Cả người tôi bắt đầu toát mồ hôi theo mấy chữ "có thai ngoài tử cung". Đủ mọi cảm xúc pha trộn khiến tôi không biết diễn tả chính xác cảm xúc lúc này của mình sao nữa, chỉ biết rằng dường như có một nỗi đau mơ hồ nào đó không ngừng cuồn cuộn trong tim. Có lẽ đó là nỗi đau theo bản năng của một người làm mẹ, vì dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của tôi, là giọt máu của tôi. Dẫu biết có cố gắng thế nào cũng không thể giữ lại được nhưng mà lúc này đây vẫn thấy như một cú sét đánh thẳng vào màng nhĩ, khuấy đảo cả tâm can, lồng ngực lại giống như bị ai đó đâm tỉ mũi dao vào một cách tàn nhẫn. Cuối cùng tôi đã chẳng thể kìm nén nỗi nữa mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt mặn chát và đắng ngắt cả cõi lòng. Thế rồi tiếng chị y tá lại vang lên:
- Chắc đây là đứa con đầu của cô đúng không? Tôi biết cô đang rất sốc, rất buồn, nhưng mới phẫu thuật xong sức khỏe còn yếu, cố gắng nghỉ ngơi ăn uống điều độ. Một thời gian sau khi sức khỏe ổn định, em bé sẽ lại về với vợ chồng cô thôi. Có thai ngoài tử cung là điều không ai mong muốn nhưng cũng có rất nhiều phụ nữ gặp phải. Hôm nay tuy là khối chửa ngoài đã bị vỡ nhưng lượng máu trong ổ bụng chưa nhiều nên bác sĩ vẫn quyết định phẫu thuật nội soi cho cô được. Chứ nếu thai ngoài tử cung đã vỡ và gây trụy mạch thì bắt buộc phải mổ phanh. Phần nữa là hôm nay cô rất may mắn được trưởng khoa phẫu thuật cho. Cô ở đây theo dõi sau 24 giờ nếu mọi thứ ổn định có thể xuất viện về nhà. Thông thường sau 7-14 ngày nghỉ ngơi là cô có thể tham gia vào các hoạt động như thường lệ.
Những lời chị y tá nói tôi nghe câu được câu không. Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chị, đầu óc trống rỗng, cổ họng đắng ngắt nên chẳng biết nói gì nhiều, chỉ có thể khe khẽ nói ra vài chữ:
- Dạ vâng. Em cảm ơn chị.
Chị y tá khẽ thở dài rồi gật đầu một cái:
- Vậy cô nghỉ ngơi đi, trong người thấy có gì khác thường thì nhấn chuông ở đầu giường, sẽ có người đến kiểm tra. Người nhà cô cũng đang đi mua thuốc, chắc cũng sắp về rồi đấy.
Nói xong chị y tá cầm khay thuốc rồi xoay người bước đi. Sau khi chị y tá đi khỏi được 5 phút, từ bên ngoài một người phụ nữ trung tuổi bước vào. Tôi thoáng lướt nhìn qua người phụ nữ, từ trên xuống dưới đều toát ra thần thái sang trọng. Trong lúc tôi còn chưa kịp mở lời thì giọng người phụ nữ vang lên:
- Cháu tỉnh rồi à?
- Cô? Là ai ạ?
- Người tình cờ gặp cháu ở siêu thị!
Lúc này tôi mới giật mình nhớ lại cảnh ở siêu thị, tôi đã cố sống cố chết tóm lấy người phụ nữ để người ta cứu mình. Lúc ấy do đau quá nên tôi mơ màng không nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ ấy. Tôi vội vàng nói:
- Cô là người đã đưa cháu đến viện?
Người phụ nữ khẽ gật đầu:
- Đúng rồi. Là tôi đưa cháu tới viện.
- Cháu... cảm ơn cô nhiều nhé. Nếu như hôm nay không có cô, cháu không biết mình ra sao nữa.
- Có gì đâu. Nếu lúc đó không phải là tôi, mà là một người khác thì ai cũng sẽ làm như tôi mà thôi. Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp mà.
- Dạ vâng. Dù sao cháu cũng rất biết ơn cô. À đúng rồi, tiền phẫu thuật của cháu, hết bao nhiêu cháu gửi cô ạ.
- Chuyện tiền long nói sau đi, quan trọng là bây giờ cháu thấy trong người thế nào rồi? Có đau đớn gì không?
- Dạ cháu cũng thấy hơi đau thôi ạ. Với hơi mệt.
- Ừ, cô có đăng ký gói truyền giảm đau cho cháu. Mà cháu có thai ngoài tử cung mà không biết à? May là bệnh viện gần, không thì nguy hiểm lắm đấy.
Tôi gương mặt đau khổ lắc đầu, dòng cảm xúc vừa mới khống chế được một chút, giờ đây lại ồ ạt chảy về:
- Dạ, cháu không biết ạ. Tháng này cháu thấy mình bị ra máu chục ngày nay, mỗi lần ra một ít, cháu cứ tưởng mình bị rong kinh do tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp chứ không nghĩ tới mức chửa ngoài.
- Hai vợ chồng đã có bé nào chưa mà phải kế hoạch dùng thuốc khẩn cấp vậy? Phụ nữ thường xuyên dùng khẩn cấp rất hại sức khỏe, dễ bị vô sinh nên cháu đừng chủ quan.
Lần nữa hai từ "vợ chồng" mà người phụ nữ nói ra khiến tâm can tôi như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn đến ngạt thở. Tôi làm sao có thể nói cho cô ấy biết rằng mình chưa chồng, làm sao có thể phơi bày sự thật rằng hiện tại tôi chỉ là tình nhân của người ta. Thế nên tôi chỉ có thể cười khổ đáp:
- Dạ vâng, cháu biết rồi ạ.
Nói chuyện với người phụ nữ thêm vài câu nữa thì cô ấy có điện thoại cần phải đi gấp. Trước khi đi, tôi có hỏi lại về tiền viện phí nhưng có vẻ cô ấy gấp gáp quá nên để lại cho tôi một tấm danh thiếp nói có gì liên lạc với cô ấy vào số điện thoại này rồi rời đi luôn. Tôi cúi xuống nhìn tấm danh thiếp, tên cô ấy là Nguyễn Hà Liên. Cái tên làm cho tôi nhớ đến người mẹ ruột của mình, trong một lần tình cờ nghe mẹ tôi nói chuyện với bác hàng xóm thì tôi mới biết mẹ ruột tôi cũng tên Liên. Cùng là một cái tên, cùng xấp xỉ độ tuổi, tại sao người ta thì tốt thế, tốt với cả một đứa người ngoài không quen không biết như tôi. Còn bà ấy lại nhẫn tâm với chính đứa con mình dứt ruột sinh ra???
Tôi mệt mỏi nằm trên giường, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn những chiếc lá khô héo rồi bị gió cuốn đi. Hình như đó là quy luật không ai có thể thay đổi được. Cũng giống như đứa bé này, quy luật tạo ra chúng tôi chưa đủ duyên để đi cùng nhau chặng đường dài, chỉ có thể gặp nhau ở thời điểm ngắn ngủi. Căn phòng im ắng, thế giới trong tôi cũng như chết lặng trong khoảnh khắc này. Tôi không biết mình cứ nằm như vậy không biết bao nhiêu lâu, tôi không biết nước mắt tôi đã lặng lẽ rơi từ lúc nào, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới kéo tôi trở về thực tại. Tôi nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, dãy số quen thuộc của cái Nga, tôi mệt mỏi bấm nhận máy:
- Alo, tao nghe đây.
Có lẽ vì chơi thân với nhau, hiểu nhau đến mức chỉ cần thở thôi cũng biết đối phương có vấn đề nên cái Nga liền hỏi:
- Mày ốm à An? Nghe giọng mày khác thế?
- Ừ, tao hơi mệt.
- Đang định gọi điện rủ mày đi ăn lẩu cháo. Tao mới biết một quán lẩu cháo ngon lắm. Nhưng mày mệt thế này liệu đi được không?
- Để hôm khác nhé. Tao đang nằm viện.
Giọng cái Nga đầy sửng sốt vang lên:
- Hả? Mày đang ở viện á? Làm sao phải nằm viện? Mà viện nào? À mà thôi, gửi tao cái định vị qua đây, tao vào luôn với mày.
- Thôi tao cũng ổn rồi, không cần vào đâu.
- Con hâm, tao bảo gửi là gửi, không nói nhiều.
- Ừ, tao biết rồi.
Tắt điện thoại xong tôi gửi định vị cho cái Nga. Khoảng chừng 30 phút sau nó có mặt. Vào đến viện, đầu tiên là nó tới tấp hỏi tôi bị làm sao. Tôi mệt mỏi kể cho nó nghe đầu đuôi mọi chuyện. Cái Nga nghe xong chỉ biết thở dài nói:
- Từ trước đến nay tao thấy tao đã khổ lắm rồi nhưng mà mày còn khổ gấp vạn lần tao An ạ. Hết cái này rồi cái khác ập đến. Sao mà khổ vậy giời.
- Ừ, biết làm sao được bây giờ.
- Thế mày thấy trong người thế nào rồi? Thế này mà còn không cho tao đến, bố con hâm.
- Tao thấy tao ổn rồi mà.
- Mà mày vừa khóc đó à? Hai mắt sưng húp cả lên.
Tôi thở dài gật đầu, cái Nga im lặng chừng vài giây rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Tao biết mày chắc cũng rất sốc, đến tao còn sốc nữa mà. Nhưng thôi, coi như em bé không có duyên với mày, để nó đầu thai vào gia đình khác có lẽ sẽ tốt hơn. Chứ tao nói thật tao thấy mấy kiểu tình nhân, đa số bọn đàn ông nó không muốn có con để lại phiền phức lâu dài đâu.
Cái Nga nói đúng, vì chính miệng Vũ cũng từng nói " để lại hậu quả thì đừng trách anh ta". Có thể nói kết quả ngày hôm nay như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng tôi, thế nhưng sao lòng tôi vẫn tràn ngập xót xa. Tôi gật đầu đáp:
- Ừ. Anh ta cũng không muốn có con với tao đâu.
- Không riêng gì ông Vũ, đàn ông nó vậy mà. Bạc lắm mày. Có thể ngủ với cả trăm con nhưng chỉ chọn một người phù hợp duy nhất làm vợ, làm mẹ của các con anh ta. Mà thôi không nói đến vấn đề này nữa, bây giờ quan trọng là mày phải ăn uống nghỉ ngơi cho mau chóng hồi phục sức khỏe. Mà bác sĩ bảo mày đã được ăn gì chưa, để tao đi mua cho ít cháo nhé.
- Vừa bác sĩ có mang đến hộp sữa bột. Mày pha cho tao một cốc nhé.
- Ừ, tao biết rồi.
Tôi nằm viện tới ngày hôm sau thì được xuất viện về nhà. Cả đêm qua cái Nga cũng ở viện với tôi. Vì Vũ đi công tác chưa về nên sau khi từ bệnh viện, tôi mua thuốc theo bác sĩ kê đơn và mấy vỉ thuốc bổ khác thì chúng tôi đi thẳng về nhà cái Nga, dù sao trong những ngày này có nó bên cạnh đỡ đần chăm sóc vẫn hơn là về u uất một mình trong gian chung cư đó. Về đến nhà cũng gần trưa, cái Nga liền giục tôi đi vào phòng nghỉ ngơi, còn nó đi nấu cơm. Nằm xuống giường một lúc tôi mới cầm đến điện thoại. Cũng đã mấy ngày rồi tôi và Vũ không liên lạc với nhau, tôi đoán chắc có lẽ anh ta đang rất bận gì đó. Vũ không liên lạc với tôi khiến tôi đỡ áp lực, thế nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác như cuộc sống mình đang thiếu thiếu cái gì đó rất quan trọng mà lại không dám truy tìm tận gốc xem đó là thứ gì.
Nằm miên man nghĩ đủ thứ một lúc thì tôi nhớ tới tấm danh thiếp mà cô Liên kia đưa cho tôi hôm ở viện. Tôi nhấn số gọi cho cô ấy để trả lại tiền viện phí, cuộc gọi đổ chuông một hồi dài, tới khi gần kết thúc cuộc gọi thì mới có người nghe máy. Giọng cô Liên vọng ra:
- Alo!
Tôi vội vàng nói:
- Cô ơi... là cháu đây, cháu là người mà hôm vừa rồi cô cứu ở siêu thị đó ạ. Cháu gọi điện để...
Tôi vừa nói tới đó thì giọng nói rất lớn vọng ra:
- Ông tưởng tôi muốn nhìn mặt ông lắm à?
Thế rồi cô Liên ngắt ngang lời tôi:
- Có gì tôi gọi lại cho cháu sau.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô Liên đã tắt máy. Tay tôi cầm điện thoại, cả người ngơ ngác mãi. Ngơ ngác không phải vì cô Liên mà là vì giọng nói người đàn ông vọng ra trong điện thoại vừa nãy. Giọng nói đó rất giống với giọng nói của Vũ khi tức giận. Mà chắc không đâu, có thể là tôi nghe nhầm thôi, chưa kể thế giới mấy tỉ người, người với người giọng nói giống nhau cũng là điều thường tình mà. Vũ làm sao lại có thể ở chỗ cô Liên, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như thế đúng không? Chưa kể anh ta đang ở nước ngoài, nếu anh ta về Việt Nam rồi lẽ nào không tìm tới tôi? Tôi đúng là điên thật rồi, tại sao lại có thể liên tưởng tới anh ta cơ chứ?
Sau hôm đó thì cô Liên cũng không gọi lại cho tôi, tôi có gọi cho cô ấy mấy lần nhưng không được. Tôi nghỉ ngơi ở nhà được 3 hôm thì bắt đầu vào viện chăm Bông đỡ mẹ. Tôi nói dối mấy ngày qua nhiều việc không vào thăm Bông được nên mẹ tôi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ bảo:
- Con làm gì thì làm cũng phải giữ gìn sức khỏe. Mới có mấy ngày không gặp thôi mà mẹ thấy con xanh xao lắm đấy.
- Dạ vâng con biết rồi ạ.
- Cứ nói biết rồi đi, xong đâu lại vào đấy. Chẳng chịu lo cho sức khỏe của mình gì cả.
- Mẹ yên tâm đi, con lớn rồi mà. Con tự biết chăm sóc sức khỏe của mình, mẹ đừng lo cho con nhé. À mà Bông mấy hôm nay bác sĩ có bảo gì không mẹ?
Nói đến đây mẹ tôi khẽ thở dài một hơi, mặt buồn rầu đáp:
- Bác sĩ bảo đợt này con bé lại không đáp ứng thuốc như đợt trước. Mẹ đang lo quá, không biết sao nữa.
- Bác sĩ có nói sao lại vậy không mẹ?
- Không con à. Bây giờ cứ ở viện theo dõi thêm. Nếu vẫn không có chuyển biến tốt hơn thì phương án cuối cùng là phải cấy ghép tế bào gốc.
- Cấy ghép tế bào gốc là phải tìm được tủy phù hợp đúng không mẹ?
Mẹ tôi khẽ gật đầu, tôi cũng bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ. Nếu bắt buộc Bông phải cấy ghép tế bào gốc thì tôi sẽ đăng ký chọc tủy để xem tủy của mình có phù hợp với con bé không. Chỉ có điều tôi sợ rằng bản thân không có quan hệ huyết thống với con bé, mẫu tủy không phù hợp thì tôi không biết phải làm sao nữa. Cho nên để phòng trừ trường hợp ấy tôi bắt buộc phải tìm được chị Hoài, dù sao chị ấy cũng là mẹ của con bé, phần trăm hi vọng vẫn cao hơn tôi rất nhiều.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, hằng ngày tôi vẫn vào viện phụ mẹ chăm Bông và không ngừng tìm kiếm tung tích của chị Hoài. Tôi còn nhờ cả Trường tìm kiếm giúp, dù sao mối quan hệ của Trường cũng rộng rãi hơn tôi. Trường rất nhiệt tình, không những giúp tôi tìm kiếm chị Hoài mà còn thường xuyên vào thăm Bông nữa, làm mấy chị y tá ở viện còn hiểu nhầm Trường là bố con bé. Một lần đang cho Bông ăn thì con bé bất ngờ hỏi tôi:
- Mẹ ơi, bác sĩ vừa hỏi chú ấy là bố con à?
Động tác tay của tôi chợt khựng lại, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Chú nào cơ?
- Chú Trường bạn mẹ đấy. Bác sĩ bảo nhìn con giống chú ấy.
- À tất nhiên không phải rồi. Chú ấy là bạn mẹ thôi, làm sao lại có thể thành bố của con được.
- Vậy bố con là ai hả mẹ?
Con bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi. Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi nhưng tựa như dòng nước xoáy sâu vào lòng tôi. Từ nhỏ đến giờ Bông chưa bao giờ hỏi tôi về bố con bé, câu hỏi hôm nay thật bất ngờ làm tâm can tôi điêu đứng. Sau một hồi lúng túng, tôi đành nói dối bảo:
- Bố con hiện tại đang ở một nơi rất xa, không có ở đây con gái à.
- Vậy bao giờ thì bố về hả mẹ?
- Mẹ cũng chưa biết rõ chính xác nào nào bố về. Vì có thể bất thình lình bố sẽ về thăm Bông vào một ngày nào đó.
- À bố muốn tạo bất ngờ cho mẹ con mình ạ?
- Đúng rồi con gái.
Cho Bông ăn xong, cho con bé đi dạo một vòng thì mẹ tôi tới. Tôi nhìn đồng hồ lúc này cũng đã 7 giờ tối. Đang sắp đồ chuẩn bị ra về thì bất ngờ điện thoại tôi đổ chuông cuộc gọi đến của Vũ. Tính đến bây giờ chúng tôi cũng đã không liên lạc nửa tháng nay, hôm nay nhìn dãy số quen thuộc này mà tim tôi đập rất nhanh, cảm giác như là một tù nhân chờ phán quyết cuối cùng của toà án. Tôi hít một hơi thật sâu rồi chạy ra ngoài nghe máy. Vừa bấm nhận máy, còn chưa kịp nói gì thì giọng Vũ đã vọng ra:
- Tắm rửa đi.
Nói xong một hồi dài "tút tút" vang lên. Anh ta lạnh lùng nói đúng 3 chữ rồi tắt máy. Giọng nói dù đã qua điện thoại nhưng vẫn lạnh băng khiến cơ thể tôi không rét mà phải run lên. Vũ nói "tắm rửa đi" là gọi điện nhắc nhở tôi anh ta đã về, sau đó nhiệm vụ của tôi là gì thì không cần nói rõ cũng tự hiểu. Tôi sợ anh ta phát hiện ra mấy ngày qua mình không ở chung cư nên vội vàng chào mẹ và Bông rồi bắt taxi về thẳng chung cư. Trên đường đi tôi có nhắn cho cái Nga dặn nó không phải chờ cửa. Đầu tiên về đến chung cư là tôi lau dọn nhà cửa một lượt rồi mới đi tắm. Trong lúc tắm mà lòng tôi cứ thấp thỏm sợ Vũ về sớm hơn suy nghĩ của mình. Nhưng cuối cùng tôi đợi đến 11 giờ vẫn chưa thấy anh ta đâu, sau đó đã thiêm thiếp ngủ quên từ lúc nào. Đang chìm đắm trong giấc ngủ say thì bất ngờ một cơ thể nặng trĩu ập trên người, mùi hương nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào hai hốc mũi, tôi không mở mắt cũng biết đây là Vũ. Cả người tôi bắt đầu căng cứng lại, nỗi lo sợ bắt đầu dâng trào. Theo như tôi tìm hiểu sau khi mổ nội soi chửa ngoài tốt nhất 6 tuần sau mới nên quan hệ trở lại, mà bây giờ tôi mới được 3 tuần. Thế nhưng tôi không biết từ chối Vũ thế nào cả. Một bàn tay Vũ bắt đầu chạm đến bầu ngực căng tròn, cả người tôi bắt đầu cong lên như con tôm. Khoé môi tôi run run mấp máy mãi mới có thể khàn khàn cất ra thành tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy:
- Vũ... để hôm khác được không?
Khi nói ra những lời này, trái tim tôi cũng bắt đầu co rút lại, vì rất có thể sau đó tôi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh lộ của Vũ. Tôi dược biết khi dục vọng đàn ông lên cao mà không được giải phóng sẽ rất khó chịu, sinh ra cáu gắt, huống hồ với một người như anh. Nói xong tôi mới thấy mình thật dại dột, tự mình bước xuống vực sâu rồi. Thế nhưng vài phút sau đó Vũ bất ngờ buông ra khỏi người tôi, anh nằm vật xuống bên cạnh tôi, anh nói:
- Cũng được. Hôm nay tôi cũng hơi mệt.
Nghe xong mấy lời này tâm trạng tôi mới giãn ra một chút. Sau đó Vũ kéo chiếc chăn đắp lên người mình. Có lẽ vì mệt thật nên rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ. Còn tôi lại hết buồn ngủ, nằm thao thức mãi chẳng thể ngủ được. Cuối cùng bản thân lại không tự chủ được quay sang nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ phòng ngủ, gương mặt của anh bỗng trở nên ôn hoà đến lạ, các đường nét hoàn hảo đến nỗi dù trong đêm tối cũng không thể nhấn chìm được vẻ đẹp của anh. Người đàn ông như anh giống như biển khơi, lúc hiền hoà tạo cảm giác bình yên, lúc cuồn cuộn dâng trào cảm tưởng có thể hủy diệt mọi thứ. Có lẽ cũng chính vì thế đã tạo nên một Cao Minh Vũ đặc biệt trong thế gian này.
Vì không ngủ được nên sáng hôm sau tôi thức dậy từ rất sớm. Lâu rồi không tự tay nấu bữa sáng nên sau khi đánh răng rửa mặt xong tôi liền xuống siêu thị gần đó mua đồ về nấu phở gà, tiện thể hầm cháo gà cho Bông. Lúc tôi đang loay hoay nấu trong bếp thì Vũ đi tới, tôi buột miệng hỏi:
- Anh dậy rồi à?
Vũ không trả lời tôi ngay mà chăm chú nhìn xuống miếng thịt gà tôi đang thái dở. Tôi đang định lên tiếng hỏi anh có ăn không thì tôi nấu thể, nhưng vừa mới phát ra âm thanh đầu tiên thì Vũ đã nói:
- Tránh ra!
- Hả???
- Tôi bảo cô tránh ra. Điếc à?
- Tôi đang thái thịt làm phở gà mà.
Không thèm trả lời lại, Vũ trực tiếp cầm lấy con dao trên tay tôi, kéo tôi sang một bên, vừa thái thịt anh vừa bảo:
- Nhìn cô làm gì cũng khiến tôi ngứa mắt!