Tâm tư tôi dường như nổ tung theo câu nói của anh.
Tôi cả kinh tròn xoe mắt nhìn anh, nét lạnh lùng trong mắt anh càng lúc càng đậm. Vũ nói vậy là ý gì? Huỷ hoại chính giọt máu của mình là sao? Có phải anh đã biết chuyện tôi có thai ngoài tử cung phải phẫu thuật lấy thai không? Nhưng mà chuyện đó đâu phải tôi muốn, nếu tôi cố chấp giữ lại đứa bé cũng đâu được. Tôi thấy anh ta đúng là điên thật rồi. Tôi hỏi thẳng:
- Ý anh đang nói đến chuyện tôi phẫu thuật lấy thai ra ngoài?
- Cuối cùng cô cũng thừa nhận rồi sao?
Tôi đang định nói " Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện vợ chưa cưới của anh lập mưu hại chết tôi. Cái thai đó là thai ngoài tử cung, tôi có muốn giữ cũng đâu thể giữ lại được". Nhưng khi tôi vừa mở miệng phát ra từ đầu tiên thì Vũ lại lên tiếng tiếp:
- Tôi chưa bao giờ muốn có con với hạng người như cô, nhưng nếu đã lỡ có thì tôi có quyền được biết. Tại sao cô lại giấu tôi rồi âm thầm phá bỏ nó?
Tôi nhìn chằm chằm Vũ, nhất là hai từ "hạng người" anh vừa thốt ra bằng thái độ khinh thường kia, trái tim tôi như bị vật gì đó sắc nhọn cứa vào, cảm giác đau đớn cùng buồn bực lan tràn khắp cơ thể. Chẳng lẽ từ trước đến nay, trong mắt anh tôi chỉ là hạng phụ nữ rẻ mạt hay sao? Bàn tay tôi hơi siết lại, có lẽ vì quá đau nên tôi đã chẳng còn biết sợ. Tôi dùng thái độ lạnh lùng đáp lại:
- Vậy anh tưởng tôi cũng muốn có con với loại người như anh chắc?
Vũ đứng đó, cả người liền bất động. Ánh đèn trong phòng chiếu lên thân hình cao lớn của anh, toả ra một sự áp bách khó tả. Nét mặt anh lúc này, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, đôi con ngươi đen thẫm toé lên ánh lửa như có thể thiêu rụi tôi thành tro tàn. Hình như anh đang rất giận... cực kỳ tức giận.
Nhưng mà...
Tại sao anh phải tức giận chứ? Hay là anh cảm thấy bị tôi hạ thấp sĩ diện? Đang nghĩ ngợi thì tôi thấy Vũ từng bước một tới gần mình. Ở đối diện tôi, anh giơ tay lên, theo phản xạ tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại. Cứ ngỡ một cái tát sẽ giáng xuống mặt mình, nhưng cuối cùng bàn tay anh lại giữ chặt lấy cằm tôi:
- Vũ Hạ An! Cô rất giỏi! Thật sự rất giỏi!
Một câu nói thốt ra với giọng điệu đay nghiến như thể đang nói với kẻ thù. Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, ở khoảng cách quá gần thế này, tôi thấy ánh mắt đó còn xẹt qua tia đau đớn, nhanh thôi nhưng tôi nhìn thấy được. Tôi không hiểu ánh mắt ấy ý gì, rất nhiều lần tôi bắt gặp ánh mắt ấy nhưng không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Nội tâm xáo trộn nhưng tôi vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp:
- Anh quá khen rồi. Hôm nay tôi đến không phải để tranh luận với anh. Tôi cứ tưởng trước giờ con người anh đúng sai rõ ràng nên mới đến tìm anh để đòi lại sự công bằng. Nhưng nếu anh cứ kiên quyết bảo vệ vợ sắp cưới của mình theo kiểu bất chấp đúng sai thì tôi cũng không ngần ngại đối đầu với anh đâu.
Hàng lông mày của Vũ bất giác nhíu lại:
- Đối đầu với tôi?
- Phải. Có chết tôi cũng phải khiến kẻ gây ra cái chết của mẹ tôi bị trả giá.
- Nhưng mà tôi thắc mắc người như cô đối đầu với tôi bằng cách nào? Hay là lại cố gắng dùng tấm thân này để tìm một đại gia nào đó chống lưng?
Lời sỉ nhục của anh tựa như một mũi tên xuyên thủng trái tim tôi. Uất ức, phẫn nộ và cả đau đớn bủa vây khiến tôi không kìm nén lòng mình lại được mà đưa tay tát thẳng xuống mặt Vũ. Tôi biết rõ hành động đó của tôi đủ mang tới tai hoạ ngập đầu mình, nhưng có thể do tự trọng, cũng có thể không muốn bị anh ta khinh bỉ thêm nữa, lòng kiêu hãnh từ trong máu trào lên khiến tôi không hề có cảm giác sợ. Và cũng có lẽ đau đớn quá làm tôi tê liệt các dây thần kinh cảm xúc rồi. Tôi chỉ cảm thấy mình thật sự mù mắt mới đi yêu một người đàn ông như này.
Lần đầu tiên tôi gọi đầy đủ họ tên của anh:
- Cao Minh Vũ, tôi và anh đã chấm dứt hợp đồng, cho nên bây giờ anh không có cái quyền hạn gì mà sỉ nhục tôi. Mà kể cả tôi có đi tìm đại gia nào đó bằng tấm thân này thì đã sao? Với tôi bây giờ, ngủ với ai cũng được, ngoại trừ anh!!!
Bàn tay anh đang buông lỏng bất giác siết chặt lại, các đường gân trên mu bàn tay nổi rõ. Nhìn lồng ngực đang căng cứng, tôi cứ ngỡ anh ta sẽ lao tới bóp cổ tôi, nhưng cuối cùng anh lại rít lên một chữ:
- Cút!
Tôi ngẩng đầu, kìm nén không để nước mắt tuôn rơi, hạng người như anh ta không đáng để tôi rơi lệ ngay trước mặt. Tôi hít một hơi thật sâu, nói lớn:
- Anh không đuổi thì tôi cũng đi. Anh tưởng tôi muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh lắm chắc. Anh nghĩ anh là ai? Anh là ác mộng của đời tôi, nếu không gặp anh, tôi sẽ không phải khổ sở như lúc này, tôi cũng sẽ không mất mẹ. Từ nay về sau, dù đi cùng trời cuối đất, lên thiên đường hay xuống địa ngục, tôi cũng mong mình đừng gặp lại anh.
Nói xong tôi lập tức xoay người bước đi. Ra đến bên ngoài, bầu trời đã chuyển tối, làn gió lạnh xộc thẳng vào cơ thể khiến người tôi khẽ run lên, nước mắt không kìm nén được lại rơi xuống. Rõ ràng mục đích ban đầu khi đến đây là một chuyện, vậy mà kết thúc lại là một chuyện khác. Theo con đường dài, tôi lặng lẽ bước đi. Hai bên đường rực rỡ các ánh đèn sáng lấp lánh, nhưng bao nhiêu ánh đèn đi nữa cũng không thể soi sáng được bầu trời âm u trong lòng tôi. Cũng giống như việc tôi có rơi bao nhiêu nước mắt đi nữa cũng không thể trôi tuột được nỗi đau trong tim. Tôi mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế ở điểm chờ xe bus. Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, rất muốn thư giãn một lúc nhưng đầu óc lại nhức như muốn nổ tung. Dòng người tấp nập lướt qua, còn tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới đánh thức tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Trường gọi đến, anh hỏi:
- Em đang ở đâu vậy An? Anh đến nhà tìm em không thấy.
- Dạ em ra ngoài có việc nên không có nhà. Em cũng đang chuẩn bị về đây.
- Vậy em đang ở đâu, gửi định vị qua anh đón.
- Dạ thôi, em tự về được ạ.
- Anh cũng đang trên đường đây, em cứ gửi định vị qua nhé. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Dạ vâng.
Chắc có lẽ khoảng cách Trường đang gần với tôi nên sau 10 phút gửi định vị anh đã có mặt. Trên đường về, Trường hỏi tôi:
- Anh tưởng Bông đi cùng em. Thế Bông đâu?
- Em gửi con bé chơi bên nhà cái Nga anh ạ.
- À ra vậy. Mà anh nghe Nga nói đã biết kẻ chủ mưu vụ tai nạn, em đã nộp đơn tố cáo nhưng cô ta đã được bảo lãnh tại ngoại.
- Dạ vâng. Em đang không biết làm sao nữa.
- Anh có một người anh họ làm luật sư. Anh ấy cũng khá nổi tiếng trong giới luật. Ngày mai anh ấy đi công tác nên khoảng 2 ngày nữa anh sắp xếp cho em gặp anh ấy. Có gì em trao đổi với anh ấy để tìm phương án giải quyết sẽ dễ hơn.
- Ôi vậy ạ, nếu được thế thì tốt quá. Em cảm ơn anh nhiều.
- Có gì đâu, giúp được em việc gì là anh vui rồi. Em cũng đừng lo lắng quá nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh tin ông trời có mắt lắm. Trước giờ lẽ phải luôn thắng. Cố lên.
Tôi mỉm cười gật đầu. Tôi thật sự rất biết ơn Trường, trong cái lúc chơi vơi như một kẻ sắp chết đuối thì anh chính là phao cứu sinh của tôi. Trường lái xe đưa tôi đến nhà cái Nga để đón Bông về. Sau đó vì Bông muốn ăn bánh vị dâu nên chúng tôi còn ghé vào một tiệm bánh ngọt. Đang ăn, đột nhiên Bông bảo:
- Mẹ ơi bánh này giống bố mua cho con này. Bánh này bà cũng thích ăn nữa.
Một câu nói ngây thơ của con bé nhưng lại cùng lúc khơi gợi lên hai nỗi đau sâu thẳm trong lòng tôi. Hai nỗi đau hoà một, cùng lúc sưng tấy khiến tôi ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Từ hôm mẹ tôi mất đến giờ, con bé rất nhiều lần hỏi bà ngoại đâu, rồi con nhớ bà. Mỗi lần như vậy tôi đều nói dối con bé rằng bà ngoại đang ở một nơi rất xa, Tết bà mới về thăm Bông được.
Tết... nhưng mà không biết tết năm nào... lòng tôi đầy chua xót. Uống một ngụm nước cam nhưng trong cổ họng lại toàn đắng chát. Tôi cố gắng nén nỗi đau, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ, Bông ăn đi. Ăn thay luôn cả phần của bà nữa nhé.
- Dạ vâng ạ.
Trường vì không biết Bông nó nhận Vũ làm bố nên anh hỏi nhỏ tôi:
- Con bé được gặp bố rồi hả em?
Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
*******
Sáng hôm sau đưa Bông đi học xong, lúc về tôi có rẽ vào siêu thị mua ít đồ. Khi vừa cho xe vào bãi đỗ xe của siêu thị, cả người tôi liền khựng lại khi thấy bóng dáng của cô ta - Quỳnh. Máu toàn thân tôi bắt đầu sôi sùng sục, trong mắt tôi chỉ có sự hận thù. Tôi thả tay chiếc xe máy, chiếc xe đỗ kềnh xuống nền đất tạo thành âm thanh lớn. Lúc này tôi đã chẳng cần biết mọi thứ xung quanh sao nữa, tôi lao thẳng về phía cô ta, túm lấy áo cô ta, uất hận rít lên:
- Con khốn này... trả mạng sống lại cho mẹ tao... trả mạng cho mẹ tao.
Có lẽ cô ta cũng rất bất ngờ khi thấy tôi, ánh mắt hoảng sợ kêu lên:
- Buông tao ra cái con điên này, mẹ mày chết thì liên quan gì đến tao.
- Mày còn giám nói không liên quan à, chính mày nên mẹ tao mới chết. Hôm nay tao phải giết mày.
Hận thù che lấp hết mắt tôi, trong đầu tôi toàn là tiếng thét, tôi đang định đưa tay bóp cổ cô ta thì bỗng dưng một lực rất mạnh hất văng tôi ra khỏi người cô ta. Cánh tay chạm xuống nền bê tông bị rách da, máu tươi chảy ra hoà lẫn với nước mắt. Nhưng tôi không cảm thấy đau, vì nỗi đau trong lòng còn đau đớn gấp trăm lần thế. Tôi ngước đôi mắt tràn ngập sự hận thù nhìn chằm chằm phía trước. Người đàn ông mặc đồ đen hình như là vệ sĩ riêng của cô ta. Tôi cười nhạt, giết người xong còn thuê vệ sĩ để đảm bảo sự an toàn cho mình sao? Bộ cô ta tưởng ai cũng hèn họ ném đá giấu tay sau lưng như cô ta? Tôi siết chặt hai tay rồi đứng dậy, giọng rít lên:
- Tại sao... tại sao mày lại khốn nạn như vậy? Mẹ tao chết rồi, đêm mày ngủ có ngon không?
Cô ta trả lời tôi, giọng nói rất cứng rắn nhưng ánh mắt không che nổi sự run rẩy:
- Mày điên à? Mày nói linh tinh cái gì vậy? Ai giết mẹ mày, mày có tin tao kiện mày tội vu khống không?
- Mày kiện đi! Mày có làm hay không thì mày tự biết, trời biết, đất biết. Mày đừng tưởng pháp luật sẽ không làm được gì mày. Nếu pháp luật không trừng trị được mày thì còn có luật nhân quả đấy. Ông trời có mắt lắm, kẻ khốn nạn như mày sống cũng không yên đâu.
- Mày đúng là con thần kinh, mẹ mày chết nên mày lên cơn dại à? Tao không rảnh để đứng đây cãi nhau với mày. Còn có giỏi ấy, thì mày kiện tao đi. Để tao chống mắt xem mày làm gì được tao.
Nói xong cô ta cười khẩy một cái rồi bước đi. Khoảnh khắc đó tôi chỉ ước trong tay mình có một con dao để băm vằm cô ta thành trăm ngàn mảnh. Tôi hét lên, tiếng hét đầy bất lực, cảm giác như tôi sắp bị bức đến mức vỡ hết các mạch máu trong cơ thể.
*****
Tôi lóc cóc trên chiếc xe trở về nhà với cánh tay trầy xước, bộ dạng lúc này của tôi thật thảm hại. Về đến nhà, tôi bỗng thấy đồ đạc của mình và Bông được chất đống ở cổng. Trong nhà có ba người đàn ông đang dọn đồ, và cả bà Hoài bên trong nữa. Chưa hiểu chuyện gì tôi liền gào lên hỏi:
- Các người đang làm cái gì trong nhà của tôi thế này?
Mấy người kia vẫn dọn, dường như không thèm để ý đến tôi. Tôi quay sang nhìn bà Hoài:
- Chị Hoài, chuyện này là sao?
Bà Hoài tỉnh bơ đáp:
- Mắt mày có mù không mà còn hỏi. Họ dọn nhà chứ làm gì nữa.
- Dọn nhà, nhà này của tôi, họ dọn cái gì? Dừng tay lại!
- Nhà nào là nhà của mày? Nhà này là nhà của mẹ tao. Nhưng giờ mẹ tao chết rồi, theo quyền thừa kế thì tao là người được thừa hưởng. Giờ tao không ở thì tao bán.
- Chị điên à? Sao chị lại bán nhà? Ai cho chị bán nhà hả?
- Tao thích thì tao bán. Vì tao mới là con ruột của bà ấy, cái ngữ con nuôi nhặt từ bãi rác như mày có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Ngậm cái mõm chó của mày lại.
Nghe đến đây toàn thân tôi run lên, run vì sự căm phẫn đến tột cùng. Tôi biết chị ta khốn nạn nhưng lại không nghĩ khốn nạn đến mức này. Người vừa nằm xuống chưa được bao lâu cũng chính là mẹ ruột của chị ta. Mấy năm trời chị ta bỏ đi biệt tích, không một lần hỏi thăm mẹ có khỏe hay không, vậy giờ mà mẹ còn chưa được 49 ngày, mồ chưa yên, mả chưa đẹp, chị ta đã quay về bán đi căn nhà cả đời mẹ vất vả xây dựng. Nhìn những đồ vật mà trước kia mẹ cẩn thận sắp xếp đang dần bị dịch chuyển đi, lòng tôi đau như cắt, không chịu nổi tôi điên cuồng lao tới giữ tay người đàn ông lại:
- Cút, . . các người cút hết đi. Các người không được phép động đến đồ của nhà tôi. Tôi sẽ kiện các người!
Đối với lời cảnh cáo đó của tôi, mấy người chẳng bận tâm, ngược lại còn dùng sức đàn ông hất mạnh tôi xuống nền đất. Tự dưng tôi bật khóc, bật khóc nức nở, bật khóc vì bất lực, bật khóc vì mẹ có một người con gái khốn nạn như chị ta, bật khóc vì bé Bông có một người mẹ không còn tình người, khóc vì thứ tình thân rác rưởi còn thua kém một người dưng nước lã. Trước kia tôi vốn tưởng rằng mình mạnh mẽ lắm, chuyện gì cũng có thể đối mặt. Nhưng giờ đây khi đối diện với sự bất lực, tôi không biết làm gì ngoài khóc. Bà Hoài nói tiếp:
- Nhà tao cũng đã bán rồi. Tao là con gái ruột của mẹ, bây giờ mày có kiện cũng vô ích thôi. Tốt nhất mày nên chấp nhận rồi cun cút rời khỏi đây đi. Bao năm qua tao nhường mẹ cho mày, như thế quá đủ rồi.
- Tại sao chị ác vậy? Chẳng lẽ chị không nghĩ tới con gái chị?
- Tao không có con gái. Mày câm miệng lại cho tao!
Lúc này tôi biết mình có nói gì đi nữa cũng chỉ phí lời, căn bản chị ta mất hết nhân tính rồi. Mấy người kia dọn xong thấy tôi vẫn ở lỳ không chịu đi nên kéo tôi xềnh xệch ra ngoài. Nhìn căn nhà là một bầu trời kỷ niệm của mình với mẹ sắp rời xa tầm tay, tôi hận, hận thấu cả xương tuỷ. Hận cả bản thân bất lực không thể làm gì được.
Đúng lúc cái tôi bị hất văng cùng đống đồ đạc ra ngoài cổng thì từ phía sau, một giọng nói vang lên:
- Lũ khốn nạn kia, chúng mày làm gì con bé thế hả?
Tôi ngước mắt nhìn lên, trong màn nước mắt tôi đã thấy gương mặt mẹ ruột mình. Bà ấy chạy tới đỡ tôi lại, giọng lo lắng hỏi:
- An, con có sao không?
Tôi lắc đầu đáp:
- Tôi không sao.
- Để mẹ xem nào, bọn nó làm con trầy xước chân tay sao?
- Không phải việc của bà.
Tôi rụt tay mình ra khỏi tay bà ấy. Bà ấy im lặng nhìn tôi, một lúc sau mới nghẹn ngào lên tiếng:
- An... mẹ cũng vừa mới biết chuyện. Hôm nay mẹ tới đây là muốn đón con. Con về ở với mẹ được không, mẹ sẽ chăm sóc con, sẽ đòi lại công bằng cho con.
Tôi đang định tuyệt tình đáp " Có chết tôi cũng không cần bà giúp". Nhưng nghĩ đến mấy từ "đòi lại công bằng", cả người tôi chợt khựng lại.
Xã hội ngày nay, không thể nói đến công bằng với những người không có chỗ dựa như tôi, có thể bị giẫm đạp bất cứ lúc nào, có thể bị dồn vào đường cùng bất cứ lúc nào. Bởi lẽ vận mệnh chính là nằm trong tay kẻ có tiền. Muốn công bằng, phải có kẻ chống lưng. Mà người chống lưng cho tôi được bây giờ không ai khác ngoài bà ấy. Chưa kể tôi còn đang là một đứa không có nhà để ở. Nghĩ đến cái chết tức tưởi của mẹ, tôi nén lại cảm xúc, bỏ qua sĩ diện mà hỏi:
- Chồng bà... giàu lắm đúng không?
Câu hỏi này có lẽ sẽ rất khó trả lời thẳng thắn, đặc biệt với tình trạng của tôi và bà ấy hiện tại nên bà ấy có chút chần chừ khi trả lời. Tôi thấy vậy hỏi tiếp:
- Có chắc là bà sẽ đòi lại công bằng cho tôi được không? Bà có thể giúp tôi tống kẻ gây ra cái chết của mẹ tôi vào tù?
Lúc này bà ấy mới trả lời tôi bằng một giọng điệu vô cùng chắc chắn:
- Mẹ hứa với con rằng mẹ sẽ giúp được con. Mẹ cũng hứa sẽ chăm sóc tốt cho con và con gái nuôi của con. Chỉ cần con cho phép mẹ được giúp con!
Tôi nghẹn ngào gật đầu:
- Được, vậy bà cho tôi về nhà bà đi.