thì cô gái kia liền đáp lời:
- Dạ bọn em cũng đang bàn dần rồi anh ạ. Mà bữa em cũng nghe Quỳnh bảo...
Cô ta nói đến đó thì Minh huých nhẹ tay cô ta một cái nên cô ta không nói tiếp nữa. Chắc là Minh đang giữ ý vì sự có mặt của tôi. Sau đó Minh bất ngờ hỏi tôi:
- Em đến Phú Quốc bao giờ chưa?
- Dạ đây là lần đầu tiên ạ.
- Như vậy thì em phải tranh thủ bắt đại ca của anh đưa đi nhiều chỗ chơi vào. Phú Quốc đẹp lắm. Ngày mai thời tiết đẹp, có thể lặn biển ngắm san hô được đấy.
Tôi làm gì có cái quyền hạn đó cơ chứ, tôi cười gượng đáp:
- Dạ vâng ạ.
Lúc bữa ăn gần kết thúc thì Vũ bất ngờ gọi Minh ra ngoài nói chuyện riêng việc gì đó. Bàn ăn lúc này chỉ còn mình tôi và cô gái kia. Cô ấy quay sang nhìn tôi, miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt toát ra rõ vẻ khinh thường:
- Món ăn không hợp với bạn sao mà ăn ít vậy?
- À không, tôi ăn thế là đủ rồi.
- Anh Vũ bao nuôi bạn lâu chưa?
Tôi hơi sững sờ với câu hỏi thẳng thắn này của cô ấy. Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ấy lên tiếng tiếp:
- Mình biết bạn chỉ là gái được anh ấy bao nuôi mà thôi, chứ người anh ấy yêu là Quỳnh. Hai người họ sắp kết hôn rồi, bạn biết chứ?
Dù đã nghe Quỳnh nói hôm trước nhưng hôm nay khi nghe cô ấy nhắc lại, trái tim tôi giống như bị ai đó đào một lỗ hổng lớn. Tôi cười gượng đáp:
- Tôi cũng có nghe nói.
- Tôi nói thật, đàn ông như anh Vũ có thể qua lại chơi bời với rất nhiều người để tìm cảm giác lạ giống như bạn. Nhưng để lấy làm vợ, thì chỉ có một kiểu người giống như Quỳnh mà thôi. Anh ấy sẽ không bao giờ lấy bạn đâu.
Điều này trong lòng tôi cũng thừa hiểu, những người như Vũ đâu thể tuỳ tiện chọn đại một người lấy làm vợ. Tôi biết rõ thân phận mình ở đâu nên đâu giám nghĩ đến những điều xa vời. Thậm chí tôi còn đang mong Vũ sớm chán tôi, sớm buông tha cho tôi để tôi được tự do. Phần nữa là tôi mong lúc anh buông bỏ tôi là lúc tôi chưa lún sâu vào đoạn tình cảm đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên có này. Tôi cười cay đắng:
- Tôi biết. Và tôi cũng chưa bao giờ có ý định lấy Vũ.
- Bạn biết mà sao còn cố chấp bên anh Vũ làm gì? Còn không rút lui, hay là bạn nghĩ anh Vũ sẽ đổi ý mà bỏ Quỳnh cưới bạn? Nếu bạn có suy nghĩ đó thì bạn quá ảo tưởng rồi. Để tôi kể bạn nghe, mảnh đất mà anh Minh vừa nhắc đấy, là anh Vũ mua cho Quỳnh. Vì Quỳnh nói Quỳnh rất thích có một căn villa ở Phú Quốc. Đối với một người đàn ông, bỏ một số tiền nhỏ để mua cảm giác lạ với những người phụ nữ như bạn thì được, chứ để người ta bỏ ra một số tiền lớn chỉ nhằm phục vụ sở thích của một người thì chỉ có thể là người anh ấy toàn tâm toàn ý yêu thương.
Câu nói này làm tôi liên tưởng đến những cuộc giao dịch tiền- tình giữa tôi và Vũ, khi ấy ánh mắt anh đều phóng ra vài tia khinh thường dành cho tôi. Tim tôi thắt lại, nhói đau đến nỗi hít thở cũng cảm thấy khó nhọc. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng giữ cho mình chút tự tôn mà tỏ vẻ bình tĩnh đáp:
- Chuyện buông hay không buông, tôi không phải là người quyết định được. Cũng giống như cô chỉ là người ngoài cuộc, làm sao hiểu được câu chuyện của chúng tôi.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt cô ta liền tỏ ra khó chịu, ánh mắt tức tối, thay đổi giọng bảo:
- Chính vì tôi là người ngoài cuộc nên tôi có thể ngồi đây bình tĩnh nói với cô thế này. Chứ nếu tôi là Quỳnh, sự việc đã khác rồi. Quỳnh nó hiền nên nó còn tử tế với cô, chứ vào tôi, không được như thế đâu, tôi sẽ có cách cho mấy con tiểu tam như cô sớm tỉnh mộng.
Hai từ "tiểu tam" vốn là thứ tôi luôn ghét bỏ, nhưng không ngờ cũng có ngày hai từ đó dành cho mình. Tôi vừa lên tiếng trả lời thì giọng Vũ vang lên:
- Xong chưa? Đi thôi!
Thấy Vũ xuất hiện, cô ta liền thay đổi, cười tươi nói:
- Anh Vũ định đi chơi đâu à? Hay là anh cho hai đứa em bám càng theo với.
Vũ lạnh lùng đáp:
- Tôi không khoái đi chơi cùng người lạ.
"Người lạ", cô ta có dùng đầu gối để suy nghĩ thì cũng biết là Vũ nói mình. Bị anh dội thẳng gáo nước lạnh vào đầu, nụ cười giả tạo trên khoé môi cô ta dần thu hẹp lại nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp:
- Dạ vâng anh.
Vũ quay sang liếc mắt nhìn về phía tôi, hàng lông mày chau lại như kiểu đang nhắc nhở" còn không đứng lên, ngồi đó làm gì". Tôi biết ý lập tức đứng dậy. Ra khỏi cổng khách sạn, tôi hỏi anh:
- Anh định đưa tôi đi đâu à?
- Ừ, cô muốn đi đâu?
Tôi nghe nói chợ đêm ở Phú Quốc đông vui lắm, lại nhiều món ăn như một thiên đường ẩm thực. Hai mắt tôi sáng lên, háo hức bảo:
- Đi chợ đêm đi.
- Chợ đêm?
- Đúng rồi, tôi nghe nói chợ đêm ở đây tấp nập lắm. Nhưng nếu anh không...
- Đi! ( Vũ cắt ngang lời tôi nói).
Sau đó anh lái xe chở tôi đi đến chợ đêm. Đúng như lời người ta nói, chợ đêm ở đây rất đông đúc, có cả một dãy bán đủ các đồ lưu niệm và rất nhiều gian hàng hải sản tươi ngon như hàu, cầu gai, bạch tuộc, ghẹ, ốc, sò... Nhìn các món ăn được chế biến rồi nướng thơm phức, tôi không kiềm lòng được mà dừng chân lại bảo Vũ:
- Anh muốn ăn nướng không?
- Không.
Mặt tôi hơi xị xuống, Vũ lại nói tiếp:
- Cô thích thì ngồi xuống mà ăn.
Tôi lập tức cười tươi đáp:
- Vậy anh đợi tôi nhé, tôi ăn cái đã.
Tôi vui vẻ bảo chủ quán nướng cho mình 5 con hàu, 5 con tôm tít và cả mực nữa. Vũ ngồi đối diện nhìn tôi ăn, ánh mắt ánh lên vẻ bất lực. Tôi ngồi ăn hết số đồ ăn mình vừa gọi vẫn cảm thấy chưa đã nên lại gọi thêm ít bạch tuộc. Suốt quá trình đó Vũ chỉ ngồi im lặng ngồi nhìn. Ăn xong thì chúng tôi còn đi dạo vòng vòng quanh chợ. Tôi rất vui và háo hức, trái ngược với tôi là dáng vẻ tẻ nhạt của Vũ. Tôi biết anh không thích những nơi như này nhưng mà tôi mặc kệ, chẳng mấy khi mới có dịp vào đây chơi, thậm chí tôi còn kéo anh vào mấy gian bán đồ lưu niệm. Chị chủ quán nhìn tôi và Vũ, có lẽ hiểu nhầm chúng tôi là vợ chồng nên chị bảo:
- Hai vợ chồng nhà này đẹp đôi quá cơ. Ở quán chị bán nhiều đồ đôi lắm nè, hai vợ chồng xem mua được gì ủng hộ chị đi.
Tôi không biết sao nhưng khoảnh khắc chị chủ nhắc đến hai từ "vợ chồng", trái tim tôi đập rộn ràng. Tôi đang định lên tiếng giải thích chúng tôi không phải vợ chồng thì chị chủ quán lại lên tiếng tiếp:
- Có đôi vòng này nè, mẫu mới về, chị mới nhập đấy. Em gái, em đưa tay đây chị đeo thử cho.
- Dạ thôi ạ.
- Em cứ đeo thử đi, nếu thích thì mua ủng hộ chị, không thích thì thôi. Đưa tay đây cho chị.
Dưới sự nhiệt tình mời chào của chị chủ quán, tôi đành giơ tay ra trước mặt. Chị chủ quán đeo chiếc vòng vào tay tôi. Trộm vía được cái da tôi trắng, lại bàn tay búp măng nên đeo chiếc vòng dù chỉ làm bằng mĩ ký thôi nhưng nom cũng rất đẹp. Chị chủ quán tấm tắc khen:
- Tay em đẹp quá. Vòng này rất hợp với em đấy. Hai vợ chồng làm một đôi đeo cho có kỷ niệm với Phú Quốc đi.
Tôi nhìn xuống tay mình, buột miệng quay lại phía sau hỏi Vũ:
- Đẹp không?
Vũ nhíu mày bảo:
- Trẻ con!
- Ơ kìa, tôi thấy đẹp mà.
Vũ không trả lời tôi nữa mà hỏi thẳng chị chủ quán:
- Bao tiền?
- 150 ngàn 1 chiếc, nếu chú lấy cả đôi thì chị bớt còn 250 ngàn 1 đôi. Chú lấy cả đôi nhé.
Vũ im lặng rút trong ví ra tờ 500 ngàn trả cho chị chủ quán rồi kéo tay tôi bước đi. Đang đi được vài bước thì tiếng gõ lạch cạch của người bán kem mời chào chúng tôi ăn kem, họ nói đây là món kem cuộn Thái Lan nổi tiếng ở chợ đêm. Tôi tò mò lại dừng chân ăn thử, hợp khẩu vị tôi ăn liền 2 cốc. Ánh mắt Vũ bây giờ nhìn tôi đúng kiểu giống như tôi là một con lợn ham ăn.
Đêm hôm đó, tôi không bị Vũ hành hạ nhưng hậu quả của ăn quá nhiều đồ thập cẩm, kết quả tôi đau bụng cả đêm, báo hại Vũ phải chăm sóc ngược lại cho tôi. Điều kỳ lạ là anh không nói nặng lời hay khó chịu gì, chỉ bảo:
- Cho cô chừa cái tội ăn linh tinh.
Vì đêm qua không ngủ được nên sáng hôm sau người tôi uể oải chẳng muốn đi đâu, cả buổi sáng ở trong phòng ngủ. Còn Vũ rời đi đâu từ sớm tôi cũng chẳng rõ nữa. Cả chiều tôi đợi mãi không thấy Vũ về, để giết thời gian tôi lại mở điện thoại ra lướt Facebook, chán chê lại buôn với Nga. Cái Nga bảo tôi:
- Ông Trường cũng đang ở Phú Quốc đấy.
- Hả? Sao mày biết?
- Nay tao mới thấy ông ấy đăng ảnh check in ở Phú Quốc. Ông ấy còn nhắn tin cho tao hỏi thích gì không để ông ấy mua về cho mà.
Tôi tủm tỉm cười trêu:
- Sướng nhất mày đấy. Có quà của anh Trường rồi thì chắc không cần quà của tao đâu nhỉ?
- Đếch đâu, có mà hỏi theo kiểu trá hình thì có. Vì ông ấy hỏi cả sở thích của mày nữa. Nói tóm lại hỏi tao chỉ là theo phép lịch sự thôi.
- Đó là mày nghĩ vậy thôi.
- Tao còn lạ đếch gì nữa. Thôi tranh thủ đi chơi đi, về rồi buôn với tao sau. Tao chuẩn bị đi mua đồ ăn rồi đi làm đây.
- Không nấu cơm à?
- Lười mày ạ.
- Ừ thế thôi đi đi.
Tắt điện thoại xong thì tôi thấy Vũ mở cửa phòng bước vào, anh giục tôi thay đồ rồi ra ngoài, tôi không rõ là Vũ định đưa tôi đi đâu. Nhưng khi tôi thay xong thì anh lại có điện thoại, nghe đầu dây bên kia nói một hồi thì anh đáp:
- Tôi biết rồi. Tôi đến ngay đây.
Tắt máy, anh quay sang nhìn tôi, giọng trầm xuống:
- Ở đây đợi tôi, một lát tôi về đón cô sau.
- Ừm. Anh có việc gì cứ đi đi. Tôi chờ được.
Cuối cùng " một lát" mà anh nói là cho tôi đợi từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối, từ khi trời còn rực nắng tới khi màn đêm đen kịt. Đáy lòng tôi trào dâng cảm giác khó chịu vô cùng. Sau đó tôi không muốn đợi nữa, tự mình rời khỏi phòng, lang thang tìm mấy món ăn vặt giải tỏa tâm trạng.
Rời khách sạn đi bộ được một đoạn, ở phía xa, tôi bỗng thấy Vũ ở trước cửa một khách sạn khác. Mới đầu tôi còn cứ tưởng mình đói quá nên hoa mắt, tôi đã dụi mắt mấy lần, vẫn là anh, khuôn mặt rõ ràng không lẫn vào đâu được. Anh không nhìn thấy tôi, vì lúc đó anh còn đang bận mải hôn cô ấy. Tôi không biết Quỳnh vào đây bao giờ, hay là Vũ biến thái đến mức thuê hai khách sạn riêng cho hai chúng tôi để qua lại hai bên. Chỉ là khi tận mắt nhìn thấy nụ hôn say đắm của hai người, trái tim tôi như ngừng đập, nhịp thở cũng ngưng trệ. Thật lòng tôi rất muốn quay người bỏ đi, nhưng hai chân mềm nhũn như có ai đang níu lại. Ánh mắt tôi, như không thể nhìn sang phương hướng nào khác được nữa, cả người đơ như khúc gỗ!
Hình như đây là lần đầu tiên tôi biết đau vì một người đàn ông... Và cũng là lần đầu tiên tôi lĩnh ngộ hai chữ "THẤT TÌNH" mà người đời hay nói là như thế nào. Nó không khó chịu như tôi tưởng tượng, mà khó chịu ngoài sức tưởng tượng, cơ hồ giằng xé tan nát cõi lòng tôi!!!